Chu Vấn đi từ một tên không sợ chết, sẵn sàng lấy mạng ra dụ dỗ thể thôn phệ hòng đổi một thanh trảm mã đao, từ một tên trẻ trâu vì bất bình vài lời nói mà doạ Cao Trác tè ra trên ô tô, một tên thiếu chín chắn khi vênh mặt vì được “ngồi mâm trên”, một tên bốc đồng tới mức bật kỹ năng thây ma hoá để mạng đổi mạng với thây ma…
Sau đó ngày qua ngày cậu ta thay đổi từng chút, đã lập ra chiến thuật tiêu diệt thể tốc độ F1 level 18, tự tay đánh rớt kỹ năng tam giai Ám Kỳ Sát cho bản thân. Cho tới khi được Hàn Phong giao trọng trách trấn thủ đại lộ Thanh Liễu, đã an ổn thủ vững đại lộ này, còn đảm bảo an toàn cho nhiều người hơn so với Thanh Lâm của Hàn Phong.
Cậu ta vẫn bộc trực, vẫn bốc đồng. Nhưng sự bộc trực đó đã chuyển qua phương diện đóng góp cho trấn Hi Vọng. Cậu ta dám đơn độc lao vào tiêu diệt F2 level 20 lớn hơn mình cả 9 level, dám nhảy vào giữa lòng địch ám sát M2 level 24, tất nhiên vẫn có lúc ngu ngốc khi đề xuất thử sờ bụng P2 level 25 để xem nó có mang thai hay không. Nhưng sau tất cả, cậu ta đều thành công, thậm chí còn đóng góp tới 2 bản kỹ năng tam giai cho tập thể.
Cậu ta đã bớt trẻ trâu rồi, cậu ta đang trưởng thành từng bước, từng bước, tuy có nhanh nhưng vẫn vô cùng vững chắc.
Có thể nói Chu Vấn vũ lực đầy đủ, mà trí lực cũng tiệm cận đầy đủ. Một phó đại đội có tiềm năng lớn tới vậy, có không gian phát triển rộng rãi như vậy, thực sự là không thể chê ở bất kỳ điểm nào cả.
Chu Vấn nghe được tuyên bố của Hàn Phong, trong lòng không khỏi dâng lên trăm ngàn cảm xúc. Trước đây cậu ta mong muốn đoạt được chức vụ là bởi vì chức vụ rất oai phong, cảm giác rất có thành tựu, rất suất khí, rất hơn người. Nhưng hiện tại những suy nghĩ kia đã phai nhạt đi rất nhiều, đã không còn cảm giác được làm đại ca, được thống trị và hãnh diện nữa, thay vào đó là trách nhiệm và nghĩa vụ nặng nề.
Cậu ta không muốn có ai phải chết vì những quyết định của bản thân nữa. Kể từ khi đội viên Thương Đình vì sai sót của cậu ta mà chết thảm, cậu ta đã tự dặn lòng phải luôn đặt sinh mạng đội viên lên hàng đầu, phải đảm bảo tất cả mọi người đều được tiếp nhận bảo hộ, đều được an toàn.
Lúc này cậu ta đứng lên trước toàn bộ cao tầng rồi nghiêm túc nói:
- Mọi người. Tôi không phải người có thể nói quá nhiều điều. Nhưng tôi hiện tại có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ dùng tất cả khả năng để bảo vệ trấn Hi Vọng, kể cả có phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Từ trong ánh mắt hừng hực của Chu Vấn, người ta có thể nhìn thấy một sự quyết tâm vô cùng to lớn. Sự quyết tâm của cậu ta khiến cho tất cả đều bị lây dính, đều không tự chủ được dâng lên hi vọng cùng mong chờ.
Bên ngoài sân rộng, người sống sót trấn Hi Vọng cũng đang tụ tập trước bảng bố cáo cực rộng mà xem các loại tin tức mới nhất.
- Chu Vấn nhận chức phó đại đội trưởng rồi.
- Ôi… Tôi còn lớn gấp đôi tuổi của Chu phó đại đội…
- Hàn thủ lĩnh dường như rất trọng dụng nhóm người trẻ tuổi thì phải?
- Đúng vậy, ngay cả các tiểu đội trưởng cũng có nhiều người có tuổi đời rất trẻ…
- Nghe nói Chu Vấn đi theo thủ lĩnh từ sớm…
Âm thanh bàn tán xôn xao bắt đầu truyền ra, trong đám đông chợt có người âm thầm đưa ra luận điểm mấu chốt hòng phản bác:
- Ta không nghĩ theo hướng đó. Hàn thủ lĩnh là trọng dụng nhóm người có công lớn, có đóng góp thực chất, không phân biệt già trẻ hay xuất thân. Ngươi xem Kha Thành tiểu đội trưởng kia, hắn gia nhập sau, cũng gần 40 tuổi rồi, thế nhưng vẫn được ban thưởng kỹ năng tam giai đó thôi…
- Nga, ngươi nói ta mới để ý, đúng là tất cả bổ nhiệm đều dựa theo bảng chiến công mà tính toán, rất công bằng…
Hai người Lý Hạ Vân, Cao Trác đang phụ trách dán bố cáo, nghe thấy âm thanh bàn tán xôn xao thì đều dâng lên trăm mối cảm xúc phức tạp. Chu Vấn có thể xem như “người quen” của bọn họ, cái tên nhóc cả người sặc mùi chợ búa kia, vậy mà lại lên tới chức phó đại đội trưởng rồi.
Nhất là Cao Trác, hắn từng vì mồm mép chua ngoa mà bị Chu Vấn doạ giết, thế nhưng bây giờ hai người đã là khoảng cách khác biệt, địa vị khác biệt, thiếu niên kia sợ là đã quên luôn sự tồn tại của hắn rồi.
Hắn chậm rãi đem tờ thông báo tiếp theo dán lên bảng bố cáo, ánh mắt uể oải lướt qua nội dung bên trên, sau đó đôi đồng tử tức khắc trợn trừng rồi lắp bắp kêu to:
- Có… Có thông tin về căn cứ sống sót của chính phủ? Đây là thật chăng?
Bên kia Lý Hạ Vân cũng là sững sờ khi dán bố cáo, hắn ta còn kêu to hơn:
- Tìm thấy bộ đàm radio liên lạc được chính phủ, là căn cứ chính phủ huyện Tam Giang!
Nghe hai cái nhân viên công tác kêu gào, đám đông xung quanh lại càng thêm dậy sóng bàn tán, so với trước đó càng thêm kịch liệt sôi trào.
Trong phòng họp, chấn kinh từ thông báo bổ nhiệm Chu Vấn còn chưa trôi qua, chấn kinh từ thông tin có thể liên lạc với căn cứ huyện Tam Giang lại tới.
Hàn Phong ngồi trên ghế chủ vị thản nhiên cười nói:
- Tường Vi tiểu thư, xin mời lấy bộ đàm radio ra để mọi người cùng xem xét.
Tường Vi hơi im lặng một chút, nàng nhất thời không hiểu dụng ý của Hàn Phong.
Không phải hắn luôn thích che giấu, luôn thích mờ ám, luôn thích làm việc trong âm thầm sao? Hắn ngay cả đưa bộ đàm cho nàng cũng là đưa trong âm thầm, giống như muốn nàng liên lạc với bên kia trong âm thần, tại sao hiện tại lại đột nhiên công khai như vậy, hắn có dụng ý gì?
Vì sợ nàng sẽ tự mình công bố để “cướp công” sao? Nàng không nghĩ Hàn Phong là người cần ba cái công trạng vớ vẩn này…
Nhưng mọi sự đã diễn ra, thông tin ban bố quá nhanh, Tường Vi không có thời gian để suy nghĩ. Lúc này dưới ánh mắt của rất nhiều tiểu đội trưởng, nàng ta từ balo sau lưng lấy ra một bộ đàm radio màu đen.
Sau khi do dự một chút, nàng vẫn là nghiêm túc nói:
- Vật này do Hàn đại đội trưởng đưa cho tôi.
Hàn Phong thoải mái gật đầu xác nhận, còn cẩn thận bổ sung thêm thông tin:
- Đúng vậy, tôi đã tìm thấy bộ đàm radio này. Trước đó chưa đưa ra là muốn ổn định cục diện, muốn mọi người tập trung toàn lực cho việc đối phó thi đàn. Hiện tại tất cả đã an ổn, chúng ta sẽ liên lạc với chính phủ.
Nghe được lời giải thích của hắn, các tiểu đội trưởng bên dưới cuối cùng đã hiểu được đầu đuôi nguyên do, sau đó là một trận xôn xao bàn tán, biểu cảm của mỗi người đều vô cùng đặc sắc.
Mừng rỡ nhất là đám người Nhạc Sơn, Lý Võ Lạc, Quan Bình… Nhạc Sơn là con trai của phó cục trưởng cục cảnh sát huyện Liễu Lâm, hiện tại là đội trưởng đội trị an, hắn luôn luôn tìm cách liên lạc với chính phủ. Lý Võ Lạc và Quan Bình khỏi phải nói, hai người là người thân chính phủ, tin tức này là tin tức tốt nhất bọn họ từng nghe được.
Nhóm do dự gồm Mã Mộng Đình, Hứa Dương, Sử Thắng. Mã Mộng Đình vẫn luôn khúc mắc về việc đi hay ở, bởi con gái nàng rất muốn trở về bên quận Xuân Hà tìm kiếm ông bà nội, còn con trai lại cực kỳ ưa thích trấn Hi Vọng. Hứa Dương là con trai của Hứa bí thư, hắn trên bản chất chính là “thái tử” của toàn bộ tỉnh DG này, cha hắn chính là người có quyền uy lớn nhất. Về phần Sử Thắng, hắn hiện tại quy phục Hàn Phong, chẳng khác nào một tên “đào ngũ”, “phản bội” cả.
Nhóm có tâm trạng trung lập cùng phức tạp là đông nhất, bọn họ rất có cảm tình với trấn Hi Vọng, nhưng cũng không quá bài xích chính phủ, tạm thời còn chưa biết bản thân sẽ phản ứng thế nào.
Mà hai người bài xích chính phủ kịch liệt nhất là Chu Vấn cùng Châu Lam. Chu Vấn khỏi phải nói, bản chất chính là một tên phản nghịch, thổ phỉ, giờ đây nhận chức phó đại đội trưởng, hắn lại càng xa rời chính quyền hơn, chỉ muốn đám người kia cút ra xa xa một chút. Châu Lam người mang trọng án, nàng ta giết chết Bằng Thành, con trai của Bằng Công Bằng thị trưởng, hiện tại chính là một cái tội phạm truy nã.
Có thể nói một chiếc bộ đàm nhỏ bằng lòng bàn tay này vừa xuất hiện đã chém vỡ sự cân bằng và gắn kết của cao tầng trấn Hi Vọng, tất cả mọi người đều cấp tốc dâng lên những suy nghĩ khác biệt.
Quan Bình là người nhiệt tình với thông tin này nhất, nhìn thấy bộ đàm radio trên bàn, hắn vội vã lên tiếng hỏi gấp:
- Hàn đại đội trưởng, vật này vẫn có thể liên lạc được chứ?
Hàn Phong mỉm cười nói:
- Tất nhiên có thể dùng được, tôi cũng đã dò ta tần số liên lạc chính xác. Tường Vi tiểu thư, cô hãy liên lạc với chính phủ ngay bây giờ, để cho mọi người cùng được tiếp nhận thông tin.
Tường Vi bàn tay nắm chặt, sự việc diễn ra quá nhanh, nàng có muốn “đọc não” Hàn Phong cũng không kịp, không biết hắn đang muốn làm cái gì nữa. Hơn nữa gần đây người kia vô cùng thâm trầm, đã lờ mờ tìm được cách khắc chế nàng, không dễ mà có thể Thấu Rõ. Trừ khi nàng đột nhiên có được 4 điểm kỹ năng đi cường hoá nó, bằng không khó mà hiểu được.
Nhưng đứng trước vô số ánh mắt mong chờ của những người xung quanh, Tường Vi không có thời gian suy tính nhiều, chỉ có thể bấm trên nút khởi động, lẳng lặng chờ đợi kết nối thành công.
30 giây sau, một âm thanh rè rè đặc trưng từ bộ đàm radio phát ra:
“Đây là trung tâm cứu hộ cứu nạn huyện Tam Giang. Tôi là Bạc Thanh, huyện trưởng huyện Tam Giang. Liêu cục trưởn, Nhạc phó cục trưởng, hãy liên lạc lại khi nhận được tín hiệu….”
“Đây là trung tâm…”
Âm thanh rè rè lặp đi lặp lại trùng kích thẳng vào nội tâm mỗi người ở đây, chấn cho họ gần như choáng váng. Là thật, là thật. Có căn cứ chính phủ ở ngay sát vách huyện bên cạnh.
Hàn Phong khoé miệng nhếch lên tiếp tục ra lệnh:
- Tường Vi tiểu thư, kết nối trò chuyện với họ đi. Nói với họ, chúng ta bên này là căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm.
Tường Vi im lặng một chút, sau đó bấm vào nút kết nối hai chiều rồi bình tĩnh nói:
- Đây là căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm, chúng tôi đã nhận được tín hiệu, xin vui lòng đáp lại…
- Đây là căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm, chúng tôi đã nhận được tín hiệu…
Tường Vi nói đủ 3 câu kết nối rồi bắt đầu chờ đợi. Quả nhiên chưa tới 1 phút sau, một âm thanh mừng rỡ đã lập tức đáp lại:
- Tôi… Tôi là trưởng ban chỉ huy thông tin huyện Tam Giang. Các vị vẫn còn sống sót sao, thật tốt quá, tình hình bên đó sao rồi, các vị vẫn đang an toàn chứ.
“An toàn, trả lời họ là an toàn đi, rất an toàn.”
Hàn Phong ngồi tại ghế chủ vị, bàn tay hơi nắm chặt lại, trong lòng thầm lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
Đáp lại lời thỉnh cầu của Hàn Phong, Tường Vi bình tĩnh gật đầu xác nhận:
- Chúng tôi an toàn
———