Nghe thấy câu hỏi của Hàn Phong, đám người trong phòng họp bắt đầu nhỏ giọng bàn luận với người bên cạnh, tiếng xì xào bàn tán vang lên, có cãi cọ, có đồng tình, có hưng phấn, có nhanh chóng uể oải.
Một lúc sau, Chu Vấn xắn tay áo hung bạo nói:
- Thủ lĩnh, chi bằng một lượt bắn hết 18 quả PG-7V về phía trung tâm kia, đảm bảo có thể một lượt quét sạch chúng nó.
Chiến thuật mạnh nhất là không có chiến thuật gì cả, dùng lực phá lực, ta bắn hết vào ngươi, đem ngươi xé thành mảnh vụn.
Hàn Phong liếc mắt nhìn con hàng nổi tiếng bộc trực này một cái rồi thản nhiên hỏi lại:
- Lỡ như chúng nó phản được hết thì cậu đứng ra gánh hết nhé? Hơn nữa, chúng ta chỉ có 4 ống phóng RPG-7, làm sao phóng hết một lượt 18 quả?
Chu Vấn lập tức ngượng ngùng đỏ mặt gãi đầu gãi tai. Hắn rất ham lập công, bởi vậy muốn xung phong nêu ra ý kiến đột xuất nghĩ ra trong đầu, chỉ sợ người khác nói mất của mình.
Có ai dè đâu lại bị bác bỏ nhanh như vậy, lại còn bác bỏ một cách rất có lý a.
Mười mấy quả đạn chống tăng dội lại, ai cản nổi đây. Đem cả trấn Hi Vọng ra không khéo cũng bị nổ cho tan xác.
Hơn nữa đạn chống tăng vô cùng quý giá, bắn một viên ít đi một viên, nếu bị dội lại hết, vậy thì tác dụng của chúng nó ở đâu?
Hàn Phong nhìn một vòng thì mỉm cười nói:
- Cũng không phải không có cách đối phó. Tôi đã thử qua nhiều lần, quái vật kia chỉ có thể phản lại sát thương trực tiếp nhắm vào nó, hoặc vào khiên chắn do nó triệu hồi, không thể phản sát thương nhắm vào vật khác. Chúng ta chỉ cần bắn vào mục tiêu khác, đủ để vụ nổ lan tới nó là được.
Đây là cách thứ nhất của Hàn Phong. Hắn sẽ triệu hồi ra một băng nô tương đối yếu nhược, tiếp cận gần sát bên cạnh khiên chắn do thể phòng hộ tạo ra, sau đó phóng đạn vào băng nô.
Băng nô tất nhiên không gắng sức cản đạn làm gì, thậm chí còn cực lực phối hợp để bị bắn trúng. Một khi nó bị bắn trúng, đại lượng sát thương từ vụ nổ sẽ văng vào khiên chắn, tạo ra hiệu quả tương đương trên 90% so với bắn trực tiếp.
Thể phòng hộ không thể đảo ngược đường đạn, vì đạn không ngắm vào nó hay khiên chắn mà nhắm vào mục tiêu khác. Tới lúc đó, nó chỉ có thể gồng người chống đỡ.
Cũng có khả năng nó có thể phản lại luôn vụ nổ. Nhưng vụ nổ xảy ra ngay sát bên cạnh nó, có phản ngược thì cũng là lũ thây ma đứng gần đó chịu đựng, không liên quan gì tới người bắn nữa.
Những người khác nghe vậy đều mở to hai mắt. Đúng a, nếu không nhắm vào khiên chắn, mà nhắm vào trước khiên chắn, vậy hiệu quả hẳn là cũng không bị suy yếu quá nhiều. 4 viên đạn chống tăng phóng ra một lượt, chắc chắn có thể để cho chúng nó chịu thương tổn mà không kịp trở tay.
Có ý kiến đầu tiên được đưa ra, mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi hẳn lên. Lý Võ Lạc là người tham gia hành động diệt sát chủ lực tại Thanh Liễu, lúc này hắn mở miệng đề xuất:
- Chúng ta đã từng bắn lén phía sau 1 lần, hiệu quả rất tốt. Hiện tại tiếp tục sử dụng cách bắn từ phía sau này, chúng nó sẽ trở tay không kịp.
Đúng là như vậy, theo như dò xét từ hình ảnh drone, bố trí của quân đoàn thây ma vẫn theo quy cách 4 thể phòng hộ dẫn đầu đẩy lên phía trước, những thây ma tiến hoá khác theo tại phía sau. Mà phía sau không có che chắn gì cả, khẳng định nếu đánh vào điểm này, chúng nó vẫn như cũ không thể ngăn cản.
Đây cũng là cách đối phó thứ hai của Hàn Phong đã nghĩ tới. Hắn mỉm cười gật đầu nói:
- Chúng ta sẽ áp dụng cách này vào kế hoạch chung, nhưng vẫn cần chuẩn bị thêm các phương án khác. Kẻ địch đã từng trúng chiêu, có khi ngay sau đây chúng nó liền sẽ thay đổi bố trí đội hình.
Hắn nói xong câu này đưa mắt nhìn quanh, sau đó lại như có như không nhìn Chu Vấn.
Cách thứ ba yêu cầu sự phối hợp của tên nhóc này.
Chu Vấn hơi ngẩn ra, một lúc sau, hắn mừng như điên cười to nói:
- Haha, tôi có cách khác rồi. Tôi sẽ sử dụng Ám Kỳ Sát vào giữa lòng địch, vị trí ngay phía sau lưng Thể Phòng Hộ, sau khi bắn đạn liền lập tức biến mất.
Chu Vấn chưa từng bắn súng RPG-7, trong trường hợp thông thường, cho hắn bắn hết 18 viên đạn cũng chưa chắc đã bắn trúng nổi một viên. Nhưng việc bắn súng này cũng không có gì quá phức tạp, nếu là hành động cảm tử, vậy chỉ cần bóp cò là xong, không cần ngắm bắn.
Khoảng cách gần như vậy, muốn hụt cũng không thể hụt.
Mọi người nghe xong lại một lần nữa xôn xao. Ám Kỳ Sát của Chu Vấn vô cùng nổi tiếng, bọn họ thấy cách này thực sự khả thi. Nếu chui vào giữa thi đàn rồi bắn đám F2, P2, thể phòng hộ tuyệt đối không thể cản.
Có điều Chu tiểu đội trưởng cũng thật liều mạng, dám đột kích vào lòng địch rồi thoát đi. Phải biết nơi đó có vài đầu thây ma thể tốc độ, trong 1 giây, chúng nó có thể làm được cực kỳ nhiều chuyện.
Nếu là trước đây, Hàn Phong sẽ không vội cân nhắc hành động này, vì nguy cơ tiềm ẩn của nó là tương đối lớn. Nhưng trong tay có Áo Khoác Phòng Hộ level 4, hắn tin rằng Chu Vấn sẽ gặp rất ít nguy hiểm khi “đánh bom cảm tử”.
Ba cách được đưa ra đều khả thi, để cho trong lòng mọi người đều dần bình tĩnh lại trước uy hiếp, sau đó là được thắp lên hi vọng.
Chủ lực địch mạnh, nhưng vướng mắc ở chỗ chúng nó không hề khôn ngoan, lại đang đứng ở thế bị động. Chỉ cần nhân loại khôn khéo tập kích, chúng nó sẽ không kịp phản kháng.
Hàn Phong lại nhìn một vòng rồi nheo mắt nhìn Ngô Soái.
Con hàng này phải là người đề xuất cách thứ tư.
Hàn Phong không tự mình nói, chính là muốn để cho Chu Vấn, Ngô Soái nêu ý kiến, nhận tán đồng, sau đó thực hiện thành công. Việc này xây dựng sự uy tín và khả năng lãnh đạo cho họ, dần dần ngày qua ngày, tiếng nói của họ sẽ có trọng lượng, sẽ đáng tin hơn, những người khác sẽ vô hình tuân phục họ hơn.
Muốn dùng người cũng phải hết sức tạo điều kiện cho người thể hiện. Nếu Hàn Phong độc đoán một nhà, tự nêu cả 5 biện pháp, hắn vẫn như cũ là thủ lĩnh, những người khác vẫn như cũ nghe theo, trước nay không thay đổi. Vậy thì vai trò của hai phó đại đội trưởng còn lại sẽ bị nhạt nhoà đi nhiều, so ra chẳng khác gì tiểu đội trưởng.
Tổ chức của hắn sẽ dần trở thành một tổ chức yếu kém, èo uột. Nếu tương lai vì lí do gì đó mà không có hắn trấn thủ, chắc chắn cao tầng sẽ như rắn không đầu, loạn thành một bầy, thiếu người lãnh đạo.
Hiện tại trải đường cho hai lãnh đạo cấp thấp hơn là điều cần làm, không tới mức thiếu người đứng đầu liền biến thành năm bè bảy mảng, không ai nghe ai.
Ngô Soái thấy biểu ca liếc hắn thì liếc ngược lại.
Từ trong mắt hắn, Hàn Phong có thể đọc được nội dung cơ bản.
“Đại ca, đệ đói quá, sắp tới giờ ăn chưa?”
- Đ**…
Thấy Hàn Phong khuôn mặt đầy sự tức giận cùng bất lực, Ngô Soái vội vã rụt cổ lại. Hắn nghĩ tới món thịt chó nướng xèo xèo đầy mỡ đang được chuẩn bị ngoài doanh trướng, sau đó trong lòng đột nhiên bừng tỉnh.
Đúng, nướng.
Hắn vội vã thu lại vẻ thèm khát, học theo giọng điệu của biểu ca mà giả bộ nhàn nhạt nói:
- Trúng ta có thể bố trí bom xăng tại địa điểm chúng nó phải bước qua. Một khi mục tiêu vào vị trí, chúng ta sẽ biến bọn nó thành đuốc sống.
Cách này vô cùng khả thi. Một khi ngọn lửa xăng dầu đã cháy lên cực khó dập tắt, bom xăng phát nổ lại lây dính khắp nơi, ngươi có thể phản lại sao, phản bằng cách nào khi lửa cháy lan rộng, khắp nơi đều là “nguồn”.
Hơn nữa nếu thật sự có thể phản, vậy càng tốt. Xăng dầu đang rất nhiều, không ngại đem 1 tấn xăng dầu ra cho nó phản, câu hết kỹ năng của bọn nó.
Nhưng ưu điểm của xăng dầu cũng là nhược điểm của nó. Một khi đốt lên, không hề dễ dàng dập tắt. Làm không cẩn thận, vậy sẽ sơ xuất đốt cả một đại lộ.
Hứa Dương là người dùng lửa đỉnh nhất tại đây, hắn sau một hồi cân nhắc thì đặt ra nghi vấn:
- Phó đại đội trưởng, chúng ta làm sao khống chế ngọn lửa đây…
Đây cũng là nghi vấn chung của mọi người. Lửa cháy sẽ có nhiệt độ cực cao, nhân loại lại gần còn khó, đừng nói chiến đấu trong hoàn cảnh này. Mà nếu để nó tự do cháy, vậy thì mạng của bọn họ cũng sẽ phải bù vào.
Ngô Soái tròng mắt đảo quanh, thời khắc này hắn đột nhiên trở nên thông minh lạ thường. Hắn xoa xoa cằm thản nhiên nói:
- Ngăn lửa trước khi chúng nó cháy lan. Tại phòng tuyến số 5 hoặc số 6, chúng ta dỡ bỏ 2 căn nhà đầu tiên cùng 2 căn nhà cuối cùng, sau đó mới đốt lửa. Điều này đảm bảo việc lửa sẽ chỉ cháy trong phạm vi khoanh vùng ngăn cách tại đầu và cuối phòng tuyến mà thôi, khó cháy lan ra khu vực khác.
Hàn Phong khoé miệng mỉm cười, đây cũng là cách giải quyết của hắn.
Không dập được lửa thì khoanh vùng nó, ngăn nó cháy lan từ thời điểm đầu, vậy thì không có chuyện đốt nhầm, mất khống chế nào nữa.
Có chăng là thây ma sống sót chui ra từ đống lửa sẽ gây cháy khắp nơi mà thôi. Nhưng kiểm soát và tiêu diệt đám thây ma đã bị làm mềm này này rõ ràng là việc trong tầm tay.
Mọi người lại một lần được bừng tỉnh. 4 phương án xuất hiện, phương án nào cũng đều vô cùng khả thi.
Chúng nó khiến kế hoạch tập kích được diễn ra từ đủ mọi hướng. Phía trước, phía sau, trung tâm, toàn cảnh. Thây ma không biết bay, càng không biết đào đất, có thể nói nếu trúng dồn dập công kích dạng này, bọn nó sẽ lên trời không đường, dưới đất không lối.
Về phần phương án 5, trận địa số 6 chính là chuẩn bị của Hàn Phong để đối phó với mấy loại trâu bò như P2, S2 đó.
Bọn họ lại cẩn thận bàn bạc chi tiết, cùng nhau xây dựng lên một kế hoạch vô cùng chu toàn, muốn đảm bảo có thể vận dụng hết sức mạnh mà tiêu diệt chủ lực thi đàn. Một khi thây ma tiến hoá bị mài chết hết, đám lâu nhâu còn lại sẽ không quá uy hiếp nữa.
Hàn Phong nhìn cảnh tượng phát triển đến cái dạng này rốt cuộc cũng nở một nụ cười hài lòng. Nhiều ý kiến nhỏ bắt đầu được nêu ra, để cho hắn có kha khá tâm đắc, không thể áp dụng lần này cũng có thể áp dụng hoàn cảnh khác.
Đây là lợi thế của tổ chức. Việc ma một người không thể làm nổi thì một đám người sẽ có thể làm nổi.
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch tác chiến, Hàn Phong lại trầm giọng nói:
- Chỉ huy thi đàn không biết đang trốn tại đâu. Mọi người nêu ý kiến đi.