Thẻ tiến giai sơ cấp.
Vật phẩm này có thể giúp kỹ năng trải qua 4 lượt cường hoá tiến giai lên nhị giai hoặc lên tam giai.
Hàn Phong có một kỹ năng có thể ngay lập tức sử dụng thẻ tiến giai này. Trước đây hắn còn có chút coi thường nó, hiện tại rốt cuộc phải sử dụng.
“Kỹ năng bị động nhất giai: Phiên Dịch Đa Năng. Nắm giữ hoàn chỉnh tất cả ngôn ngữ của nhân tộc thuần chủng. Kỹ năng không thể cường hoá, chỉ có thể tiến giai.”
Hắn từng nghĩ không ai điên mà đem thẻ tiến giai quý giá ra dùng trên cái kỹ năng có phần gân gà này, thế nhưng hiện tại đã phải dùng, đã cần tới kỹ năng gân gà này trợ trận. Thẻ tiến giai dù hiếm có, nhưng đánh quái nhiều rớt nhiều, tới nay Hàn Phong đã có 5 tấm, dùng 1 tấm không vấn đề gì.
Lúc này thẻ tiến giai sơ cấp hoá thành hào quang bao phủ, kỹ năng Phiên Dịch Đa Năng lập tức được thăng cấp.
“Đinh! Xin mời lựa chọn ngôn ngữ thông hiểu.”
Âm thanh hệ thống lạnh lùng vang lên, đồng thời bảng hệ thống xuất hiện 9 lựa chọn phát sáng có thể lựa chọn, mấy chục lựa chọn khác vẫn tối đen như mực, không thể xem xét, không thể lựa chọn.
Chim, thú, côn trùng, bò sát, chân khớp, cá, lưỡng cư, thân mềm, giun.
Hàn Phong không chút do dự chọn “thú”. Một cỗ quang mang kỳ dị bao phủ thân thể lẫn tâm thần, để cho hắn cảm thấy bản thân đột nhiên có thể hiểu tiếng chó.
Được rồi, là động vật có vú.
“Đinh! Kỹ năng Phiên Dịch Đa Năng nhất giai +1 giai vị”
- Mẹ nó, không phải là tăng lên nhị giai à? Thật là lừa đảo.
Ném vấn đề này ra sau đầu, Hàn Phong trúc trắc nếm thử tự mình sủa vài tiếng ông ổng ăng ẳng nho nhỏ, sau đó hắn ngửa cổ tru lên:
- Húuuuuu…
“Đại Hắc Cẩu, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Ta lỡ giết đồng bạn của ngươi, ngươi cũng đã làm thịt nhân loại bên ta. Hiện tại ta trả xác đồng bạn ngươi lại, mời ngươi mau mau rời đi. Gâu!”
Một cỗ thông tin kỳ dị theo tiếng hú của Hàn Phong bắn về phía xa xa, bắn về phía chiến trường.
Người chó cao hơn 3 mét đột nhiên hoảng hốt khựng lại, nó kinh ngạc đảo mắt dáo dác nhìn quanh. Sau khi nhìn thấy Hàn Phong đang đứng đó ngửa cổ hú dài, nó lập tức nhe răng sủa ầm lên:
- Gấu gấu gấu…
Sau đó nó tiếp tục truy sát Ngô Soái, cái mồm đầy răng nanh cắn ra càng thêm kịch liệt.
“Nhân loại, ngươi giết đồng bạn ta lại còn giả danh lừa lọc, ta làm thịt tên này xong sẽ làm thịt nốt ngươi. Gâu!”
Hàn Phong nghe tiếng chó sủa bên tai, khoé miệng không khỏi co giật. Hắn vung tay tạo ra một cầu băng rồi ném lên không trung, cầu băng bụp một tiếng vỡ tan, phút chốc đã hoá thành mây mù che khuất mặt trăng.
Người chó bên dưới lập tức thân thể bốc khói, cái tay biến trở về chân chó, tốc độ cũng giảm đi vài phần.
- Húuuuu…
“Đại Hắc Cẩu, ngươi dò xét chúng ta ba ngày, hẳn là cũng biết thực lực chúng ta mạnh mẽ. Ta có súng đạn, đại bác, hơn 200 nhân loại. Nếu muốn giết ngươi, ta bắn đại bác có thể một đạn giết chết, ngươi không thể né nổi… Ta còn nói chuyện là còn muốn giao thiệp đàm phán a, nói chuyện với ngươi cũng là kỹ năng hệ thống, tạo ra mây mù, cũng gọi là kỹ năng hệ thống, không phải giả danh. Gâu!”
Luồng sóng tinh thần kỳ dị từ kỹ năng nhất giai Phiên Dịch Đa Năng quét về phía bên kia, người chó sau nửa giây do dự thì há mồm thét lên:
- Ấu…
“Nhân loại, ngươi muốn đàm phán thì phải để tên phía trước cho ta cắn một cái. Gâu.”
Hàn Phong khoé miệng co giật, hắn thật có xúc động huy động súng chống tăng tới cho nó một viên. Con chó này thù quá dai, đúng với thành ngữ chó cắn không nhả.
Nhưng hắn lại không làm vậy. Tiêu tốn một thẻ thăng giai, vậy phải lợi dụng thẻ thăng giai cho thật tốt, bởi vì chém chém giết giết chưa bao giờ là phương pháp tốt đẹp cả. Hắn lúc này kêu lên:
- Tiểu chó cắn, để cho thú cưỡi của đệ cắn một cái vào lưng, nó sẽ an tĩnh lại.
Ngô Soái khuôn mặt đỏ bừng, đại ca hắn lại gọi hắn là tiểu chó cắn!
Đây là biệt danh cứt chó gì? Quá xấu xí!
Thế nhưng hắn quả thật đánh không lại người chó, con chó đen này vừa trâu bò vừa nhanh nhẹn, làm thế nào cũng không khuất phục nổi, cuối cùng hắn đành phải giơ tay gào lên:
- Huynh bảo nó cắn vào tay, cắn nhẹ thôi, buổi chiều đệ còn cần chiến đấu.
Hàn Phong nhận được xác nhận thì vội vã hú lên một tiếng, thông báo cho cái gã nửa người nửa chó trong sân biết. Vật kia quả nhiên không chút do dự lao lên cắn một cái vào tay trái Ngô Soái.
Rắc!
Chó biến dị cái mồm cực lớn đớp trúng cánh tay, nhưng nó cũng đủ uy tín, sau khi cắn một miếng liền nhảy lui lại mấy bước thủ thế, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm đám người, bốn chân co lại như có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Ngô Soái thì ôm cánh tay chật vật chạy ngược trở về bên này, khuôn mặt hiện lên biểu cảm vừa đau đớn, vừa nhục nhã, vừa ấm ức. Thanh danh của hắn coi như mất sạch, bị một con chó cắn trước mặt cả đám người, lại còn là phải bị cắn để cầu hoà, sau này hắn làm sao nhìn đời nữa.
Hàn Phong thấy chiến cuộc thật sự đã kết thúc thì thở phào một hơi. Con chó ngu này cũng không ngu lắm, nó sống nửa đời trước cùng con người, tiếp nhận huấn luyện của con người, có khi hai bên còn từng rất có cảm tình với nhau. Có lẽ đó là lý do nó chưa bị tận thế này ăn mòn mất “thú tính”, chưa hoàn toàn bị biến hoá thành “ma tính”, “quỷ tính”.
Hoặc có thể do kỹ năng ánh trăng trên đầu cung cấp “nhân tính”, hoặc cái gì đó tính cho nó chăng?
Hàn Phong hoàn toàn không biết, nhưng điều này không ngăn cản hắn giao tiếp cùng đối phương. Đối phương chấp nhận ngưng chiến, chứng tỏ đối phương không muốn tử chiến đến cùng.
Hắn lúc này tản đi mây mù trên cao, để cho ánh trắng chiếu xuống, xem như làm ra một điểm thành ý, sau đó mới ngửa cổ hú lên:
- Húuuuu…
“Đại Hắc Cẩu. Ngươi xem, ta hoàn toàn không có địch ý, bởi vậy hai bên có thể giao tiếp chưa? Thi thể đồng bạn ngươi đã được gói ghém cẩn thận, ngươi có thể mang đi bất kỳ lúc nào.”
Con chó đen dần hoá lại thành người chó, nó nhún người nhảy tới trước cái bọc lớn đựng đầy thịt chó rồi đè một chân lên như thể đánh dấu, sau đó nó mới ngửa cổ hú lên:
- Ấu…
“Nhân loại. Các ngươi đánh bị thương ta, giết đồng bạn của ta, còn có gì để nói.”
Hàn Phong khoé miệng cười mỉm. Con chó ngu, từ đầu tới cuối đều cùng một giọng điệu, không có lý luận gì đáng bàn, IQ của mặt hàng đen nhẻm này khéo còn thua xa Chu Vấn, đây là cơ hội lừa đảo tốt nhất hắn từng biết.
Hắn lúc này ngửa cổ tru lên:
- Ấu ấu ấu…
“Đại Hắc Cẩu. Tận thế ập tới, các sinh vật giết hại nhau là do bị dồn ép. Lúc trước rõ ràng là các ngươi tấn công chúng ta trước, chúng ta cũng chỉ là phản kháng hòng tìm kiếm đường sống mà thôi. Ngươi nói có đúng không? Bọn ta không hề muốn trêu chọc ngươi, tới hiện tại bọn ta người đông thế mạnh, nhưng từ đầu tới cuối đều không ỉ đông hiếp đáp, để ngươi và tên kia tự do giải quyết mâu thuẫn. Ngươi nói có đúng không?”
Gã người chó ánh mắt đỏ quạch nhìn một vòng, nhìn tới những khẩu súng đại liên 12ly7, súng chống tăng RPG-7 đang chĩa về phía này, lại thêm mấy trăm người ở đây, nó quả nhiên không nhịn được khẽ run rẩy.
Cả kí ức kiếp trước lẫn kiếp này, nó đều đã chứng kiến uy lực của súng đạn, sức mạnh của nhân loại. Nó hiểu rõ bản thân không thể chống lại mấy vũ khí kia…
Lúc này nó nhe răng sủa lớn:
- Gâu gâu…
“Nhân loại. Vậy ngươi muốn gì?
Hàn Phong xoè tay nói:
- Ẳng ẳng!
“Đại Hắc Cẩu. Ta chỉ muốn hoà bình. Hai bên đều thiệt hại sinh mạng, ta đã trả xác đồng bạn cho ngươi, vậy ta cũng mong ngươi trả ta 3 cái xác nhân loại kia, ta muốn mai táng bọn họ. Chúng ta về sau coi như hết nợ nần.”
Người chó nghe vậy không khỏi mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Phong.
Tên nhân loại này…
Nó trầm giọng sủa nhỏ:
- Ư ử ô ô ô…
“Nhân loại. Ta đồng ý. Ngươi đem xác ba tên kia đi mai táng cho cẩn thận. Chúng ta về sau không ai nợ ai.”
Nó cúi người cắn lên cái bọc thịt lớn rồi muốn nhún chân chạy đi, đúng lúc này Hàn Phong chợt giơ tay lên cản lại rồi sủa một tràng dài:
- Gâu gâu oẳng…
“Đại Hắc Cẩu, chờ một chút, ta còn điều muốn nói.”
“Đại Hắc Cẩu. Ngươi không tò mò vì sao bản thân đột nhiên lại biến đổi mạnh hơn, đột nhiên lại “thông minh” hơn, đột nhiên có thể sử dụng năng lực mà trước đây ngươi chưa từng sở hữu sao? Ngươi không tò mò thế giới sẽ biến dị thành cái dạng gì sao? Ngươi không tò mò bản thân sau này sẽ trở thành thế nào, hoặc làm sao “tiến hoá” lên cấp cao hơn sao?”
Người chó nghe một tràng sủa dài của Hàn Phong, con mắt đỏ quạch chợt xuất hiện chút mơ màng, sau đó nó lập tức dâng lên cảnh giác sủa ngược lại:
- Gâu gâu?
“Nhân loại. Ngươi biết sao?”
Hàn Phong giơ tay lên cười sủa:
- Gừ gừ!
“Ta không biết toàn bộ, nhưng ta biết một phần. Ngươi xem, chúng ta ở đây có hơn 200 con người, tất cả đều đạt được sức mạnh, tất cả đều đang truy cầu sức mạnh. Sức mạnh của ta đạt được khi tiêu diệt thây ma. Ngoài ra còn có nữa…”
Hàn Phong vừa sủa xong thì lấy một tinh thạch ma dược đoạt được từ F2 level 20 ra, tung tung mấy cái rồi ném về đối phương.
- Gừ gừ.
“Đây xem như đền bù tổn thất vì gây thương thế cho ngươi, ngươi cảm thấy, ta có thể đem đến cho ngươi thêm nhiều hiểu biết hơn nữa hay không?”
Người chó nhìn thấy tinh thạch được ném tới, theo bản năng cảnh giác hơi lui lại một bước. Nhưng tinh thạch ma dược được ném vừa đủ lực, chuẩn xác rơi xuống trước người hắn, sau đó nó “toả” ra một mùi vô cùng thơm ngon.
Người chó không nhịn được tứa nước miếng. Nó tin chắc rằng bản thân ăn vật kia sẽ đạt được lực lượng lớn.
Nó đã từng ngửi thấy mùi của vật này trên vài nhân loại bị thối rữa cơ thể, nhưng đám nhân loại bị thối rữa kia quá mạnh, nó không dám tấn công.
Sau 3 giây do dự, người chó rốt cuộc không nhịn nổi hấp dẫn mà cúi người cạp lấy tinh thạch ma dược nuốt xuống, nó hưng phấn gầm gừ mấy câu, sau đó vẫn giữ thái độ cảnh giác sủa:
- Gâu gâu gâu?
“Nhân loại, ngươi muốn gì? Hả…”
Nó nhìn thấy trên tay Hàn Phong là bảy tám viên tinh thạch ma dược đủ mọi kích cỡ.
Hàn Phong khoé miệng cười mỉm, đem tinh thạch ma dược nhét ngược lại vào trong túi, sau đó móc một lá ớt biến dị ra cười nói:
- Gâu gâu!
“Đại Hắc Cẩu. Có thể đàm phán chưa?”