Nhìn nàng ta đã bắt đầu xuất hiện biểu hiện bần thần tự nghi ngờ cùng tự trách bản thân, Hàn Phong trong lòng không khỏi cười lạnh. Hắn từ trong balo sau lưng lấy ra một bộ đàm radio, sau đó tự bật lên tần số chỉ định, đánh giá một chút nó vẫn hoạt động bình thường, cuối cùng đặt vào trong tay Tường Vi, mỉm cười chân thành nói:
- Tôi chỉ đùa thôi. Tường Vi tiểu thư, chúng ta chiến đấu hay hi sinh, tất cả đều nhằm một mục đích tìm kiếm hi vọng, tìm kiếm tự do, tìm kiếm một con đường sống sót, tìm kiếm tương lai an toàn. Tôi cũng vậy, cô cũng vậy, và ai cũng đều như vậy. Họ hi sinh trên đường tìm kiếm hi vọng là do họ lựa chọn, và tôi mới là người phải chịu trách nhiệm cho việc này.
- Là tôi đẩy họ ra chiến trường, là tôi đã bỏ qua sự trợ giúp của chính phủ, gián tiếp buộc họ phải tự thân mạnh mẽ, cuối cùng chết thảm trên con đường tìm kiếm hi vọng, là tôi đã không suy nghĩ tới cảm nhận của cô, đã trói buộc cô vào lý tưởng của riêng tôi, của trấn Hi Vọng.
- Tôi hiện tại đã nhận ra sai lầm của mình, đó là không nên cưỡng cầu bất kỳ điều gì cả. Hiện tại tôi trao cho cô bộ đàm này vô điều kiện, cô có thể tìm kiếm sự trợ giúp của chính phủ, ngay khi cô muốn. Có điều, mong cô hãy chờ tôi giải quyết đại quân thây ma. Chỉ trong 10 phút thôi, tôi sẽ quét sạch tất cả chúng nó. Sau 10 phút, cô có thể làm những gì cô muốn.
- Có được không?
Tường Vi nhìn ánh mắt thành khẩn và thái độ chân thành của đối phương, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng tin tưởng. Nàng không tự chủ được xúc động trong lòng, cảm giác bản thân thực sự có lỗi, thực sự phải có trách nhiệm đối với những người đã chết. Sau giây phút trầm mặc, nàng hơi cúi người nhỏ giọng nói:
- Anh… Anh không cần nói những điều này…
Hàn Phong hơi nheo mắt đánh giá tình hình sau đó tiếp tục trầm giọng nói:
- Không, tôi phải nói. Tường Vi tiểu thư, quyết chiến tới đây vô cùng nguy hiểm, có khả năng tôi sẽ chết, bởi vậy tôi cần phải nói ra những lời trong lòng mình. Tôi không hi vọng cô sẽ tha thứ cho tôi, nhưng tôi mong tương lai nếu có điều gì có thể giúp đỡ những sinh mạng khốn khổ kia, cô hãy giúp tôi dù chỉ là một điểm thông tin, có được không?
Tường Vi cảm nhận được tâm trạng dằn vặt tự trách cùng hối lỗi ân hận của Hàn Phong, trong lòng không tự chủ được dâng lên đồng cảm xen lẫn chua xót. Quả thật, nếu nàng đưa ra thông tin sớm hơn, có khả năng sẽ không có nhiều người chết như vậy, thậm chí từ vài ngày trước, nàng đã có khả năng ngăn chặn thảm kịch diễn ra.
Là nàng không đứng ở góc độ của Hàn Phong, quả thật đã không suy nghĩ tới cảm nhận của hắn.
Sau 10 giây ngẫm nghĩ, Tường Vi gật đầu bình tĩnh nói:
- Tôi đã biết, Hàn Phong, tôi hứa tương lai sẽ không giấu diếm anh bất kỳ điều gì có ảnh hưởng tới an toàn và sinh mạng của người khác nữa, cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ những người yếu nhược khác khỏi nguy hiểm.
Nàng nhìn sâu vào đôi mắt của Hàn Phong, giống như thể muốn một lần nữa khẳng định lời hứa vừa rồi của bản thân.
Hàn Phong cũng thản nhiên đối diện với ánh mắt của nàng ta rồi bình tĩnh đáp lại:
- Tốt. Vậy thì tiếp theo phải nhờ cô rồi. Cô không cần trực tiếp tham gia chiến đấu nữa, tiếp theo đây hãy đứng trong hàng ngũ người sống sót, thi triển thiết huyết ca nhằm giảm ảnh hưởng do cuộc chiến mang lại.
Tường Vi vẫn nhìn sâu vào đôi mắt Hàn Phong mà tiếp tục hỏi lại:
- Chỉ cần vậy thôi sao?
Hàn Phong khuôn mặt xuất hiện chút bối rối, sau đó hắn cẩn thận đáp lại:
- Ân… Nếu được… Hãy cố gắng hát hay hơn… Kia sẽ mang lại hiệu quả lớn hơn đó.
- Anh!
Nhìn đối phương có chút tức giận, còn giống như sắp sửa có dấu hiệu bộc phát, Hàn Phong không khỏi nhún vai nói:
- Tôi chỉ truyền đạt lại lời của các tiểu đội trưởng khác thôi.
Câu chuyện đến đây đã đi vào ngõ cụt, Hàn Phong không còn muốn giao tiếp, Tường Vi cũng không còn gì để nói nữa, bởi vậy nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng ta, Hàn Phong không khỏi khẽ híp mắt đánh giá rồi tự mình lẩm bẩm:
- Cô đang thực sự bị thao túng tâm lý, hay đang cố tỏ ra bản thân bị tôi thao túng? Haha…
Hắn vừa rồi tuôn ra mớ đạo lý ba xu kia, tất cả chỉ là lời nói phét, lời giả tạo, lời nguỵ biện được xịt nước hoa. Cốt yếu chỉ là để đổ lỗi cho đối phương, bao biện và giảm nhẹ cái sai cho mình, đồng thời khéo léo cầu xin sự thương xót và đồng cảm của Tường Vi mà thôi.
Không có bất kỳ lời nào là thật lòng.
Tất nhiên để làm được điều này, hắn đã xuyên suốt vận dụng một cái kỹ năng nhị giai “Chúng Ta Là Bạn” hòng tạo thiện cảm, xoa dịu cảm xúc trái chiều, xoa dịu sự phản đối, sự kháng cự trong tâm trí đối phương.
Đây là đối kháng giao phong về mặt đẳng cấp. Hàn Phong có cấp độ áp đảo, có kinh nghiệm sử dụng, có điểm trí lực cao thâm, có nền tảng lừa đảo nhiều lần. Mà Tường Vi không có tất cả những điều trên, nhưng nàng ta là tiến hoá giả, còn có kỹ năng Thấu Rõ tứ giai.
Đọc Tâm Thuật và Thấu Rõ trên bản chất hoàn toàn khác biệt. Đọc Tâm Thuật chỉ là một góc nhỏ, mà Thấu Rõ ngoài có thể nhìn rõ lời trong lòng của đối phương, còn có thể nhìn rõ lời trong lòng của mình, lắng nghe bản tâm của mình, và hơn thế rất nhiều nữa, nhìn ra bản chất trong lòng cũng chỉ là một góc nhỏ mà thôi. Cái kỹ năng tứ giai này sau khi cường hoá thêm, có lẽ có thể gọi là toàn trí.
Hàn Phong lừa nàng ta, cũng không mong có thể lừa lâu dài, chỉ hi vọng có thể lừa tới tối đêm nay, hoặc là lừa tới buổi trưa ngày mai là đẹp nhất. Sau đó nếu nàng ta có Thấu Rõ thành công, nhận ra bản thân bị lừa, nàng ta cũng đã hết giá trị lợi dụng.
Mà kể cả vừa rồi Tường Vi giả bộ bị thao túng, giả bộ hùa theo trò lố bịch của hắn, hắn cũng không có quá nhiều tiếc nuối, không có quá nhiều uể oải. Kia chỉ có thể trách hắn đẳng cấp thua kém, lần sau sẽ lưu ý hơn, sẽ cẩn thận và sắp xếp chuẩn bị tốt hơn.
15 và 85. Con số 15 đã sắp sửa được dùng xong, hắn vẫn còn bài tẩy 85.
Quá trình lừa dối Tường Vi đã gần hoàn tất, đã nhìn thấy thu được kết quả khả quan tới nơi. Nhưng nếu đột nhiên không có kết quả, vậy thì hắn sẽ triệt để vận dụng con số 85, cuối cùng vẫn sẽ có quả ngon để ăn như thường.
Hàn Phong lúc này nhìn về phía đông, phương hướng kia chính là thôn Xuân Lê, nơi tập trung hơn 600 người thuộc sự quản lý của Đổng Thành.
- Hi vọng các người đừng nên để cho tôi thất vọng.
5 phút sau, tất cả tiểu đội trưởng, đội viên phi phàm giả và người sống sót thường dân đã tập trung đầy đủ. Số lượng phi phàm giả trên cấp 7 đã đạt tới con số hơn 100 người, số lượng phi phàm giả cấp thấp hơn cũng là hơn 100 người. Có thể nói 50% dân số trấn Hi Vọng là phi phàm giả, có năng lực kháng cự nhất định đối với tận thế.
Những người này lại còn đều đã trải qua máu và lửa rèn luyện, sợ hãi và kiên trì hun đúc, đau đớn và phục hồi song hành. Dù thời gian chỉ mới trôi qua một vài ngày, nhưng tất cả những người ở đây đã bắt đầu toả ra khí chất tinh nhuệ.
Bọn họ hiểu, thây ma có mạnh, có ghê gớm, có quỷ dị tới đâu. Chỉ cần tiếp tục kiêm trì, bọn họ có thể vượt qua tất cả khó khăn thử thách.
Ngoài Lý Võ Lạc và Chu Vấn vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đây chính là thực lực mạnh nhất mà trấn Hi Vọng từng sở hữu.
Hàn Phong giơ tay lên cao giọng nói:
- Trận chiến sắp tới, chính là trận chiến quyết định hi vọng và tương lai của chúng ta. Trong số những người đang đứng đây, sẽ có người kiên trì sống sót, cũng có người thiếu may mắn mà chết đi.
- Nhưng! Người sống sẽ tiếp tục viết tiếp hi vọng, người chết, cũng đã chết trên con đường tìm kiếm hi vọng. Tôi không thể đảm bảo sẽ bảo hộ được tất cả mọi người, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ đồng hành cùng tất cả mọi người bước đi trên con đường này.
- Tôi tại đây tuyên bố. Bản thân mình sẽ đem hết tất cả khả năng cùng sức lực, trí tuệ cùng cố gắng ra để chiến đấu tại tuyến đầu, dùng máu và quyết tâm của bản thân để đánh tan thi đàn, giết sạch thây ma, cướp lấy hi vọng cho tất cả chúng ta.
- Nếu có sống, tôi cũng nguyện đồng hành cùng mọi người sống sót. Nếu có chết, tôi cũng quyết là người chết đầu tiên!
- Chúng ta, nhất định chiến thắng!
Nghe lời động viên cổ vũ của Hàn Phong, hơn 300 người tại nơi này đều bị lay động tinh thần tới tràn ngập nhiệt huyết. Vài người nghẹn ngào hô lên, vài người nắm chặt báng súng, vài người trong mắt đã đỏ bừng lệ nóng, vài người cuồng nhiệt thở ra.
Kia là thủ lĩnh của bọn họ, người đạp đổ cường quyền Tam Lang hội để thắp lên hi vọng, sau đó tiếp tục duy trì hi vọng, vun đắp nuôi dưỡng hi vọng, và giờ đây chính là đánh tan thi đàn để bảo vệ hi vọng.
Kia là người đã quét sạch Thanh Lâm, phá tan Thanh Liễu, cuồng sát Thanh Hà, đã đem tới sức mạnh tự thân và cả sức mạnh đoàn kết cho bọn họ. Là người đã ra tay tàn sát thây ma xâm nhập đội ngũ, người đã đột kích tiêu diệt chủ lực địch, người đã đoạt lại thi thể đội viên dưới móng vuốt quái vật đầy lông, người đã không quản ăn uống ngủ nghỉ tới thăm hỏi từng đội viên bị thương, bị đau. Và nhiều nhiều nữa không thể kể hết.
Kia là biểu tượng chiến thắng của bọn họ. Chỉ cần có Hàn Phong đứng tại đó, bọn họ chắc chắn sẽ giành được chiến thắng.
Lúc này dưới không khí thiết huyết hào hùng, hơn 300 người đều cao giọng đồng loạt hô lên đáp lại:
- Chiến thắng!
- Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!
Âm thanh chiến thắng cộng hưởng như thể sóng triều hừng hực quét qua bốn phương tám hướng. Dưới nắng chiều dần tắt, nó phá tan u ám sợ hãi, phá tan khủng bố bao vây, phá tan hương vị tử vong quanh quẩn, đè ép triệt để những thanh âm khò khè khát máu xa xa, cuối cùng hoá thành chiến khí cùng sát khí vô cùng khổng lồ.
Dưới chiến khí này, tất cả mọi sự vật đều sẽ bị nghiền nát.
Hàn Phong rút Thanh Phong đao bên hông lên rồi hô vang:
- Xuất! Phát!