Chương 1: Đầu lâu khổng lồ ngoài cửa sổ

Công ty Đại Thiên Thần.

- Đồ ngu, đồ ăn hại, tên khốn ngươi không biết cách làm người sao?

Hàn Phong đứng trước bàn giám đốc, khuôn mặt cúi gằm, ánh mắt nhẫn nhịn nhìn mũi giày, im lặng lắng nghe những câu chửi tục tĩu. Nếu không phải vì mức lương 3000 tệ một tháng, hắn đã sớm xông lên đạp cho lão béo ngu xuẩn kia một trận.

Giám đốc Phương Tường của hắn là một con hà mã lai với lợn rừng. Rõ ràng cái công ty Đại Thiên Thần này là một công ty lừa đảo, gã lại yêu cầu Hàn Phong làm mấy công việc đàng hoàng chính trực.

Giống như lầu xanh bắt kỹ nữ phải lập đền thờ trinh tiết.

Hàn Phong tất nhiên có thể làm, nhưng mà những việc chính trực hắn làm lại để bao che, để đội lốt cho mấy thằng ngu khác trong công ty, để bọn chúng được hưởng lợi.

Nếu những thằng ngu kia cũng chỉ nhận đãi ngộ 3000 tệ như Hàn Phong, hắn đã chẳng thèm quan tâm. Đằng này bọn chúng lại được tới 10.000 tệ, đây không phải đang ăn trên đầu trên cổ hắn sao? Rõ ràng trình độ ngang nhau, tại sao hắn chỉ được hưởng đãi ngộ thật thấp?

Bởi vì chênh lệch thu nhập, hắn vừa quyết định lừa được một cái hợp đồng béo bở. Tưởng chừng như sẽ được khen thưởng hoa hồng, nào ngờ lão giám đốc vừa béo vừa ngu xuẩn lại chửi hắn không kịp vuốt mặt.

Cũng đã chửi hơn 10 phút rồi.

“Là do các ngươi chèn ép ta…”

Hàn Phong nghiến răng chửi thầm trong lòng, nhưng hắn cũng không thực sự dám nói những lời kia ra khỏi miệng.

Cái công ty lừa đảo này có mấy tay bảo vệ vũ lực rất mạnh, hắn đã ăn thiệt vài lần, đã có chút sợ hãi.

Gã giám đốc béo phát tiết một hồi nữa thì thở hồng hộc vì mệt, liền thò tay bấm lên cái nút đỏ trên bàn, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng cốc cốc.

- Vào đi.

Gã giám đốc ôn nhu lên tiếng với người bên ngoài, sau đó lập tức đổi thái độ, gằn giọng mắng Hàn Phong:

- Cút đi, quay về điều chỉnh hợp đồng cho tôi.

Hàn Phong vội vã khom người, bày ra vẻ mặt hèn mọn lấy lòng, vội vã vâng dạ một tiếng sau đó quay người đi ra.

- Sếp cho gọi em ạ…

Đúng lúc này cửa phòng mở rộng, một thân hình kiều nộn thon mềm theo đó tiến vào, chính là thư ký Liễu Huyên của giám đốc lợn hà mã. Hàn Phong và nàng ta bước qua nhau, hắn trong mũi lập tức ngửi thấy một làn gió thơm quanh quẩn mê người, còn có chút khí tức khó tả hấp dẫn. Cái này khiến cho bản thân hắn không khỏi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cũng không dám ngẩng đầu quan sát đối phương, chỉ biết nín một hơi kiềm chế tiểu đệ đệ dưới háng biểu tình, vội bước ra ngoài.

Thư ký là của giám đốc, nếu hắn thật dám dâng lên ý muốn nhòm ngó, nhất là nhòm ngó ngay tại đây, đoán chừng sẽ no đòn.

“Mẹ kiếp, nếu ta cũng có lực lượng…”

Hàn Phong chỉ biết ghen tị trong lòng, bước ra khỏi cửa liền tiện tay đóng cửa lại, khoé mắt vẫn còn nguyên hình ảnh bàn tay lão giám đốc lợn hà mã đang thò vào dưới váy Liễu Huyên, cùng với thanh âm nũng nịu của nàng ta.

Tiểu dâm đãng kia, kêu cũng thật là khiến người ta mềm nhũn xương cốt. Hắc hắc, Liễu Huyên này cũng chẳng có gì tốt đẹp, vừa rồi cái ánh mắt cao ngạo kia nhìn hắn, đáng ra nên tự nhìn bản thân nàng ta trong gương thì hơn

Hàn Phong vừa bước về phòng làm việc, vừa tự yy cảnh tượng xấu xa, lúc này bên cạnh chợt vang lên một thanh âm hung dữ:

- Hàn tiểu tử, gom đủ tiền chưa?

Hàn Phong vội quay qua bên cạnh, chẳng biết từ khi nào, 2 tên to con đã đứng sẵn chờ hắn tại hành lang.

Hàn Phong khuôn mặt tái xanh, chợt mềm giọng cầu khẩn:

- Lý đại ca, ta hôm trước mới trả một khoản mà. Ngươi cũng biết, còn 3 ngày nữa công ty chúng ta mới trả lương, có thể hay không thư thả cho ít bữa.

Lý Bình là bảo vệ công ty Đại Thiên Thần, Hàn Phong vay 10.000 tệ của gã, hay đúng hơn là vay cho bạn thân của hắn làm ăn. Kết quả, cái tên gọi là bạn thân kia lại dám chơi bạc thua hết, quay người liền chối bỏ ghi nợ, trốn đi biệt tích, báo hại hắn mang nợ một phen. Hàn Phong mỗi tháng trả 1500 tệ, trả 4 tháng rồi mà vẫn còn nguyên nợ gốc.

Thậm chí còn được tính lãi thêm cho mấy cái bạt tai.

Lý đại ca bẻ bẻ ngón tay, thân hình to lớn ép tới, gằn giọng:

- Đừng có lằng nhằng, tháng này trả thành 2000 cho ta.

Hàn Phong nghe vậy thiếu chút ngất xỉu. 2000 tệ? Vậy số tiền 1000 tệ còn lại sao có thể đủ cho hắn chi tiêu?

Bất quá ngại uy thế vũ lực của đối phương, hắn đành phải thở hắt ra:

- Vâng, Lý đại ca, ta đã biết.

Lý đại ca lườm Hàn Phong một cái, thấp giọng cười lạnh:

- Đừng hòng qua mặt ta. Nếu ngươi không trả đầy đủ, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.

Hàn Phong đáy lòng lạnh lẽo, nhưng cũng không dám phản bác điều gì, chỉ có thể dạ vâng một trận, vội vã quay trở lại phòng làm việc.

Hắn đem máy tính mở ra, muốn sửa sang lại công việc một chút. Đúng lúc này, bên cạnh chợt truyền tới thanh âm nghi hoặc:

- Hàn Phong, ngươi đang làm gì vậy?

Người tới đột nhiên xuất hiện khiến Hàn Phong giật nảy mình, sau khi thấy người tới là Lưu Thanh đồng nghiệp bàn bên cạnh thì hắn tức giận nói:

- Đương nhiên là làm việc, có chuyện gì sao?

Lưu Thanh gãi gãi gáy chậm chạp nói:

- Ta không biết mấy điểm trong hợp đồng, tính thỉnh giáo ngươi mấy chỗ.

Hàn Phong nghiến răng, cái tên này hỏi rất nhiều lần rồi mà vẫn quên. Hắn bơi bực mình liếc đối phương, chậm chạp nói:

- Ta đang bận việc giám đốc giao cho, một lát sẽ chỉ cho ngươi.

Lưu Thanh thấy thái độ khó chịu của Hàn Phong thì cũng không quá để ý, gật gật đầu cảm ơn, quay người trở về.

Hàn Phong mắng thầm mấy câu. Cái công ty này toàn một lũ ngu.

Hắn quay trở lại ghế ngồi, mở ra tin nhắn, nhắn một tin cho em họ:

- Không cần chờ cơm.

Em họ hắn tên là Ngô Soái, là con của Ngô Hồng đại bá bên họ ngoại, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Hắn chính là lên thành phố ôn thi đại học, mục tiêu trường quân sự quân khu 3, đang tá túc nhờ ở nhà trọ của hắn.

Đúng lúc này, bầu trời bên ngoài cửa sổ chợt tối sầm lại, gió giật cùng sấm chợt ùng ùng nổi lên, chấn cho cửa sổ run lên bần bật. Hàn Phong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó như có linh cảm, rướn người nhìn lên bầu trời.

Nơi đó chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện một cái đầu lâu cự đại vô cùng to lớn. Đầu lâu nằm giữa vòng xoáy mây đen sấm chớp, giống từ hư không xa xôi thò tới, choán hết cả nửa cái bầu trời.

Hàn Phong khuôn mặt ngốc trệ, giống như bị doạ cho đứng hình. Kia… Kia là cái quỷ gì.

Không để cho hắn nghĩ ngợi gì thêm, cái đầu lâu kia há miệng ồm ồm lên tiếng, thanh âm to lớn tới muốn đâm thủng cả màng nhĩ:

“Hèn mọn sâu kiến, thời gian an nhàn của các ngươi chấm dứt rồi. Từ ngày hôm nay, ta sẽ để cho các ngươi nếm mùi lợi hại. Chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của ta đi, tham gia vào trò chơi của ta đi, khiến cho ta vui vẻ hài lòng đi, ha ha ha ha…”

Đầu lâu vừa dứt lời, lập tức từ trong hai hốc mắt bay ra vô số chùm ánh sáng bắn thẳng xuống phía dưới, từ các góc độ khác nhau mà đầu nhập bầu khí quyển. Hàn Phong ánh mắt trợn trừng nhìn một chùm tia sáng bắn thẳng tới phía mình, đâm thẳng vào đỉnh đầu mà không có bất kỳ cơ hội né tránh nào.

Ngay sau đó, trong đầu của hắn vang lên thanh âm máy móc không chút cảm tình:

“Đếm ngược 3… 2… 1… Trò chơi bắt đầu!”

Cùng với âm thanh đếm ngược chấm dứt, Hàn Phong cả người bất chợt run rẩy, giây tiếp theo, một lượng lớn thông tin được nhồi vào đầu hắn.

“Ký chủ Hàn Phong - Nhân tộc thuần chủng.

- Chức nghiệp: Thường dân.

- Cấp độ: 1 (Exp 0/5)

- Sức mạnh: 7/10

- Nhanh nhẹn: 6/10

- Thể lực: 7/10

- Trí lực: 9/10

- Phục hồi: 7/10

- Chống chịu: 7/10

- Bộc phá: 2%

Kỹ năng chủ động: Không

Kỹ năng bị động: Không

Điểm kỹ năng: 0

Điểm tiềm năng: 0

Vũ trang: Gậy bóng chày”

Hàn Phong cuối cùng đã lấy lại được mạch tư duy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là một cỗ sợ hãi nhanh chóng bốc lên trong đáy lòng.

Vừa rồi là có chuyện quái quỷ gì diễn ra, mấy thông tin này lại là cái gì.

Hắn nhìn hai tay mình, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một chiếc gậy bóng chày màu đen nhánh nặng nề, đỉnh gậy còn có hoa văn xương sọ đỏ như máu.

Đây lại là đồ vật quái quỷ gì?

“Khè… Khặc khặc…”

Còn chưa để cho Hàn Phong nghĩ thêm, bên cạnh chợt vang lên âm thanh khè khè ghê rợn. Hắn lập tức đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một gương mặt hư thối chảy mủ cùng hàm răng trắng ởn đầy nhớt nhãi đang chậm chạp cắn tới.

- Mẹ kiếp! Đây, đây, Bàng Lâm,… Bàng Lâm ngươi làm sao rồi! Ách, Mau cút ra.