Hàn Phong thấy mọi người đồng ý thì hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:
- Bản thân tôi trong chuyện này cũng có một phần lỗi. Là do tôi không nhanh chóng hoả giải, để mâu thuẫn tăng cao, khiến mối quan hệ đoàn đội có sự chia rẽ. Tôi sẽ tự phạt bản thân, hiến ra một sách kỹ năng bị động tăng cường thể lực.
- Tài nguyên trong công quỹ phân chia dựa trên đóng góp. Người đóng góp nhiều sẽ có quyền chọn trước, người đóng góp ít hơn, vui lòng chọn sau.
Mọi người trong đội nhóm nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, âm thầm cảm thán hp thật biết cách làm người.
Nếu như vậy thì sẽ giảm bớt tranh cãi tới mức tối đa. Dù sao, nếu ngươi không phục, vậy đóng góp nhiều hơn đi, giết nhiều thây ma hơn đi. Cách này thật ra công bằng cho cả người yếu lẫn người mạnh. Người mạnh không thể độc chiếm, người yếu vẫn có cơ hội mạnh lên.
Mà hp ngược lại thì cười nhạt. Hắn đây là hành động bỏ con săn sắt, bắt con cá rô mà thôi.
Sau này khi đội ngũ mạnh lên, tài nguyên thu về càng nhiều, sự mạnh mẽ của hắn không còn là tính duy nhất như hiện tại nữa. Tới lúc đó thì dựa vào cống hiến, hắn vẫn có thể được quyền ưu tiên chọn lựa tài nguyên cần thiết phù hợp cho mình mà không cần lải nhải đi thuyết phục người khác.
Nhất là mấy kỹ năng nhất giai cơ sở, hắn đã không cần nữa, vậy thì đi đổi lấy tinh thạch exp của người khác một cách hợp pháp thôi. Đúng là lợi người lợi mình, bỏ ra ít mà thu về nhiều mà.
Haha, đều là do người khác ép hắn, hắn không cố tình đâu!
Sau khi mọi việc được đồng thuận thông qua, hp nhìn về phía Phương Tường nói:
- Ông chọn ra hai người làm công tác thống kê. Số lượng thây ma mỗi người tiêu diệt, số tài nguyên nhờ đó thu về, đóng góp vào việc tìm kiếm tài nguyên, tìm kiếm người sống sót… Tất cả đều tính vào cống hiến.
Phương Tường chỉ có thể cười khổ lĩnh mệnh.
Hàn Phong thấy mọi chuyện được giải quyết xong xuôi thì không khỏi thở phào một hơi. Hắn trầm ngâm một lát sau đó nói:
- Chúng ta hiện tại đã có thể coi như tạm an toàn, tiếp theo vẫn sẽ là toàn lực thanh lý thây ma. Nhưng thứ chúng ta cần đối diện không chỉ là thây ma… Mọi người có biết có thể từ nơi nào lấy tới súng ống đạn dược không? Đồn cảnh sát, doanh trại quân đội?
Súng đạn không đối phó được thây ma cấp cao, nhưng đôi khi nó còn quan trọng hơn cả trang bị rớt ra từ thây ma cấp cao.
Hàn Phong hiện tại cũng không chắc bản thân có thể đối diện súng ống. Chỉ 1 viên trúng đầu, hắn sẽ toi đời nhà ma. Những người khác càng đừng nói, đối diện họng súng tối đen, ai cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu có một đám người có ý xấu đột nhiên xâm nhập, chỉ vài khẩu súng là đủ khống chế, thậm chí không cần nổ súng cũng có thể khiến đối phương ngoan ngoãn nghe lời.
Súng ống là sức mạnh, lời này tuyệt đối không giả.
Hắn liếc nhìn Phương Tường, lão già này trước đó có súng, cũng không biết là mua từ đâu, lại là người khu vực này, hẳn là rất quen thuộc địa bàn.
Phương Tường ngẫm nghĩ nói:
- Đồn cảnh sát Thanh Hà nằm gần siêu thị Thanh Hà, cách chúng ta khoảng 4km, về phần doanh trại quân đội, này cách đây gần mười cây số cơ.
Hàn Phong trầm ngâm, vậy là vẫn phải thanh lý đường tới siêu thị sao, có vẻ không nhanh đâu. Hơn nữa, chưa chắc đã có súng ở đó, mà cướp súng trong tay cảnh sát cũng không dễ dàng chút nào.
Đúng lúc này, Tiêu Minh bất chợt lên tiếng:
- A… Tôi biết ở đâu có súng.
Hàn Phong lập tức nâng cao tinh thần, mà những người còn lại cũng đều nhìn về phía hắn.
Tiêu Minh thử nhớ lại một chút nói:
- Tôi nhớ khu đô thị Thanh Hà có câu lạc bộ Tường Vi, cách nơi này hơn 1 cây số thôi. Năm ngoái tôi đã từng tới đó chơi bời mấy bữa, bọn họ có sân bãi dành cho tập luyện súng đạn, cũng có kha khá chủng loại và số lượng, còn có cả áo giáp.
Phương Tường hơi ngẩn ra:
- Nha, vậy sao, tôi lại không biết nhỉ…
Tiêu Minh thản nhiên nói:
- Câu lạc bộ kia là câu lạc bộ kín. Không phải cứ có tiền là có thể tham gia.
Hắn nói lời này để cho Phương Tường lâm vào xấu hổ. Lão đúng là ngoài chút tiền ra thì không có gì cả, chỉ có cái danh giám đốc công ty lừa đảo. Vị thanh niên tên Tiêu Minh này, có lẽ địa vị không nhỏ chút nào.
Hàn Phong nhìn sâu hắn một cái rồi nói:
- Nếu chỗ kia có súng đạn, anh sẽ được tính cống hiến rất lớn, còn có thể nhận được sự trợ giúp tối đa từ tôi.
Tiêu Minh lập tức lên cao tinh thần, vui vẻ nói:
- Tốt!
Hắn ngày đầu tiên đã đánh giá sai việc thăng cấp cường hoá, chỉ muốn an nhàn chờ đợi chính phủ cứu giúp. Nhưng trải qua hai ngày, nhìn thấy khả năng kia thực sự quá xa vời, chính phủ không có một chút nào hướng dẫn cứu trợ, hắn biết bản thân phải tự cứu thôi.
Mà muốn tự cứu, đương nhiêm phải có thực lực.
Tối hôm qua hắn đã bày tỏ mong muốn này với Hứa Dương, Châu Lam, được hai người kia đồng ý hứa hẹn. Nhưng lời hứa của bọn họ sao có thể so sánh với hp, kia chính là người mạnh nhất mà Hứa Dương cũng phải tôn trọng.
Tiêu Minh gốc rễ rất to, nhưng so với Hứa Dương cũng chỉ là một tên quan nhị đại bình thường. Hứa Dương mới thực sự là gốc rễ chắc chắn. Hứa thiếu đã tôn sùng Hàn Phong, người kia tuyệt đối không phải tầm thường.
hp nhìn một vòng nói:
- Việc lớn không nên chậm trễ. Tôi, Ngô Soái, Tiêu Minh, Hứa Dương, Chu Vấn, Liễu Huyên và Châu Lam sẽ đi tìm kiếm súng ống. Lão Tường, ông ở lại huy động mọi người chặn lại con đường từ phía tây.
Đây là hành động hôm qua thảo luận đã được định sẵn. Con đường từ phía tây là đường dẫn tới cửa hàng tiện lợi, bọn họ đã không cần qua lại hướng đó nữa, vậy chặn lại ngăn không cho thây ma mò tới hướng này.
Phương Tường lập tức nói:
- Được! Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Đây là lần đầu lão hành động mà không có hp bên cạnh, không khỏi có chút hồi hộp. Cũng may còn có Mã Mộng Đình, Đinh Vũ, Đào Đại Tư mấy người có sức chiến đấu ở lại.
Người ở lại không cần quá mạnh, khu vực xung quanh đã tương đối an toàn rồi.
Hàn Phong sắp xếp như vậy là có ý đồ. Hắn muốn nhân hành động này mạnh mẽ hàn gắn mối quan hệ hai người Liễu Huyên, Châu Lam. Nếu không được, vậy hắn cần suy xét nghiêm túc về sự tồn tại của hai người này trong nhóm.
- Được rồi, chúng ta hành động thôi.
Sau khi trao đổi thêm mấy câu, nhóm người binh chia hai đường, bắt đầu làm công tác đã được sắp xếp.
Hàn Phong, Tiêu Minh, Liễu Huyên, Châu Lam ngồi một xe, lái xe đương nhiên là Tiêu Minh. Chạy phía sau là Ngô Soái, Chu Vấn, Hứa Dương, tất nhiên là Hứa Dương cầm lái.
Hai chiếc xe bán tải chạy thẳng hướng phía bắc, chạy ngang qua chiến trường chiến đấu với S2 khoảng 100 mét thì bắt đầu rẽ phải.
Tiêu Minh vừa nhìn đường, vừa cố nén cảm giác lợn gợn khi kẹp chết thây ma, vừa chậm rãi nói:
- Ân, đúng là đường này rồi, khoảng hơn 1 cây số nữa sẽ tới.
Hàn Phong ngồi bên ghế phụ, tập trung quan sát lũ thây ma xung quanh cửa sổ, cảm nhận may mắn khi bọn nó vẫn rất nhiều cấp 1.
“Cũng may, cái lũ này không ngồi tên lửa để tiến hoá.”
Sau đó hắn lại kỳ quái nhìn vào kính chiếu hậu, nơi đó có hai cái nữ tử đang nhiệt tình trao đổi.
- Waaa, vậy là Liễu tỷ tỷ cũng thích brand đó sao. Em cũng đang dùng nè.
Châu Lam vừa hào hứng cười nói, vừa sôi nổi thảo luận một cái chủ đề son son phấn phấn.
Liễu Huyên thò tay vuốt tóc đối phương, kiêu ngạo khoe khoang:
- Tất nhiên, khi chạy trốn thây ma, ta đã gom một nửa số mỹ phẩm đi cùng. Hiện tại trong phòng vẫn còn rất nhiều đấy. Đợi lát nữa quay về sẽ chia cho ngươi một ít.
Châu Lam giảo hoạt đáp lại:
- Tỷ là muốn xem thử kem dưỡng tóc của ta đúng không. Loại giới hạn đó.
Cái chủ đề này không giống chủ đề trước đó, trước đó là cái gì đó về son, về chất liệu vải, tóm lại là những thứ hp không hiểu. Hắn nghe một lúc nữa, không nhịn được phải hỏi:
- Các ngươi không phải đang cãi nhau sao? Ta nghe nói nữ nhân rất khó làm hoà.
Hắn còn định tạo cơ hội chiến đấu rồi ép họ hàn gắn cơ, ai mà ngờ là hắn nghĩ nhiều rồi, bọn họ cơ bản không cần làm hoà, giống như trước đó còn không có từng tranh cãi qua.
Ngay cả Tiêu Minh cũng âm thầm hiếu kỳ. Hắn ban đầu còn tưởng rằng sẽ nhức đầu vì không khí lạnh lẽo trong xe khi có hai cái nhân vật chính của rắc rối ngồi phía sau. Có ai dè lại nhức đầu theo cái kiểu khác, hai nàng này nói cũng nhiều quá đi.
Liễu Huyên nghe hp hỏi, không nhịn được đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, trêu tức nói:
- Không biết ai mới giống nữ nhân.
Vừa nói nàng ta còn đưa ánh mắt lướt xuống hạ thân hp, ra chiều coi thường khả năng nam tính của hắn.
Hàn Phong khuôn mặt cứng lại. Dâm phụ này, quả nhiên là muốn chết.
Liễu Huyên không thèm để ý hp tức giận, đưa tay vuốt tóc Châu Lam, như cười như không hỏi:
- Muội nói có đúng không?
Châu Lam dùng ánh mắt thanh thuần đáng yêu nhìn hp, để cho hắn một chút hi vọng, sau đó lập tức trả lời Liễu Huyên:
- Đúng vậy.
Lần này đến ngay cả Tiêu Minh cũng nhịn không nổi mà bật cười.
Hàn Phong khôn ngoan lập tức ngậm mồm lại, mặc kệ hai nàng tiếp tục chủ đề. Hắn đối phó từng nàng thì được, đối phó hai người liên thủ, lại là vấn đề cãi lộn, hoàn toàn không có chút tự tin.
Hai người Liễu Huyên, Châu Lam đã làm lành không phải là giả. Bọn họ ngay từ thời khắc bị hp chất vấn đã tự nhận ra sai lầm của bản thân, cũng nhận ra sự hẹp hòi trong tư tưởng của mình, đồng thời hiểu hơn về tính quan trọng của sự đoàn kết.
Kế đó là màn trừng phạt của hp, đều làm hai nàng cảm thấy được sự công bằng, không có chút nào uất ức bất công. Mà 2 bản sách kỹ năng hp cố tình để trong công quỹ kia cũng là dành cho hai nàng mà thôi.
Nếu là trước tận thế, hai người này chưa chắc có thể làm lành. Nhưng trong tận thế này, sinh mạng luôn bị uy hiếm chực chờ, hai cái phái yếu này ngược lại thương xót cho nhau, rất nhanh đã cùng nhau đồng cảm, thậm chí đã tự nhận lỗi giải hoà với nhau lúc nào mà hp còn chẳng biết.
hp thầm thở dài. Mất mặt một chút chẳng sao, nhàn đầu lâu dài mới là chính đạo.
Đúng lúc này hắn chợt nheo mắt nhìn về phía trước, trong lòng vừa động, lập tức hô lên:
- Đi chậm lại, đỗ vào bên trái, ra hiệu cho xe sau.
Tiêu Minh không dám chậm trễ, gạt nút nháy đèn khẩn cấp liên tục, sau đó tấp vào lề bên trái.
Trong tầm mắt của hp, một cái thân ảnh cao gần 3 mét xuất hiện chặn lại con đường phía trước.
“Thể sức mạnh level 17 - P1, có được cự lực to lớn cùng chống chịu mạnh mẽ, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”