Đường Hiếu chưa từng chiến đấu với thây ma, thậm chí còn chưa từng ra tiền tuyến, thế nhưng lương bổng và đãi ngộ mà hắn ta nhận được tương đương với một vị phó đại đội trưởng, đó là 80 cống hiến một ngày, bao ăn ở thoải mái, có hai hầu nữ và một lái xe riêng.
Không vì nguyên nhân gì, chỉ vì hắn ta đủ hữu ích.
Đường Hiếu là một tiến sĩ, kỹ sư hoá lý học vô cùng có thực lực, hắn là người đã hiến kế cho Hàn Phong giật điện chết Thể Thôn Phệ, cũng là người nghiên cứu keo siêu dính từ lốp xe, hiện tại còn đang nghiên cứu phương án thứ hai và thứ ba để đối phó lại Thể Bộc Phá.
Lưới cản đạn có thể hiệu quả khi Thể Bộc Phá có số lượng dưới 30 con, nhưng nếu có trên 50 con, vậy thì hệ thống lưới thép không thể chống đỡ nổi. Huống hồ Thể Bộc Phá trên level 25 chưa xuất hiện, chưa biết uy lực đạn bộc phá level 25 sẽ cao tới đâu, phương án thứ hai và thứ ba của Đường Hiếu đề xuất càng thêm phần quan trọng.
Chỉ cần một người này, chỉ cần ngồi tại hậu tuyến, làm công việc mà hắn ta giỏi nhất, vậy là đã đủ để ảnh hưởng tới diễn biến và kết quả của rất nhiều trận chiến, đóng góp của hắn ta rõ ràng là hơn xa việc mấy chục người hữu dũng vô mưu cùng nhau hợp sức.
Đây chính là sức mạnh của tri thức.
Mối quan hệ của Hàn Phong và vị kỹ sư này rất tốt, chỉ có một khúc mắc duy nhất, và cũng là khúc mắc lớn nhất, đó là một lời hứa chưa thực hiện được.
Đường Hiếu luôn mong mỏi chạy tới trung tâm thành phố Dương Hoành để tìm kiếm người thân mắc kẹt, Hàn Phong từng hứa sẽ hỗ trợ hắn ta, cho tới nay đã là ngày thứ 19 hứa hẹn chưa thực hiện được.
Ngày nghỉ, ai cũng nghỉ, Đường Hiếu là một trong số ít duy trì sự kỷ luật, đó là làm việc bất kể thời điểm.
Phòng làm việc của hắn ta nằm ở tầng 4 toà A, còn có 3 cộng sự do hắn tự chiêu mộ, tự trả lương dựa trên phiếu lương thực trắng mà phòng vật tư cung cấp. Đối với những người có ích, Hàn Phong chưa bao giờ giới hạn mức đãi ngộ, lương thưởng chỉ là mặt hình thức để cho thế nhân nhìn thấy mà thôi.
Khi Hàn Phong tới chỗ này, Đường Hiếu đang pha trộn một loại hoá chất màu đỏ gì đó, nửa lỏng nửa đặc, nhìn qua có chút nguy hiểm.
- Cuộc sống gần đây của anh có khó khăn gì không?
Hàn Phong đứng tại cửa hồi lâu mà đối phương vẫn không biết, hắn đành phải trước tiên gõ cửa ba cái rồi chậm chạp lên tiếng.
Đường Hiếu nghe thấy có người tới thì tạm dừng công việc trên tay lại, sau khi nhìn rõ là Hàn Phong, hắn ta cười xã giao một cái rồi buồn rầu đáp lại:
- Tôi vẫn ổn, chỉ là lo lắng cho con trai và vợ...
Hàn Phong nghe vậy, biết ngay là đối phương đang nhắc khéo, hắn cũng rất biết phối hợp mà đưa ra một thông tin chính thức:
- Quận Xuân Hà, Huyền Nghinh và một nửa quận Tống Tân thuộc thành phố Dương Hoành đã hoàn toàn được giải phóng. Chính quyền huyện Tam Giang và chính quyền quận Xuân Hà đang tích cực thanh lý thây ma tại huyện Lệ Trì, nối lại thông thương.
Đường Hiếu lập tức bật dậy từ ghế ngồi mà dồn dập hỏi:
- Thật không. Hàn Phong, anh nói thật chứ?!
Nhà của hắn ở quận Huyền Nghinh, nếu quận này đã được giải phóng, vậy đồng nghĩa người nhà của hắn sẽ có cơ hội được cứu thoát rồi.
Hàn Phong chắc nịch gật đầu nói:
- Là thật, đây là thông tin tôi nhận được thông qua liên lạc tình báo. Tôi cũng đã cho người điều tra an nguy của gia đình anh, khi có thông tin mới nhất, tôi sẽ trực tiếp dẫn anh tới gặp họ, hoặc dẫn họ tới gặp anh.
Thông tin về tình hình tầng ngoài của quận Xuân Hà là không khó để thu thập, dù sao chính quyền Tam Giang và chính quyền Xuân Hà vẫn giữ liên lạc, các thông tin dạng này chỉ tốn 5 cân lương thực cho đám "trạm tin" là có thể moi móc ra bằng sạch.
Nhưng để tìm thông tin của một vài người giữa cả vạn người tại căn cứ Xuân Hà, đó không phải việc dễ dàng. Nhất là với tình hình căng thẳng của trấn Hi Vọng và chính phủ Tam Giang, moi móc được thông tin cụ thể chi tiết, thông tin đặc thù riêng lẻ, thông tin ở tầng sâu là tương đối khó khăn.
Đường Hiếu là một người rất giỏi, hắn tất nhiên cũng là người vô cùng thông minh, hắn sẽ không thể hiện sự nóng vội một cách vô lý của mình để làm khó ai cả, bởi vì hắn biết có nóng vội sốt sắng cũng không giải quyết được vấn đề. Lúc này hắn cầm lên một tập tài liệu rồi đưa cho người đối diện:
- Hàn Phong, đây là báo cáo mới nhất về nghiên cứu chúng tôi đang thực hiện.
Có qua có lại, anh hỗ trợ tôi truy tra người thân, tôi hỗ trợ anh làm việc.
Hàn Phong đem báo cáo cầm lên tay, sau khi làm bộ làm tịch lật qua lật lại hai ba trang, hắn khẳng định bản thân mình chả hiểu bên trên đang viết cái đếch gì cả.
Đại khái dòng chữ trông dễ hiểu nhất là dòng kết luận ở cuối: Hiệu quả tốt.
Thế là đủ.
Hàn Phong lúc này không ngại làm ra tưởng thưởng xứng đáng cho đối phương. Một phiếu xuất kho với 6 kỹ năng nhị giai, 1 kỹ năng tam giai, tất cả đều đang bỏ trống chủng loại được hắn lấy ra, sau đó tuỳ tay đưa cho Đường Hiếu:
- Không cần từ chối. Đây là thế giới phi phàm, sau này gặp lại vợ con, anh cũng phải có năng lực phi phàm mới có thể bảo vệ họ. Hãy chọn những kỹ năng bản thân cảm thấy phù hợp.
Đương Hiếu lời từ chối vừa muốn nói ra chợt nghẹn lại trong cổ họng.
"Người thanh niên này, dù ngay cả trong thời điểm gần như đã có tất cả, trong thời điểm có khả năng chối bỏ toàn bộ, nhưng hắn ta vẫn kiên trì giữ vững chữ tín, chưa bao giờ quên những lời đã hứa thuở ban đầu, vẫn liên tục nỗ lực thực hiện lời hứa đó... Hơn nữa, cậu ta vẫn luôn đối xử với mình cực kỳ tốt, bất chấp việc tương lai mình có khả năng sẽ rời bỏ thế lực của cậu ta..."
Đường Hiếu không thể không một lần nữa đánh giá lại con người Hàn Phong, thật ra đã rất nhiều lần hắn thay đổi cách nghĩ về vị thủ lĩnh này rồi, lần này, vẫn phải tiếp tục thay đổi.
Người thanh niên họ Hàn này là thiên tài trong việc dùng người, thấu hiểu lòng người và thao túng lòng người, càng là bậc thầy trong việc đẩy người khác vào tình huống day dứt khó xử.
Đường Hiếu vốn chẳng hề quan tâm tới chức quyền hay tài nguyên mà bản thân đang có ở trấn Hi Vọng, hắn sẵn sàng bỏ qua tất cả mọi thứ ở đây để lên đường tìm kiếm vợ con, đó mới là thứ làm hắn lưu luyến nhất. Nhưng mà, nếu có một ngày hắn rời đi trấn Hi Vọng, thứ khiến hắn bứt rứt nhất chính là ân tình mà Hàn Phong đã thể hiện ra đối với mình.
Người trước mặt luôn thể hiện sự trao đổi một cách "công bằng", anh làm việc cho tôi, tôi trả công cho anh. Nhìn thì rất bình thường, nhưng nếu để ý kỹ, hắn lại rất tinh tế trong vấn đề trả công này.
Chẳng những hắn trả công nhanh chóng kịp thời, hắn lại còn trả hậu hĩnh hơn xa đóng góp, còn cho người khác tự quyết định và thoải mái nhất trong các lựa chọn. Điều này không hề giống quan hệ trao đổi trên - dưới, ông chủ - làm thuê một chút nào, trái lại giống như bạn bè giúp đỡ nhau, khiến cho người ta không thể không dâng lên một chút kết nối về mặt cảm tình.
Nếu tất cả chỉ có vậy, vậy thì đối với người lõi đời như Đường Hiếu, hắn ta sẽ không quá để tâm. Hắn học cao tới tiến sĩ, làm tới chức trưởng phòng R&D của một công ty có tiếng, va chạm xã hội nào mà chưa gặp qua, chút tình nghĩa nho nhỏ này, bèo nước gặp nhau, không đủ làm hắn xao động.
Nhưng cái cách Hàn Phong gán ghép ý nghĩa của phần tài nguyên tưởng thưởng vượt quá định mức với mục đích sử dụng mới là thứ đáng để người khác suy nghĩ. "Dùng để bảo vệ người thân", cụm từ này đã đánh sập hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của Đường Hiếu.
Kết hợp hai vế trước sau ta có: tôi là bạn của anh, an nguy của vợ con anh, tôi cũng muốn góp sức vào đó.
Đường Hiếu là người coi trọng tình cảm hơn tất cả mọi điều, dù cho tận thế trùng điệp bủa vây, thời thế này có thể dễ dàng tạo ra anh hùng, trấn Hi Vọng này có đủ mọi điều kiện để hắn phát triển và trở thành trụ cột, tiền quyền trước mắt, thế nhưng hắn vẫn như cũ một lòng hướng về người thân.
Bản tâm vững chắc này là điểm mạnh của hắn, giúp cho hắn không dễ dàng mà bị xao động bởi cám dỗ, tận thế cũng không thể mài mòn nhân tính của hắn, nhưng đồng thời gia đình cũng chính là điểm yếu của hắn, đó là người khác sẽ dễ dàng dùng gia đình để "khống chế" hắn.
Hàn Phong đang dùng sự chân thành để khống chế Đường Hiếu. Bởi vì hắn ta là người trọng tình cảm, đặc biệt là tình cảm gia đình, thế nên khi một người bạn đối xử tốt với gia đình của hắn, hắn sẽ không thể chối bỏ và cố quên đi sự quan tâm của họ, hắn sẽ bị động nâng cấp vị trí của đối phương trong lòng mình lên, biến "người dưng" thành "bạn tốt".
Từ nay, mỗi khi sử dụng kỹ năng, hắn đều buộc phải nhớ tới Hàn Phong, nhớ tới kỹ năng mà hắn dùng là do Hàn Phong tưởng thưởng, dùng để bảo vệ người nhà, bảo vệ thứ quan trọng nhất của hắn.
Người kia sẽ mãi mãi giúp hắn, phần nhân tình hôm nay sẽ theo hắn suốt đời, kể cả là khi hắn có rời đi, phần nhân tình này cũng theo hắn rời đi.
Đây là nửa âm mưu, nửa dương mưu, lừa người ta vào bẫy "nợ tình", nhằm vào điểm yếu của hắn mà khai thác. Thế nhưng cái cách cho đi này lại khiến Đường Hiếu không thể từ chối nổi. Vì sao ư, vì đây là tận thế, năng lực phi phàm chính xác là con bài tẩy của bất kỳ người nào, hắn không muốn nhận cũng phải nhận.
Nó không phải tiền bạc, nó là tương lai, là an nguy tồn vong.
Không nhận vì bản thân thì hắn cũng phải nhận vì vợ con, chẳng lẽ còn thật từ chối sao, từ chối là vi phạm bản tâm bảo vệ người nhà của mình, đó sẽ không phải cách mà hắn sống.
Hàn Phong không ép buộc ai cả, hắn rất nhã nhặn tuỳ ý, thế nhưng chính sự nhã nhặn tuỳ ý này đã khiến người ta không thể phản cảm nổi. Chẳng ai tức giận với một người đang cười, đang giúp mình cả. Nó càng quan trọng hơn khi nhìn vào địa vị của Hàn Phong, thủ lĩnh một thế lực, trăm công nghìn việc, vẫn như cũ tự mình ra sức xây dựng mối quan hệ với ngươi.
Có là cục đá thì cũng sẽ cảm động, kể cả biết trước mặt là bình thuốc độc, ngươi cũng sẽ vừa uống vừa cười.
Đây chính là "điểm yếu" của những kẻ trọng tình cảm.
Đường Hiếu nhìn tờ phiếu xuất kho trước mặt trong ba giây, sau đó một nụ cười chân thành hiếm hoi xuất hiện, thay thế cho nụ cười xã giao giả tạo lúc đầu, hắn giơ tay cầm lấy tờ giấy rồi nói:
- Cảm tạ anh, Hàn Phong.
Hàn Phong cũng cười, nụ cười cực kỳ vô hại, vô tư, vô dục vô cầu.
Nhận là tốt rồi.
Hắn lúc này mới nhét bừa mớ tài liệu về phương án 2, 3 Thể Bộc Phá vào balo sau lưng, sau đó mới trầm giọng nói về mục đích chính của chuyến này:
- Đường Hiếu, tôi muốn anh giúp tôi giải đáp vài vấn đề.
Đường Hiếu chẳng có lý do gì từ chối cả, hắn chỉ vào cái bàn tiếp khách bên cạnh rồi thong thả nói:
- Tôi sẽ dùng kiến thức từ thời tiểu học để giải thích cho anh.
Câu đùa ẩn ý này rất thú vị, nó không mang hàm nghĩa coi thường đối phương, trái lại còn mang tới sự coi trọng lớn lao.
Vì sao ư. Để biến những thứ khó khăn phức tạp thành loại kiến thức khiến học sinh tiểu học cũng có thể hiểu được, vậy thì người trả lời phải vận dụng 200% IQ để tinh giản thông tin tới mức tối đa, tuyệt đối không thể qua loa bừa bãi được.
Không có công sức, không làm nổi.
Sau khi hai người cùng nhau ngồi xuống, Hàn Phong mới búng tay tạo ra hai viên băng đá, một viên hình vuông, một viên hình tròn, hắn đẩy tới trước mặt Đường Hiếu viên đá hình tròn rồi trầm giọng nói:
- Có ba vấn đề.
- Thứ nhất, tại sao vật này có thể tồn tại vĩnh viễn ở nhiệt độ phòng?
- Thứ hai, tại sao vật này cứng hơn cả tấm thép?
- Thứ ba, tại sao hai vật này lại có thể đổi chỗ được cho nhau?
Hàn Phong hỏi xong ba câu hỏi, viên băng đá hình tròn trước mặt Đường Hiếu chợt biến thành hình vuông, hai viên đã đổi chỗ cho nhau.
Đường Hiếu nhìn cảnh này thì kinh ngạc tới ngây người, sau khi cầm lên viên băng đá hình vuông, test thử một chút phản ứng và đặc tính, hắn đồng tử không khỏi co lại rồi lắp bắp nói:
- Băng... Băng siêu ion? Tại sao Băng XVIII lại tồn tại được ở nhiệt độ phòng... Không... Không giống... Không đúng...