Chương 454: Lực khống chế

Kỹ năng kẹp xuyên không gian của Cua Biến Dị vừa giáng xuống Diệt Tuyệt Đao level 4, chiếc thuyền buồm rộng lớn của Lạc Thanh Thuỷ cũng vừa lúc hiện lên rồi hoàn toàn bao phủ trang bị này, đem Cổ Nguyên đang trốn bên trong cùng một chỗ toàn diện bảo vệ.

Một công một thủ khoảnh khắc đối chọi, thuyền buồm do Lạc Thanh Thuỷ triệu hồi lập tức bị kẹp nứt. Cột buồm gãy vỡ, mạn thuyền rách nát, đáy thuyền thủng lỗ.

Nhưng nước chính là nguyên tố nhu hoà nhất thế gian, có khả năng hấp thu và phân tán lực lượng đánh tới vô cùng bền bỉ. Sau khi thuyền nứt, nước từ các bộ vị khác nhanh chóng chảy tới chỗ nứt rồi toàn bộ lấp đầy. Vết nứt lớn bao nhiêu, nước bù đắp bấy nhiêu, thể tích thuyền buồm nhanh chóng giảm xuống, nhưng uy năng một kẹp của Cua Biến Dị level 34 cũng theo đó bị suy giảm liên tục.

Lạc Thanh Thuỷ đã thành công chống cự lại một đòn của Cua Biến Dị, chí ít cũng sẽ chống được hơn 2 giây.

Nhưng tất cả cũng chỉ cần có vậy. Cổ Nguyên bên trong Diệt Tuyệt Đao level 4 chớm thấy an toàn liền lập tức thò đầu ra, sau đó cầm theo bảo đao nhún chân biến mất tại chỗ. Có lực khống chế mạnh mẽ của Lạc Thanh Thuỷ trợ giúp, hắn không hề gặp bất kỳ cản trở nào đã thành công thoát thân.

Chênh lệch giữa một đoàn trưởng và một tiểu đội trưởng tất cả đều được thể hiện ngay tại trong một đòn này. Khác biệt không chỉ nằm ở cấp độ hệ thống hay giai vị kỹ năng nắm giữ, khác biệt sâu xa hơn còn nằm ở lực khống chế đối với kỹ năng đánh ra.

Một đòn khống chế của Lưu Giang đã ngộ sát một người vô tội, thế nhưng một đòn chức nghiệp tổng hợp từ cả 7 mặt phi phàm của Lạc Thanh Thuỷ lại có thể linh hoạt "giữ" thứ cần giữ là công kích đánh tới, "thả" thứ cần thả là Cổ Nguyên nằm ở trung tâm kỹ năng, đây chính là biểu hiện lực khống chế tinh diệu vô song, là chênh lệch trời - đất.

Đừng tưởng cầm kỹ năng cao giai là ngon, thấp giai là khinh. Lực khống chế, ba chữ này có tầm quan trọng vô cùng lớn. Một kỹ năng cao giai mà được thôi động theo kiểu bản năng tuỳ ý, vậy thì kỹ năng đó sẽ trông giống như bịch bông khổng lồ vậy, nhìn rất to xác, rất áp lực, nhưng sát thương không cô đọng, đánh ra sẽ không thể đạt thành hiệu quả vốn phải có. Nhưng một kỹ năng thấp giai mà dùng não nghĩ kỹ trước khi đánh, dồn nhiều tâm sức và lực khống chế vào, vậy thì nó sẽ như chiếc kim nhọn vậy, đâm là thấy máu, thậm chí đâm xuyên kỹ năng cao giai luôn cũng không phải không có khả năng.

Không sợ một người luyện 10.000 cú đá, nên sợ người luyện một cú đá tới 10.000 lần.

Tất nhiên lực khống chế không chỉ đơn giản trong một phạm vi như vậy, khống chế kỹ năng chỉ là biểu hiện của việc đang khống chế thể năng lượng đủ tốt mà thôi. Có rất nhiều loại thể cấu thành vạn vật và chính bản thân phi phàm giả, cần phải nỗ lực khống chế bằng được chúng nó, mà còn phải không chế thật tốt, có vậy mới có thể sống sót càng thêm dễ dàng.

Như Hàn Phong hiểu tương đối rõ về tâm trí, khống chế thể tâm trí của bản thân đủ tốt, từ đó Tường Vi có cầm búa tạ Thấu Rõ tứ giai cũng không dễ mà gõ thủng được. Mà chính nàng ta lại là người khống chế tâm trí bản thân chưa đủ tốt, động một tí là cắn môi mắng mỏ cái gì mà lưu manh, thổ phỉ, thiếu thân sĩ, các thể loại tức giận cùng phẫn nộ. Haha...

Non!

Cổ Nguyên vừa chạy thoát khỏi thuyền buồm lam sắc, vật kia cũng bị kỹ năng của cua biến dị kẹp bụp một tiếng vỡ tan, sóng xung kích lan tràn ra bốn phương tám hướng, đem hàng trăm xác cua xung quanh thổi tới tán loạn.

Chênh lệch chung quy vẫn là quá lớn, cấp độ cua biến dị quá cao, Lạc Thanh Thuỷ khó mà hoàn toàn đỡ nổi một đòn, nếu Cổ Nguyên chậm một giây nữa, có khi cả người cả đao đều bị kẹp đứt đôi.

"Con cua này quá kinh khủng rồi..."

Cổ Nguyên nhìn vị trí giao tranh vừa rồi đã biến thành một mảnh hỗn loạn mà không khỏi cắn răng mắng thầm một câu. Chiêu kẹp kia của cua biến dị mang theo lực níu giữ cực kỳ khổng lồ, một khi bị nhắm mục tiêu chính là bị giữ chặt, nếu không có ngoại lực trợ giúp, vậy thì không thể tự mình thoát ra nổi.

Hắn gần đây liên tiếp gặp phải nan đề trong chiến đấu. Khi chiến đấu cùng Hàn Phong thì bị sự quỷ dị đa đoan của đối phương đùa giỡn, giống như dùng búa tạ đập vào không khí vậy, tự mình mệt mỏi mà chẳng có bao nhiêu hiệu quả. Hôm nay đánh nhau cùng con cua này, được thoải mái thể hiện bản lĩnh thì đối phương lại quá mạnh, phòng thủ quá trâu bò, hắn công không nổi, thủ cũng không xong.

"Phải tập luyện nhiều hơn nữa, gia tăng lực khống chế hơn nữa! Nếu nhát đao bản thân đánh ra có thể cô đọng sắc bén hơn, tốc độ cao hơn, bộ vị công kích hiểm yếu hơn, điểm phát lực tập trung hơn, vậy thì không phải là không có cơ hội chẻ đôi con cua thối này ra..."

Cua biến dị một chiêu thất bại thì tiếp tục giơ càng lên, lần này nó nhắm mục tiêu về phía nhân loại dám phá đám nó bắt mồi, Lạc Thanh Thuỷ. Chẳng qua nó chưa kịp kẹp ra lần thứ hai, phương xa tít tắp chợt ánh lên một luồng quang mang thanh sắc cực kỳ khủng bố.

Vúttttttt...

Một mũi tên tím sẫm mang theo năng lượng phong nguyên tố cực độ nồng đậm từ xa xa bắn thẳng tới bên này. Mũi tên rộng tới nửa mét, dài 3 mét, phía sau đuôi còn phun ra vô tận năng lượng phong bạo hòng cung cấp lực đẩy, đẩy tốc độ của nó lên nhanh tới tận cùng.

Mũi tên gần như chạm vào càng cua, mọi người mới nghe được âm thanh khủng bố như bão tố của nó.

Đây là tốc độ vượt âm, vật tới trước thanh, phá bỏ giới hạn thứ nhất của cơ học cổ điển.

- Grakkkk...

Cua biến dị vừa định ra đòn tấn công lại bị tấn công trước, tất nhiên nằm ở thế bị động, không phải thời cơ tốt nhất để ra đòn phòng thủ. Thế nhưng nó là động vật biến dị, bản năng đối với nguy hiểm là thứ mạnh nhất, có thể phản ứng lại nguy hiểm trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nó không chút do dự giơ cái càng to như chiếc ô tô con lên đỡ trước người.

Ầmmmmmm...

Mũi tên khổng lồ khoảnh khắc bắn tới trước mặt cua biến dị liền bị một cái càng to tổ chảng chặn lại, năng lực công kích khủng bố điên cuồng phóng xuất đối chọi tại điểm tiếp xúc cùng với năng lực phòng ngự tự nhiên trời phú. Hàng vạn lưỡi đao gió cuộn tròn thành một cơn lốc xoáy sắc bén, dựa theo đầu mũi tên nhọn hoắt mà khoan thẳng vào lớp vỏ đen kịt gai góc của cua biến dị, khoan nứt ra một cái lỗ nhỏ.

Rắc... Rắc rắc...

Vỏ cua biến dị là cỡ nào cứng rắn, vỏ trên càng cua lại càng là bộ vị cứng rắn nhất, thế nhưng mũi tên khủng bố vẫn có thể đục được một lỗ thủng bên trên, hàng vạn đao gió đem càng cua phá tới nứt nẻ, đục thủng thành một lỗ lớn bằng miệng bát, còn tiếp tục bị đục thủng rộng ra, từ đó có thể thấy được trình độ cô đặc của năng lượng bên trong một tiễn này.

Thậm chí một tiễn này mới chỉ hao phí 1/4 lượng năng lượng tồn trữ bên trong mà thôi.

Rắc rắc...

Vết nứt vỡ trên càng cua càng lúc càng dày, lỗ thủng bên trên cũng càng lúc càng lớn, thịt cua cùng huyết dịch xanh nhạt tuôn trào như suối, đem mặt đất dưới chân thấm tới ướt đẫm. Hai con mắt đỏ quạch của cua biến dị rung rung một trận tức giận, tám chân nhọn hoắt bấu xuống nền đất gần như sụt lún, đây là trò gì, tại sao một nhân loại lại có thể có sức mạnh như này chứ.

Nếu nó biết nói, hẳn là sẽ ngay lập tức chửi bậy một câu khốn nạn chó chết, sau đó bồi thêm một câu mau chạy thôi.

Cua biến dị không biết nói, nhưng không ảnh hưởng tới việc nó quyết định chạy trốn. Dưới bụng nó vẫn có hàng vạn cua con đang trú ngụ chờ đợi sinh trưởng, nó chung quy không thể làm ra hành động liều lĩnh quyết chiến được.

Nó có bản năng chiến đấu mạnh mẽ, nó biết chắc một đòn này không thể giết bản thân được, đỡ xong là có thể phản công. Thế nhưng bản năng làm mẹ của nó lại lớn hơn, nó không muốn mạo hiểm đánh nhau nữa, nhất là khi bên cạnh đang có rất nhiều công kích của nhân loại khác đang ầm ầm đổ tới rồi, con của nó sẽ gặp nguy hiểm.

Rắc!

Một âm thanh nứt vỡ ghê tai lúc này vang lên, thứ nứt vỡ không phải càng cua, mà là khớp nối giữa càng và thân thể.

Bỏ xe giữ tướng.

Trong lúc nguy cấp, cua biến dị chọn hi sinh thứ ít quan trọng hơn, bảo vệ thứ quan trọng hơn. Nó tự mình tháo khớp xong liền nhún chân một cái phóng đi, tránh thoát khỏi phong tiễn khủng bố giáng tới rồi ùm một tiếng lao xuống dòng Lệ Giang bên dưới, từ đó biến mất vô ảnh.

Hàng nghìn con cua biến dị đang giao chiến trên bờ cũng đồng loạt nhận được mệnh lệnh rút lui, bọn nó nhất tề bỏ qua truy sát nhân loại mà lũ lượt bò về phía sau, bò về dòng nước chập chùng trắng xanh vẫn đang nổi lềnh phềnh vô số xác chết đồng loại.

Trình độ khống chế bầy đàn của cua biến dị không thua gì Thể Thao Túng.

Phong tiễn mất đi mục tiêu liền vút một tiếng bắn thẳng về phía bến phà Giang Lăng cạnh đó, sau đó ầm một tiếng bắn trúng chiếc thuyền lớn nhất tại đây, đem thuyền này bắn vỡ tan tành. Năng lượng phong thuộc tính toàn diện bùng nổ như bom hạt nhân, hàng vạn đao gió từ trung tâm va chạm bắt đầu thổi quét ra bốn phương tám hướng, đem mười mấy chiếc thuyền bên cạnh chém tan nát thành sắt vụn, càng hất bay vô số bè gỗ ra xa xa, chín phần chìm nghỉm một phần vỡ vụn.

Ngay cả bến thuyền không có tội tình gì cả cũng bị hàng trăm cơn lốc sắc bén chém tới tung toé, cả một khu vực bờ sông bị cày xới đục khoét như thể vừa phải trải qua đám trâu đất nghìn con giày xéo, hơn trăm mét đất đá sụp hẳn xuống dưới, biến "bến phà Giang Lăng" thành địa điểm chỉ còn lại trong truyền thuyết.

Thế là thắng hay thua?

La Thiên Dật ngẩn người đứng trên mái nhà nhìn về bến phà Giang Lăng xa xa, sau đó lại lén lút nhìn về Lạc Thanh Thuỷ đang trầm mặc đứng đó, cậu ta không khỏi rụt cổ lại lẩm bẩm một câu sợ hãi:

"Lực khống chế không đủ, lỡ tay rồi... Có nên bỏ chạy như con cua kia không, là bỏ chạy xuống dưới nước sao..."

------

17h chiều, huyện Liễu Lâm, trấn Thiết Thạch.

Sau hơn 3 tiếng nghỉ ngơi dưỡng sức vừa ăn vừa uống vừa ngủ vừa tiếp nhận phục hồi, sức chiến đấu của binh đoàn Hi Vọng lại một lần nữa được gia tăng trở lại, ân, xem như khôi phục tới tám phần.

Hàn Phong đứng tại tuyến đầu nhìn một vòng binh lực dưới trướng, đối với lực khống chế thế lực của mình, hắn xem như vẫn đi đúng hướng.

Sĩ khí không giảm, đó là điểm cần phải duy trì và phát huy.

Hắn lúc này quay qua bên cạnh trầm giọng nói với Ngô Soái:

- Đệ phải khống chế năng lực thật chuẩn xác, sử dụng kỹ năng phải cẩn thận chắc chắn, từng hành động phải chuẩn chỉnh theo kế hoạch đề ra, tuyệt đối không được có chút buông lỏng hay sai sót nào cả. Khống chế lực, đó là chìa khoá thành bại của nhiệm vụ lần này.

Ngô Soái ánh mắt sáng rực nhìn qua đại ca rồi vỗ ngực nói:

- Đó là thứ đệ tự tin nhất!