Chương 230: Chỉ vậy thôi sao?

Nghe được câu trả lời của Tường Vi, Hàn Phong cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay, đồng thời khoé miệng hơi nhếch lên một đường cong lạnh lùng.

Trúng đích!

Phía bên kia, vị trưởng ban chỉ huy thông tin huyện Tam Giang nhận được xác nhận thì thở phào, sau đó nhanh chóng hỏi lại:

- Tôi là Hạ Quân, xin hỏi cô là…

Bởi vì bên kia chưa nêu danh tính, hắn ta buộc phải hỏi lại để xác nhận tình hình cũng như tiện xưng hô.

Tường Vi có chút bối rối, nàng không có chức vụ cụ thể tại trấn Hi Vọng, cũng không tiện nói ra thân thế bản thân. Hàn Phong tâm tư nhanh nhạy, rất tuỳ ý phất tay nói:

- Hãy để Quan tiểu đội trưởng phụ trách liên lạc.

Tường Vi âm thầm thở ra, nhanh chóng chuyển bộ đàm qua bên cạnh.

Quan Bình là nhân viên chính phủ chính thức, được công nhận bởi chính quyền sau tận thế, xét về tính chính thống, hắn là chính thống nhất, lời nói có đảm bảo và uy tín nhất. Lúc này đây tiếp nhận bộ đàm từ tay Tường Vi, hắn ta có chút run rẩy vì kích động mà nói:

- Tôi là Quan Bình, phi phàm giả số hiệu 127 thuộc tiểu đội trinh sát số 4. Xác nhận.

Bên kia im lặng một chút, sau đó vang lên thanh âm vô cùng kinh ngạc:

- Quan Bình? Cậu là Quan Bình? Cậu còn sống sao?

Quan Bình được cử đi hỗ trợ cứ điểm người sống sót tại cầu Lệ Giang vào 7 ngày trước, đã mất liên lạc 1 tuần với trung tâm chỉ huy. Hiện tại đột nhiên “sống lại”, ai mà không bất ngờ cho nổi.

Thông tin của các phi phàm giả ra ngoài làm nhiệm vụ đều sẽ được ghi lại, sẽ không thể giả mạo, bên kia kinh ngạc hỏi lại chỉ là có chút khó tin mà thôi.

Tận thế phủ xuống, thây ma lan tràn, việc phi phàm giả mất tích thực ra không hề hiếm gặp. Các trường hợp kia đa phần là chết cả rồi, căn cứ huyện Tam Giang có lẽ cũng sẽ phái ra đội tìm kiếm thử… Nhưng nếu họ nhìn thấy quái vật thể thôn phệ E3 level 30 bên đầu cầu Lệ Giang chắc cũng đã hiểu.

Mất tích mà không cả kịp liên lạc lại, vậy thì có hi vọng gì mà cứu viện đây.

Quan Bình tâm trạng hưng phấn lập tức đáp lại:

- Đúng vậy, tôi là Quan Bình, tôi vẫn còn sống. Chẳng qua…

Hắn trầm mặc một chút sau đó hơi thổn thức nói:

- Chẳng qua Nguỵ đội trưởng và những người khác đều đã chết rồi…

Bọn họ năm người được cử ra hỗ trợ căn cứ người sống sót cầu Lệ Giang, gặp phải thể thôn phệ tràn tới tấn công, cuối cùng chỉ có mình hắn thoát nạn.

Bên kia cũng trầm mặc một chút rồi bình tĩnh nói:

- Quan Bình, báo cáo tình hình hiện tại.

Quan Bình hơi khựng lại một chút, hắn cẩn thận đưa mắt nhìn qua Hàn Phong, người kia vẫn rất thản nhiên nói:

- Quan tiểu đội trưởng, anh hãy báo cáo cho cấp trên của mình đi. Báo cáo thực tế, không cần kiêng dè gì cả.

Nhận được sự đồng thuận, Quan Bình bắt đầu tóm tắt sơ lược tình hình. Từ việc căn cứ cầu Lệ Giang bị phá, bọn họ chạy loạn tới căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm, phát hiện Liêu cục trưởng, Nhạc phó cục trưởng đã bị hại chết chết. Người nắm quyền căn cứ là Hàn Phong, căn cứ đổi tên thành trấn Hi Vọng, hoạt động tương đối chính chuyên, cứu giúp người sống sót, thanh lý thây ma xung quanh, cho tới việc cả trấn trải qua thi triều tấn công, nhưng vẫn thành công tiêu diệt thi đàn tại trung tâm huyện Liễu Lâm.

Cuối cùng hắn vẫn không quên bổ sung:

- Hạ trưởng quan, trấn Hi Vọng hiện tại đã an toàn…

Hạ Quân là trưởng ban chỉ huy thông tin liên lạc của huyện Tam Giang, sau khi nghe được “người mình” báo cáo chi tiết, hắn ta không khỏi trầm ngâm một hai.

Trấn Hi Vọng sao? Một hang ổ thổ phỉ lại có tổ chức quy củ như vậy?

Hắn ta trầm giọng nói:

- Hàn thủ lĩnh, chúng ta có thể trao đổi một chút hay không?

Câu này tất nhiên không phải dành cho Quan Bình mà là dành cho Hàn Phong.

Hàn Phong mỉm cười vẫy tay, Quan Bình cũng nhanh chóng phối hợp mà đưa bộ đàm qua.

Cầm lên cái vật đen nhẻm lớn chừng lòng bàn tay này, Hàn Phong mỉm cười từ tốn nói:

- Hạ trưởng quan, tôi là Hàn Phong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng. Hiện tại trấn Hi Vọng có vài cá nhân tương đối quan trọng. Như là Hứa Dương hứa tiểu đội trưởng, tôi có nghe nói là con trai của một vị lãnh đạo quan trọng. Còn có một vị phi phàm giả cấp 8 tên Tiêu Minh, con trai của Tiêu thư ký gì đó. À, còn có hai người tên là Lý Hạ Vân, Cao Trác, tôi tạm thời chưa có rõ lai lịch. À, còn một vị Lý Võ Lạc, là đại uý của tiểu đoàn 531…

Phía bên kia, Hạ Quân không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó là một cỗ mừng rỡ xen lẫn lo lắng nhanh chóng lan tràn.

T-Thật sự là rất nhiều yếu nhân, hắn làm trưởng ban thông tin liên lạc, tên của con cháu lãnh đạo, hắn đều nhớ cả. Nhưng tại sao cái gã Hàn Phong này vừa khởi đầu giao thiệp lại nói ra điều này? Hắn có dụng ý gì?

Bên dưới, Hứa Dương, Quan Bình, Lý Võ Lạc, Tường Vi, Trần Diệu Âm cũng là hơi xuất hiện cảm giác căng thẳng. Tất cả mọi người đều là người thông minh, tâm tư nhạy bén, đã nghe ra mùi vị gì đó tương đối kỳ quái.

Chẳng lẽ Hàn Phong muốn “tống tiền” sao?

Rất có khả năng, những người này đều vô cùng đáng giá, nếu đòi thì sẽ đòi được một khoản tiền chuộc khổng lồ. Sức mạnh của Hàn Phong bày ra đó, ai có thể chống lại đây?

Chu Vấn âm thầm nắm chặt tay, hắn không hề ngại khi làm ra vài việc của thổ phỉ như vậy. Mà những người khác cũng bắt đầu lờ mờ nhận ra, chẳng lẽ thủ lĩnh muốn…

Hạ Quân trầm ngâm một lát rồi cẩn thận hỏi lại:

- Hàn thủ lĩnh, anh muốn gì?

Hàn Phong nghe câu hỏi cùng giọng điệu này thì mỉm cười đáp lại:

- Hạ trưởng quan. Tôi muốn nhờ anh cử người tới hộ tống bọn họ trở về căn cứ huyện Tam Giang, đây là điều tôi đã hứa với bọn họ từ trước.

- …?!

Nghe câu trả lời của Hàn Phong, tất cả những người ngồi dưới lẫn người bên kia đều có chút không thể tin.

Chỉ như vậy?

Hạ Quân bên phía bên kia sau một hồi suy nghĩ thì tiếp tục hỏi thẳng:

- Còn gì nữa sao?

Hàn Phong liếc nhìn một vòng, giống như muốn thu hết phản ứng của người phía dưới lại, sau đó khoé miệng hơi nhếch lên tuỳ ý nói:

- À, cũng có rất nhiều người sống sót khác muốn trở về căn cứ huyện Tam Giang. Các anh nên điều động xe tải chở quân tới mới chứa đủ người.

- …?!

Thấy đối phương không đáp, Hàn Phong lại tiếp tục bồi thêm một câu:

- Các anh thông cảm cho, Trải qua một trận chiến, vũ khí đạn dược của chúng tôi không còn nhiều, đội viên dưới trướng cũng đang phải điều dưỡng vì thương tổn, không thể hộ tống những người này tới tận căn cứ bên kia được. Mà để bọn họ cứ như vậy rời đi, tôi có chút không yên tâm về vấn đề an toàn…

Lần này đến cả Ngô Soái cũng không tài nào hiểu nổi Hàn Phong muốn làm gì. Thả người thì cũng thôi đi, nhưng có nhất thiết cần tỏ ra yếu thế tới như vậy không? Chẳng lẽ…

Chu Vấn cũng là bàn tay nắm chặt, đại đội trưởng…

Tường Vi nheo mắt nhìn Hàn Phong, nàng thật sự muốn kích hoạt Thấu Rõ để đọc suy nghĩ của hắn, thế nhưng sau một hồi do dự thì quyết định ngừng lại. Gần đây nàng nhiều lần đọc trộm, nhưng cái gì cũng không đọc ra, có khi còn vô tình bị phản đòn bằng ác mộng đáng sợ.

Quá khứ đã chứng minh, Hàn Phong chưa bao giờ thất tín, càng là chưa bao giờ thất tín trước mặt cao tầng. Toàn bộ nhân sự chủ chốt trấn Hi Vọng đang ngồi ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra cái trò tự đạp đổ thanh danh của mình.

Ít nhất nàng tin rằng hắn sẽ không lừa dối một cách công khai, những lời kia có tới chín phần là lời thật lòng.

Hạ Quân là trưởng quan phòng thông tin liên lạc, đứng ở vị trí cao, tâm lí đương nhiên vững vàng. Hắn dù tạm thời không rõ mục đích thật sự của Hàn Phong, nhưng vẫn trước tiên biểu đạt sự cảm tạ:

- Hàn thủ lĩnh, tôi thay mặt chính phủ ghi nhận và cảm tạ hành động ra tay cứu giúp người gặp khó khăn của anh. Việc này tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, chính phủ chắc chắn sẽ cung cấp cho anh khen thưởng theo đúng quy định của nhà nước. Vậy chẳng hay khi nào thì chúng tôi có thể tới đón người, và có phải chuẩn bị gì không?

Hàn Phong vẫn nở một nụ cười tươi nói:

- Hạ trưởng quan, hành động cứu người trong lúc khó khăn hoạn nạn là hành động thiên kinh địa nghĩa, ai cũng sẽ hành động như tôi. Về phần nhà nước muốn ban thưởng, tôi vô cùng vinh dự nếu được tiếp nhận. Còn thời gian, có lẽ anh nên bàn bạc lại với Quan Bình tiểu đội trưởng.

Hắn nói xong liền không chút do dự đẩy bộ đàm radio về phía Quan Bình, vẫn như cũ giữ thái độ hoà hảo, từ đầu tới cuối không hề đòi hỏi hay đe doạ bất kỳ điều gì.

Hoàn toàn đem sự chủ động đặt vào tay đối phương, thậm chí không ngăn cấm giao lưu trao đổi.

Quan Bình tiếp nhận lại bộ đàm radio, hắn thực sự đã nhìn Hàn Phong bằng con mắt khác.

Hắn biết Hàn Phong là người nhân nghĩa trí tín, nhưng thủ lĩnh một thế lực lại sảng khoái và thoải mái tới vậy, hắn vẫn là lần đầu tiếp xúc. Giống như không hề có chút tâm tư nào.

Nhưng chính sự quan trọng, hắn nhanh chóng nói với Hạ Quân bên kia:

- Hạ trưởng quan, bao giờ thì các anh có thể tới đón chúng tôi?

Hạ Quân vô cùng cẩn thận xác nhận lại:

- Quan Bình, bên đó đang an toàn chứ?

Đây đã là lần thứ hai hắn ta hỏi câu này. Một câu hỏi được hỏi đi hỏi lại hai lần, tất nhiên là ý nghĩa không giống nhau.

Quan Bình cũng là người tâm tư nhanh nhạy, bằng không cũng không lăn lộn được tại quân ngũ, đoạt được một kỹ năng nhị giai từ chính phủ. Hắn lúc này vô cùng khẳng định đáp lại:

- Chúng tôi an toàn. Anh có thể trò chuyện cùng Hứa… Hứa thiếu.

Hắn nói xong liền đẩy bộ đàm tới đối diện, Hứa Dương có chút hơi mất tự nhiên tiếp nhận vật này, sau đó trầm giọng nói với Hạ Quân:

- Tôi là Hứa Dương, cha tôi là Hứa Cường, bí thư tỉnh uỷ tỉnh DG.

Hạ Quân tiếp tục cẩn thận hỏi lại:

- Hứa Dương, anh vẫn mạnh khoẻ chứ?

Hắn sợ đối phương đang bị đe doạ hoặc khống chế.

Hứa Dương nghiêm túc nói:

- Tôi đang là phi phàm giả cấp 10, chỉ số trí lực đạt 38 điểm, sở hữu kỹ năng Hoả Đao nhị giai.

Có mạnh khoẻ hay không, chỉ cần nhìn vào bảng thuộc tính là rõ. Một người bị giam lỏng hay khống chế, rất khó để có thể biết những thông tin dạng này.

Hạ Quân cuối cùng cũng buông xuống đa số lo lắng, hắn ta nhanh chóng đáp lại:

- Tốt, ngay ngày mai, chúng tôi sẽ cử quân tới hỗ trợ các anh. Chậm nhất là trưa mai sẽ tới nơi.

Hắn thật ra không sợ binh lực trấn Hi Vọng. Bên họ thu phục được một trang bị hoàn chỉnh của một tiểu đoàn bộ binh, ngay cả xe tăng cũng có hai chiếc, trấn Hi Vọng không có đủ khả năng phản kháng. Hắn hỏi chỉ là muốn một lần nữa xác nhận an nguy của “con tin” mà thôi.

Nghe được khẳng định bên phía bên kia, năm người Hứa Dương, Quan Bình, Lý Võ Lạc, Tường Vi, Trần Diệu Âm rốt cuộc thở ra một hơi, khuôn mặt xuất hiện vui mừng khó có thể che giấu.

Châu Lam bàn tay nắm chặt, ngày này rốt cuộc cũng tới, chính phủ thực sự tới rồi.

Trên ghế chủ vị, Hàn Phong cũng âm thầm cười rất tươi.

Rất tốt, cực kỳ tốt.