Chương 447: Rút chạy

Dưới tâm thần của Hàn Phong động niệm kích hoạt, một đòn khủng bố lưu trữ bên trong Nhẫn Mô Phỏng được toàn lực phóng xuất. Năng lượng tà ác đen kịt thoáng ngưng lại trên đầu ngón tay hắn rồi vút một tiếng bắn ra, quang trụ đen kịt khủng bố rộng tới 1 mét mang theo khí tức huỷ diệt phóng thẳng về phía thi đàn, trên đườg bay nó đem tất cả xác thịt các loại hoá khí bốc khói, sau khi đạt tới khoảng cách gần 1 cây số thì dồn lại thành một khối cầu rộng 3 mét rồi thô bạo phát nổ.

Uuuuuuuu.... Ầmmmm...

Vụ nổ khủng bố giải phóng ra hàng vạn đạo năng lượng hắc sắc với tính chất thôn phệ tuyệt diệt, không gian dường như cũng phải vì một đòn này mà co rút cùng kịch liệt bị chấn vỡ, sóng xung kích ầm ầm ép cho mấy trăm thây ma xung quanh thành phấn vụn, sau đó hất bay cả tấn máu thịt nhơ nhớp ra bốn phương tám hướng, càng ép cho mặt đất bên dưới bốc hơi thành một hố sâu 5 mét.

Năng lượng loạn lưu tiếp tục lan tràn tàn phá trong phạm vi 300 mét, hàng nghìn thây ma cấp thấp trực tiếp bị chấn tới bốc hơi, da thịt bị đánh bay lộ ra xương cốt đỏ quạch trắng ởn, sau đó xương cốt cũng bị áp lực ép cho thành mảnh vụ, tất cả đều bị một đòn nổ tung này đánh cho nát như cháo quẩy. Hàng loạt thây ma tiến hoá đang dũng mãnh xung phong cũng bị một đòn này ập tới thổi bay, vô số mảnh da chết nứt nẻ được bỏ lại rồi bị thôn phệ sạch sẽ, mười mấy đầu Thể Sức Mạnh vội vã há rộng cả 4 ống dẫn trong mồm mà phun ra năng lực thiên phú, đem năng lượng thôn phệ mạnh mẽ chấn vỡ.

Ùnggggg...

Vụ nổ sơ cấp chưa qua, vụ nổ thứ cấp lại tới, những nguồn năng lượng chênh lệch tần số va chạm với nhau tạo thành hàng tỉ đạo năng lượng phong bạo tuỳ tiện cày xới lung tung, đem cả một khu vực chiến trường 300 mét san bằng thành bình địa. Thây ma gồng người phóng xuất kỹ năng thiên phú hòng chống chọi lại áp lực, trong khi nhân loại xa xa cũng bị sóng xung kích xô tới buồn bực không khoẻ, toàn bộ trận địa lâm vào một mảnh bàng hoàng sợ hãi.

Uy năng Thể Thôn Phệ, thực sự là không thể đong đếm. Một đòn này mà bắn trúng trấn Hi Vọng, vậy thì đến cái quần lót cũng bị bắt cho bốc hơi, đừng nói là da thịt máu mủ.

"Đinh! Chúc mừng tăng lên cấp 20..."

Âm thanh thông báo lạnh lùng của hệ thống vang vọng tâm thần đã chính thức xác nhận Hàn Phong đột phá cấp độ tiếp theo. Một đòn khủng bố vừa rồi trực tiếp tiêu diệt hơn 7000 thây ma, trong đó không hề thiếu loại hình level 3, level 4, thậm chí có cả level 8, level 9, cái này đã đem về cho hắn lượng kinh nghiệm khổng lồ, đem cấp độ của hắn đột phá level 20, còn đổ thêm một nửa cây kinh nghiệm level 21, thật sự là hack cấp trong truyền thuyết. Cái này để cho hắn cũng không nhịn được mà trong lòng xuất hiện cuồng hỉ.

Chẳng qua đại sự chưa thành, hơn 200 thây ma tiến hoá hầu hết đều có thể bình an vô sự sau đòn vừa rồi, bọn chúng chỉ bị tạm thời đánh bay mà thôi, cả lũ đều nhanh chóng ổn định lại tình hình sau đó tiếp tục nhào tới tiền tuyến, muốn truy sát bằng được tất cả nhân loại.

Ngô Soái trong trạng thái Cự Nhân Sức Mạnh Biến đang đứng tại chiến hào số 5, hắn đang liên tục vung tay đấm ra, hàng chục đòn pháo không khí với uy lực hơn 60 điểm sức mạnh mỗi đòn được hắn phóng xuất mỗi giây, một chiêu này đã đem toàn bộ khu vực 3 đường chiến hào 4, 5, 6 đấm thành một mảnh hỗn độn.

Pháo không khí vô hình vô sắc, phạm vi bao phủ lại rộng, thây ma Thể Sức Mạnh trúng phải có thể không thèm để tâm, thế nhưng Thể Tốc Độ mà trúng phải là sẽ bị đấm cho lõm người, thậm chí bị chấn bay ngược về sau vài mét, có thể nói là mạnh tới phi lí.

Với sự trợ giúp của Định Vị Sóng Âm, đòn Pháo Không Khí của Ngô Soái mỗi lúc một chuẩn xác, hàng chục thây ma thể tốc độ đã bị hắn ghim làm mục tiêu, một bản đồ chuẩn xác của toàn bộ khu vực trận địa đã hiện ra trong mắt hắn. Bất chấp khói bụi mù mịt cản trở tầm nhìn, một con ruồi dám thò đầu ra trước cũng sẽ bị đánh cho bay ngược trở về sau.

Người khổng lồ, làm việc vĩ đại.

Chẳng qua một cánh én không thể làm lên mùa xuân, trăm cánh én cũng chưa tạo thành mùa xuân, số lượng thây ma ở cả 10 chiến hào vẫn quá lớn, Ngô Soái chung quy ngăn không nổi, có thêm hơn 20 phi phàm giả cấp cao và mưa đạn hỗ trợ cũng không nổi, thây ma vẫn ổn định tiến lên, chỉ nửa phút nữa là sẽ đánh tới bên này.

Hàn Phong nhìn cảnh này mà không nhịn được mắng thầm một câu kinh tởm, sau đó hắn không chút do dự ngửa cổ hú ầm lên:

- Húuuuuuuuu...

"Chó khôn, mau giúp cản lại thi đàn đột kích! Gâu!"

Hậu tuyến, Đại Hắc Cẩu vốn đang dựng đứng lông mao vì đòn mô phỏng khủng bố, sau khi nghe được tiếng hú này lại càng thêm dựng ngược lông mao.

Nó từ sáng tới giờ đều nằm bẹp phía sau chờ người ta mang thịt thây ma tới rồi đớp nuốt, Hàn Phong cũng chẳng muốn nó lao vào quần thảo thi đàn cấp thấp để tranh cướp kinh nghiệm với nhân loại làm gì, bởi vậy nó vẫn tương đối thành thơi. Nhưng lúc này không thể vô tư lự được nữa, nuôi chó mấy ngày dùng nửa phút, con lợn này phải ra sức ngay lập tức.

Đại Hắc Cẩu cũng biết tình thế nguy cấp, nó sau khi hú lên một tiếng đáp trả thì hai chân nhún mạnh xuống đất biến mất, cả cơ thể phóng vọt tới phương hướng tiền tuyến. Chưa tới 2 giây, nó đã đứng ngay bên cạnh Ngô Soái đang bốc khói vì hoạt động quá tải.

- Gâu gâu gâu!

"Nhân loại. Mau lui lại, ta muốn thi triển năng lực! Gâu!"

Ngô Soái không hiểu toàn bộ ý nghĩa câu nói của nó, những mà những từ ngữ cơ bản như "tiến, lui, trái, phải, trên, dưới, một, hai, ba, ăn, uống, ngon, ghét..." của cẩu ngữ thì hắn đã hiểu đại khái, lúc này cũng không cậy mạnh nữa mà nhanh chóng chuyển trạng thái qua Nhanh Nhẹn Biến rồi bỏ chạy về sau.

Sử dụng kỹ năng tứ giai chung quy vẫn là một gánh nặng cực lớn đối với cơ thể.

Hàn Phong nhảy vài bước đã tới bên cạnh con chó ngu này rồi lo lắng cất giọng hỏi:

- Gâu gâu...

"Đại Hắc Cẩu, làm sao ngăn được chúng nó tiến lên? Chỉ cần ngăn 1 phút thôi. Gâu."

Đại Hắc Cẩu trước tiên là ngửa cổ hít sâu một hơi, hương vị của hầu hết sinh vật trong phạm vi 10 cây số đều đã được nó gom vào trong mũi. Đứa nào mạnh, đứa nào yếu, đứa nào nguy hiểm, đứa nào dễ bắt nạt, nó đã đại khái nắm rõ trong lòng chân chó.

Kỹ năng thiên phú hệ trinh sát này giúp nó tránh xa được tất cả hiểm nguy, tránh xa được các đối tượng đang ẩn nấp, đồng thời săn lùng được những con mồi yếu nhược. Bản năng mạnh mẽ của động vật, xa xa không phải thứ mà kỹ năng hệ thống của nhân loại có thể sánh bằng.

Sau khi cẩn thận xác nhận tình trạng an nguy, Đại Hắc Cẩu mới nhe răng nhếch miệng quay qua bên cạnh sủa hỏi một câu nghi vấn:

- Gâu gâu...

"Nhân loại, một phút là gì. Gâu."

"Là con m** mày!"

Hàn Phong thật có xúc động thò tay tát một phát vào cái mỏ dài đen nhẻm của nó. Đồ ngu này, tới một phút cũng không biết là gì sao, đúng là ngu như chó mà.

Chẳng qua sự tình gấp gáp, hắn cũng không tiện dạy bảo đối phương cụ thể, lúc này khẽ đảo mắt một cái rồi nhanh chóng sủa:

- Ẳng ẳng...

"Là tới khi mệt thì thôi, mau chặn đi, đừng hỏi nữa. Gâu!"

Đại Hắc Cẩu nghe vậy thì cạp cạp vào không khí hai cái rồi sủa ngược lại:

- Gâu gâu oẳng!

"Vậy thì đuổi hết nhân loại còn lại đi, cách xa nơi này nửa tiếng hú. Gâu!"

"Nửa tiếng hú lại là cái chết tiệt gì? Sao không giải thích ra. Chó chết. Đúng là chó ngu mà."

Hàn Phong âm thầm cắn răng chửi một câu, bất quá hắn cũng lười hỏi lại, về sau giao cho Ngô Soái hỏi là được.

Hắn lúc này sủa lại xác nhận một tiếng rồi búng tay, 10 băng nô lập tức được triệu hồi ra rồi bịch bịch chạy về phía 10 đường chiến hào, những băng nô này có nhiệm vụ vác hết đám thương binh đang kiệt sức ném lên xe tải, ngăn cản những binh lính đang phát điên vì ảo giác lại, người nào chống cự quá khích thì đập phát ngất luôn.

Đồng thời với đó hắn cũng nhấc bộ đàm lên rồi ra lệnh cho phòng thông tin liên lạc:

- Thông báo cho tất cả mọi người toàn lực rút lui, trang thiết bị nặng nề cồng kềnh có thể tạm thời bỏ lại. Thông báo riêng tới các tiểu đội trưởng phóng xuất toàn bộ năng lực rồi lui trước, lập tức chấp hành.

Nói gì thì nói, mạng người vẫn vô cùng quan trọng, mạng của cao tầng càng là vô cùng quan trọng, mất một người là đại sự hỏng bét một phần.

Sau mệnh lệnh của Hàn Phong, loa phóng thanh đặt hai bên trận địa bắt đầu truyền ra hướng dẫn rút chạy, các cỗ xe tải bắt đầu chuyển động bánh xe, kỹ năng hệ thống càng thêm bùng nổ đánh về phía sau, thây ma truy kích gặp phải truy cản lần cuối khó có thể tưởng nổi.

- Oeeeee...

Bất chấp hoả lực cao liên tục bắn áp chế, Thể Thao Túng lại tiếp tục giáng xuống một đòn vào khu vực hơn 500 nhân loại đang toàn lực rút lui, muốn làm ra hành động ngăn cản quá trình này. Chẳng qua nhân loại không ngu như thây ma, Quang Giáp đã sớm chờ sẵn phòng ngự, đòn Hồn Áp của hơn 2 vạn thây ma tổ hợp đã không còn làm khó được gần 40 thủ hộ giả nữa.

Rìa chiến trường, Đại Hắc Cẩu to như con trâu mộng lúc này há rộng cái mồm máu hướng lên trời, trong miệng nó bắt đầu ngưng tụ lấy một vầng trăng bạc trắng vô cùng lóng lánh. Vầng trăng cứ như vậy hấp thu năng lượng xung quanh rồi lớn dần lên, chỉ qua ba giây, trăng tròn vằng vặc đã lớn tới ba mét.

Hàn Phong đứng gần con chó ngu lúc này chợt rùng mình khó thở, da của hắn không hiểu sao có chút ngứa, sau khi đưa mắt nhìn xuống, một mảng cánh tay vậy mà lại mọc ra lông đen rậm rạp, thể lực còn bị trừ mất 1 điểm.

"Chết tiệt, đây là chiêu thức gì, làm sao có cảm giác đột nhiên muốn cắn người như vậy."

Hắn không dám suy nghĩ nhiều thêm, càng không dám đứng lại thêm, bàn tay nhấn xuống nhanh chóng sử dụng Băng Ảnh dịch chuyển rời đi. Sau khi rời xa chó ngu 100 mét, cảm giác muốn cắn người này mới thong thả biến mất, lông trên cánh tay cũng thi nhau rụng xuống.

Đại Hắc Cẩu tích tụ xong khoả bạch nguyệt cự đại thì ánh mắt không khỏi xuất hiện uể oải. Nó đưa đôi đồng từ đỏ quạch hướng về phương xa, hướng về mấy trăm thây ma đang cấp tốc tiến lên, mồm đầy răng nhọn mở rộng khẽ hộc một cái phun ra một đống máu tươi, phun vào bên trên trăng tròn.

Bạch nguyệt hoá thành huyết nguyệt, ánh trăng bạc trắng tuyệt đẹp hoá thành đỏ rực thê lương, lực lượng cuồng loạn khủng bố càng thêm điên cuồng lan toả ra xung quanh, thậm chí mặt đất xung quanh cũng bắt đầu mọc ra lông đen.

Huyết nguyệt vừa ra, Đại Hắc Cẩu càng thêm mệt mỏi uể oải, nó không chút do dự hất đầu về phía thi đàn, huyết nguyệt 3 mét vút một tiếng phóng lên không trung xa xa mấy trăm mét, sau đó bụp một tiếng nhỏ phát nổ.

Vụ nổ không gây ra sát thương kinh khủng, thậm chí còn chẳng có sóng xung kích trùng động xuất hiện, thế nhưng Hàn Phong phương xa lại khẽ rùng mình một cái, Dự Cảm Nguy Hiểm nhất giai doạ cho hắn thiếu chút đái ra quần.

Huyết nguyệt tan vỡ tựa như một quả sơn nước trên không trung vỡ tan, huyết quang đỏ rực như thác lũ phủ xuống đại địa, phủ xuống 400 mét tiền tuyến chiến trường, đem mấy trăm thây ma đang đà tiến lên toàn bộ bao phủ vào trong.

Đại Hắc Cẩu ngửa đầu oai vệ hướng lên trời, hai chân dũng mãnh đứng trên nền đất làm điểm tựa, cái mỏ đen kịt của nó khẽ chụm lại, cổ họng tru lên một thanh âm thê lương tràn ngập sự hoang dại:

- Húuuuuuuuuuuuu.....