Sáng hôm sau, Hàn Phong nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần thoải mái, thể lực cùng trí lực đều hồi phục đầy cây. Hắn đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng với bánh bột rán cùng với xúc xích và trứng chiên thịt, còn có thêm một bát canh măng để uống cho đỡ nghẹn, có thể nói là cực kỳ ngon miệng.
Kể từ khi thu thập hết vật tư từ một cửa hàng tiện lợi, bữa ăn của bọn họ đã đầy đủ và bớt nhàm chán hơn rất nhiều. Cũng phải nói tới tài nấu ăn của hai cô bạn gái của Ngô Soái thực sự rất đỉnh cấp.
Hàn Phong thì thảnh thơi, nhưng tất cả những người còn lại thì không được như vậy. Cho tới sáng nay, hầu như bọn họ đều đã biết về tranh đấu giữa Liễu Huyên, Châu Lam, đều hiểu rằng sự việc này có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền mà nếu không ngăn chặn, nó sẽ dẫn tới chia rẽ sâu sắc của đội ngũ.
Tất cả đều được định đoạt bởi quyết định của Hàn Phong.
Mấy người Hứa Dương, Tiêu Minh, Mộ Thi Thi đương nhiên đứng về phía Châu Lam, còn Liễu Huyên cũng có Chu Vấn, Phương Tường ủng hộ. Về phía Mã Mộng Đình, nàng ta quả thật rất khôn khéo khi sớm rời xa vòng xoáy tranh đấu, dù kết quả thế nào, nàng vẫn có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp với cả hai bên.
Đây là tranh đấu của tầng lớp có sức chiến đấu bên trong đội ngũ, những người còn lại, chỉ có thể đứng xem.
Hàn Phong rõ ràng cảm nhận được không khí kỳ quái trên bàn ăn, có điều hắn mặc kệ, vẫn nhàn nhã thưởng thức, chiều chuộng cơ thể của mình. Thế nhưng trong lòng hắn không khỏi cười lạnh, cũng đồng thời dâng lên sự tức giận không nhỏ mà lẩm bẩm.
“Là các ngươi ép ta. Tất cả đều là do các ngươi ép ta!”
Bữa sáng nhanh chóng được giải quyết, những người làm công tác hậu cần xe nhẹ đường quen, đều nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc, sau đó tập trung về phòng khách. Hàn Phong vừa rồi đã tuyên bố bản thân có điều muốn thông báo cho tất cả thành viên.
Chờ cho già trẻ lớn bé trên dưới trái phải đều tụ tập đông đủ, Hàn Phong mới vẩy tay xuất ra một cái bản kỹ năng thư màu trắng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào kỹ năng thư này, hiểu rằng nó chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.
Hàn Phong từ tốn cất lời:
- Có lẽ mọi người đều hiểu lý do của buổi họp mặt này, nhưng tôi vẫn muốn nhắc lại. Vì một vài nguyên nhân, đội ngũ của chúng ta nổi lên một chút xung đột trong phân chia tài nguyên.
Hắn không có nói rõ là ai, nhưng bất kỳ ai cũng có thể biết rõ.
Hàn Phong cố tình không đề cập trực tiếp tới Liễu Huyên, Châu Lam, là bởi vì hắn muốn nhắm tới tất cả mọi người.
Hắn nhẹ nhàng nói tiếp:
- Liễu Huyên, cô là người có tư cách lão làng, cũng là người tham gia vào xây dựng quy tắc chung cho đoàn đội. Mời cô nhắc lại quy tắc số 4.
Liễu Huyên ẩn ẩn có chút chột dạ, chậm rãi nói:
- Thứ tư, không làm những việc gây ảnh hưởng tới đoàn đội, nếu đã có thể giảng hoà, vậy cố gắng đừng nên tranh cãi. Không cho phép thành viên trong đoàn đội chán ghét nhau hơn cả chán ghét thây ma.
Mọi người ở đây nghe xong đều không tự chủ được có chút rùng mình. Dường như bọn họ đều đang vô tình hay cố ý vi phạm. Chia bè kéo phái, tranh cãi lẫn nhau tới mức phải để Hàn Phong đứng ra giải quyết, vậy là có ảnh hưởng hay không?
Tất nhiên là có.
Đặc biệt là Liễu Huyên, nàng là người tham gia đội ngũ sớm nhất, nhưng cũng chính là một trong hai bên trực tiếp gây ra sự ảnh hưởng này. Lúc này nàng đã có chút hơi hối hận rồi. Nhìn cái biểu cảm lạnh nhạt nhưng chất chứa sự nguy hiểm kia của Hàn Phong, nàng đã không dám dâng lên bất kỳ suy nghĩ ngoài luồng nào nữa.
Một người cũ lại so đo ganh tị với người mới, còn muốn đi cửa sau kéo quan hệ với kẻ dẫn đầu… Haha, đây là muốn kéo người ta xuống nước chung với mình sao?
Muốn phá hoại tính công bằng của đội ngũ sao?
Nghĩ tới đây, Liễu Huyên thật muốn tát cho bản thân một cái. Nàng cũng đã hiểu rõ quyết tâm chối từ của Hàn Phong khi đối diện dụ hoặc. Nếu hắn thật dám ăn nàng, phát sinh quan hệ không rõ, vậy lời nói của hắn lúc này không khác gì cứt chó.
Hoàn toàn không có tính công bằng.
Nàng ta là muốn hất nước bẩn lên uy tín của Hàn Phong sao? Thật sự là muốn chết rồi.
Hàn Phong nghe Liễu Huyên nói xong, cũng không có đáp lại nàng mà tiếp tục nhàn nhạt nhìn Hứa Dương:
- Hứa Dương, tôi cứu anh khỏi nanh vuốt thây ma, trao cho anh tài nguyên và sức mạnh, cũng tự mình truyền đạt tất cả quy tắc đoàn đội cho anh. Khi gặp được đám người Tiêu Minh, Mộ Thi Thi, Châu Lam, anh đã hứa gì với tôi?
Hứa Dương mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra đầy đầu. Trong tất cả những người gia nhập sau, hắn là người sâu sắc cảm thụ rõ nhất sự khủng bố của Hàn Phong.
Một nam nhân đơn đả độc đấu đánh chết thể thôn phệ level 18, màn ánh sáng vàng rực cùng vụ nổ khủng bố kia đã khắc sâu vào giấc mơ của hắn tới nỗi không thể phai mờ. Lúc này đây uy áp như có như không của Hàn Phong trào ra, khiến Hứa Dương thiếu chút sụp đổ. Hắn vội vã lắp bắp trả lời:
- Tôi… Tôi nói dùng bản thân mình đảm bảo… Họ sẽ có ích cho đội ngũ… Sẽ không làm ảnh hưởng tới an toàn và ổn định của đội ngũ…
Sau khi nói xong lời này, hắn đắng chát nhận ra rằng, lời đảm bảo của bản thân cuối cùng không có một chút được thực hiện, thậm chí còn hoàn toàn đi ngược lại hứa hẹn ban đầu.
Hàn Phong cười lạnh, chậm rãi hỏi tiếp:
- Ổ, tôi rất bất ngờ khi anh còn nhớ đó. Vậy anh liệu đã truyền đạt đầy đủ những quy tắc cho “người khác” chưa? Anh nhắc lại quy tắc số 3 cho tôi.
Chữ “người khác” này, Hàn Phong nhấn rất mạnh.
Hứa Dương tâm thần lập tức như rơi vào hầm băng. Cái này, đúng là lỗi của hắn rồi. Hắn khi đó quá vui mừng vì gặp lại đồng bạn, dường như chỉ nói qua loa một chút, sau đó là tìm cho bọn họ mấy lon cá hộp…
Dù sao nhìn từ bề ngoài, Hàn Phong cũng rất dễ gần. Bình thường tương đối hoà đồng, còn sẵn lòng ra tay tương trợ bọn họ tiêu diệt thây ma cấp cao mà không đòi hỏi gì cả, cũng chẳng quan tâm bọn họ làm gì nói gì, gần như là không có quản lý.
Nhưng lúc này đây, tất cả mọi người bao quát cả 3 người mới gia nhập tối qua đều hiểu rằng, Hàn Phong không phải tuỳ tiện như biểu hiện bên ngoài. Hắn biết, hắn quan sát, hắn nắm rõ tất cả. Chỉ là hắn không nói, hắn tạo ra môi trường khiến mọi người tự giác, thoải mái nhất mà thôi.
Nhưng không phải vì sự buông lỏng đó mà được phép vi phạm!
Hàn Phong dư quang nhìn về phía Châu Lam. Hắn hiểu nữ tử này, nàng ta không bao giờ chấp nhận việc người khác phải chịu hậu quả từ hành động của bản thân.
Quả như hắn dự đoán, Châu Lam khi thấy Hàn Phong không chất vấn nàng mà lại chất vấn Hứa Dương thì không nhịn được hoảng hốt, còn đi kèm tự trách sâu đậm. Nàng vội vã đứng dậy gấp gáp nói:
- Hàn… Hàn Phong… Đây là lỗi của tôi… Hứa Dương đã truyền đạt đầy đủ quy tắc đoàn đội cho tôi rồi… Quy tắc thứ ba là, phân chia tài nguyên dựa trên cống hiến. Người đóng góp nhiều hưởng nhiều, người đóng góp ít hưởng ít. Một người cố gắng vì tập thể, tập thể cố gắng vì một người…
Nàng sau khi nói ra lời này, không nhịn được đánh giá lại bản thân một lượt. Bản thân nàng tham gia đội ngũ muộn hơn, cả về tư duyệt lẫn cống hiến đều thua xa Liễu Huyên. Liễu Huyên chẳng những có thể chiến đấu, còn có thể trợ giúp người khác chiến đấu lâu dài.
Xét về tầm quan trọng với Hàn Phong, với đội ngũ, đặt lên bàn cân, nàng còn lâu mới có thể so sánh!
Đó là còn chưa kể việc Liễu Huyên là phó quản lý vật tư đoàn đội. Quyền lực của người kia, càng về sau càng áp đảo nàng.
Châu Lam không nhịn được trong lòng đắng chát. Tiếp tục nghĩ tới hành động hôm qua, tuy bản thân nàng đúng là bỏ ra sức lực rất lớn, nhưng nếu không có Liễu Huyên và Mã Mộng Đình, nàng đừng hòng tiêu diệt thây ma kia.
Gạt Liễu Huyên qua một bên, muốn độc chiếm thành quả chiến đấu, còn xung đột với đối phương. Cái này…
Hàn Phong cười nhạt, hỏi rất tuỳ ý:
- A, là vậy sao? Cô không nhắc, tôi lại quên mất.
Sau đó hắn lập tức đổi giọng, lạnh lùng nhìn qua một lượt, âm trầm nói:
- Các người nói xem, nếu hiện tại tôi vì tranh cãi phân chia tài nguyên với Ngô Soái, chậm trễ tiêu diệt thây ma, thậm chí chán ghét nhau tới mức không thèm hợp tác khi đối diện thây ma cấp cao nữa. Vậy kết quả của các người sẽ ra sao?
Ngay cả những người không liên quan tới cuộc tranh luận này, lúc này đây cũng đều im thin thít, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Thậm chí Ngô Soái là người lắm mồm lúc này cũng phải ngậm miệng lại.
Kết quả kia chính là tất cả mọi người đều sẽ chết sạch!
Hàn Phong chậm rãi nói:
- Một mồi lửa có thể rất bình thường, nhưng nếu không quyết đoán dập tắt nó, nó có thể đốt cháy cả một cánh rừng. Tôi không giỏi dập lửa, càng không muốn ngày ngày phải đi dập lửa, nhất là lửa kia không phải do tôi đốt!
Mọi người một lần nữa lại rơi vào trầm mặc. Trong suy nghĩ trước tận thế, những việc như thế này, ở công sở nào mà chẳng có, ở cơ quan nào mà chẳng đầy rẫy, nơi có người là sẽ có tranh đấu, có kèn cựa chèn ép nhau. Nhưng đây là tận thế, không đoàn kết thì chết cả đoàn!
Hàn Phong cảm thấy hoả hầu đã đủ, nhàn nhạt nhìn Liễu Huyên và Châu Lam, sau đó nhìn tất cả một lượt thản nhiên nói:
- Ai cũng đều có sai phạm. Bản thân tôi không phải thánh nhân, cũng sẽ mắc rất nhiều sai phạm. Nhưng nếu mọi người đã đồng tâm hiệp lực với nhau, tôi tạm coi là trưởng nhóm, tất phải xử lý sai phạm này. Việc này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, xem như một cái cảnh báo nho nhỏ cho tất cả mọi người.
- Trừng phạt lần này, tôi quyết định tịch thu bản sách kỹ năng này, sung vào công quỹ. Đồng thời tôi cũng tuyên bố lập ra quy tắc mới: Tất cả tài nguyên và chiến lợi phẩm khi mọi người phối hợp săn giết thây ma, nếu không thể lập tức chia đều, đều phải tập trung lại, sung công quỹ. Về sau kết thúc chiến đấu, sẽ phân chia dựa trên sự cống hiến của mỗi người! Về phần đơn độc săn giết, đội ngũ sẽ không quản.
- Mọi người có đồng ý không?
Những người còn lại đều nhanh chóng đồng thanh nói:
- Đồng ý.