Bên ngoài sân rộng, hầu như tất cả cư dân trấn Hi Vọng đã tập trung đầy đủ. Bọn họ người thì đang đọc bảng bố cáo thiệt hại, người thì đang ôm thi thể thân nhân khóc lóc, người thì đang chắp tay cầu nguyện kinh phật, người thì đang tích cực thực hiện công tác cứu thương, người thì bắt đầu chuẩn bị phần lương thực buổi chiều.
Nhưng tất cả bọn họ đều có chung một nỗi lo lắng trong lòng, kia chính là an nguy của Hàn Phong, an nguy của những thương binh, an nguy của những người còn đang hôn mê bất tỉnh.
- Đại đội trưởng bị hôn mê sao…
- Nghe nói tình trạng rất nặng…
- Ta nghe nói thủ lĩnh còn bị thương tổn nội tạng…
- Chiến tranh quá khốc liệt, nghe nói có ba tiểu đội trưởng khác cũng bị thương nặng, chưa rõ sống chết…
- Huhuhu, cha ơi…
Lúc này Hàn Phong từ trong nhà bước ra bên ngoài, người xung quanh chợt dừng lại tất cả bàn tán, một khoảng im lặng nho nhỏ xuất hiện, sau đó là bùng nổ lên thanh âm hoan hô vang dội.
- Thủ lĩnh.
- Thủ lĩnh vĩ đại.
- Hàn thủ lĩnh vĩ đại.
- Hàn thủ lĩnh, ta yêu ngươi.
Hàn đại đội trưởng, người dẫn dắt bọn họ tới với chiến thắng, biểu tượng của sức mạnh và tự lực tự cường, cuối cùng đã tỉnh lại rồi.
Hắn quả nhiên vẫn tiếp tục kiên cường đứng vững, không thể bị đánh bại bởi thây ma đầy tà ác kia.
Hàn Phong trên người băng bó vài chỗ, trên đầu cũng băng bó vài chỗ, cánh tay trái còn trực tiếp được cố định rồi quấn gạc trắng. Hắn lúc này bước lên đài cao, giơ tay phải còn lành lặn đè xuống thanh âm ồn ào bên ngoài rồi nói:
- Mọi người…
Thấy hắn muốn phát biểu, đám đông cuồng nhiệt bên dưới bắt đầu an tĩnh trở lại, Hàn Phong cũng bắt đầu tuôn ra mớ lí lẽ ba xu của mình:
- Tận thế phủ xuống, thây ma hoành hành, dị biến tràn lan khắp nơi. Chúng ta là những con người xa lạ tập hợp cùng nhau, gìn giữ và xây dựng hi vọng cùng nhau, đối diện khó khăn và thử thách cùng nhau. Một trận chiến ác liệt gian khổ đã qua, có những người đồng đội, người thân quen, người chiến hữu của chúng ta đã vĩnh viễn nằm lại… Tôi ở đây muốn biểu đạt lời xin lỗi chân thành của mình, xin lỗi tất cả mọi người, xin lỗi tất cả thân nhân của những liệt sĩ đã ngã xuống, xin lỗi vì tôi quá yếu, đã không thể bảo vệ tất cả mọi người… Tôi muốn dùng một phút mặc niệm để chúng ta cùng nhau tưởng nhớ tới họ, những người đã dùng mạng sống của bản thân để bảo vệ và thủ hộ, những người đã không quản hi sinh bản thân để giành lấy hi vọng cho người ở lại, họ đều là anh hùng của chúng ta!
Nghe lời phát biểu của Hàn Phong, tất cả những người ở phía dưới đều xúc động chảy ra nước mắt. Những người đã ngã xuống kia, có người là cha mẹ, có người là anh em, có người là con cái, có người là bạn bè, tất cả bọn họ đều đã chết, chết trong miệng thây ma, chết vì vết thương quá nặng, chết vì bị tấn công tâm linh…
Họ chết vì thủ hộ, họ chết vì xây dựng và bảo vệ hi vọng, họ đã xây dựng tương lai cho người thân của mình, họ đã gửi gắm hi vọng của mình dành cho tương lai của người khác.
Tiếng khóc thút thít mỗi lúc một lớn, âm thanh nghẹn ngào hoà vào làn sóng triều cảm xúc rồi lan toả tới từng cá nhân, từng ngóc ngách của trấn Hi Vọng. Trẻ con, người cao tuổi, thiếu phụ, thanh niên, trung niên, lão hán, đội viên, tiểu đội trưởng… Không có ai là kìm nén được xúc động trong lòng.
Dưới ánh nắng chiều rực rỡ, trấn Hi Vọng phủ lên một gam màu bi thương nhưng cũng tràn ngập kiên cường.
Một phút trôi qua, bắt đầu có những thanh âm lục tục từ các hướng khác nhau vang lên:
- Ba ba, ngươi chính là anh hùng.
- Tiểu Nguỵ, cảm tạ ngươi đã bảo vệ ta…
- Huhuhu, tỉ tỉ, tỉ tỉ ơi…
- Thủ lĩnh, cảm tạ ngươi.
- Thủ lĩnh, ngươi không có lỗi, ngươi đã cố gắng hết sức.
- Hàn đội trưởng, ngươi là anh hùng của chúng ta…
- Thủ lĩnh, ngươi là người đã cứu vớt chúng ta…
Hàn Phong để cho mọi người phát tiết cảm xúc, sau đó lại một lần nữa giơ tay đè xuống âm thanh ồn ào rồi tiếp tục phát biểu:
- Chúng ta xuất thân khác biệt, năng lực khác biệt, trình độ khác biệt. Thế nhưng chúng ta có điểm chung, chúng ta là những con người khốn khổ bị ném vào tận thế khốc liệt này. Chúng ta đều muốn truy cầu tự do, truy cầu hạnh phúc, bình an. Chúng ta đã không sợ hãi thây ma ghê gớm, không sợ hãi quái vật kinh tởm, không chút do dự cầm súng, cầm đao lên, đoạt lấy hi vọng cho bản thân. Chúng ta, đều là những người kiên cường, mạnh mẽ, gan dạ. Chúng ta đều là anh hùng!
- Chúng ta! Chiến thắng!
Theo sau lời cuối cùng của Hàn Phong chấm dứt, hơn 400 người sống sót còn lại của trấn Hi Vọng đều đồng loạt gào lên:
- Chiến thắng!
- Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!
Âm thanh cuồng nhiệt vang vọng bốn phương tám hướng như thể muốn đục thủng cả trời cao. Hai từ “chiến thắng” này được Hàn Phong nhắc đi nhắc lại rất nhiều ngày gần đây, và hắn thực sự đã dẫn dắt tất cả mọi người đi từ chiến thắng này tới chiến thắng khác, để rồi giờ đây bọn họ đã chính thức chiến thắng rồi.
Hàn Phong chính là biểu tượng của chiến thắng, là người khai sáng và bảo vệ hi vọng.
Hàn Phong nhìn tình cảnh này thì tương đối hài lòng, xem như tiến được một bước nữa trên con đường lấy được lòng dân, gắn kết những người ở đây thành một khối vững chắc. Hắn lúc này vung tay lên nói:
- Hiện nay thi đàn đã bị đánh tan, thủ lĩnh địch nhân bị chém, thây ma còn lại sẽ sớm bị giết sạch, đường tới trung tâm huyện Liễu Lâm sẽ sớm được đả thông.
- Tôi ở đây tuyên bố, từ ngày hôm nay trở đi, lương thưởng ở tất cả các hạng mục công việc sẽ được tăng gấp đôi tiền lương, cũng tăng gấp đôi lượng lương thực cứu tế miễn phí mỗi ngày.
- Tất cả những người bị thương trong chiến đấu sẽ nhận được số lượng điểm cống hiến tương đương với mức độ tổn thương. Những người tàn tật vẫn sẽ được giữ nguyên đãi ngộ, còn có thể nhận được một số lượng điểm chiến công bồi thường ngoài định mức, sắp xếp công việc phù hợp với khả năng.
- Tất cả những người có thân nhân hi sinh trong chiến đấu sẽ được đền bù chiến tổn, ngoài ra, tiếp tục kế thừa đãi ngộ của người đã hi sinh. Người đã hi sinh trên con đường xây dựng hi vọng, người thân của họ, vẫn sẽ được nhận về đãi ngộ, vĩnh viễn không bao giờ đứt đoạn!
Tuyên bố động viên là xoa dịu về mặt tinh thần, tuyên bố tăng lương, đền bù chiến tổn, duy trì đãi ngộ, kia là đãi ngộ về mặt vật chất. Xoa dịu tinh thần để cho người ta cảm thấy thoả mãn và thanh thản, còn cung cấp vất chất để cho người ta có thể sống sót ngày càng tốt hơn.
Đặc biệt là nhóm người tàn tật, người có thân nhân chết trận, đây chính là bảo chứng cho việc tổ chức không hề quên họ, không bỏ rơi họ, có tính kế thừa và tôn trọng cao.
Tất cả những người dưới đài khi nghe tới thông báo này đều đồng loạt xúc động hô lớn:
- Hàn thủ lĩnh vĩ đại.
- Hàn thủ lĩnh muôn năm.
- Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!
Chiến thắng tuyệt đối còn đi kèm với thay đổi đãi ngộ ngay lập tức, đây là cỡ nào song hỉ lâm môn.
Hàn Phong xoay người bước từng bước xuống đài, bỏ lại sau lưng đám người vẫn còn hưng phấn vô hạn sau chiến tranh khốc liệt.
Trước đó hắn đã đi một nước cờ mạo hiểm: đổ lỗi cho người chết trận bất tuân mệnh lệnh. Việc này hòng giảm tải áp lực do chiến thuật ban đầu của cao tầng còn sơ sài, còn thiếu sót, còn có lỗ hổng. Cũng đồng thời tăng lực hiệu triệu của nhóm chỉ huy đối với binh lính lên, buộc đội viên phải nghe lời hơn.
Hiện tại chính là lúc thu quan, một mặt hắn đứng ra nhận hết lỗi lầm về bản thân, sau đó tôn vinh người chết trận, ca ngợi họ là anh hùng. Mặt khác hắn nhiệt tình bù đắp cho người còn sống, giảm thiếu tối đa sự bất mãn. Hắn là thủ lĩnh, đã chịu đủ mọi tổn thương trên người, công lao cũng là đứng đầu tất cả, nhưng hắn vẫn như cũ khiêm nhường tới vậy, ai có thể bất mãn nữa đây.
Ngoài việc thu quan nước cờ trước đó, hành động này còn là một nước cờ khác nhằm tới việc ổn định và vững chắc cục diện. Tăng đãi ngộ chính là thêm một bước dùng lợi để lấy lòng người sống sót, dụ dỗ mê hoặc người sống sót, trói chân họ ở lại với trấn Hi Vọng.
“Muốn nhận đãi ngộ gấp đôi sao? Ở lại trấn Hi Vọng đi.”
“Muốn nhận đền bù chiến tổn sao? Ở lại trấn Hi Vọng đi.
“Muốn tiếp tục kế thừa tài nguyên của tử sĩ sao? Tiếp tục ở lại trấn Hi Vọng đi.”
“Ở lại nơi này, các người vừa có ký thác về mặt tâm linh, có thể tiếp tục sống tại nơi mà thân nhân đã ngã xuống, lại vừa có thể hưởng thụ tài nguyên to lớn hơn xa trước đây.”
“Không có nơi nào tốt hơn nơi này nữa đâu.”
Hàn Phong dễ dàng đi vài nước cờ như vậy, chính là dựa trên cơ sở tài nguyên sau chiến tranh tăng vọt. Trấn Hi Vọng hiện tại, dư thừa tài nguyên cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hơn 400 người kế thừa tài nguyên của một huyện thành hơn 130.000 người, haha, đừng nói tăng gấp đôi, chính là tăng gấp 10 lần cũng vẫn dư thừa.
Chỉ cần tiếp theo hắn làm theo kế hoạch đã vạch sẵn, thao tác ngấm ngầm vài chuyện mờ ám nữa, vậy thì trấn Hi Vọng sẽ vẫn tiếp tục là hậu phương vững chắc của hắn, đừng hòng thế lực nào có thể đả động hay lay chuyển.
Chính phủ cũng tuyệt đối không thể.
Lúc này hắn từ tốn bước vào toà chỉ huy trung tâm, bước vào phòng họp bầu dục rộng lớn quen thuộc, nơi này đã được tăng số lượng ghế lên rất nhiều.
Đây là nơi mà cao tầng thường xuyên sử dụng, đã đưa ra quyết sách cho vô số chuyện quan trọng của trấn Hi Vọng.
5 phút sau, tất cả tiểu đội trưởng và tiểu đội trưởng dự bị đã tập trung đầy đủ.
Bên trái có Châu Lam, Mã Mộng Đình, Kiều Ti Vân, Đào Đại Tư, Trần Tư Oánh, Tạ Hàm Hương, Trần Diệu Âm, Tường Vi.
Bên phải có Chu Vấn, Hứa Dương, Lục Đại Nguyên, Kha Thành, Lý Võ Lạc, Quan Bình, Nhạc Sơn, Lưu Giang, Triệu Tứ, Lê Tam Ba, Sử Thắng.
Cạnh hắn còn có Ngô Soái, phía sau còn có Phương Tường, Liễu Huyên.
Hàn Phong nhìn một vòng rồi như thường lệ giơ tay lên nói:
- Bắt đầu đi