Đổng Thành bay vút lên trời cao, ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn xuống con chó đen nhẻm đang liên tục kêu sủa dưới chân, đáy lòng bốc lên sự tức giận cùng bất lực không hề nhỏ. Đây là lại là tên khốn nào, sở hữu kỹ năng gì, kỹ năng tứ giai biến thân chó đẻ sao, vì sao lại mạnh một cách vô lý như vậy.
Dù hắn là thủ lĩnh thế lực hơn 600 người, tài nguyên vô số, trang bị đầy đủ, nhưng đối mặt cái thứ toàn thân lông lá này cũng ăn không tiêu. Ít nhất hắn tuyệt đối không thể chiến thắng, cũng không thể giết chết đối phương.
Đây là lần đầu tiên Đổng Thành nhìn thấy kẻ thù, nhưng tại sao không phải Hàn Phong, lại tại sao không thể đánh giết đối phương.
“Mặc kệ, trước chạy lại tính sau.”
Ở trạng thái kỹ năng chức nghiệp Hoả Dực, tốc độ của Đổng Thành được gia tăng gấp đôi, chẳng những thế hắn liên tục thi triển hai kỹ năng tam giai gồm Thần Tốc và Nổi Gió Rồi, tốc độ càng thêm được gia tăng tới mức tận cùng.
Sát chiêu di động, Gió Thổi Lửa Bay.
Hai kỹ năng Hoả Thân, Hoả Dực kết hợp cùng một chỗ chính là tiền vốn giúp cho hắn không sợ thi đàn bao vây, càng không sợ hãi súng máy hạng nặng trên xe bọc thép. Trước đó hắn dám chặn lại 3 chiếc xe bọc thép của đoàn Hàn Phong rồi vòi vĩnh chia chác không phải không có lý do.
Đôi cánh lửa rực rỡ sau lưng Đổng Thành khẽ vẫy nhẹ, điểm nhanh nhẹn của hắn tiếp cận 85 điểm, thân thể hắn vút một tiếng muốn phóng về phương xa. Thế nhưng đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng bất chợt vang vọng toàn bộ đất trời:
- Định!
Thân thể tràn đầy hoả diễm của Đổng Thành vừa phi được mấy chục mét thì chợt khựng lại, sau đó là bị khoá chết tới không thể di chuyển. Hắn đôi mắt hiện lên sự kinh hãi cùng khủng hoảng khó có thể ngăn cản.
Tại sao không thể bay tiếp?
Rõ ràng kỹ năng Hoả Thân miễn nhiễm toàn bộ tác động, thế nào lại bị trói buộc không rõ nguyên do rồi?
Trên tầng 2 một toà nhà, Ngô Soái thân thể cao 3 mét với khuôn mặt vô cùng lạnh lùng đang giơ tay hướng về phía bầu trời. Hắn vừa rồi chính là sử dụng kỹ năng tam giai Định Không, khoá cứng khoảng cách không gian giữa hai sự vật lại với nhau, không thể cách xa hoặc lại gần.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mặc kệ Đổng Thành có bao nhiêu lợi hại, kỹ năng có bao nhiêu mạnh mẽ kỳ quái, hắn vẫn như cũ bị duy nhất một cái kỹ năng tam giai khắc chế như thường. Thứ giữ hắn lại không phải dây trói, càng không phải lồng sắt hay băng ngục, thứ trói buộc hắn chính là không gian xung quanh.
Đột phá tất thảy nhưng không thể đột phá không gian, thứ còn “trống rỗng”, còn “không thể chạm tới” hơn cả chính Hoả Thân.
Ngô Soái một chiêu thành công cố định Đổng Thành thì tiếp tục xoè bàn tay ra, trên tay hắn hiện lên quang mang màu vàng đất nồng đậm, kỹ năng tam giai Phá Giáp theo đó khoảnh khắc kích hoạt. Điểm sức mạnh của Cự Nhân Biến, bộc phá lực, Phá Giáp, đai lưng lực lượng, nhẫn sức mạnh tăng cường cùng một lúc được kích hoạt chồng điệp, đẩy chỉ số này lên chạm ngưỡng 150 điểm.
Hắn hít một hơi thật sâu khí lưu rồi nén chặt trong lồng ngực, bàn tay ẩn chứa quang mang màu vàng đất theo đó đẩy ra phía trước, tốc độ nhìn thì có vẻ rất từ tốn, thể nhưng thực tế lại nhanh tới không tưởng.
Ầm!
Ầm ầm ầm!
Một loạt những tiếng ầm ầm như bom rơi pháo nổ điên cuồng phát ra, giống như sấm sét rền vang trên chín tầng trời vọng xuống đất, chấn cho không khí bốn phía cũng phải run rẩy nhộn nhạo. Một đạo hư ảnh hình bàn tay, mười đạo, trăm đạo hư ảnh liên tục phun trào mãnh liệt như cuồng phong liệt vũ. Mặc kệ Đổng Thành trên trời điên cuồng bay lượn vòng quanh, vô số hư ảnh bàn tay cũng đều truy sát tới tận cùng, mười đạo có tới chín đạo trực tiếp trúng đích.
- Aaaaaaa…
Đổng Thành há miệng kêu thảm, tiếp chịu đựng hàng trăm đạo công kích từ kỹ năng tam giai Pháo Không Khí, thân thể Hoả Nhân của hắn bị chấn tới bạt cả ngọ lửa về phía sau, điểm trí lực cũng thê thảm tụt xuống, thậm chí còn tụt nhanh hơn cả khi bị người chó tấn công. Một cảm giác nôn nao xen lẫn sợ hãi theo đó phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn, hắn sẽ chết, hắn sẽ chết chắc nếu thằng này tiếp tục đánh.
Ngô Soái càng vỗ chưởng càng hưng phấn, mỗi giây trôi qua, kỹ năng tam giai Nhịn Một Hơi lại tăng cường cho hắn cực kỳ nhiều lực sát thương, cộng thêm kỹ năng tam giai Định Vị Sóng Âm báo động chính xác vị trí của Đổng Thành, hàng trăm quả liệt pháo được hắn đấm ra có tới chín phần trùng kích vào thân thể đối phương.
Hắn vào 2h chiều đã thành công chuyển chức thành chức nghiệp Dũng Sĩ, nhận được kỹ năng chức nghiệp đầu tiên chính là “Phản Lực”. Kỹ năng này giúp triệt tiêu toàn bộ lực phản chấn từ đòn tấn công của bản thân, để cho hắn có thể thoải mái phát huy ra 200% công lực, thoải mái đấm mạnh hết khả năng mà không cần lo lắng sẽ tự làm tổn thương mình. Đổng Thành may mắn có được thân thể hư ảo, bằng không, hắn sẽ bị một đấm đấm cho nát bét thành thịt vụn.
Sợ hãi dâng cao cùng với khuất nhục nồng đậm bao phủ để cho Đổng Thành triệt để lâm vào trong điên cuồng, hắn nghĩ tới tất cả những sự việc hôm nay, nghĩ tới khuôn mặt tràn đầy nét trêu tức của Hàn Phong, lúc này không khỏi há miệng gào lên một tiếng thê lương thảm thiết:
- Hàn Phong, ta có chết làm quỷ cũng không tha cho ngươi!!!!
Hàn Phong đứng trên lầu 2 một toà nhà kín đáo, hắn đang lẳng lặng nhìn cảnh tượng Đổng Thành bị treo lên như diều mà liên tiếp ăn chưởng, khoé miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Sống đã không thể làm gì được, chết thì còn có thể làm gì?
Hắn dư quang khẽ liếc về phía xa xa, Chu Vấn, Châu Lam, Mã Mộng Đình, Hứa Dương, Kha Thành, Quan Bình, Triệu Tứ… Tổng cộng 12 tiểu đội trưởng trấn Hi Vọng đang triệt để áp chế 7, 8 tên tiểu đầu mục thôn Xuân Lê đã sớm trúng phải băng độc nồng đậm, đại cục xem như đã được định đoạt.
Hậu phương yên tâm, tiền tuyến cũng nên giải quyết.
Hàn Phong lúc này thân thể bốc lên một luồng băng sương nồng đậm, quanh người xuất hiện quang mang trắng tuyết vô hạn lạnh lẽo, điểm bộc phá lực trực tiếp kích hoạt, tất cả chỉ số của hắn được tăng lên gấp đôi. Bàn tay hắn khẽ chỉ về không trung, một thanh âm lạnh lùng theo đó phát ra:
- Nhân loại đầu tiên nếm thử uy năng Hồn Áp, vậy thì nhẹ nhàng thôi, 8 trí lực.
Một luồng công kích tinh thần đặc quánh như thác lũ cuồn cuộn ngưng tụ sau đó đó ầm ầm bộc phát ra ngoài. Lấy Hàn Phong làm khởi nguồn, đạo sóng thần hư ảo kia vượt qua vô tận khoảng cách mà trút xuống đỉnh đầu Hoả Nhân, sau đó là thô bạo nổ tung như pháo hoa mùa hạ.
- Oẹ…
Đổng Thành đang kịch liệt né tránh Pháo Không Khí chợt cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó là một cảm giác đau đớn tới chết đi sống lại trùng kích thẳng vào linh hồn hắn, điên cuồng ép cho thể linh hồn bẹp dúm như tờ giấy. Điểm trí lực của hắn bị phá nát 4 điểm, tổn thương linh hồn để cho hắn choáng váng tới thiếu chút ngất đi, cùng với đó là cơn buồn nôn khủng bố bủa vây tới không thể khống chế nổi.
Hắn một tay ôm bụng, một tay ôm cổ, cả đầu và lưng đều cuộn lại trên không trung, sau đó là từng đạo từng đạo hoả diễm phun ra từ trong miệng. Chẳng những thế, mắt, mũi, tai của hắn cũng cuồng phun ra vô số đạo hoả diễm đỏ thẫm như máu tươi, chúng nó rớt từ trên trời cao xuống, đốt cho một khoảng không gian cháy tới vặn vẹo mơ hồ.
5 giây thời gian Định Không đã hết nhưng Đổng Thành không thể bay nổi nữa, hắn loạng choạng rớt từ trên trời xuống, rớt xuống một nóc nhà ba tầng, lại vẫn như vậy cúi người nôn mửa, giống như muốn nôn cả dạ dày ra ngoài.
Trên thân thể hắn, hoả diễm chớp tắt lại hiện, bùng nổ lại lụi tàn, hình dạng cứ liên tục chuyển hoá giữa chân thật và hư ảo, một đống lớn không rõ là thứ gì từ trong thất khiếu của hắn phun trào ra ngoài, nhuộm cả nóc nhà thành một biển đỏ rực nóng cháy.
Hàn Phong nhìn cảnh này không khỏi khẽ lẩm bẩm mấy câu:
- Tại sao lại không gặp huyễn cảnh, tại sao lại không sợ hãi, tại sao lại không kêu khóc. Hồn Áp không chế tạo huyễn cảnh mà chỉ giày vò linh hồn thôi à, tức là kỹ năng gây ra ảo giác là một kỹ năng khác sao… Hay đòn hồn áp vừa rồi chưa đủ mạnh mẽ?
- Không, có vẻ là ý trước, vừa rồi một đòn hồn áp kia, mình có thể nhìn thấy rõ ràng “hồn” của Đổng Thành đã bị ép cho dẹp lép. Thể linh hồn là một hư ảnh chính bản thân với kích thước bằng bàn tay đang ngồi tại trung tâm não bộ, tại sao lại nằm ở não, tại sao không nằm ở phạm vi toàn bộ thân thể giống trong phim?
- Tại sao Hồn Áp lại tác động được vào thể linh hồn, cơ chế tấn công ở đây là gì, tại sao bản thân khi học xong kỹ năng lại có thể phát ra đòn tấn công dạng này mà trước đó không thể, tại sao có thể thành công thi triển nhưng không thể hiểu được nguyên lý của nó?
- Là bản thân mình đang thi triển kỹ năng sao…
- Kỹ năng, trên bản chất là gì, nó nằm ở đâu sau khi được học tập…
- Tại sao bản thân tiêu hao 8 trí lực…
Một vạn câu hỏi vì sao, một nửa trong số này, Hàn Phong đã mơ hồ có được suy luận của riêng mình.
Giờ khắc này trong mắt hắn, Đổng Thành đang quằn quại ở kia không phải một nhân loại mà chính là một vật thí nghiệm.
- Hồn Áp, 10 trí lực!
Lại một đòn công kích tâm linh được đánh ra, hắn hoàn toàn có thể phát ra một đòn Hồn Áp 50 trí lực, đánh cho Đổng Thành vốn đã tiêu hao cực lớn trở về âm điểm thuộc tính, trực tiếp hôn mê. Bất quá, có đối tượng thích hợp để dằn vặt, sao phải hạ sát làm gì?
Đòn công kích khủng bố của Hàn Phong lại một lần nữa ập thẳng tới não bộ Đổng Thành, cả người hắn răng rắc nứt nẻ rồi bụp một tiếng vỡ tan, thân thể theo đó xuất hiện ở vị trí cách đó 2 mét. Cả người hắn đã trở về hình dạng thường nhân, sau khi giãy dụa thêm mấy giây thì triệt để nằm im thở dốc.
Kỹ năng tam giai, Ve Sầu Thoát Xác.
- Ồ, vậy là đòn trí mạng rồi à, tên này sắp chết rồi, không ngại thử vài thứ nữa…
Nhìn kỹ năng bảo mệnh của đối phương tự động kích hoạt, Hàn Phong khẽ lẩm bẩm một câu rồi nhún chân vài cái đã chạy tới bên cạnh Đổng Thành. Hắn từ trên cao nhìn xuống đối phương, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Nhưng dị biến xảy ra, Đổng Thành vốn tưởng sắp chết tới nơi lại bất chợt hồi quang phản chiếu, bàn tay hắn từ trong ngực móc ra một chiếc nhẫn cấp tốc đeo lên ngón tay rồi gằn giọng hô:
- Chết!