Chương 465: Ngày nghỉ (1)

Hàn Phong, hay chính xác hơn là thế lực trấn Hi Vọng, đang lâm vào một tình thế khó khăn nhất kể từ khi thành lập.

Thây ma ngàn vạn không thể khiến bọn họ chùn bước, sát thủ máu lạnh càng không thể khiến bọn họ sợ hãi, tất cả các tác nhân tới từ bên ngoài này chỉ càng khiến cho quân dân trấn Hi Vọng thêm phần đoàn kết. Chỉ có những nguyên nhân tới từ nội bộ, tới từ sự thiếu tin tưởng lẫn nhau, chỉ có sự xung đột cùng dẫm đạp lên lợi ích của nhau mới là thứ có thể đe doạ tới sự tồn vong của cả một thế lực.

Kẻ khác muốn nhắm vào điều này thật ra rất dễ, chỉ cần vài tác động nhỏ, vài bố trí râu ria là đã đem lại hiệu quả lớn lao, nhưng muốn đối phó ngược lại, vậy thì rất khó.

Địch thủ đứng an toàn sau màn, dùng chính người của mình đối phó với tổ chức của mình, nhằm vào thứ dễ nhằm vào nhất, dục vọng.

Thất đại tội, kiêu ngạo, tham lam, dâm ô, phàn ăn, phẫn nộ, đố kỵ, lười biếng, trong đó dục vọng tham lam chiếm giữ một vị trí cực kỳ quan trọng. Nó không phải tội nghiệt nặng nhất, nhưng nó chính là tội nghiệt dễ bị nhằm vào nhất, bởi vì nó luôn luôn tồn tại trên bất kỳ cá nhân nào, bởi vì nó không bao giờ có điểm dừng.

Và nó cũng là tội nghiệt sẽ gây ra tác động lớn nhất tới người khác.

Ngươi tham ô 100 viên tinh thạch, người khác tất lẽ dĩ ngẫu sẽ phải mất đi 100 viên tinh thạch, từ đó sẽ khiến họ phẫn nộ.

Ngươi tham ô 100 viên tinh thạch, người khác nhìn thấy ngươi làm được mà họ thì không, từ đó sẽ khiến họ đố kỵ.

Ngươi tham ô 100 viên tinh thạch, người khác vì ít ăn hơn mà trở nên yếu hơn ngươi, ngươi sẽ sinh ra kiêu ngạo.

Ngươi tham ô 100 viên tinh thạch, bởi vì đạt được sức mạnh dễ dàng mà không cần đổ nhiều công sức, ngươi sẽ sinh ra lười biếng.

Ngươi tham ô 100 viên tinh thạch, nếu trót lọt lần một, lần hai, lần ba, ngươi sẽ tiếp tục có động lực để tham lam mãi mãi.

Ăn trên đầu trên cổ người khác, tiêu xài công sức lao động của người khác, chính là cách nhanh nhất để trở nên giàu có và mạnh mẽ.

Đây chính là một vòng luẩn quẩn mãi mãi không có điểm dừng. Càng tham ô, càng giàu có mạnh mẽ vượt quá thường quy, vậy thì càng không ngừng lại được, từ đó sẽ càng khiến ngươi lún sâu hơn, càng khiến người khác thêm phần chướng tai gai mắt.

Những người sống tốt đời đẹp đạo lại phải chịu ảnh hưởng tiêu cực tới từ một kẻ phá luật, giống như đang ăn cơm mà lại phát hiện cục thịt trên bàn biến mất không rõ nguyên do, trong khi thằng bên cạnh cái bụng căng tròn, đây chính là nguồn cơn cho sự tan rã.

Kẻ địch không cần đánh, nội bộ tự đấu tố lẫn nhau. Cao tầng mất niềm tin vào cao tầng, quần chúng mất niềm tin vào lãnh đạo, sự hận thù và đố kỵ sẽ bị kéo lên tới đỉnh phong. Nếu không có tác động đủ mạnh mẽ và chuẩn xác, vậy thì tổ chức rất dễ rơi vào tình cảnh ai đi đường nấy, năm bè bảy mảng.

Không có gì khó khăn và đau đớn hơn việc phải chĩa mũi dùi vào những người đồng đội đã, đang và sẽ cùng nhau vào sinh ra tử.

- Bản thân mình là người đứng đầu, uy quyền tuyệt đối, tài nguyên và sức mạnh tràn đầy, mình tất nhiên sẽ không cần tham ô. Nhưng, người bên dưới thì cần, bởi vì ai sinh ra trên đời cũng sẽ có dục vọng trở nên mạnh mẽ hơn, đạt được nhiều nấc thang hơn. Dục vọng tham lam này thậm chí còn có thể phát triển thành mục tiêu tuyệt đối của một vài người khi mà đây là tận thế, đây là thế giới phi phàm, mọi thứ đều đang được ngấm ngầm thúc đẩy để phóng đại hành vi lên...

- Kể cả chuyện này không có dấu răng của chính quyền Tam Giang, nó vẫn là một việc vô cùng nghiêm trọng. Nếu nó thực sự do Tam Giang giở trò, vậy thì nó lại càng nghiêm trọng hơn.

- Bất quá...

- Nhỏ yếu và lỏng lẻo, bình thường là bất lợi, nhưng đôi khi cũng chính là lợi thế.

Đem bản báo cáo cuối cùng đặt qua một bên, Hàn Phong thong thả ngồi vào bàn đồ ăn do Hương Vẫn Tình dày công chuẩn bị, ngón cái và ngón trỏ từ tốn kẹp lấy chiếc bánh mỳ phủ đầy phô mai ngô và bơ đậu phộng lên mà chậm rãi nhấm nháp.

- Ối dồi ôi, ngon thế, cho tôi một miếng nữa đi, không, ba miếng nữa đi.

- Ân, để tôi nướng thêm...

Kế đó là bò hầm khoai tây, cá nướng mỡ hành, móng heo chiên mắm, mỳ ý với sốt phô mai, nui xào rau dại, giá đỗ hấp xì dầu, cơm chiên cá mặn, bốn chiếc bánh bao nhân thịt đậu, súp cua bí đỏ và một ly sữa tươi hương xoài ấm nóng.

Tâm trạng và khẩu vị của Hàn Phong không hề có nửa điểm bị ảnh hưởng bởi sự tình tham ô, thậm chí hắn còn vừa ăn vừa chọc ghẹo mấy câu sexjoke với Hương Vẫn Tình, chọc cho nàng ta khuôn mặt trở nên đỏ bừng, ánh mắt u buồn gần như chảy nước tới nơi.

Chung quy cũng chỉ là nửa điểm gió sương mà thôi.

Không phải vấn đề sinh tử tồn vong, vậy thì tất cả đều là chuyện nhỏ.

Sau khi giải quyết xong bữa sáng, cũng dặn dò Hương Vẫn Tình có muốn đi khảo sát thực địa thì dẫn theo hộ vệ bảo tiêu, Hàn Phong lúc này giơ tay búng một cái, thân ảnh đã hoàn toàn biến mất.

Khi hắn xuất hiện trở lại đã đứng tại rìa khu huấn luyện.

Băng Ảnh kết hợp Băng Nhãn, ở trong phạm vi bán kính 800 mét quanh người, tốc độ dịch chuyển của hắn là nhanh tới vô cùng.

Cả đêm quần thảo chơi bời không dứt, kế đó lại có nguyên một ngày nghỉ ngay phía sau, bởi vậy có tới chín phần đội viên đều buông thả toàn bộ việc tập luyện thường quy, sân huấn luyện vì thế mà lộ ra trống trải vắng vẻ.

Tuy nhiên vẫn có hơn hai chục đội viên đang chia làm mấy phe lẻ tẻ để tập luyện kỹ thuật chiến đấu. Âm thanh khò khè của đám thây ma trong lồng sắt, âm thanh đao gỗ va chạm, âm thanh kỹ năng hệ thống nổ tung, âm thanh thở dốc nặng nề, âm thanh ầm ầm của nắm đấm đối đầu, âm thanh chửi mắng quát tháo vang vọng cả một khoảng trời.

Nói gì thì nói, xã hội trước hay sau tận thế thì vẫn luôn luôn tồn tại đủ mọi hạng người, một trong số đó là hạng người vô cùng kỷ luật, dù cho bầu trời có sập xuống thì bọn họ vẫn đúng lịch mà hoạt động theo quỹ đạo sắp xếp trước.

Thấy Hàn Phong xuất hiện, mấy người này đều vội vã dừng lại công tác chiến đấu mà nghiêm người đứng chào.

- T-thủ lĩnh!

- Thủ lĩnh!

- Chào thủ lĩnh!

Hàn Phong bình tĩnh giơ tay đáp lại theo tiêu chuẩn, sau đó hắn tâm thần động niệm tạo ra một cỗ băng nô cao 3 mét từ 6 thể lực 12 trí lực, cùng một cỗ băng nô nhỏ hơn cao 1 mét rồi thản nhiên nói:

- Tất cả đều lên một lúc đi, cứ dùng toàn lực không cần nương tay. Nếu đánh nổ được một trong hai nô bộc này, tôi sẽ thưởng cho mỗi người 10 điểm cống hiến.

Đám đội viên nghe vậy thì đều sững sờ.

Luyện tập mà cũng có thưởng, lại còn là được phép chơi hội đồng?

Tại trấn Hi Vọng, ai cũng đều biết rằng Hàn Phong rất mạnh. Nhưng mà những gì Ngô Soái thể hiện ra ngoài sẽ đem tới lực trùng kích lớn hơn, bởi vì phong cách chiến đấu của hắn ta khiến cho người xem cảm giác nhiệt huyết sôi trào, bọn họ trong vô hình đều xem Ngô phó đại đội là người mạnh nhất. Trong khi Hàn Phong thường thường ra tay rất ít, nô bộc của hắn chỉ chuyên bắt nạt lũ quái vật cấp thấp mà thôi, bản tôn trong đa phần thời gian chỉ đứng một chỗ quan sát.

Hiện tại có cơ hội hiếm hoi được "đánh nhau" với thủ lĩnh, bọn họ trước là ngần ngừ, sau là hưng phấn, cuối cùng thậm chí có chút vặn vẹo cùng cảm giác tà ác khó nói lên lời.

- Tuân lệnh!

Để cho công bằng, Hàn Phong quyết định không sử dụng băng độc, cũng không phóng xuất băng tuyết phạm vi rộng, kẻo không có thì sau vài giây là cái bọn này sẽ chết cóng hết cả lũ.

10 phút sau, hắn thong thả rời đi khu huấn luyện.

Mặc dù vừa mất 230 điểm cống hiến vào tay thuộc hạ, nhưng đây là kết quả mà đôi bên đều đạt được mục đích của mình, ai cũng đều cảm thấy khá hài lòng.

"Băng nô không cần đầu vẫn có thể hoạt động, nhưng hãy cứ tạo ra một cái đầu, để cho địch thủ bị thu hút vào cái đầu đó, tốn công tốn sức vặt cái đầu đó xuống, hắn ta sẽ nhận được một cái bất ngờ.

Lời "dạy bảo" của Xuân Hoa lúc trước, Hàn Phong đến bây giờ vẫn liên tục áp dụng cho mình. Cố thể hiện ra điểm yếu của mình, khi đó thì bản thân làm gì cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Thắng thua trên sân tập tưởng như vô nghĩa, thế nhưng lại rất có ý nghĩa. Kích thích tinh thần hăng say của nhóm đội viên một chút, thể hiện ra sự gần gũi và "bình thường" của bản thân mình, hi vọng bọn họ sẽ vì thành tựu này mà nỗ lực hơn nữa, những người này tương lai đều sẽ là trụ cột vững chắc của trấn Hi Vọng.

- Buff chức nghiệp, càng về sau càng lợi hại a...

Hàn Phong lúc này không khỏi lẩm bẩm một câu tràn đầy cảm khái, cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì sự lựa chọn đúng đắn của bản thân lúc trước.

Chọn Pháp Sư Băng và Thao Túng Hàn Băng để gán chức nghiệp, cho tới hiện tại, hắn đã hoàn toàn hài lòng với những gì mình nhận được.

Buff thứ nhất của chức nghiệp là xây dựng hệ thống chiến đấu của cả 7 mặt năng lực phi phàm. Càng về sau, các kỹ năng chức nghiệp càng liên quan chặt chẽ với nhau, bù trừ ưu khuyết điểm cho nhau, khi phối hợp sẽ tạo thành một vòng tuần hoàn phi phàm khiến những người không sở hữu chức nghiệp không thể chống đỡ nổi.

Buff thứ hai là gia tăng gấp đôi thời gian kích hoạt kỹ năng, đồng thời là "dùng trước, tính tiền sau", "Dùng bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu".

Tức là 192 giây kích hoạt Thao Túng Hàn Băng của Hàn Phong sẽ được tăng lên 384 giây, nếu chỉ kích hoạt 100 giây rồi kết thúc sử dụng, hắn sẽ chỉ tiêu tốn khoảng 5 điểm tiềm năng mà thôi.

Mức sử dụng kỹ năng tứ giai này, bởi vì có chức nghiệp, nó đã biến thành vô cùng tiết kiệm.

Phải biết đánh ra một đòn Hồn Áp đã ngay lập tức tiêu tốn 8 tiềm năng rồi, hao tổn so sánh đôi bên, có thể nói là vô cùng gâu gâu ẳng ẳng.

Giao chiến vừa rồi đã chứng minh chênh lệch giữa hắn và toàn bộ đội viên trấn Hi Vọng đã tăng lên gấp vài bậc so với trước khi thăng giai kỹ năng lên tứ giai. Trước đây hắn có thể dùng một đòn toàn lực hạ sát hơn 300 người, hiện tại, ân, một đòn vẫn có thể hạ sát 300 người, nhưng chỉ tiêu tốn 1/3 bình tiềm năng mà thôi, bất chấp việc 300 người cũng đều đang ngày một thăng tiến.

Lại nói, Băng Nô có thể thay chủ sở hữu thi triển kỹ năng dưới tứ giai, cái tăng phúc nhận được sau khi thăng giai Thao Túng Hàn Băng lên tứ giai này, quả thật là một sự xúc phạm đối với phi phàm giả khác...

Bây giờ bọn họ đánh với Băng Nô chẳng khác nào đánh với thủ lĩnh trấn Hi Vọng của ngày hôm qua, đơn giản là không thể thắng nếu không được nhường.

Nhờ có tăng phúc này, chỉ cần thuần thục được nhất tâm đa dụng, gia tăng lực khống chế lên, Hàn Phong có thể cùng lúc thi triển nhiều kỹ năng trên nhiều phương hướng trong một lúc. Nếu như có đủ tiềm năng để xả ra ngoài, hắn có thể tự mình xây dựng một đội quân đã trung thành tuyệt đối lại còn phối hợp không trật li nào.

Hắn rất mong chờ được tái đấu với Cổ Nguyên.

Sau khi rời đi khu cách đấu, Hàn Phong lúc này trở lại phòng quân y.

Thương binh rất nhiều, gần 40 thương binh cả mới cả cũ nằm la liệt, kỹ năng hệ thống cũng chỉ phần nào đó điều trị được qua cơn nguy kịch, quan trọng nhất là cơ thể đội viên bị thương có chống lại được thương tổn hay không, có thể phục hồi lại nguyên trạng hay không.

Dưới sự thúc ép của Hàn Phong, bác sĩ Huấn lại một lần nữa vi phạm y đức, ông ta âm thầm cho bệnh nhân sử dụng sữa ngọc biến dị trên diện rộng nhằm gia tăng sự chống chịu cho đội viên trước những thương tổn đang gặp phải.

Điểm chống chịu là một dòng chỉ số rất thú vị. Chỉ cần điểm chống chịu đủ lớn, người ta có thể chống chịu lại tất cả mọi yếu tố xấu có sự tác động đến tình trạng bình thường của bản thân. Trong đó bao gồm đòn tấn công thực chất hoá, đòn tấn công tâm linh, đòn khống chế, chống chịu lại cơn đau, chống lại tác dụng phụ cả khi bị trúng chiêu của địch thủ và khi bản thân dùng chiêu, chống chịu lại cơn buồn nôn, cơn ảo giác, cơn ác mộng khi trúng phải Hồn Áp, chống lại nóng, lạnh, mệt mỏi, thậm chí chống chịu quá 23 điểm sẽ không thấy vị đắng khi uống thuốc nữa.

Một chỉ số ban đầu nhìn thì tưởng như gân gà, càng về sau lại càng lộ ra cần thiết.

Nếu không có sữa ngọc biến dị ngậm uống 24/24, căn phòng này sẽ ngập tràn toàn là những âm thanh rên rỉ vì đau đớn và sợ hãi vì ác mộng bủa vây.

Ân, đôi khi nó cũng khá "phiền", Hàn Phong đang tự não tàn ra cảnh Ngô Soái trong trạng thái cự nhân chống chịu biến thì bị đau bụng, khi đó thì con dao mổ nào mổ được hắn để cấp cứu nhỉ.

Chết vì điểm chống chịu quá khủng khiếp à?

Tần Tiểu Bích nhận được kỹ năng Rũ Bỏ Quá Khứ về sau, nàng ta đã bắt đầu thể hiện ra sự quan trọng của mình đối với thế lực trấn Hi Vọng.

Tần bồ tát, đây chính là danh xưng mới mà nàng ta được đám thương binh không tiếc lời mà đặt cho như vậy.

Chỉ mới qua có một buổi tối, hai đội viên mù mắt, một đội viên điếc, một đội viên cụt tay đã được nàng ta dùng Rũ Bỏ Quá Khứ để hỗ trợ "tái sinh", một lần nữa trở thành người lành lặn.

Kỹ năng này cho phép xoá bỏ thương tổn đã nhận phải trong quá khứ, đây chính là phép màu cho bất kỳ người nào, đồng thời cũng là một tấm vé bảo hộ và liều thuốc tinh thần cực lớn cho toàn bộ đội viên chiến đấu.

Cứ đánh tới khi cụt tay đi, không sợ thây ma cào trúng, cào thì chặt tay chặt chân đi, cứ yên tâm, không tàn phế đâu mà lo.

Nếu không phải kỹ năng này với mỗi lượt sử dụng sẽ tiêu hao tới 50% thể lực và 50% trí lực tối đa của cả người dùng lẫn người được nhận, đồng thời cũng chỉ hồi phục được 50% thương tổn trong một lần, nó sẽ còn toả ra hào quang lớn hơn nữa.

Sau khi thăm hỏi động viên đám thương binh một hồi, tiến hành trao quà tặng và cung cấp một số hứa hẹn nhất định, Hàn Phong lại chạy qua khu điều trị tâm lý cạnh đó.

Nơi này đang điều trị cho kha khá nhiều người, đa phần là thương binh và người sống sót gặp phải ảo giác quá nặng tới mức tâm thần.

Cũng có vài bệnh nhân tâm thần và trầm cảm thật.

Triệu Băng Vũ, em gái của Triệu Nhược Pháp là một người tâm thần như thế.

Đã 6h30 sáng, cơn phát bệnh hôm nay của nàng ta đã qua, lúc này Triệu Nhược Pháp đang ngồi bên cạnh em gái mà tâm sự cái gì đó, trong ánh mắt của hắn ta chứa đầy quyết tâm cùng hi vọng.

Thấy Hàn Phong tới gần, Triệu Nhược Pháp vội vã đứng lên thi lễ

- Thủ lĩnh!

Đối với việc ngày nào Hàn Phong cũng tới thăm em gái mình ít nhất một lần, nhiều thì tới ba lần, mức độ quan tâm đôi khi hơn cả chính hắn, Triệu Nhược Pháp bây giờ đã thực sự toàn tâm toàn ý muốn cống hiến cho đối phương rồi.

Hàn Phong tuỳ tiện gật đầu xem như đáp lại rồi bình tĩnh nói:

- Cạy miệng em gái của anh ra.

- S-Sao cơ?