Chương 2: Tận thế hàng lâm.

Hàn Phong biết chủ nhân của khuôn mặt chảy mủ này, gã chính là Bàng Lâm, một giây trước còn là đồng nghiệp của mình!

Bất quá vị đồng nghiệp này giống như đã mất hết tri giác, chỉ theo bản năng lấn tới, đem hàm răng trắng ởn cắn về phía cổ Hàn Phong.

Hàn Phong vừa kinh hãi vừa hoảng hốt, giơ chân đạp một phát, đem Bàng Lâm đá ngã ra sàn.

Nhưng mà người kia giống như không hề đau đớn, lồm cồm bò dậy tiếp tục cắn tới, đôi mắt mờ đục không hề có một chút thanh tỉnh nào.

Hàn Phong nhìn tình cảnh này, trong đầu không tự chủ hiện lên cái danh từ hai chữ:

“Thây ma”

Bàng Lâm đã biến thành thây ma rồi.

Loại thây ma giống hệt trong phim ảnh cùng tiểu thuyết kia.

- Á… Cứu…

Bên phải Hàn Phong lúc này vang lên thanh âm kêu cứu. Hắn khẽ liếc, kia chính là Lưu Thanh đồng nghiệp của hắn, trên tay cũng có một cây gậy bóng chày đen nhánh, thân gậy chặn ngang một cái mồm đầy máu.

Lưu Thanh đang bị Hồ Hán Thương biến thành thây ma tấn công.

Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Hàn Phong trong đầu cấp tốc động não, nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết thây ma vẫn thường hay đọc, nhanh chóng đưa ra quyết định:

- Đánh chết thây ma Bàng Lâm. Còn nữa, tuyệt đối không được để gã cắn mình.

Hậu quả khi bị thây ma cắn, dù hắn chưa từng chứng kiến ngoài đời thật, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán. Kết cục kia đảm bảo vô cùng nguy hiểm, thậm chí có khả năng cũng sẽ theo đó bị biến thành thây ma.

- Bàng Lâm, xin lỗi, tôi muốn sống.

Bốp!

Hàn Phong đem cây gậy bóng chày quật tới phía trước, quật trúng lồng ngực thây ma Bàng Lâm. Thân thể Bàng Lâm giống như mục nát từ lâu, bị đập tới lồng ngực lõm vào, bay qua một bên vách tường.

Kể cả chịu phải tổn thương như thế, thây ma vẫn không chút đau đớn, nhanh chóng bật ngược trở lại, lao tới Hàn Phong như thể phát điên.

“Có lẽ đầu là điểm yếu của chúng nó!”

Hàn Phong nhanh chóng đưa ra kết luận, gậy bóng chày lại vút một tiếng, quật về thái dương thây ma.

Bụp!

Âm thanh vỡ vụn ghê rợn vang lên. Thây ma Bàng Lâm dưới một gậy này bị quật tới bay cả xương trán, bên trong sọ não là một mảnh đen ngòm, nhơ nhớp chảy ra. Xương sọ bị vỡ, Bàng Lâm lập tức như robot hết pin, đổ gục xuống sàn, chết tới không thể chết hơn.

Gã vừa chết, phía sau lại xuất hiện hai con thây ma nữa, chính là Tô Minh cùng Tô Tâm, hai anh em sinh đôi khuôn mặt mục ruỗng chảy mủ, nửa phút trước họ đều là đồng nghiệp của Hàn Phong.

Hắn hai mắt trợn tròn, quên cả cảm giác mệt mỏi nơi cánh tay, bước lên dùng gậy quật một quật vào đầu lâu của Tô Minh, đem đầu tên kia đánh vỡ.

“Khè khè khè…”

Tô Tâm thấy anh trai bị đánh chết, không hề có một chút thương cảm, vẫn theo bản năng nhào tới cắn xé. Hàn Phong bởi vì vừa mới ra đòn, không kịp lui lại, chỉ có thể cố cúi người né tránh, bị bàn tay Tô Tâm đập tới trúng lưng.

Hự!

Hắn rên lên một tiếng đau đớn, quái lực của thây ma này thật lớn, công kích tương đương với cú đấm của người trưởng thành.

Nín xuống cảm giác nôn nao đau tức, Hàn Phong từ phía dưới đem gậy bóng chày chọc ngược lên phía trên, bụp một tiếng đem quai hàm thây ma đập bay.

Bất quá thương tổn như vậy còn chưa đủ để làm cho nó chết, chỉ làm lộ ra khoang miệng với một đám thịt nhầy nhụa nửa đỏ nửa đen, cái lưỡi không biết vì sao biến dị thành nhơ nhớp, tua tủa răng thịt. Hàn Phong cố nén cảm giác buồn nôn, huy gậy đập tới, đem đầu Tô Tâm đập vỡ.

- Á á á á…

Ngay khi hắn vừa kết liễu 3 thây ma, bàn bên cạnh lại vang lên thanh âm đau đớn thảm thiết của Lưu Thanh.

Hàn Phong vội vã nhìn qua, chỉ thấy thây ma Hồ Hán Thương đã bấu lấy cánh tay Lưu Thanh, hàm răng nhọn hoắt cắn xuống một miếng thịt, trệu trạo nhai nuốt.

Hắn không có nghĩ nhiều, vội vã cầm lên gậy bóng chày, nhảy bổ lên bàn, từ trên cao quất xuống một gậy, đem đầu lâu thây ma quất vỡ, máu thịt bắn văng tung toé.

Hồ Hán Thương cũng đã chết.

- Aaa. Đau quá, Hàn Phong, mau cứu tôi.

Lưu Thanh ngã vật qua một bên ôm lấy cánh tay, khuôn mặt đau đớn tới mức tái nhợt, nước mắt nước mũi tèm nhèm chảy ra.

Hàn Phong đang định tiến tới giúp gã, bất quá trong lòng run lên, xoay người chạy về phía cửa.

Cạch!

Hắn trực tiếp đem cửa chính khoá lại.

Nói gì thì nói, trong trường hợp không rõ tình huống bên ngoài, ngăn chặn sinh vật khác tiến vào là hành động cần thực hiện đầu tiên.

Sau khi khoá cửa, hắn lại vội vã chạy ngược vào trong, khi đi ngang qua cây uống ước, hắn tiện thể dùng gậy bóng chày quật vỡ ổ khoá hòm sơ cứu, thò tay lôi hết thuốc thang bên trong ra.

- Khặc… Cứu tôi với… Khà…

Chờ tới khi hắn trở lại bên cạnh Lưu Thanh, người đồng nghiệp đáng thương kia đã là thần trí mơ hồ, hai mắt mờ đục, làn da tím đen xung huyết, khoé miệng chảy xuống vô số nước nhờn đỏ thẫm.

Hàn Phong nắm chặt bàn tay, khoé mắt ửng đỏ.

Chỉ chưa đầy 30 giây từ khi bị cắn, Lưu Thanh đã gần như mất đi thần trí, có lẽ chỉ nhờ ý chí cầu sinh mới đứng vững trước biến đổi cơ thể.

- Lưu Thanh, Lưu Thanh, cậu phải tỉnh táo, cậu còn cha đang chờ! Lưu Bình bá bá đang chờ cậu ở nhà!

Lưu Thanh giống như nghe được âm thanh của Hàn Phong, lại nghe thấy cái tên Lưu Bình, đó chính là cha của hắn, một người đàn ông goá vợ khốn khổ. Hắn dốc sức ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Phong, trúc trắc rên rỉ:

- Khà… Cứu… Cứu ba tôi… Khè…

Hàn Phong cắn chặt hàm răng mạnh mẽ gật đầu:

- Tôi sẽ cứu, tôi sẽ cứu, cậu cần cố lên.

Trong giờ phút sống chết quyết định, Hàn Phong cảm thấy Lưu Thanh không hề ngu ngốc, không hề phiền hà như vậy. Cậu ta chỉ là một người bị hại trong cơn ác mộng này mà thôi.

Lưu Thanh không còn giữ được quá nhiều lý trí, cố gắng mở miệng thốt ra lời cuối cùng:

- Chung cư… Khà… Bình An… 412… Khè khè…

Hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, chậm chạp bò tới phía Hàn Phong, trong đôi mắt trắng ởn chỉ còn lại dục vọng khát máu.

Hàn Phong gào lên một tiếng đau đớn, cây gậy trong tay giơ cao, sau hai giây do dự, liền quyết đoán quật xuống.

Bốp!

Đầu lâu của Lưu Thanh bẹp dúm, máu cùng óc đen nhẻm bắn ra bốn phía.

Tới tận đây, văn phòng 6 người chỉ còn lại duy nhất Hàn Phong, mà hắn cũng là người tự tay tiễn 5 người đồng nghiệp đi chết.

- Tại sao…

Hàn Phong đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời trong xanh ngập tràn ánh nắng, không có mây đen gió lớn,, không có đầu lâu quái ác, thế nhưng mấy cỗ xác thịt trong phòng là đủ để chứng minh tất cả mọi việc đều là chân thật.

Tận thế, tới thật rồi.

Sau khi lặng người tưởng niệm 1 phút, Hàn Phong mới mở ra đôi mắt, đôi đồng tử ánh lên sự hận thù sâu sắc. Hắn muốn tìm ra nguyên nhân của tất cả những chuyện khủng khiếp này.

Lúc này hắn mới có thể để ý tới trạng thái của bản thân, cảm thấy thể lực tiêu hao quá lớn, vô cùng mệt mỏi.

Chạy vội qua phía bên kia bàn, Hàn Phong ngồi xuống chiếc ghế dựa, đưa tay bắt lấy chiếc điện thoại.

Hắn lập tức bấm máy gọi cho Ngô Soái.

Cũng may, mạng viễn thông vẫn còn hoạt động.

Nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Hàn Phong trong lòng xuất hiện lo lắng không nhỏ.

Cũng may, sau 5 hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy.

- Alo, Hàn đại ca, là ta đây. Bên đó ổn chứ.

Là âm thanh lo lắng xen lẫn hưng phấn của Ngô Soái.

Hàn Phong thở ra một hơi, nhanh chóng nói:

- Ta ổn. Ngô Soái, ta đang ở công ty, ngươi đang ở nhà hay ở nơi nào, đứng yên đó chờ ta hội họp.

Hắn trong lòng dâng lên may mắn cùng kỳ quái. May mắn vì Ngô Soái còn an ổn, giọng nói cũng có phần bình tĩnh, có lẽ đã an toàn. Mà kỳ quái là vì đối phương tại sao hưng phấn như vậy.

Ngô Soái bên kia lập tức đáp lại:

- Hàn đại ca, ta đang ở nhà, hiện tại rất an toàn. Đúng rồi, ta đã lên cấp 2… Tút tút tút!

Âm thanh tút tút kéo dài vang vọng, Hàn Phong vội vã mở lên điện thoại, phát hiện cột sóng đã biến mất.

Hắn trong lòng không khỏi trầm xuống. Mạng viễn thông đã đứt đoạn rồi.

- Xem ra phải mau chóng hành động. Còn nữa, Ngô Soái nói là cấp 2, kia là ý gì?

Hàn Phong không có lo lắng cho cha mẹ, bởi cha mẹ hắn đã không may qua đời vào 2 năm trước. Hắn hiện tại chính là chỉ có Ngô Soái là người thân tại thành phố này.

Đem điện thoại đút vào túi quần, thứ này có lẽ vẫn còn hữu dụng, Hàn Phong chống chiếc gậy bóng chày qua một bên, vừa nghỉ ngơi vừa thử suy nghĩ tới lời Ngô Soái. Hắn khẽ đảo mắt, thử hô trong nội tâm một tiếng.

“Cấp độ”

Quả nhiên khi Hàn Phong vừa động ý niệm, một cái bảng thuộc tính hiện lên trong lòng.

“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.

- Chức nghiệp: Thường dân.

- Cấp độ: 2 (Exp 0/20)

- Sức mạnh: 7/10

- Nhanh nhẹn: 6/10

- Thể lực: 4/10

- Trí lực: 9/10

- Phục hồi: 7/10

- Chống chịu: 7/10

- Bộc phá: 7%

Kỹ năng chủ động: Không

Kỹ năng bị động: Không

Điểm kỹ năng: 1

Điểm tiềm năng: 4

Điểm minh tệ: 5

Vũ trang: Gậy bóng chày”