Chương 160: Thống kê trước cuộc chiến.

Hàn Phong rời đi phòng quân y, đáy lòng không có nửa điểm gợn sóng.

Trong mắt hắn đại khái có hai dạng người: người có tác dụng, và người không có tác dụng.

Nếu không chiến đấu, vậy âm thầm tiếp nhận các loại thử nghiệm đi. Bản thân hắn khi bắt đầu xây dựng trấn Hi Vọng, ngay từ lúc ban sơ đã xác định một điểm: không nuôi phế vật.

Ngươi nói sao? Họ đã cống hiến sức lực, cống hiến tương lai, đã bị thương, bị tàn phế, họ phải được nghỉ ngơi ư?

Hừ! Làm gì có chuyện dễ thế. Cống hiến đó chưa đủ, mãi mãi chưa đủ. Trừ khi chết rồi, trừ khi thế giới trở lại như cũ, hoặc trừ khi Hàn Phong có thực lực của chúa tể toàn năng, vậy may ra hắn mới dung túng cho người vô tác dụng.

Nếu người bị thương an ổn tại hậu phương tiếp nhận trị liệu, vậy thì ai muốn đứng ở tuyến đầu chiến đấu đây, những người lành lặn vẫn đang cống hiến liệu có tiếp tục cố gắng mà cống hiến hết sức không? Thương binh ở hậu phương vẫn coi như còn được an toàn, nhưng chiến binh tuyến đầu thì thời khắc đều phải tiếp nhận nguy hiểm chết đi.

Nằm một chỗ thì làm ra các cống hiến theo kiểu nằm một chỗ, bởi vì người khác đứng ở tuyến đầu vẫn đang có đóng góp lớn hơn ngươi. Họ chưa cụt tay gãy chân, nhưng họ sắp rồi, thậm chí chết tới nơi rồi. Ngươi đã không bắn súng được, không cầm đao được, vậy hiến ra sức lực giúp người lành lặn gián tiếp có cơ hội sống tốt hơn đi.

Đây là công bằng cho tất cả mọi người.

Mà Hàn Phong cũng không có thiệt thòi họ. Hắn lấy danh nghĩa tập thể, đeo lên tấm mặt nạ tốt đẹp rồi tiến hành tăng mức đãi ngộ cho họ, kia chính là phần cống hiến được thưởng thêm cho đóng góp âm thầm của họ.

Hành động giống nhau, bản chất khác nhau, vậy sẽ đem tới hiệu quả khác biệt.

Ai cũng sẽ tức giận vì bản thân bị đem ra làm vật thí nghiệm, ai cũng sẽ phẫn nộ khi bản thân ngầm chịu thiệt thòi. Nhưng nếu có người đem một tấm vải lụa và nước hoa oải hương che phủ lên sự thật này, lại dùng lợi ích tới xoa dịu trấn an, vậy thì ai cũng vui vẻ tiếp tục hiến ra sức lực.

Có khi còn cổ động người nhà tiếp tục hiến ra sức lực.

Đây là cách xã hội hậu tận thế vận hành. Lừa lọc nhau trên sự lừa lọc, duy trì chút điểm nhân tính, điểm đạo đức mong manh còn sót lại.

Nói Hàn Phong là đồ vô liêm sỉ cũng tốt thôi. Nếu hắn vô liêm sỉ mà có thể tiêu diệt thi đàn tại trung tâm huyện Liễu Lâm, tại phương hướng thôn Xuân Lê, nếu hắn vô liêm sỉ mà giúp lính tráng dưới trướng không còn mù mờ trong tận thế, có thể biết rõ bản thân càn cái gì, bỏ cái gì, giảm tỉ lệ mất mạng của họ xuống, vậy thì hắn nguyện vô liêm sỉ cả đời.

Đi đến bước đường này, việc chiến đấu với thây ma, thích ứng với tận thế, nỗ lực vượt qua mỗi ngày lại mỗi ngày đã không đơn thuần là vấn đề “Nhiệm vụ hệ thống” nữa, nó là là vấn đề bắt buộc.

Những việc làm dơ bẩn trong quá khứ để xây dựng lên tương lai tươi sáng hơn, ai cũng phải có trách nhiệm đó, bỏ ra sức lực của mình âm thầm hoặc trực tiếp, không ai được phép buông lỏng thảnh thơi.

Bằng không, cút đi đào đất xây tường thành cho ta.

Hàn Phong cũng đâu có thảnh thơi. Hắn đánh nhau với thây ma tới hộc máu mồm, thương thế trong cơ thể còn chưa được kiểm tra đã phải tiếp tục lao lên chiến trường, thời thời khắc khắc trấn thủ cùng ra sức. Nếu có người thay thế hắn làm nhiệm vụ đó, hắn lập tức đồng ý chui vào phòng y tế nằm ngủ, không có một chút do dự.

Phải biết hắn có cả siêu hồi phục lẫn can trường tam giai mà vẫn thiếu chút ngất đi, hiện tại nội tạng vẫn đang âm ỉ đau đớn đây.

Hắn là một tên lừa đảo, không phải thánh mẫu. Hắn còn chịu khổ, lý nào muốn người khác sung sướng.

Đó là còn chưa kể buổi chiều nay hắn phải nghe tổng cộng ba lượt Tra Tấn Ca của Tường Vi, năm lần liếc xéo, một câu chửi “hỗn đản” của nàng ta. Những điều này, ai chịu thay cho hắn chứ.

Ném vấn đề này ra sau đầu, Hàn Phong trực tiếp lượn qua phòng vật tư thăm cây ớt biến dị.

Bảo bối này đã cao tới 50cm, sáu bông hoa đã hoàn toàn nở rộ, ba quả ớt xanh đã bắt đầu xuất hiện sắc đỏ lốm đốm, trên cành cây cũng mọc ra chi chít lá non.

Hơn 100 chiếc lá đã được vặt xuống, sẵn sàng cho đội viên sử dụng.

Bồn chứa thây ma đã được bổ sung thêm xác chết, vớt mấy cái xác khô kiệt mục ruỗng ra, cái cây ớt này “ăn” cũng thật là giỏi đó.

Sau khi thăm ớt xong, Hàn Phong tiến thẳng tới phòng họp trung tâm.

Nơi này đã ngồi sẵn một đám tiểu đội trưởng.

Thấy Hàn Phong tới, bọn họ đều ngừng lại trao đổi mà xô ghế đứng lên:

- Đại đội trưởng…

- Đại ca…

- Thủ lĩnh…

Trải qua một ngày chiến đấu cường độ cao, tất cả những người ngồi ở đây đã hoàn toàn tin phục Hàn Phong. Nam nhân này chẳng những vô cùng mạnh mẽ mà còn luôn chiến đấu ở tuyến đầu. Chẳng những vậy, tất cả quyết sách của hắn đều vô cùng chính xác và kịp thời.

Buổi sáng chết 9 người, bị thương 15 người.

Buổi trưa chết 2 người, bị thương 5 người.

Buổi chiều cho tới tối, chỉ bị thương nặng 1 người, bị thương nhẹ 2 người.

Đây là sự thay đổi thần tốc bằng mắt thường có thể nhìn thấy, mà tất cả thay đổi đều xuất hiện khi quyết sách của Hàn Phong được đưa ra.

Ngay cả Quan Bình, Lý Võ Lạc hai cái quân nhân chuyên nghiệp này cũng phải âm thầm cản thán vì sự quyết đoán cũng như nhanh nhạy của Hàn Phong. Cái vị thủ lĩnh này, nếu không xét về tính chính quy hợp pháp, vậy thì là một thủ lĩnh vô cùng hợp cách.

Sau khi qua loa chào hỏi một hồi, Hàn Phong giơ tay nói:

- Bắt đầu đi.

Vẫn như cũ, Phương Tường dẫn đầu phát biểu, Liễu Huyên rải ra tài liệu sơ bộ.

- Chúng ta tìm kiếm được hơn 7 tấn lương thực thực phẩm các loại, 11 tấn xăng dầu, còn chiếm được 1 cây xăng. Giải cứu được 73 người, trong đó có 11 phi phàm giả…. Tất nhiên, con số này vẫn chưa dừng lại, còn rất nhiều căn nhà chưa khai mở.

- Số lượng đàn ông là 32 người, phụ nữ 29 người, trẻ em 12 người. Trước hết tình trạng coi như ổn định.

- Hiện tại trấn Hi Vọng đã có dân số 463 người rồi.

Sức sống của con người là rất ngoan cường. Mặc kệ bên ngoài thây ma đông nghịt, họ vẫn có cách để sinh tồn trong nhà. Ân, đóng kín cửa, ở lì trong phòng, ăn đồ ăn dự trữ. Tậm chí chui dưới hầm, chui trong bồn nước, trốn trong ô tô, rất nhiều cách tồn tại.

Chỉ cần không quá xui xẻo gặp phải thây ma cấp cao, không hết đồ ăn nước uống, họ coi như vẫn ổn.

Thành quả này khiến cho đám tiểu đội trưởng cũng dâng lên vui mừng. Khổ cực đánh chém như vậy, rốt cuộc cũng có chút thành tựu, cũng có nguồn máu mới bổ sung cho đội viên đã chết.

Sau màn báo cáo tài nguyên hậu cần là báo cáo số liệu phục vụ chiến tranh. Lý Võ Lạc trong vô hình trở thành quan thống kê của đội ngũ, lúc này hắn lên tiếng phát biểu:

- Chúng ta còn lại tổng cộng 24 viên đạn RPG-7, 3087 viên đạn 12ly7, 3 vạn 6 ngàn viên đạn 7,62mm. Súng ống có 4 khẩu trung liên RPG-7, 5 khẩu đại liên, 4 khẩu chống tăng…

- Quân số có thể tham chiến gồm 118 đội viên chính thức, 32 đội viên dự bị, tất nhiên, có rất nhiều người còn đang chờ xét duyệt gia nhập, con số dự bị sẽ gia tăng vào ngày mai.

- Thành phần đội ngũ gồm 17 phi phàm giả cấp 8, 31 phi phàm giả cấp 7, 43 phi phàm giả cấp 6, còn lại là dưới cấp 5. Trong đó có 37 người có công kích viễn trình…

- Vũ khí có 38 thanh trảm mã đao, 159 gậy bóng chày, giáo sắt tự chế thì có hơn 300 thanh…

- Xe cộ có 3 chiếc xe bọc thép, 4 xe chở quân, 22 xe tải hoán cải, 39 xe bán tải, 2 chiếc xe lu cỡ lớn…

- Những thống kê trên chưa tính các tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng, người kém nhất là Lý Võ Lạc cũng đã là phi phàm giả cấp 6, Quan Bình đã lên cấp 7 tiếp cận cấp 8, còn lại tất cả đều là cấp 9.

Chu Vấn, Kha Thành đã tấn thăng level 10.

Ngô Soái sắp tấn cấp 12, còn Hàn Phong đã là phi phàm giả level 13.

Đội hình có thể nói là vô cùng khủng bố.

Bất quá khi đứng trước thi đàn thì…

Lý Võ Lạc thời điểm tiếp cận trung tâm huyện Liễu Lâm ngoài 3km đã điều động drone trinh sát. Hắn lúc này trầm trọng nói:

- Tổng số thây ma chúng ta phải đối mặt ước tính là 3,2 vạn đầu thây ma. Trong đó, thứ gọi là thây ma thay to level 8, level 9 có khoảng 2900 con, thây ma gọi là thể tốc độ có khoảng 27 con, thây ma thể sức mạnh nhiều hơn, 38 con, thây ma thể phòng hộ có 13 con. Ân, không phát hiện bất kỳ loại hình thây ma nào khác biệt cả…

- Chưa tính số lượng thây ma có thể ẩn giấu trong các toà nhà…

Những số liệu này để cho đám người trong phòng hội nghị tê cả da đầu.

Thế này còn làm sao mà đánh đây.

Bọn họ dành cả một ngày, tiêu hao 1/3 đạn dược mới tiêu diệt được tổng cộng 9000 thây ma, trong đó thây ma trên level 8 mới coi như 1000 con, đây là trong điều kiện bọn chúng còn không chủ động công kích, đồng thời chúng nó cũng không được chỉ huy bài bản. Và quan trọng nhất, chúng nó không kết thành thi hải.

Đối diện vài ngàn thây ma ngu ngơ không thể có áp lực lớn bằng hơn 3 vạn thây ma được chỉ huy. Nếu lũ quái vật kia đồng loạt tràn qua, hơn 150 người mỗi người phải giết 200 thây ma, lại còn vô số thây ma cấp cao đứng một bên trông chừng như hổ rình mồi.

Đây là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.

Hàn Phong không bất ngờ lắm, hắn đã đoán trước việc này từ lâu rồi, hiện tại chỉ là xác nhận lại mà thôi.

Hắn có lòng tin chiến thắng, ít nhất, hắn đã có kế hoạch sơ bộ.

Lúc này hắn trầm giọng nói:

- Các vị nêu ý kiến đi.

Theo sau hiệu lệnh của hắn, tất cả các tiểu đội trưởng bắt đầu nêu ý kiến.

Trải qua một ngày chiến tranh quy mô, bọn họ ai cũng đều có vài tâm đắc cho riêng mình, vài kinh nghiệm tìm sống trong chỗ chết, vài quan sát độc đáo về đặc điểm của các loại thây ma.

Ý kiến qua lại, dưới lý luận chiến tranh của Lý Võ Lạc đưa ra, bọn họ bắt đầu xây dựng lên một cái khung kế hoạch tác chiến tổng thể thô sơ giản lược, sau đó là đi vào hoàn thiện chi tiết cho mỗi một chi đội ngũ riêng, cách kết hợp với nhau, cách hỗ trợ tấn công, bọc lót, phòng ngự, cách dự phòng dị biến, cách rút lui sao cho bài bản, cách phản kích khi gặp thời cơ.

Vô số trường hợp giả định được đưa ra rồi bác bỏ, sau đó xây dựng lại. Nửa tiếng sau, kế hoạch tác chiến cơ bản đã được hoàn thành.

Cuộc họp coi như tạm thời kết thúc. Cả một ngày dài, ai cũng đều mệt mỏi cả.

Hàn Phong nhìn một vòng rồi động viên lần cuối:

- Mọi người, đêm nay hãy cố gắng ngủ ngon, chuẩn bị tinh thần, thể lực, trí lực và trạng thái thật tốt. Ngày mai sẽ là ngày phán quyết. Vận mệnh của chúng ta sẽ do chúng ta quyết định. Chúng ta nhất định phải chiến thắng!

- Chiến thắng!