Chương 199: Tình nhân tìm tới cửa

Đây chính là tiếng hú trong đêm mà Hàn Phong từng nghe thấy vào hôm trước.

Tiếng hú mang theo thê lương, tức giận, hận thù, khát máu, và còn cả uỷ khuất vô hạn.

Tiếp theo đó là âm thanh súng nổ dồn dập cùng tiếng hô hoán vang trời, nhóm người bên ngoài dường như đang gặp phải tập kích vô cùng ác liệt.

Hàn Phong lập tức xô ghế đứng dậy trầm giọng nói:

- Ngô Soái, tình nhân của đệ tìm tới cửa rồi đấy.

Ngô Soái đang ngồi chăm chú nghe ngóng, nghe Hàn Phong nói vậy không khỏi sảng hồn tới mức nổ đom đóm mắt. Tình nhân của hắn? Tình nhân họ Kiều của hắn đang ngồi ở ghế đối diện, trong khi hai người Nhạc Liên, Triệu Hà Vân đang tại phòng quân y, nào có biết hú hét?

Nhưng thấy đại ca nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn cũng vội vã chạy theo. Chẳng những thế, mấy tiểu đội trưởng cũng đồng loạt rời ghế phóng ra bên ngoài.

Quang cảnh bên ngoài đang loạn thành một bầy, người chạy xuôi, người chạy ngược, công kích hệ thống, công kích súng đạn dồn dập đổ về phương hướng phòng quân nhu lâm thời. Có cả tiếng kêu cứu thảm thiết, tiếng quát mắng dữ tợn, tiếng đốc thúc di tản.

Và cả tiếng chó sủa ầm ĩ như thiên lôi vang vọng.

- Gấu gấu gấu… Gruuuu… Húuuuuu…

Hiện tại là giờ trưa, đội hậu cần và đội quân nhu đang vận chuyển đồ ăn từ căn cứ tới để phân phát cho binh lính chiến đấu. Hàn Phong nhún chân chạy thẳng tới khu bếp, đảo mắt một cái đã nhìn rõ tình trạng tại đây.

Hai cái lều bạt đã bị tông sập, thức ăn, nước uống, thìa bát đũa chén vương vãi khắp nơi, bụi đất cùng gạch đá cũng bốc lên mù mịt, còn có ba thân ảnh nhân loại nằm bất tỉnh trong vũng máu.

Bên cạnh bãi đất trống, một con chó to như con trâu đất với bộ lông đen kịt rậm rạp và đôi mắt hung ác giận dữ đang chiến đấu với hơn chục phi phàm giả. Cái tai nó vểnh cao lên trời oai vệ, đuôi chó to khoẻ quất qua một quất đập bay một người, hàm răng sắc bén khợp một cái, đớp nát cả đạo đao khí vừa chém tới.

“Đinh! Chó biến dị level 21. Sở hữu sức mạnh, thể lực cùng tốc độ thượng thừa!”

Một dòng thông báo lạnh lùng từ kỹ năng nhất giai trinh sát nhãn để cho Hàn Phong biết được tình trạng địch nhân. Đồng thời ánh mắt hắn cũng nhìn thẳng vào một cái vết trụi lông trên lưng con chó này, xác nhận thân phận của nó.

Đây chính là con chó biến dị level 20 mà bọn họ đã giao chiến tại căn cứ khu huấn luyện chó nghiệp vụ. Khi đó nhóm chó có 4 con, 3 con bị Hàn Phong giết chết, con cuối cùng bị Ngô Soái đấm một đấm bộc phá lực bay cả mảng lông trên lưng, cuối cùng uỷ khuất cúp đuôi bỏ chạy.

Mới qua hai ba ngày, nó đã lên level 21, đồng thời giống như đã lấy lại vài điểm tự tin, quyết chí quay lại báo thù rửa hận. Hàn Phong không nghi ngờ việc nó có thể mò tới trấn Hi Vọng, bởi cái mũi của chó biến dị vô cùng siêu hạng, hắn còn đang thừa hưởng một kỹ năng Siêu Khứu Giác từ chó biến dị đây.

Tiếng kêu quái dị đêm hôm trước mà hắn nghe thấy chính là tiếng kêu của nó.

Nhưng có vẻ nó cũng rất khôn ngoan, biết được phe nhân loại thế mạnh, nó chỉ có thể quanh quẩn chờ cắn lén, chờ đợi cơ hội thích hợp sẽ nhảy bổ ra đâm lén một đao. Mà khi chờ tới giờ ăn buổi trưa, có lẽ ngửi thấy mùi thịt đồng loại được nấu “thơm phức”, cuối cùng không nhịn nổi lửa giận, quyết định không ẩn nhẫn nữa mà lao ra ăn thua đủ với đám nhân mã tại phòng hậu cần.

Nếu không phải chiến tranh diễn ra dẫn tới trình độ đội viên đã tăng cao, phi phàm giả xuất ra số lượng lớn, e rằng con chó này đã tàn sát mấy chục người chứ không phải chỉ ba người.

Mặc dù như thế, hơn chục thân ảnh vây quanh chó biến dị vẫn như cũ bị áp chế triệt để.

Hàn Phong bàn tay nắm chặt đang định xuất chiêu hỗ trợ thì chợt ngưng lại, hắn vội mở miệng hét to:

- Tất cả lui lại, tuyệt đối không nhúng tay.

Đồng thời với đó, phía sau Hàn Phong đã chạy tới bóng dáng Ngô Soái. Hắn dùng nửa cái chớp mắt biến thành hình thái cự nhân cao 3 mét, hai chân nhún một cái hoá thành viên đạn pháo phóng đi, nắm tay mang theo âm bạo khủng bố nện tới chó biến dị:

- Súc sinh, chết cho ta!

- Gấu gấu gấu!

Chó biến dị thấy kẻ thù đấm nó tróc cả da lưng đã xuất hiện thì lập tức bỏ qua đám phi phàm giả vây quanh, nó bốn chân bật mạnh phóng về phía ngô soái, cái mồm đầy máu kêu to rồi cắn về phía nắm đấm của Ngô Soái.

Ầm…

Âm thanh bạo tạc như lựu đạn phát nổ, sóng xung kích trùng động ra bốn phương tám hướng, bụi đất cũng bị thổi quét kịch liệt tới tối tăm mịt mù. Ngô Soái đấm trúng cái răng nanh to như bắp tay của chó biến dị, thân thể lập tức bị lực phản chấn chấn ngược về phía sau, xệt xệt xệt lăn lộn năm sáu mét.

Chó biến dị không hề bị một chút thương tổn nào, nó tiếp tục nhún chân phóng thẳng tới thân ảnh xa xa, hàm răng trắng ởn thô bạo cắn về phía thắt lưng Ngô Soái, muốn đem nơi này cắn gãy đôi.

Nó muốn báo thù rửa hận.

Hàn Phong tròng mắt chợt đảo vội vã hét lên:

- Ngô Soái, dẫn nó xa một chút.

Ngô Soái bị đánh bay nhưng cũng không gặp mấy tổn thương, hắn hai tay chống đất lộn một vòng, để cho chó biến dị vồ hụt, sau đó búng người một cái phóng thẳng về bãi đất trống bên cạnh.

Mấy tiểu đội trưởng chạy tới bên cạnh Hàn Phong, họ vừa muốn xuất thủ tương trợ, Hàn Phong đã vội giơ tay cản lại:

- Kệ hai đứa chúng nó.

Chu Vấn là người lo lắng nhất, nhìn Ngô Soái bị áp chế triệt để tới mức chỉ có thể ôm đầu chạy trốn chết, hắn không nhịn được cảm giác gấp gáp, lúc này vội vã hỏi lại:

- Đại đội trưởng, tại sao a.

Hắn và Ngô Soái có thể nói là giao tình thâm hậu. Hai người gần bằng tuổi nhau, Ngô Soái lại có ơn cứu mạng, ơn bảo hộ, ơn chỉ dạy đối với hắn, hắn tuyệt đối không muốn nhìn cảnh đối phương bị đè đánh.

Hàn Phong nheo mắt nhìn con chó to như con trâu mộng kia rồi thản nhiên đáp lại:

- Thú cưỡi của hắn, hắn phải tự mình thu phục.

- T-thú cưỡi?

Những người khác đều không hiểu gì cả, chỉ có Châu Lam, Đào Đại Tư hai người tham gia chiến dịch tìm kiếm vũ khí tại khu huấn luyện là âm thầm kinh hãi.

Bọn họ giờ mới nhớ ra, thời điểm giao chiến tại khu huấn luyện lúc trước, khi chó biến dị thua trận bỏ chạy, Ngô Soái đã nói rằng nếu có thể gặp lại, hắn sẽ bắt con chó kia làm vật cưỡi.

Không ngờ Hàn Phong thật sự lại coi lời tức giận đó là thật, vậy mà lại để hai bên đơn độc giao chiến.

Đúng hơn là để con chó biến dị hành hạ biểu đệ của mình.

Hàn Phong chỉ Hắc Thiết Côn level 3 nằm lăn lóc bên cạnh rồi nói:

- Tiểu im lặng tới vũ khí cũng không cầm theo, các ngươi nói hắn muốn để người khác tham gia sao?

Những người còn lại bây giờ mới nhận ra, đúng là Ngô Soái đang dùng tay bo chiến đấu với chó biến dị.

Ngô Soái level 12, chó biến dị level 21, chênh nhau tới 9 cấp độ, Ngô Soái bị ép cho chỉ có thể tử thủ phòng ngự, thi thoảng phản kích vài đòn.

May mắn cho hắn, chó biến dị có tốc độ cao, nhưng không quá 48 điểm nhanh nhẹn. Trong khi Ngô Soái cũng có 43 điểm nhanh nhẹn, phản công thì khó nhưng phòng thủ có thừa, trong lúc nhất thời vẫn có thể chống đỡ.

Chỉ là cốt giáp trên cơ thể hắn đã bị cắn cho vỡ tung toé.

Hàn Phong nghĩ tới cái gì, vội vã làm ra chỉ đạo cho mấy tiểu đội trưởng:

- Nhanh, gom hết số thức ăn thừa lại vào một tấm vải lớn, tuyệt đối không để lại chút thức ăn nào, nhất là thịt chó, phải gom hết lại.

Mấy tiểu đội trưởng dù không hiểu, nhưng cách làm và uy vọng của Hàn Phong đã luôn luôn chinh phục họ, để cho họ hiểu rằng hắn là một người đáng tin cậy, lúc này đều nhanh chóng ra tay thu gom thức ăn lại.

Một đám phi phàm giả level 10, thu gom đồ ăn rơi vãi là chuyện nhỏ, chưa tới 15 giây đã hoàn thành công việc. Một bọc lớn đồ ăn nặng gần trăm cân được bới ra, gói trong một tấm vải lớn.

Hàn Phong quan sát tình hình chiến đấu bên kia, Ngô Soái đã bị cắn cho người đầy dấu răng. Lúc này hắn tức giận gầm lên một tiếng:

- Bộc phá lực, kích hoạt cho ta.

Cả người hắn thoáng chốc bốc lên hoàng quang rực rỡ, thân thể giống như cũng lớn hơn một vòng. Hắn dưới chân nhún một cái, khi xuất hiện đã là sát bên cạnh chó biến dị, bàn tay mang theo âm bạo nện ra một quyền toàn lực.

Ầmmmm…

- Ổng ổng oẳng oẳng oẳng…

Âm thanh bạo tạc cùng tiếng chó sủa đau đớn thảm thiết truyền ra khắp toàn bộ chiến trường. Chó biến dị không kịp đề phòng, một quyền của Ngô Soái nện trúng lưng nó, vị trie chính là vị trí trụi lông lúc trước, đấm cho nó mồm phun nước bọt, xệt xệt xệt lăn qua mấy mét.

Nó tức giận há mồm phun ra một khoả quang cầu trắng bạc, quang cầu vút bay lên không trung 10 mét, ánh trăng rực rỡ ngập tràn lan toả, cả người nó cũng bốc khói rồi đứng thẳng lên, qua một cái chớp mắt đã biến thành một người chó.

- Húuuuu…

Người chó thân thể thô kệch, lưng hùm vai gấu, chân tay thô ráp, làn da đen kịt mọc đầy lông mao nhọn cứng, cái đầu chó còn mọc ra thêm hai cái sừng nhỏ xíu như trăng khuyết. Nhận được tăng phúc từ kỹ năng, nó lập tức biến mất, sau đó ầm một tiếng nện trúng cánh tay Ngô Soái, đem người kia một quyền đập bay.

Ầm…

Ầm ầm ầm…

Âm thanh bạo tạc như pháo nổ liên tiếp trùng kích. Giữa bãi đất trống, hai thân ảnh khổng lồ cuốn vào nhau thành một đoàn, khi thì thô bạo đối quyền, khi thì hung ác tung cước, đất đá cùng bụi mù đã lan xa mấy chục mét, sóng xung kích cũng chấn cho vô số phi phàm giả xung quanh run lên bần bật.

Quá mạnh, quá mạnh, quá hung ác.

Đối chiến 7 giây, Ngô Soái lại lần nữa rơi vào hạ phong. Hắn vận dụng Thao Túng Trọng Lực lên bản thân mới miễn cưỡng bắt kịp tốc độ của người chó, thế nhưng vẫn như cũ bị đánh cho tơi bời.

Ánh trăng trên cao quá khó chịu, mỗi giây trôi qua, hắn đều cảm giác bị rút bớt rất nhiều thể lực.

Không ăn nổi con hàng này rồi, nó mạnh quá.

Hàn Phong nhìn cảnh này thì vội vã hô lên:

- Đại Hắc Cẩu đại nhân, chúng tôi không ăn thịt đồng loại của ngài, hiện tại đã gói hết lại, mời ngài mang đi cho.

Các tiểu đội trưởng bên cạnh nghe lời này, có chút xúc động muốn chửi ra thành tiếng.

Hoá ra Hàn Phong ra lệnh bọn họ thu gom thịt chó lại để nịnh con chó kia, lại còn gọi nó là Đại Hắc Cẩu đại nhân.

Người chó giống như không thèm nghe lời của Hàn Phong, tiếp tục tung ra vô số quyền ảnh, đánh cho Ngô Soái chỉ có thể ôm đầu bỏ chạy.

- Chết tiệt, con chó chết này…

Hàn Phong nghiến răng chửi thầm, sau đó hắn linh quang chợt động, từ trong ngực móc ra một tấm thẻ.