Đường Hiếu chỉ nhìn thoáng qua vẻ mắt tái nhợt của Hàn Phong một chút rồi tiếp tục chỉ tờ giấy bên dưới nói:
- Có ba cách để có thể dịch chuyển tức thời một vật.
- Cách thứ nhất, dùng tốc độ tuyệt đối để di chuyển. Tốc độ tuyệt đối là tốc độ lớn nhất đang tồn tại trong vũ trụ của chúng ta, chính là tốc độ của ánh sáng, đạt tới gần 300 triệu mét trên giây. Về mặt số liệu là vậy.
- Viên đá đặt ở điểm A di chuyển tới điểm B, và ngược lại, từ điểm B tới điểm A, với vận tốc ánh sáng, sự hoán đổi sẽ diễn ra tức thời.
- Vì sao?
- Theo thuyết tương đối, khi một vật đạt tới vận tốc ánh sáng, thời gian tương đối của vật này sẽ dừng lại, tức là mặc kệ bên ngoài đã trôi qua bao lâu, khoảng cách có xa xôi bao lâu, vậy thì thời gian để đi từ A tới B cũng vô hạn tiến tới 0, tức là thời gian ngưng lại.
- Từ đó đạt thành hiệu quả "tức thời".
- Nhưng điều này là phi lí dựa trên tình hình thực tế.
- Bất kỳ vật chất nào cũng đều có khối lượng. Khi gia tốc tăng dần lên gần với vận tốc ánh sáng, khối lượng tương đối sẽ tăng dần tới vô hạn, dựa theo công thức E=mC2, năng lượng E cần để gia tốc một vật có khối lượng như là viên băng đá này chẳng hạn, lên bằng vận tốc ánh sáng, là cần vô hạn.
- Một khi viên đá này có khối lượng, vậy sẽ cần vô hạn năng lượng để đẩy nó lên tới vận tốc ánh sáng.
- Đây là điều phi lí, vì không có nguồn năng lượng nào được coi là vô hạn cả. Kể cả có, viên băng đá này cũng không chứa đựng được nguồn năng lượng đó, không có chỗ chứa.
- Điều đó đồng nghĩa với việc, trong vũ trụ này, không có bất kỳ vật chất nào, ngoài ánh sáng, có thể đạt tới vận tốc ánh sáng.
- Bởi vì ánh sáng không có khối lượng, ánh sáng là thuần tuý năng lượng.
- Đây là giới hạn tuyệt đối của vũ trụ, ngay cả các giả thuyết hoặc các tính toán bằng máy tính lượng tử cũng không thể tạo ra một mô phỏng đủ tốt để phá vỡ giới hạn này một cách hợp lý.
- Đó còn chưa kể tới việc khi di chuyển với vận tốc ánh sáng sẽ tạo ra gia tốc vô hạn, từ đó tạo thành trọng lực vô hạn, trọng lực này sẽ ép nát tất cả vật chất hữu hình.
- Ngay cả trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, muốn để cho nhân vật hữu hình đột phá được vận tốc ánh sáng, người ta cũng phải bịa ra một thứ không có thật gọi là Speedforce nhằm mục đích hợp thức hoá sự phi lí, đồng thời bảo vệ tính mạng cho nhân vật.
- Thêm một vấn đề nữa, khi di chuyển với vận tốc ánh sáng, đồng nghĩa với việc viên băng đá này sẽ va chạm với cực kỳ nhiều các nguyên tử, phân tử vật chất đang trôi nổi trong không khí trên con đường di chuyển. Dựa theo công thức E=mC2, năng lượng tạo ra từ va chạm, haha, là vô hạn, đủ để huỷ diệt vô hạn lần viên băng đá này.
- Cách này chỉ là lí thuyết cho vui, hoàn toàn không thực tế.
Hàn Phong có chút uể oải buồn nôn, nhưng hắn cũng hiểu sơ sơ đại khái.
Ngô Soái khi di chuyển với vận tốc cận âm, tức là chỉ hơn 300 mét/s, năng lượng đã tiêu hao tới độ không chịu nổi, cơ thể cũng đau đớn như bị xé rách thành tám mảnh, càng di chuyển nhanh, càng tốn nhiều năng lượng, càng phải chịu đựng áp lực khổng lồ.
Hàn Phong không tin một chiêu Băng Ảnh của mình có thể cung cấp đủ năng lượng cho băng đá di chuyển nhanh như vậy, đây chỉ là một kỹ năng chức nghiệp tứ giai, được thôi động bởi một bình tiềm năng chỉ 135 trí lực, không có đủ năng lượng làm việc phi lí này.
Huống hồ chính hắn cũng nhiều lần dùng Băng Ảnh rồi, với trọng lượng hơn 70 cân tính cả c**t trong bụng, hắn không hề cảm giác bản thân bị hao hụt quá nhiều năng lượng.
Cách này đúng là chỉ nói cho vui, ít nhất, tạm thời là như thế.
Hắn lúc này day day cái trán rồi bình tĩnh hỏi:
- Vậy còn cách thứ hai là gì?
Đường Hiếu cầm lên tờ giấy A4, hắn đem tờ giấy gập đôi, đầu bên này dính vào đầu bên kia, hai điểm A và B tại hai đầu đã hoàn toàn trùng khớp.
- Đây chính là xuyên hầm lượng tử. Bằng cách tạo một đường hầm xuyên qua không gian giữa hai điểm A và B, bỏ qua khoảng cách hữu hạn, bỏ qua đường chim bay, trực tiếp nối thẳng vị trí tiếp điểm không gian của điểm A với vị trí tiếp điểm không gian của điểm B, từ đó có thể "bước một bước tới đích".
- Đây chỉ là lý thuyết, bởi vì để đáp ứng được điều kiện xuyên hầm lượng tử diễn ra, vật chất bắt buộc phải tồn tại ở dạng sóng, giống như sóng điện từ, tức ánh sáng vậy. Khi đó, hai vật A B sẽ di chuyển tới đích thông qua lan truyền sóng.
- Hiển nhiên, hai viên băng đá này không đáp ứng được điều kiện cơ bản này.
- Một diễn giải khác tương tự là sử dụng lỗ sâu, hay hố giun. Bằng cách đi xuyên qua hố sâu được kết nối ở hai điểm không thời gian cùng lúc, chúng ta có thể vượt qua khoảng cách vô hạn để lập tức tới đích. Bởi vì hai đầu đích đến trên thực tế đã là một, chính là tại miệng của lỗ sâu.
Hàn Phong đang cảm thấy cách này thật sự vô cùng hợp lý, bước một bước tới đích, đây chính là dịch chuyển tức thời, thế nhưng Đường Hiếu bên kia lại khẽ lắc đầu dội một gáo nước lạnh:
- Tất cả vẫn chỉ là lý thuyết mà thôi. Trong thực tế, chưa có bất kỳ thử nghiệm nào thành công để dịch chuyển vật chất thông qua xuyên hầm lượng tử hay lỗ sâu.
- Kể cả nếu thật sự có lỗ sâu, vậy thì vật chất, đặc biệt là con người, cũng không thể đi xuyên qua nó được, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Thậm chí, không thể quan sát quá trình này.
- Bởi vì, theo lí thuyết, bức xạ nền vi sóng của vũ trụ sẽ ngay lập tức đổ vào lỗ sâu ngay khi nó chớm xuất hiện, với tần số cực kỳ cao và năng lượng tập trung gần tới vô hạn.
- Điều kiện này sẽ phá huỷ toàn bộ vật chất hữu hình, nếu có, dám tiếp cận lỗ sâu, thậm chí huỷ luôn hố sâu.
- Người ta chưa bao giờ nhìn thấy lỗ sâu, đó chỉ là giả thuyết.
- Đây vẫn là giới hạn của vũ trụ.
"Lại là vô hạn với cả giới hạn, chó chết cái từ vô hạn, hai cách đều xịt rồi!"
"Mình nếu thật sự chui qua lỗ giun lỗ sâu gì đó, e rằng hiện tại đã bị nghiền thành một đống cặn bã rồi. Còn gì ở đây ba hoa nữa."
Hàn Phong nghe một hồi mà cũng phải chửi má nó, hắn lúc này thở dài uể oải hỏi:
- Vậy cách thứ ba diễn ra thế nào?
Đường Hiếu dùng tay nâng viên băng đá sứt mẻ lên, sau khi trầm ngâm một lát, hắn mới là không chắc chắn lắm nói:
- Cách thứ ba chính là rối lượng tử, hay vướng mắc lượng tử, là cách khả quan nhất có thể giải thích nghi vấn của anh.
- Lý thuyết vướng víu lượng tử này đã từng được nhận giải Nobel vật lý.
- Tôi có thể trình bày cơ bản như thế này cho anh dễ hiểu:
- Trong cơ học lượng tử, và chỉ trong cơ học lượng tử thôi, có một khái niệm gọi là spin, hay trạng thái, là bản chất cơ bản của một "hạt".
- Nếu bằng cách nào đó có thể khiến cho hai hạt photon có thể trùng khớp trạng thái spin với nhau, chúng ta sẽ có hai hạt vướng mắc.
- Vậy ý nghĩa ở đây là gì?
- Khi spin của hạt A xoay nửa vòng lên trên, vậy thì hạt B, với tư cách hạt có sự vướng mắc, sẽ xoay nửa vòng xuống dưới, từ đó khiến năng lượng hai bên được cân bằng về zero.
- Thông tin về trạng thái của hai hạt A và B, nhìn từ sự thay đổi xoay lên xoay xuống này, đã thành công được truyền đi.
- Khi A xoay lên, vậy B chắc chắn xoay xuống, không thể sai lệch được, vì chúng nó đang vướng mắc ở cấp độ lượng tử.
- Sự truyền dẫn này sẽ diễn ra một cách tức thời, bất kể khoảng cách có thể lên tới hàng năm ánh sáng, trong bất kể trường hợp nào, và không cần bất kể lực tác động nào khác, bất chấp việc hai hạt có đang bị ngăn cách bởi bất kỳ thứ gì, kể cả không thời gian xa xôi hay là bên trong hố đen vũ trụ, nơi không thời gian bị bóp méo.
- Chỉ cần bọn chúng có sự vướng mắc, bọn chúng sẽ có thể kết nối với nhau qua trường lượng tử, bất chấp 4 lực cơ bản trong vật lý cổ điển tôi vừa nêu, cũng không cần quan tâm tới các lý thuyết vật lý khác.
- Tôi nói cách này khả quan nhất, là bởi vì người ta đã thành công chứng thực bằng thực nghiệm lý thuyết này, nó đã xuất hiện trong thực tế, được chứng minh là đúng, có thể thực hiện được, không chỉ là lý thuyết suông.
Hàn Phong sau khi nghe xong thì ngồi trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt hắn không khỏi co lại.
Hắn tin đây chính là kiến giải chính xác. Vì sao ư, vì Băng Ảnh không cần tiêu hao bất kỳ tài nguyên gì, phù hợp với điều kiện vướng mắc của hệ lượng tử kín này.
Hơn nữa, băng nô, vụn băng, hay là chủ thể chân thân của hắn, đều có chung một tần số năng lượng, điều này đã được chứng minh là hoàn toàn đúng khi sử dụng Phản Chuyển tứ giai để trinh sát.
Hắn, băng nô, vụn băng, trên bản chất, đang dùng chung một hệ thống trạng thái spin hoàn toàn trùng lặp, cả ba chủ thể này vốn đã vướng mắc với nhau rồi!
Cùng với cách nghĩ đó, kỹ năng Tách Bóng, kỹ năng Ảnh Chiếu Ánh Trăng cũng đang dùng chung một trạng thái spin, có sự vướng mắc lượng tử lẫn nhau, do đó hai bên có thể thông qua Tâm Ý Tương Thông để ngay lập tức truyền tin cho nhau, bất chấp khoảnh cách.
Tinh Thạch An Toàn, trên bản chất, chính là một spin "mẹ" và 5 spin "con" được tách ra, từ đó có thể làm ra hiệu quả vượt qua vô hạn khoảng cách để dịch chuyển trở về.
Thẻ vật phẩm, có khả năng cũng đang dùng cách này để chuyển dịch vật phẩm ngẫu nhiên từ không gian xa xôi vô hạn tới tay "người chơi".
Đạt được câu trả lời mong muốn, Hàn Phong lúc này khẽ thở ra một hơi, nhưng hắn lại nhíu mày nhìn Đường Hiếu đang suy tư ở kia rồi hỏi:
- Anh có chuyện gì không chắc chắn sao?
Đường Hiếu chỉ vào viên đá trên tay mình nói:
- Anh có thể thử dịch chuyển nó cho tôi xem không?
Hàn Phong cũng không nghĩ nhiều, hắn lập tức đổi chỗ viên đá tròn của mình qua đối diện, thu về viên đá vuông sứt mẻ.
Đường Hiếu nhìn cảnh này thì lắc đầu nói:
- Tôi nghi ngờ giả thuyết của mình là không chính xác.
- Rối lượng tử, cho tới hiện tại, đã được chứng minh là đúng, nhưng chỉ đúng trên quy mô lượng tử.
- Vật lý cổ điển, hay cụ thể là tảng băng của anh, không thể áp dụng.
- Hệ rối lượng tử yêu cầu sự ổn định tới tuyệt đối, bất kỳ tác động ngoại lai nào từ môi trường tới hệ lượng tử đều sẽ phá huỷ liên kết rối này.
- Viên băng đá mà tôi cố tình làm vỡ, tương đương đã bị tác động một cách nghiêm trọng, không đáp ứng điều kiện để trở thành một hệ kín. Nó đã mất đi sự vướng mắc và trùng lặp ban đầu.
- Ừm, thật ra thì chỉ cần không tồn tại trong môi trường thí nghiệm nghiêm ngặt, viên đá này đã bị "ô nhiễm" bởi vô số năng lượng ngoại lai rồi.
- Hệ lượng tử này không kín, nó liên tục chịu tác động, thông tin về trạng thái của hai viên băng đá liên tục thay đổi khác biệt, mỗi một phần nghìn tỉ giây trôi qua đều đã khác xa trước đó.
- Do đó, điều kiện dẫn truyền thông tin đã bị phá bỏ, rối lượng tử vô hiệu.
- Một vấn đề nữa là, dù người ta đã thực nghiệm thành công, nhưng chỉ thành công trên các hạt hạ nguyên tử mà thôi. Rối lượng tử trên một viên đá lớn như thế này, không có khả năng, thông tin quá nhiều...
Hàn Phong nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu phản bác trong lòng:
"Nó sẽ có khả năng khi nó được gia trì bởi năng lực phi phàm. Tần số năng lượng của mỗi vật là khác biệt, không trùng lặp, bất kể tác động ngoại lai, đây là thứ mà vật lý lượng tử cũng khó có thể lý giải."
"Nếu anh có tứ giai phản chuyển, anh sẽ lật ngược kết luận của mình ngay."
Nhưng Hàn Phong vẫn hỏi ra một câu nghi vấn vừa mới xuất hiện:
- Anh có nói là, khi vướng mắc lượng tử thành hình, vậy thì sẽ có sự dẫn truyền thông tin sao? Vậy thông tin đó sẽ truyền ra ngoài sao?
Đường Hiếu lắc lắc đầu khẳng định:
- Không, quá trình này chỉ tồn tại trong hệ kín, chúng ta chỉ có thể quan sát gián tiếp sau khi sự kiện đã diễn ra.
Hàn Phong nghe tới đây, sau khi suy nghĩ hồi lâu, đồng tử trong mắt lại một lần nữa thu nhỏ.
"Không. Không kín đâu..."
"Thông tin luôn luôn dẫn truyền ra ngoài, chẳng có ai hay sự vật hiện tượng nào được phép kín trong thế giới này cả..."
"Tất cả chúng ta, đều đang bị theo dõi, bởi một thứ gọi là hệ thống."
"Trong thế giới phi phàm, có tồn tại một thể, gọi là Thể Tiềm Thức."
"Đây là nơi lưu trữ tất cả thông tin của một cá nhân, không thể dừng quá trình này lại được."
"Bất kỳ thông tin của ai đều đang được hệ thống liê tục lưu trữ, kể cả trong một hệ kín như rối lượng tử, hệ thống cũng có thể dễ dàng xem trộm."
"Bằng chứng là chỉ cần động niệm "điều ra bảng thuộc tính" là hệ thống sẽ ngay lập tức xuất hiện."
"Đây chính là biểu hiện của rối lượng tử."
"Hệ thống đã là một thành phần của hệ lượng tử này rồi."
"Khởi đầu tận thế, chùm sáng mà đầu lâu đỏ phát ra, đó chính là đang đánh dấu người chơi thông qua hệ thống spin và các loại thể, trong đó có thể tiềm thức."
"Tất cả người chơi, đều đang bị giám sát, nhất cử nhất động, đều đã bị đánh dấu một spin trùng khớp với spin gốc mà hệ thống luôn nắm giữ."
"Từ đó, hệ thống mới có thể ngay lập tức xuất hiện khi "người chơi" muốn kết nối."
"Một câu hỏi thú vị là, nếu hệ thống muốn ngươi chết, gây ra sự huỷ diệt đối với spin đang lưu trữ tại nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, từ đó gây ra sự huỷ diệt tương tự trên người ngươi, vậy ngươi có khả năng chống lại nổi sự vướng mắc lượng tử này hay không?"
"Không!"
"Tất cả chúng ta, đều đang là tù nhân của đầu lâu đỏ!"
"Sinh tử không trong tầm tay..."
Hàn Phong đắng chát nghĩ thầm, hắn quyết định sau này phải dùng Băng Ảnh nhiều một chút, để xem có moi móc được tí gì mà hack vào hệ thống không.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý bị theo dõi từ lâu rồi.
Với một thực thể như đầu lâu đỏ, việc này quá đỗi dễ dàng, có lo lắng cũng bằng thừa, chỉ có cách tiếp tục nỗ lực mà thôi.
Việc của mình đã xong, Hàn Phong bây giờ mới hỏi qua việc của đệ đệ:
- Đường Hiếu, anh có nói lực hấp dẫn là một trong bốn lực cơ bản, vậy nội dung cụ thể thế nào?
Đường Hiếu nhìn Hàn Phong một lát, sau đó cầm cốc nước trống rỗng trên bàn đứng lên.
Cổ họng hắn sắp cháy rồi.
Nam nhân trước mặt này, không biết hôm nay là ngày nghỉ sao. Ê, mà tính ra chính thằng này ban bố lệnh nghỉ phép toàn quân đó, tại sao chạy tới chỗ này phiền phức cả buổi sáng rồi.
Chết tiệt! Một lát nữa phải nói thật khó hiểu cho hắn ta biết mùi!
------
Thời điểm Hàn Phong rời khỏi phòng thí nghiệm tầng 4 toà C đã là 12 giờ trưa.
Đưa tay lên che bớt ánh nắng chói chang chiếu xuống, lại khẽ xoa nắn cái bụng đang biểu tình ầm ĩ, hắn sắp chết đói tới nơi rồi.
- Buổi sáng nghe đạo, buổi chiều chết không hối hận!
- Thực lực của mình, tăng gấp đôi rồi!