Sau khi trúng công kích tinh thần, gần 70 người ở đây đều lâm vào uể oải huyễn tưởng, tinh thần sa sút, thực lực giảm xuống. Thế nhưng bọn họ không phải lần đầu gặp tập kích dạng này, các tiểu tổ 3 người đều nhanh chóng tự động viên nhau cố gắng ổn định tinh thần, dùng đủ mọi biện pháp thoát khỏi khó chịu đeo bám.
Kha Thành gặp phải huyễn tưởng em trai của hắn Kha Mã bị thây ma ăn thịt, hắn cố cắn đầu lưỡi hòng xua đi khó chịu và ảo giác, sau đó vội vã nhìn qua bên cạnh. Xác nhận được Tường Vi không gặp phải tổn thương nặng, hắn rốt cuộc âm thầm thở phào.
- Mau thi triển trị liệu thương thế.
Nữ đội viên bên cạnh được hưởng ké hào quang quang giáp nhị giai, tinh thần coi như ổn định, lúc này nhanh chóng dựa theo lời Kha Thành thi triển trị thương cho Tường Vi.
Kha Thành lại triệu hồi một long trảo 2 mét nữa lơ lửng trên đầu xe jeep, sau một hồi đắn đo, hắn không ra lệnh xe jeep rút lui mà đứng lên hô lớn:
- Kẻ địch ẩn giấu đã đánh ra công kích, tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn tiếp tục tấn công chúng ta, có tấn công cũng không thể uy hiếp chúng ta. Thủ lĩnh đã tiêu diệt đầu não thi đàn, hi vọng chiến thắng của chúng ta là đây.
Lời này của Kha Thành vừa là động viên sĩ khí, vừa là động viên bản thân. Thây ma bí ẩn kia cần một khoảng thời gian trễ mới có thể tiếp tục thi triển công kích tinh thần, bất quá cũng không thể khẳng định trăm phần trăm.
Hàn Phong ra lệnh cho hắn theo sát bên cạnh bảo vệ Tường Vi, nhưng hắn tuyệt đối không muốn cứ như vậy rời bỏ chiến trường chạy về hậu tuyến.
Nếu để lựa chọn giữa bỏ chạy cho an toàn và đứng lại cầu may, hắn thà rằng đứng lại. May mắn thì thoát, nếu xui xẻo, vậy cắn răng chịu thêm một lần công kích nữa cũng được.
Nhưng Kha Thành đã cược đúng, kẻ sau màn giáng xuống công kích quần thể xong thì không tiếp tục đánh xuống sóng tinh thần nữa, dường như lại một lần lâm vào ngủ say.
Tiền tuyến, Hàn Phong nheo mắt quan sát trung tâm thi đàn, hắn sau 5 giây do dự thì cắn răng nói:
- Tiêu diệt nốt hai thây ma cao lớn kia!
Mặc dù hai thây ma P2 level 20, level 21 này là hai cái bảo khố di động, thế nhưng với lực công kích hiện tại của Hàn Phong cũng khó có thể đơn độc giết chết chúng nó. Thể sức mạnh cực kỳ trâu bò, lực phòng ngự lớn hơn thể tốc độ rất nhiều, hắn chỉ có thể lựa chọn dùng đạn chống tăng diệt trừ mà thôi.
Trong hoàn cảnh hiện tại, hắn cần bảo toàn thực lực bản thân hơn là tiếc nuối đạn dược, mãi không dứt khoát.
Sử Thắng nghe được mệnh lệnh của Hàn Phong thì không chút do dự chấp hành, hắn từ balo sau lưng lấy ra 1 viên PG-7V lắp vào ống phóng. Sau khi căn chuẩn, viên đạn chống tăng phụt một tiếng bay về phương xa.
Đạn chống tăng có tốc độ cực cao, mấy thây ma thể sức mạnh phía xa xa chỉ có nhanh nhẹn khoảng 26 - 30 điểm, chỉ nhanh gấp khoảng 3 lần người trưởng thành, hoàn toàn không thể né tránh. Hơn nữa tất cả thể phòng hộ đã bị bắn chết hoặc mất năng lực, không còn ai đứng ra che chắn cả, đám còn lại chính là mục tiêu bị phơi bày.
Nhưng thể sức mạnh vẫn có dự cảm nhất định. Đạn chống tăng vừa rời nòng, cả hai con thể sức mạnh đều thét lên điên cuồng, thân thể nổi gồ những cơ bắp cuồn cuộn cùng hắc quang nồng đậm hòng chống cự.
Ầmmmm…
Cầu lửa lại một lần nữa cuồng nộ bốc lên nghi ngút. P2 level 21 không khống cự nổi 1 giây, thân thể bị nổ nát tới chia năm xẻ bảy biến mất tung tích, P2 level 20 còn lại sớm bị Thánh Quang Kiếm chém cho bị thương nặng, lúc này cũng bị dư ba vụ nổ đánh cho tan nát cả nửa người trên, nửa người dưới rầm một tiếng ngã xuống trong đống lửa cháy.
Cả hai con thể sức mạnh đã bị bắn chết. Uy năng súng chống tăng, thây ma tiến hoá cũng không thể phòng ngự nổi.
- Grekkk….
- Grakkkk…
Đám quái vật còn lại đều hú hét lên đầy điên cuồng biểu đạt sự tức giận cùng khát máu. Thế nhưng không có mục tiêu công kích, chúng nó chỉ có thể kêu gào trong vô vọng, hoàn toàn không có nửa điểm uy hiếp.
Hai người Hàn Phong đứng xa cách hơn 200 mét, thân thể lại được khử mùi bằng nước hoa kết hợp dầu nhớt, bọn nó đừng hòng phát hiện.
Hàn Phong nhìn cảnh này rốt cuộc cũng buông xuống một hơi. Chết tốt, chết tốt, không lưu lại gì cũng không sao cả, miễn chết là được. Những thây ma có tính uy hiếp lớn nhất trên đại lộ Thanh Lâm đã bị tiêu diệt rồi, phần việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Kết quả chiến trường Thanh Lâm xem như đã được an bài.
Hắn cũng không có ý định tiếp tục tiêu hao đạn chống tăng lên đám thây ma dưới level 20, bởi vậy giơ tay hô lên:
- Hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đi.
5 phút sau, phòng tuyến số 4, Hàn Phong đã xách theo Sử Thắng trở lại.
Nhìn đám đội viên choáng váng nặng nề đang dìu dắt nhau rút lui, hắn không khỏi trong lòng trầm xuống.
Lần này thiệt hại không nhỏ. Quân địch thiệt hại nặng, quân ta cũng thiệt hại nặng không kém.
Đòn công kích vừa rồi của kẻ sau màn trực tiếp giết chết 2 người, chấn hôn mê 2 người, bị thương nặng nhẹ khác nhau 17 người, sĩ khí cùng tâm lí đều bị ảnh hưởng ít nhiều.
Cũng may những người còn lại sau phút kinh hoàng thì đã lấy lại được năng lực nhất định, có thể tiếp tục đối chiến thây ma.
- Chết tiệt…
Hàn Phong không khỏi chửi thần một câu, hắn đã tính tới việc tập trung người lại để chia sát thương, nhưng không tính được sát thương quần thể của quái vật kia lại lớn tới vậy, gần như lớn gấp đôi lần trước.
Một đòn của nó lập tức phế mất 1/3 lực lượng nhân loại trên đại lộ Thanh Lâm, lại còn toàn là phi phàm giả có kinh nghiệm chiến đấu, là lực lượng trung kiên trong chiến tranh… Cũng không biết gần 20 người bị thương kia cần phải nghỉ ngơi bao lâu mới có thể phục hồi.
“Lần sau trước khi hành động nên lôi hết đám tân binh ra chia sát thương một thể, thậm chí đội đào đất, đội tìm kiếm vật tư cũng là lựa chọn…”
Hàn Phong trong lòng dâng lên một suy nghĩ tương đối âm u. Hắn đang rất nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
Đội đào đất và đội bới móc vật tư hiện tại đã toàn bộ rút lui, trở về hậu phương ngủ say lấy sức. Nhưng khi bọn họ tỉnh, đây chính là nguồn chia sát thương hoàn hảo.
Tỉnh ngủ rồi thì lo mà cống hiến tiếp đi.
Thậm chí vài thương binh què cụt nhưng có kỹ năng công kích tầm xa cũng được hắn đưa vào diện cân nhắc.
Kể cả đám người sống sót còn lại thường xuyên làm mấy công tác nấu ăn, dọn dẹp, đan lát, chẻ củi hay rèn vũ khí cũng phải cân nhắc hết, không ai được phép nghỉ ngơi an toàn, ai cũng phải ra chiến trường ít nhất một lượt.
Nước sôi lửa bỏng, ai có sức thì góp sức, ai không có sức thì góp mạng vào, đứng ra chia sát thương giúp người khác giữ vững năng lực chiến đấu, kia mới xứng với giá trị một sinh mạng.
Hiện tại năng lực địch nhân quỷ dị khó đoán, hắn nghĩ ra cách bào được tới đâu liền bào tới đó, dựa theo tình hình mà ứng đối, bằng không chắc chắn sẽ phải nhận thất bại nặng nề.
Bất quá, hắn tuyệt đối không được là người đứng lên đưa ra đề xuất này. Hiện nay hắn vẫn còn đang trong giai đoạn giả nai, ít nhất phải qua 2 ngày, thậm chí ba ngày nữa, âm u trong lòng hắn mới được phép bộc lộ.
Đưa mắt nhìn Tường Vi đang bước xuống xe jeep, Hàn Phong khẽ cắn răng một cái lẩm bẩm:
“Là do cô ép tôi…”
Hắn bước lại gần nàng ta rồi nói:
- Tường Vi tiểu thư, đa tạ trợ giúp. Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô có thể trở về nghỉ ngơi, tôi sẽ tính cho cô chiến công hợp lý.
Tường Vi vừa rồi nghe chiến báo sơ qua từ chỗ Kha Thành, người chết, người hôn mê, người bị thương, lúc này nàng ta mấp máy môi vài lần, cuối cùng thở dài nói:
- Hàn Phong, nếu anh có điều gì muốn tôi trợ giúp, cứ nói ra đừng ngại ngần…
Hàn Phong trong lòng cười lạnh, nhưng hắn bên ngoài vẫn biểu hiện tương đối nắm chắc, khuôn mặt tràn đầy biểu hiện quyết tâm, ngoài ra còn pha chút bi thương, chút đau khổ, chút tiếc hận, cuối cùng gật đầu nói:
- Tốt, có đảm bảo này của cô, tôi sẽ nắm chắc rất nhiều hành đồn tiếp theo. Cô hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chờ khi hoàn toàn ổn định tinh thần thì lại bắn tỉa thi đàn, đó là trợ giúp lớn nhất rồi.
Hắn đương nhiên cần nàng ta trợ giúp, lại còn lại trợ giúp lớn, thế nhưng tuyệt đối không phải lúc này, cũng không phải trận này.
Thời cơ còn chưa tới, còn cần thêm nữa, thêm nhiều nữa…
Tường Vi sau một lúc trầm mặc thì bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu rồi… Tôi cần 15 phút để lấy lại cân bằng.
Nhìn bóng lưng Tường Vi, Hàn Phong cười lạnh một tiếng rồi quay qua nói với Kha Thành:
- Chủ lực thi đàn đã bị phế bỏ, hiện tại trên đại lộ này đã sạch bóng thây ma dưới cấp 20, chỉ có một thây ma thể sức mạnh level 19, một thể tốc độ level 18 là có tính uy hiếp nhất. Anh có lòng tin thủ vững được hay không?
Kha Thành nghiêm người dõng dạc đáp:
- Thủ lĩnh, tôi có lòng tin.
Hàn Phong từ trong ngực móc ra một tấm thẻ vật phẩm chỉ định level 3 ném cho hắn ta rồi nói:
- Đây xem như dự chi trước.
Dùng binh không ngại nuôi binh. Gia tăng thực lực cho Kha Thành, hắn sẽ có nhiều khả năng trấn giữ đại lộ này hơn.
Kha Thành tiếp nhận thẻ vật phẩm chỉ định, trong lòng mừng rỡ không thôi. Hắn sau một hồi do dự vẫn là triệu hồi ra Áo Khoác Tận Thế level 3.
Công thủ toàn diện, thây ma dưới level 14 đừng hòng phá nổi phòng ngự, có thể xem như một món đồ bảo mệnh.
- Đa tạ thủ lĩnh!
Kha Thành giọng nói cũng có chút run rẩy vì kích động. Giờ phút này, lòng trung thành của hắn đối với Hàn Phong đã gia tăng không biết bao nhiêu mà kể hết.
Hàn Phong thản nhiên gật đầu rồi nhàn nhạt nói:
- Một lát nữa anh và Châu Lam hãy phối hợp với nhau bảo hộ đội viên dưới trướng. Kể từ phòng tuyến số 3, giảm một nửa việc xạ kích, bắt đầu tiến hành tấn công giáp lá cà.
- Rõ!
Hàn Phong từ phòng tuyến số 4 lui về phòng tuyến số 5. Sau khi bước vào lều quân y lâm thời, hắn nhìn thấy Châu Lam đang trả lời vài câu hỏi xác nhận tình trạng nhận thức của bác sĩ.
Chờ nàng ta thực hiện xong quy trình kiểm tra, hắn mở miệng hỏi thẳng:
- Chiến đấu được chưa?
Châu Lam trong mắt bốc lên hoả qua hừng hực vội vã gật đầu nói:
- Đại đội trưởng tôi đã sẵn sàng, tôi vô cùng sẵn sàng.
Nàng muốn lập tức xông lên tiền tuyến chém giết thây ma, báo thù rửa hận cho những đồng đội đã hi sinh.
Hàn Phong ném ra một tấm thẻ vật phẩm chỉ định và kỹ năng tam giai Ve Sầu Thoát Xác rồi thản nhiên nói:
- Chọn một trong hai.
Châu Lam nhanh chóng tiếp nhận rồi xem qua một lượt. Hai vật này đều là đồ tốt, thẻ vật phẩm có thứ nàng rất cần, mà kỹ năng tam giai cũng là một cái bảo bối bảo mệnh.
Sau ba giây do dự, nàng ta cầm lấy thẻ vật phẩm rồi nói:
- Thủ lĩnh, tôi chọn vật này.
Nàng cần Thanh Phong Đao level 3, nàng cần tấn công chứ không cần phòng thủ. Chỉ có tấn công mới có thể giết địch, mới có thể báo thù.