Dưới mệnh lệnh của Hàn Phong ban bố, các tiểu đội trưởng đều giống như sực tỉnh từ trong mộng mị, ai nấy đều cao giọng hô lớn rồi giơ tay phóng xuất kỹ năng về phía thi đàn đang bỏ chạy để làm gương, súng máy phun ra hoả lực, đạn pháo nện xuống khu vực đông đảo nhất.
Các đội viên chiến đấu dưới loại âm thanh ầm ầm này cũng sực tỉnh giật mình, cả đám người đều ra sức xả sát thương tấn công, người nào cạn tiềm năng thì cầm súng lên bắn, người nào bắn quá kém thì nhắm mắt xả bừa, không có bất kỳ ai là ngưng lại động tác chiến đấu.
Chỉ trong thoáng chốc thay đổi trạng thái từ tĩnh sang động, cỗ máy chiến tranh mang tên binh đoàn Hi Vọng lại một lần nữa bùng lên sĩ khí rồi mãnh liệt nghiền áp tới phía trước.
Trước đây Hàn Phong rất căm phẫn khi Phương Tường liên tục dồn ép nhân viên dưới trướng làm việc cật lực, khi đó hắn còn có suy nghĩ nếu bản thân mà làm sếp thì không bao giờ độc ác như lão béo kia, sẽ đáp ứng các yêu cầu của nhân viên, đem tới môi trường làm việc thoải mái vui vẻ, khi đó thì hiệu quả công việc chắc chắn sẽ được tăng cao.
Haha, giờ mới biết suy nghĩ kia là cỡ nào ngây thơ.
Chỉ có thằng ngu mới không bóc lột mà thôi.
Cơ hội "kiếm tiền" đúng là luôn luôn hiện hữu xung quanh, cứ làm việc thong thả thì tiền sẽ tới. Giống như trấn Hi Vọng hiện tại có thây ma vây kín xung quanh, nhan nhản đầy rẫy muốn giết lúc nào liền giết, giết trong cảnh nội xong còn giết tại huyện khác, tỉnh khác. Hiện tại Thể Thao Túng đã bị bắt, thi đàn đã như chim lồng cá chậu, phải để cho quân đội nghỉ ngơi mới có sức mà chiến đấu cho các trận chiến lâu dài sau này.
Hàn Phong nhận thấy quan điểm đó không hoàn toàn đúng.
Kể cả thi đàn trước mặt có dễ tiêu diệt hay khó tiêu diệt, hắn cũng sẽ ép binh lực dưới trướng buộc phải tiêu diệt, buộc phải đạt tới giới hạn và vượt qua giới hạn, buộc phải lao vào chiến đấu bất kể bọn họ đang căng thẳng và mệt mỏi vô cùng, chính là ngay lúc này chứ không phải lúc nào khác.
Ai không nghe lệnh, chém!
Vì sao ư?
Nếu như không duy trì hiệu suất liên tục tăng cao, không duy trì đội ngũ luôn ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu mọi lúc mọi nơi, duy trì thái độ cần phải sẵn sàng nghe lệnh, lại bởi vì trước mặt đã an bài mà vội buông lỏng một hơi, vậy thì chắc chắn sẽ chế tạo ra một đội ngũ yếu ớt và thích đòi hỏi.
Dễ không làm được, vậy khó làm sao làm được?
Phải ép ngay từ lúc sướng nhất, đừng bao giờ ép vào lúc khổ nhất.
Cái đó người ta gọi là "vượt sướng".
Nếu hiện tại hắn vì thấy thế trận đã an bài mà ra lệnh rút quân, ngày mai lại tấn công cấu rỉa từ tốn thong thả, vậy thì binh lực dưới trướng sẽ trở thành một đội quân thích đương đầu với cái yếu, thích chiến đấu trong tình trạng khoẻ mạnh an toàn, thích sự ổn định và chắc chắn.
Vậy thì khi đối diện với thi đàn 10 vạn, với hàng nghìn thây ma tiến hoá, với khó khăn trùng trùng điệp điệp và áp lực còn lớn hơn ngay tại lúc này cả chục lần, chỉ số tiềm năng chớm hết, giới hạn vượt mức quá khứ, ai sẽ là người chịu đựng được?
Chẳng ai cả, vì đánh kiểu chắc chắn sung sướng quen rồi, đánh dưới giới hạn quen rồi
Họ sẽ bắt đầu viết đơn đề nghị rút quân, họ sẽ run rẩy rồi trong lòng xuất hiện tâm lý uể oải vì sự việc không như mọi khi, sẽ e sợ vì địch thủ quá mạnh, và họ sẽ nghĩ rằng trận này thua rồi.
Khi sống trong nhung lụa quá lâu, người ta sẽ quên mất cách mặc vải đay.
Phế vật, chính là được nuôi dưỡng như vậy mà ra.
Nếu Hàn Phong cầm binh Tam Giang, đương đầu thi đàn 10 vạn thất bại, hắn sẽ cho đánh nhau tới khi nào thất bại tới mức tan tác, chết nhiều tới nỗi các tiểu đội trưởng không thể chịu nổi nữa thì mới thôi.
Là thôi nướng quân, chứ không thôi tấn công.
Khi quân chết quá nhiều, hắn sẽ cho lui lại rồi tiến hành đánh cấu rỉa, kể cả mỗi phút chỉ tiêu diệt được 1 thây ma, hắn cũng chấp nhận hiệu suất này chứ tuyệt đối không rút quân. Hắn vẫn sẽ ép binh lính đứng tại tuyến đầu để chịu đựng sự tuyệt vọng đó, đẩy bọn họ tới giới hạn, để cho bọn họ đi từ tuyệt vọng tới cay cú, tới phẫn nộ, tới liều mạng.
Không đánh thì chết.
Không đánh cũng phải đánh.
Buộc phải đương đầu, bằng cách này hay cách khác, không có lựa chọn thứ hai.
Chỉ có câu khẳng định, không có câu phủ định hay nghi vấn.
Đó mới chính là tinh thần phải duy trì trong tận thế này, tinh thần chiến đấu trong bất kỳ thời điểm nào, kể cả thời điểm đứng tại đỉnh cao chiến thắng.
Hàn Phong trả lương cho binh lính dưới trướng 24 chiến công cho 12 tiếng chiến đấu, gấp đôi đội đào đất, còn miễn phí ăn uống, vậy thì phải đánh tới 12 tiếng 30 phút mới thôi.
Bây giờ mới có 5h20 phút chiều, còn chưa đủ 12 tiếng, nếu cho nghỉ ngang chừng, vậy thì ngày mai, ngày kia, họ sẽ tự hỏi trong lòng: Ôi, đã 5h20 rồi này, sao chưa được nghỉ nhỉ?
Câu hỏi này tuyệt đối không được phép xuất hiện, hắn muốn là muốn họ sẽ tự hỏi: Chiến dịch kết thúc rồi sao, tiếp theo là đánh ở đâu nữa?
Có người sẽ hỏi: Ép người ta như vậy, không sợ họ phản kháng sao?
Hehehe...
Những người thất bại vì cố áp dụng tư tưởng trước tận thế vào sau tận thế rất nhiều, tiêu biểu là Bạc Thanh.
Trước tận thế, bóc lột sức lao động sẽ bị nhà nước trừng phạt. Sau tận thế, ai trừng phạt đây?
Trước tận thế, bóc lột sức lao động, nhân viên sẽ nhảy việc qua công ty khác. Sau tận thế, nhảy đi đâu?
Trước tận thế, không sở hữu được một đội ngũ tốt thì huấn luyện đội ngũ khác, thậm chí nhảy qua làm việc khác. Sau tận thế, nếu không có binh lính tinh nhuệ trong tay, vậy thì nhảy vào bụng thây ma.
Muốn chết hay sao mà chọn an nhàn? Chết tới nơi rồi còn lo lắng gì mà không tranh thủ dồn ép?
Chiến trận Thiết Thạch vẫn còn sướng chán, ép thoải mái cũng không ai lăn ra chết vì mệt được. Sau này đánh nhau với thi đàn 10 vạn, 20 vạn, thậm chí hơn, nếu không có sự dồn ép từ ngày hôm nay, gia tăng giới hạn chịu đựng từ ngày hôm nay, vậy thì tương lai làm sao đương đầu đây.
Phải ép cho ra bã thì thôi, bất kể hậu quả xấu có thể ảnh hưởng, mất lòng người khác cũng được luôn.
Ép xong âm thần xem thái độ, đứa nào ưng phản kháng, đẩy qua đội đào đất hoặc canh cổng luôn.
Thậm chí nếu có người quyết tâm nhảy qua Tam Giang để hưởng thụ sung sướng, Hàn Phong còn vỗ tay khen hay, đồng thời cung cấp 30 cân lương thực làm quà cảm ơn.
Hắn đang lo lắng vòng phòng hộ của tinh thạch an toàn phình to mất kiểm soát đây, hắn còn đang phải giữ cư dân Thiết Thạch ở ngoài khu vực trung tâm đây, nếu đuổi được mấy thành phần yếu nhớt đi thì vui quá.
Đám "lợn siêu nạc" mà hắn nuôi, dần dần cũng phải thăng tiến lên thành "lợn siêu cơ bắp", "lợn siêu chiến", "lợn rừng", phải phát triển tiến lên, không được phép dừng lại.
Hàn Phong vẫn luôn duy trì quan điểm làm việc của mình từ đầu tới cuối, đó chính là không nuôi phế vật. Hơn 20 ngày trước, những người phế vật là những người không biết chẻ củi nấu cơm, 20 ngày sau, tiêu chuẩn tăng lên, những người phế vật là những người không biết cố gắng, không biết gia tăng giới hạn của bản thân.
Cút xéo tốt lắm.
Công ty của Phương Tường vẫn nuôi được hơn 30 mạng trong thời điểm tivi ra rả thông báo cảnh báo lừa đảo, chính là do lão ta đủ cứng rắn, liên tục ép buộc nhân viên, chế tạo ra một đội ngũ có thể sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chính vì lão ta quen với việc thích nghi rồi, thế nên hiện tại dù cho tận thế đến, lão ta vẫn có thể ung dung thảnh thơi, dùng đủ loại kỹ xảo rồi tuỳ biến với hoàn cảnh, sống vẫn sướng hơn chó.
Còn sướng gấp vạn lần trước tận thế
Cái này là thứ vô cùng đáng để học hỏi.
Không được phép an nhàn ngay cả khi xung quanh an nhàn, có vậy mới có thể nhận về sự an nhàn trong thời điểm nước sôi lửa bỏng.
5 phút sau đợt tấn công đầu tiên, Hàn Phong thong thả giơ tay lên ra lệnh:
- Giảm cường độ tấn công xuống, không cần truy kích lũ thây ma quá level 20 nữa, tiến hành dọn dẹp chiến trường.
- Tuân lệnh!
Mệnh lệnh vừa ra, đám đội viên đang căng mình chiến đấu chợt thở ra một hơi, sau đó bọn họ bỏ qua các mục tiêu khó nhằn, tập trung 3 tới 5 tiểu tổ vào một mục tiêu chung nhằm dứt điểm nhanh nhất có thể.
Dồn ép cũng phải có kỹ năng và cường độ hợp lý, mỗi ngày một chút, thậm chí mỗi giờ một chút là đủ, chạm tới liền dừng, cứng quá dễ gãy.
Phải để cho binh lính biết được lãnh đạo luôn luôn theo sát diễn biến cuộc chiến, luôn luôn đưa ra quyết định đúng đắn, vừa hợp lý, vừa hợp tình, không quá gây phản cảm, cũng không quá mức nhân từ hay tuỳ tiện.
Đó là chân nghĩa của thao túng lòng người. Để cho họ muốn phản kháng cũng không biết phản kháng kiểu gì, vì không có cơ sở rõ ràng để phản kháng, chỉ có thể bị phản ứng của số đông dẫn dắt lây dính, cuối cùng thuận theo, từ từ từng chút tự chui đầu vào quy củ, tự cho đó là cách làm đúng.
5h45p chiều, chiến trường Thiết Thạch.
Toàn bộ thây ma trong khu vực 10 đường chiến hào đã bị Ngô Soái dẫn dụ đi hết, số còn lại chậm chân cũng bị diệt sạch. Xác chất thành núi, máu chảy thành sông, cả trận địa rộng lớn hoàn toàn ngập ngụa trong máu đen hôi thối.
12 tiểu đội trưởng được chia khu để phụ trách công tác gom nhặt vật tư, bao gồm tinh thạch tiềm năng, tinh thạch exp, sách kỹ năng, thẻ vật phẩm, thẻ thăng giai, tinh thạch ma dược, hàng chục người khác thu gom xác chết thây ma tiến hoá ném lên xe tải, gom đống xác còn lại đốt bỏ.
Drone bay è è è trên đầu, nhất cử nhất động của mọi người đều được ghi lại, dữ liệu sẽ được phòng vật tư xem xét và tính toán cẩn thận trước và sau thu gom, đảm bảo sự hao hụt sẽ được giữ tại mức thấp nhất.
Chính giữa trận địa, mấy đội viên sở hữu thao túng đại địa đang liên tục đào bới ra một cái hố sâu tới 5 mét. Sau khi bọn họ bới xong, một cái cột sắt vừa dài vừa lớn được trồng vào trong hố. Cột sắt to như bắp đùi người trưởng thành, cao tới 120 mét, bốn phía được kéo căng và cố định bởi 24 sợi cáp vững chắc, đảm bảo có xô đẩy thế nào cũng sẽ đứng vững.
Trấn Thiết Thạch nổi tiếng nghề rèn sắt, toàn trấn hơn 200 người tập trung làm ra được một cái cột như vậy trong 5 ngày, không khó.
Đỉnh cột có đặt một chiếc đĩa sắt rộng 3 mét lõm ở giữa, trên đĩa sắt có một cái lồng sắt nhỏ, lồng sắt có mái che mưa che nắng, thành lồng hai lớp, có thể kéo mở lớp ngoài để che kín toàn bộ hoặc mở ra chấn song bên trong, thuận tiện cho quá trình quan sát hoặc che giấu thứ bị nhốt bên trong.
Trên đỉnh lồng có gắn 10 quả bóng bay cỡ lớn chứa đầy khí heli, đem lồng sắt kéo bay lên trời, nhưng đáy lồng sắt lại được gắn với cột sắt bằng một móc khoá một chiều. Khi cột còn vững, khoá này sẽ giữ cho lồng sắt không bay mất, lỡ cột có đổ, vậy thì khoá sẽ rời ra, để cho lồng sắt bay tự do lơ lửng không rụng xuống dưới.
Tất nhiên là nếu cột có lỡ đổ thì lồng sắt cũng không có chuyện bay mất hút, một sợi dây dù siêu bền, dài hơn 1000 mét được buộc nối từ lồng sắt tới cột chiến đấu số 52, đây là cột chiến đấu nằm xa chiến trường nhất. Nếu lồng sắt bay đi, nó sẽ lơ lửng trên cột chiến đấu này như một con diều.
Một con diều đứng tại độ cao 1000 mét là thứ mà không có bất kỳ thây ma nào tác động được, trí tuệ và kỹ năng thiên phú của bọn nó không cho phép làm điều đó.
Đây chính là khoá an toàn tại phía nam.
Không lợi dụng được địa lợi thì lợi dùng thiên thời, trấn Thiết Thạch không có núi để đào hầm xây ngục giam, không sao cả, Hàn Phong chưa bao giờ thiếu cách để giam giữ một thứ gì đó.
Hắn có 1 tỉ cách, hê hê hê.
Một lúc sau, Ngô Soái đã dẫn theo 2 chiếc thiết giáp BMP-1 trở lại, trên tay còn cầm theo một viên ngọc đen kịt đang toả ra sức hấp dẫn mãnh liệt đối với thây ma.
Bên trong Ngục Giam Tham Ăn level 4 có chứa thành phần chính của khoá an toàn, Thể Thao Túng M2 level 29.