Ngô Soái là người đầu tiên giơ tay, nghiêm túc nói:
- Tất nhiên là đệ!
Hàn Phong tức giận nhìn hắn mắng:
- Tất nhiên là ngươi rồi. Ngươi không muốn đi, ta cũng bắt ngươi đi.
Hắn cần Ngô Soái cái chiến lực mạnh thứ hai này, lúc nguy cấp có thể dựa vào một hai, lúc bình thường cũng có thể để hắn làm bảo mẫu cho đám người khác.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, hầu như tất cả mọi người đều giơ tay lên, chỉ có mấy đứa trẻ là vẫn tràn ngập ám ảnh, không có dị động, kể cả Đinh Vũ cũng là ngập ngừng mãi mới từ tốn biểu đạt.
Hàn Phong trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Khu vực xung quanh thật ra tương đối an toàn, trải qua một lần thử tiến ra ngoài, tạm thời cũng không có người hay vật nào tập kích cứ điểm này của chúng ta. Vậy thì Hứa Dương, cậu trước ở lại canh chừng, chờ người khác cạn kiệt thể lực sẽ thay ca.
Hứa Dương vẫn còn nguyên ấn tượng kinh khủng của thể thôn phệ hồi sáng, nghe Hàn Phong phân phó, hơi chút do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Hắn không ngại tiếp tục ở nhà, ổn định lại tâm lý một phen, cũng muốn quan sát hành động ban đầu sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
- Được rồi, kế hoạch chính của chúng ta là thanh lý thây ma, tìm người sống sót, thu thập vật tư, ba trong một. Đi tới đâu, mọi người cần thanh lý sạch sẽ tất cả thây ma tới đó, kéo xác ra ngoài đốt sạch. Việc này vừa để tránh xác chết phát tán mầm bệnh, vừa để tránh thu hút mấy thứ không sạch sẽ.
Phương Tường giơ tay lên nói:
- Chúng ta cũng cần tìm thêm một vài chiếc xe khác nữa.
Hàn Phong bừng tỉnh, gật gật đầu:
- Đúng vậy, thiếu chút tôi đã quên mất. Việc này giao cho ông và Mã Mộng Đình.
Hai chiếc xe trước đó của bọn họ đã bị hư hỏng phần nào. Chiếc xe jeep của Mã Mộng Đình còn bị sập gầm, hiện tại di chuyển chậm chạp vô cùng.
Sau khi bàn bạc một lúc nữa, một đoàn người rời đi căn nhà, thẳng về phía đường lớn.
Dẫn đầu đương nhiên là Hàn Phong, đi phía sau hắn là Liễu Huyên, Đinh Vũ, Nhạc Liên. Hai bên trái phải là Phương Tường, Mã Mộng Đình. Cuối cùng là Ngô Soái đi đoạn hậu.
Bọn họ may mắn mỗi người đều giữ được một thanh vũ khí, không phải gậy bóng chày thì cũng là trảm mã đao, có thể đủ điều kiện săn giết thây ma đạt được kinh nghiệm.
Chẳng mất nhiều thời gian, đoàn người đã trông thấy một đám thây ma mười mấy con lững thững tiến về phía họ. Những thây ma này đều là thân thể hư thối, khuôn mặt mục ruỗng chảy mủ, những cánh tay gầy như que củi khua khoắng loạn xạ. Con nào con nấy đều há miệng đầy răng phát ra thanh âm không giống nhân loại, ánh mắt nhìn qua cực kỳ khát máu.
Mấy người phía sau, ngoại trừ Ngô Soái, đối với đám thây ma này đều dâng lên cảm giác cực kỳ kinh hoảng. Bọn họ mặc kệ là người mới như Đinh Vũ, Nhạc Liên, hay người cũ như Phương Tường, Liễu Huyên, đều có sự e ngại từ sâu trong nội tâm.
Hàn Phong liếc nhìn xung quanh, cảm thấy bầy lũ thây ma đang dần dần tập trung kéo tới phía này, hắn trầm giọng nói:
- Tôi trước hết sẽ bảo hộ những người cấp 1 thăng lên cấp 2, những người đã thăng lên cấp 2 thì cố gắng tự mình thăng lên cấp 3. Nhớ kỹ, thây ma đáng sợ, nguy hiểm, nhưng không khó đối phó, điều quan trọng nhất là phải giữ sự bình tĩnh. Tôi trước làm mẫu một lượt.
Hàn Phong sau khi nói xong thì dẫn đầu xông thẳng vào đám thây ma. Hắn hiện tại đã không còn yếu nhược như lúc ban đầu, bàn tay bốc lên bạch quang, một cái băng kiếm sắc bén dài 2 mét xuất hiện.
Hắn trực tiếp dùng băng kiếm chém qua ba chém, cả đàn thây ma mười mấy con, không có con nào thoát nạn, tất cả đều bị chém ngang lưng.
Hai nửa thân thể của bọn chúng cứ như vậy trượt dần rồi tách khỏi nhau, vết cắt sắc ngọt giống như đậu hũ, lộp bộp rơi qua bên cạnh.
Tràng cảnh vô cùng máu tanh khủng bố.
Những người phía sau tức thì khuôn mặt trở nên tái nhợt. Đặc biệt là Nhạc Liên, nàng ta thiếu chút bị doạ tới ngất xỉu, Đinh Vũ lập tức oẹ một tiếng cúi người nôn khan, Liễu Huyên thì hai chân không vững, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống.
Ngay cả Phương Tường, Mã Mộng Đình đã chứng kiến qua nhiều lần Hàn Phong chém giết thây ma, nhưng cái cách chém ngang lưng giống như hành hình thời trung cổ này, bọn họ vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi.
Những thây ma bị Hàn Phong chém ngang lưng, máu cùng nội tạng phun ra đầy đất, mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên nồng nặc cả một góc phố. Thế nhưng bọn chúng còn chưa có chết, hai tay vẫn bấu xuống nền đất, cào cấu nhích người tiến lên, há ra cái mồm đầy năng phát ra thanh âm khò khè.
Hàn Phong trầm giọng nói:
- Mã Mộng Đình, tiến lên đi.
Hắn trước đó có lời hứa giúp nàng thăng cấp, hiện tại liền trực tiếp tạo ra cơ hội.
Mã Mộng Đình tay phải nắm gậy bóng chày, nuốt một ngụm nước bọt chậm rãi tiến lên. Ngay tại khoảnh khắc này, khi nhìn Hàn Phong với băng kiếm nửa trắng nửa đen nửa đỏ đứng đó, nàng còn sợ hãi hắn hơn cả sợ hãi thây ma.
Đứng bên cạnh mười mấy cái xác ngọ nguậy dưới chân, nàng không khỏi tay chân bủn rủn.
- Tôi…
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Hàn Phong theo dõi, Mã Mộng Đình lập tức run lên, không dám nói nhiều vung tay nện xuống. Gậy bóng chày bốp một tiếng, đem đầu thây ma nện bạo.
Có lần đầu tiên suôn sẻ, Mã Mộng Đình lập tức bị huyết tính kích thích, bàn tay liên tiếp vung lên, đem mười mấy thây ma cùng một lượt nện bạo.
Từ bên cạnh mấy cái xác chết này văng ra một bản sách kỹ năng. Hàn Phong tuỳ tiện nhặt lên xem xét, sau đó ném ngược lại cho nàng ta.
Mã Mộng Đình vội vã tiếp lấy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
“Đinh. Kỹ năng chủ động nhất giai: nhanh nhẹn kép. Kỹ năng kích hoạt: tiêu hao 2 điểm thể lực, nhận được 4 điểm nhanh nhẹn Thời gian duy trì 10 giây. Thời gian làm lạnh: 1 phút.”
Đây không phải kỹ năng nàng vẫn luôn muốn tìm kiếm sao. Có nó, Đinh Vũ có thể dễ dàng tránh thoát thây ma, còn có cơ hội xoay người phản công.
Hàn Phong không có dừng tại chỗ này lâu, tiếp tục nói:
- Chia hai đường. Ngô Soái, ta phụ trách Mã Mộng Đình, Đinh Vũ, Liễu Huyên. Đệ phụ trách Phương Tường, Nhạc Liên. Trước hết giải quyết sạch thây ma ở ngã ba này!
- Được!
Ngô Soái sau khi thấy Hàn Phong làm mẫu chẳng những không kinh sợ, ngược lại vô cùng hưng phấn kêu lên. Hắn nghiến răng một cái, hai tay lập tức hoá thành hai cái lưỡi kiếm dài 1 mét 5, nhìn qua giống như cấu tạo từ xương cốt, nhưng lại ánh lên vẻ bóng loáng của kim loại, hắn nhảy bổ về đám thây ma phía trước chém ra.
Xoẹt xoẹt…
Thanh âm da thịt bị chém đứt liên tiếp vang lên. Mặc dù còn chưa có thi triển cự nhân hoá, nhưng có áo khoác tận thế trên người, hắn vẫn hoàn toàn không chút sợ hãi.
7, 8 thây ma cấp thấp bị hắn chém đứt chân cụt tay, có con bị chém ngang ngực, ngang lưng, thảm trạng so với Hàn Phong chỉ có hơn chứ không có kém.
Phương Tường cắn răng, lão còn con gái Phương Hoa phải bảo vệ, không thể vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng tiến độ lên cấp, lão nghiến răng một cái, tay cầm trảm mã đao cẩn thận tiến lên, đưa tay chém về phía dưới chân.
Dưới chân gã là một thây ma bị đứt ngang ngực, nó cố quơ cánh tay cào tới, thế nhưng hoàn toàn không thể cào trúng Phương Tường, bị lão nhẹ nhàng giải quyết.
- Phù… Phù…
Phương Tường trong miệng thở dốc. Lão đã từng giết chóc mấy thây ma, thế nhưng lần này vẫn khiến lão kinh sợ như lần đầu, sau khi nén một hơi tức giận, lão lại tiến lên, vung đao chém xuống, một hơi chém chết 5, 6 thây ma liên tiếp.
Nhạc Liên là bạn gái Ngô Soái, đương nhiên được hắn chăm sóc trọng điểm. Hắn đạp một con thây ma đã bị chặt cụt tứ chi xuống đất, để cho đối phương vô cùng nhẹ nhàng mà tiêu diệt nó.
Phía bên kia, Hàn Phong sau khi hết 14 giây thao túng hàn băng thì cũng không ngưng tụ băng kiếm nữa, thành thành thật thật dùng trảm mã đao tiêu diệt thây ma. Cách này tuy chậm, nhưng thắng ở tiêu hao nhỏ.
Liễu Huyên lần trước được trả công một cái tinh thạch exp, lúc này chỉ tiêu diệt thêm 2 thây ma nữa, nhẹ nhàng tăng lên cấp 3. Nàng do dự một chút, cuối cùng cũng không tiếp tục cộng điểm vào kỹ năng hồi tức. Nàng muốn chờ đợi kỹ năng có sức chiến đấu một chút.
“Thể lây nhiễm level 4, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”
Hàn Phong phát hiện một thây ma cấp 4, không chút do dự huy đao, đem nó chặt cụt đầu.
Hắn sau đó lập tức nhướng mày, thế nào mà không có vật phẩm?
Hắn nhớ ngày đầu tiên của mình, cũng vào khoảng thời gian buổi chiều này, hắn tiêu diệt một cái thể lây nhiễm level3, đạt được sách kỹ năng điều tra nhãn. Vậy mà mới qua 24h, quái vật kiểu này lại không rơi ra vật phẩm nữa.
- Chết tiệt, còn muốn cho người ta sống hay không. Tỉ lệ rơi vật phẩm giảm xuống rồi.
Hàn Phong trong lòng mắng thầm một câu. Trò chơi này còn khắc nghiệt hơn một cuộc đua nước rút. Nếu khởi đầu không đủ nhanh, cả quá trình sẽ bị tụt hậu. Những ai bị bỏ lại ngày đầu tiên sẽ càng khó khăn hơn để đạt được năng lực.
Tạm ném vấn đề này ra sau đầu. Hàn Phong tiến lên chém bay đầu một thây ma level 2, đứng trước một căn nhà kiểu cổ điển, hô to:
- Có ai ở bên trong không? Nếu không, tôi sẽ xông vào!
Hắn gọi đủ 3 lần, sau khi không thấy ai đáp lời, lập tức đạp cổng xông vào.
Trước nhà có một khoảng sân nhỏ, xung quanh trồng lấy mấy luống rau cải, rau diếp, xu hào đủ loại. Hàn Phong tiến tới xem xét, đang tính gọi mấy người Liễu Huyên tới thu thập một phen thì chợt nhíu mày, cẩn thận quan sát.
Tại sao mấy cây rau này lại có những đường gân màu đen?
Hắn không có chạm vào mà chỉ cúi người thử ngửi một chút.
Một mùi vị hư thối hệt như mùi thây ma quanh quẩn nơi đầu mũi. Bản năng nói cho hắn biết, ăn thứ này vào có khả năng cao sẽ trực tiếp chết đi, thậm chí biến thành thây ma.
Hắn vội vã quan sát xung quanh, không thấy dấu hiệu của xác chết thây ma, trong lòng trầm xuống.
Đừng nói ngay cả thực vật sống cũng có thể bị lây nhiễm, hoá thành đồ hỏng.
Đem nghi hoặc tạm thời nén xuống, Hàn Phong quan sát một hồi, sau đó đạp bay cửa chính.
- Khà…
Một thây ma cao hơn 2 mét cùng 1 thây ma nhỏ hơn đang cúi người gặm cắn một xác chết. Vừa thấy có người mở cửa, bọn chúng lập tức xoay người nhìn qua.
“Thể lây nhiễm level 3, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”
“Thể sức mạnh level 12 - P1, có được cự lực to lớn cùng chống chịu mạnh mẽ, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.” (P1 viết tắt của Power 1)
- Chết tiệt, lại một quái vật loại mới. Xem ra level 10 là mốc biến đổi của chúng nó.
P1 không cho Hàn Phong thời gian suy nghĩ, hai cánh tay to như hai cái bắp đùi vỗ qua, uỳnh một tiếng vỗ thủng vách tường.
Hàn Phong vội vã lui lại một bước, hiểm lại hiểm tránh thoát, sau đó kêu lên:
- Ngô Soái tới đây, tất cả những người khác mau tránh ra!