Chương 443: Thế khó của Tam Giang

Dưới sự yểm hộ của các tiểu đội trưởng và đội ngũ bọc thép hùng hậu, toàn quân Tam Giang bắt đầu dựa theo kỹ chiến thuật từ trước cấp tốc lui lại. Bất quá lũ thây ma tiến hoá bên phía đối phương truy kích cực rát, ba đầu Thể Tốc Độ thành công xâm nhập trận địa thuộc tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 3, dấy lên một trận hoảng loạn cùng chen chúc bạo động, còn đem 7 người cào chết trước khi bị tiêu diệt. Trong khi lợi dụng sơ hở trận địa bị bỏ lại cũng có tới hàng chục đạo bộc đạn từ Thể Bộc Phá giáng xuống, đem mười mấy phi phàm giả lây dính thành thây ma, chỉ có 4 người kịp thời dùng Giải Độc Dược Tề là kịp tỉnh lại thành nhân loại.

Chật vật 30 phút, toàn quân Tam Giang mới có thể rút lui tới khoảng cách trên 4 cây số để dựng trại nghỉ ngơi, chỉnh đốn đội hình, hồi phục cùng chữa thương các loại, xem như chính thức cắt đuôi được thi đàn khủng bố phía sau.

Lều chỉ huy trung tâm, khuôn mặt ai nấy đều xuất hiện biểu cảm vô cùng âm trầm, còn mang theo tuyệt vọng cùng bất lực nhàn nhạt.

Vấn đề thất bại vừa rồi không chỉ nằm ở việc thi đàn quá đông đúc và mạnh mẽ, vấn đề còn nằm ở chỗ nhân loại chưa có sự chuẩn bị đầy đủ, cùng với diễn biến cuộc chiến không theo đúng dự kiến mà bọn họ đã đề ra.

Địa hình bằng phẳng tại khu vực thôn Minh Thái không hề có bất kỳ cao điểm nào đáng giá để làm công sự tự nhiên, trong khi đó chiến dịch này lại triển khai một cách gấp gáp, công sự nhân tạo tự đào bới không được chuẩn bị đầy đủ, cái này càng khiến cho vấn đề trở nên trầm trọng.

Thi đàn vốn đã tập trung ở đó, bọn họ còn có thể tiếp cận sát sườn mà xây dựng đục khoét sao?

Công sự không có, nhân loại tất nhiên không có thứ gọi là địa lợi, không có nơi hiểm yếu để làm điểm tựa, không có khả năng chặn dòng thây ma, không có lợi thế để cân bằng thực lực đôi bên, chỉ có thể cứng rắn đối đầu, mà cái cách đánh vã mặt như vậy rất khó khăn.

Chặn không nổi, chia nhỏ không nổi, lưu lượng thây ma không thể dự đoán hay đong đếm được, phút trước phút sau tình hình trên thực địa đã khác biệt hoàn toàn rồi, vô cùng khó đưa ra quyết định.

Quan trọng nhất là, thây ma ở đây không hành xử theo lối suy nghĩ của họ.

Chúng nó không đánh nhau theo kiểu yếu lên trước mạnh theo sau, không xem lũ thây ma level 1 là bị thịt để đánh tiêu hao. Ngay từ khởi đầu cuộc chiến là bọn nó đã đem tinh nhuệ ra đánh giáp lá cà rồi, đặc biệt là Thể Tốc Độ và Thể Bộc Phá có trong thành phần thi đàn này cực kỳ đông đảo. Chúng nó trộn lẫn với thây ma cấp thấp rồi vùng lên cắn lén, chấp nhận làm thịt một đổi một, thậm chí ba đổi một, để cho đa số phi phàm giả đều rất khó chống cự, mà có người chết cũng khiến sĩ khí bị đả kích nghiêm trọng.

Điều đáng chết không chỉ nằm ở đó, điều đáng chết nhất chính là, đây là một thi đàn cố định, không phải thi đàn di động.

Thi đàn di động là loại thi đàn sẽ mạnh mẽ truy kích nhân loại bất kể địa điểm hay khoảng cách, chỉ cần có mùi thịt người là sẽ đuổi theo ngay, mà một khi đã truy kích thì sẽ dẫm vào bố trí mà nhân loại rải ra.

Thi đài Minh Thái thì không, nó chỉ cố định đánh nhau xung quanh khu vực này tầm 2 cây số đổ lại, nhân loại tới gần gây sự thì nó đánh cực kỳ mãnh liệt, nhân loại rời đi thì nó truy kích một đoạn xong lại trở về quanh quẩn quanh khu vực này, không dẫm vào bất kỳ bố trí nào cả.

Hàng loạt công sự và bẫy rập mà quân đội Tam Giang thiết lập coi như vứt xó.

Bình thường thì nhân loại khá thích thi đàn cố định, bởi vì có thể dụ từng nhóm nhỏ thây ma ra xa xa rồi rỉa thịt dần dần, thi đàn sẽ giảm dần số lượng, mà sức ép nhận về cũng không lớn, muốn câu kéo thế nào liền câu kéo thế nấy. Nhưng ở đây thì khác, bọn họ cần nhất là câu toàn bộ thi đàn rời đi để chiếm kho vũ khí, không phải liên tục vã mặt như hiện tại.

Bọn họ đã không còn đủ đạn pháo để câu tới trung tâm thi đàn hòng tiêu diệt chủ lực nữa rồi, điều này dẫn tới việc chiến thuật duy nhất mà quân đội có thể áp dụng là chiến đấu giáp lá cà mà thôi, chiến tranh bất đối xứng mãi mãi là bất đối xứng, từ đầu tới cuối đều không thay đổi.

10 vạn thây ma, đánh từ sáng tới giờ bọn họ mới tiêu diệt được khoảng 1,5 vạn thây ma, bỏ lại 31 mạng người, dự trữ đạn dược lại càng thêm thấy đáy. Trong khi đó Hồn Áp do thi đàn 10 vạn phát ra vừa mạnh vừa xa, khiến cho nhân loại không thể chịu đựng nổi thời gian dài, người yếu đã sớm cạn tiềm năng, người mạnh cũng đã choáng váng hoa mắt, buồn nôn tới không thể ăn cơm.

Thi đàn không di động thì bọn họ chỉ có thể tiếp cận gần để đánh, mà đến gần thì ăn Hồn Áp vào mồm, lại phải lui, quá trình này gây ra hao tổn vô cùng lớn.

Trong 2 tiếng tiếp theo, đừng hòng có thể gom góp đủ nhân mã để đánh tiếp, có đánh tiếp sẽ vấp phải vấn đề kiệt sức trên diện rộng, cực khó tạo thành hiệu quả đáng kể. Bởi vì càng tiêu hao nhiều trong thời gian ngắn thì quá trình phục hồi điểm tiềm năng càng chậm, mà phục hồi đi phục hồi lại nhiều lần cũng khiến tốc độ hao hụt khi sử dụng tăng lên. Giống như pin sạc nhiều thì chai pin vậy, sạc mãi không lên mà dùng thì tốn, bình tiềm năng của nhân loại hoạt động không khác tí gì.

Điểm hồi phục, thứ chỉ số tưởng như không quan trọng, không ai thèm bỏ tiềm năng ra cộng, giờ đây lại trở thành thứ cản tay cả một chiến dịch lớn.

Haha, mạnh mẽ đến mấy mà chỉ có thể phát ra 10 đòn thì hiệu quả thực tế cũng thua xa yếu nhược mà có thể phát ra 30 đòn. Bởi vì thây ma tầng thấp chỉ cần đòn yếu nhược là đủ tiêu diệt, nhất giai hoả đao +2 là thừa mứa hạ sát lũ này, còn lên tới nhị giai, tam giai, tiêu hao nhiều lắm, xả chục lần là thở dốc rồi, không ăn thua.

Phục hồi thấp, không có sự bềm bỉ chính là điểm yếu cố hữu của một đội quân khi bước vào một trận dã chiến, nhân loại tồn tại điểm yếu này, thây ma thì không, chúng nó có thể làm như vậy cả ngày.

Lúc này sau một khoảng thời gian thống kê tiêu hao và thu hoạch, đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Tào Khang mới trầm giọng nói:

- Thi đàn không hề di động, nguyên nhân do đâu?

Vấn đề này vừa đưa ra đã nhận được sôi nổi bàn luận, sau khoảng 1 phút, Tống Quảng Thắng, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 4 mới chậm rãi cất lời:

- Thiên Tài Địa Bảo.

Hắn chỉ nói một câu như vậy, tất cả mọi người xem như đều ngầm đồng ý.

Thứ hấp dẫn thây ma nhất là thiên tài địa bảo, vì thứ này, chúng nó có thể bỏ qua việc truy kích nhân loại mà quanh quẩn tại chỗ không rời.

Huyện Tam Giang có 2 thiên tài địa bảo, để chiếm được 2 thứ này, bọn họ cũng đã từng đổ vào nhiều công sức, tất nhiên hiểu khá rõ nguyên do trong đó.

Thi đàn 10 vạn tại đây, nếu thành công công phá, bọn họ sẽ chiếm được cả súng đạn cả báu vật, đem thực lực tổng hợp toàn căn cứ nâng lên một độ cao viễn siêu quá khứ. Nhưng rõ ràng với sự xuất hiện của thiên tài địa bảo sẽ càng làm khó khăn thêm nữa tình hình, thây ma chắc chắn sẽ quyết tử để bảo vệ vật kia.

Trong trường hợp xấu nhất, thây ma hoàn thành hấp thu báu vật, vậy cuộc chiến này sẽ đi về hướng hoàn toàn thất bại. Ai cũng biết khả năng hấp thu thiên tài địa bảo của thây ma lớn hơn khả năng của nhân loại nhiều. Không đánh nhanh mà để nó thành công tiến hoá, vậy thì huyện Hương Đường này sẽ biến thành tử địa, thi đàn này sẽ chính thức không thể chiến thắng.

Lúc đó thì ngay cả hai cây cầu đang kết nối Hương Đường với Tam Giang, bọn họ cũng phải cân nhắc xem có nên phá huỷ hay không...

Tường Vi ngồi tại một bên trầm mặc không nói. Nàng là tiến hoá giả song thuộc tính trí lực, phục hồi, hiện tại đang đứng ở level 14, điểm tiềm năng tự do cộng thêm là vô cùng lớn. Đánh nhau cả buổi sáng, nàng triệu hồi ra cả thảy hai mươi mấy lượt quang giáp bảo hộ mà vẫn không có chút gì cảm thấy kiệt sức. Lạc Thanh Thuỷ không ở tại, nàng đã leo lên trở thành phi phàm giả có sức phòng ngự cho số đông mạnh nhất toàn quân rồi.

Lúc này nàng khẽ thở ra một hơi rồi chậm rãi nói:

- Tôi biết một trang bị có khả năng thay đổi chiến cuộc này, có điều giá trị của nó là 26.000 minh tệ thương thành.

25.000 minh tệ, đắt đỏ gần ngang với kỹ năng tứ giai rẻ nhất, Hàn Phong leo tới cấp 19, cấp độ cao nhất trên toàn bộ trấn Hi Vọng mà cũng mới chỉ thu thập được khoảng 28.000 minh tệ mà thôi.

Thấy Tường Vi nêu ý kiến, Cổ Nguyên nhanh chóng hỏi thẳng:

- Là thứ gì?

Tường Vi im lặng ba giây rồi chậm rãi đáp lại:

- Súng Diệt Quỷ level 4. Hiệu ứng lửa đen mà ba người Ngô Soái tạo ra trên chiến trường Diệu Liên lúc trước chính là lợi dụng hiệu ứng diệt quỷ của trang bị này. Cách thức lợi dụng có thể là...

Những lời này vừa ra, vài người trong phòng họp lập tức cảm thấy bản thân bị biến thành con bò, trong khi đó sợi dây đang buộc vào mũi họ rồi dắt đi vòng vòng chính là do hai anh em Hàn, Ngô nắm lấy.

Cái khỉ gì mà năng lực gia trì độc hữu của Ngô Soái chứ, chó chết loai lừa bịp bịp bợm.

"Chết tiệt..."

Tào Khang ngồi bên đối diện chợt cắn răng mắng thầm một câu. Ông ta là chủ sở hữu của tinh thạch an toàn, thế nhưng dưới áp lực tổ chức chung, ông ta buộc phải xoá bỏ thuế quan, để cho đội viên dưới trướng mua sắm vật phẩm với giá gốc, ông ta chẳng thu được lợi lộc gì. Hiện tại ông ta mới tậu một trang bị level 4, của cải trong người bay sạch, chẳng còn đủ số lẻ để mua súng nữa là.

Những người khác cũng là hoàn cảnh tương tự, có tiền nơi tay, ai mà không tiêu cơ chứ, làm gì còn ai đủ 26.000 minh tệ.

Hắc Tề phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 hít sâu mấy hơi rồi cắn răng nói:

- Chúng ta bán được cái gì thì bán cái đó đi, kiếm về minh tệ mua một khẩu là được.

Ý kiến của hắn không nhận được mấy sự tán đồng.

Vật phẩm bán vào thương thành giá trị chỉ được thu mua bằng 40% tới 80% giá gốc tuỳ loại, thứ càng "rác" càng rẻ, càng "ngon" càng đắt. Mà có ai muốn bán đồ ngon đi chứ, đều dùng hết hoặc tích trữ chờ dùng, bán đồ rác đi thì rất tiếc, bởi rác với họ nhưng quan trọng với đội viên thấp tầng, có lẽ bán hết nửa già kho tích trữ mới đủ mua.

Đây là một vụ mua bán lỗ vốn, mà còn chưa chắc đạt thành hiệu quả. Cơ bản là, hiệu ứng diệt quỷ Ngô Soái thể hiện ra lúc trước không phải toàn năng, dù gì cũng chỉ là một trang bị level 4 mà thôi, bọn họ đào đâu ra lắm pháo thế mà công phá được thi đàn hơn 8 vạn đang hiện hữu ở kia.

Tào Khang sau khi đảo mắt một vòng thì ho nhẹ một tiếng nói:

- Tường Vi phó đoàn trưởng, thật ra...

- Tào đoàn trưởng, Lạc đoàn trưởng đang giữ vật kia, tạm thời không thể vận dụng!

Tường Vi vừa chớm liếc mắt qua trái liền ngay lập tức cắt lời Tào Khang, đồng thời cũng không khỏi mắng thầm lão hồ ly này bám ríu quá dai.

Muốn dùng đại nghĩa để trưng dụng đồ tốt của nàng sao, không bỏ ra cái giá hợp lý thì đừng hòng.

Tào Khang bị khoá mõm thì không khỏi hậm hức im lặng trở lại, trong khi cao tầng còn lại cũng âm thầm cười khổ.

Lạc Thanh Thuỷ không tham gia chiến dịch lần này mà một thân một mình chạy qua Giang Lăng đột phá phía kia, hiện tại bọn họ chẳng những không giúp nàng ta công lược bến phà đó mà còn đi đòi hỏi đồ tốt, gián tiếp giảm tỉ lệ thành công của nàng ta xuống, đây là muốn triệt để xé rách da mặt sao?

Bạc Thanh ngồi trên ghế chủ vị, mái tóc lại như bạc thêm một chút, đây có thể coi như thế khó rất lớn của Tam Giang, ông ta sau khi suy nghĩ cẩn thận mới chậm rãi hỏi ra một vấn đề:

- Còn cách nào khác để đạt lấy súng diệt quỷ level 4 không?

Câu hỏi ngụ ý này của ông ta để cho rất nhiều người nhất thời lâm vào bối rối.

Còn chứ, có một cách chẳng tốn kém gì cả, đó là chạy qua Liễu Lâm mượn...