Chương 16: Lựa chọn cứ điểm.

Bọn họ một người đạt tới level 7, một người vừa đạt tới level 4 nhưng kỹ năng thuộc vào dạng cao cấp, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhuần nhuyễn vô song, chưa tới 5 phút đã đem hơn 30 thây ma giải quyết.

“Thể lây nhiễm level 8, có sức lực cường đại, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

“Thể lây nhiễm level 4, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

Hàn Phong trước mặt xuất hiện một cái thây ma tay to cao hơn 2 mét, khuôn mặt mục ruỗng lởm chởm răng nanh, nó vốn đang cúi người gặp cắn một thi thể đứt đoạn, nghe thấy tiếng động liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hàn Phong lập tức kêu lên:

- Ngô Soái, bên này.

Ngô Soái nghe tiếng biểu ca kêu gọi, không chút do dự đạp một đạp vào thây ma trước mặt thoát thân, lại nhảy qua mấy cái ô tô, nhảy tới bên cạnh Hàn Phong.

- Để cho đệ.

Hắn gào lên một tiếng, thân hình bỗng chốc hoá lớn cao hơn 2 mét, chân tay tráng kiện, khí tức bức người. Ở trạng thái cự nhân hoá, hắn có sức mạnh và sức chống chịu đều đạt tới 25 điểm, mà tốc độ cũng tới 18 điểm.

Trảm mã đao trong tay hắn chém ra, chỉ cần một chém đã đem thây ma tay to đoạn thành hai nửa, sau đó lập tức tiến lên đá một phát vào nửa thân thể còn đang giãy dụa, đá cho nó nát đầu.

Một thây ma level 9 cứ thế chết đi.

Ngô Soái không có dừng lại, tiếp tục bổ ra đao thứ hai rồi thứ ba, đem hai con thây ma bên cạnh đồng loạt chém chết.

Dùng thời gian 30 giây, Ngô Soái đem hơn 10 thây ma toàn bộ càn quét. Sau đó trên người hắn bắt đầu từ từ bốc khói, chỉ 5 giây sau, hắn đã trở lại hình dạng ban đầu.

- Ôi… Đau…

Ngô Soái khuôn mặt nhăn nhó kêu gào nhè nhẹ, hắn gom hết chiến lợi phẩm, nhảy trở lại bên cạnh Hàn Phong, nhếch miệng:

- Đại ca, phần còn lại là của ngươi, ta đã thăng lên level 5. Ách, đau…

Hàn Phong nhướng mày nghi vấn hỏi:

- Ngươi có nhận được nhiệm vụ không? Còn nữa, sao lại đau?

Ngô Soái xoa xoa cánh tay, ngập ngừng nói:

- Cự Nhân Biến của đệ có di chứng a, sau khi sử dụng sẽ tiến vào trạng thái suy yếu. Chính là do tăng giảm chống chịu trong thời gian ngắn làm cơ thể chưa kịp thích ứng, chỉ có thể khắc phục bằng điểm chống chịu cơ bản đủ cao… Được rồi, nhiệm vụ gì?

Hàn Phong càng nghi hoặc, hỏi tiếp:

- Tại sao khi trước thời điểm chiến đấu xong không thấy ngươi kêu gào.

Người kia lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm nghị:

- Sao có thể thể hiện sự yếu đuối đau đớn trước mặt nữ nhân?

Hàn Phong cũng chịu thua, cái tên này ngoài khuôn mặt cùng dáng người nghiêm túc, thật ra trong nội tâm chính là một thằng trẻ trâu, hắn hơi trầm ngâm, sau đó nói:

- Ta sau khi đạt cấp 5 liền nhận được một cái nhiệm vụ tân thủ.

Hắn giải thích sơ qua một chút, Ngô Soái lập tức lâm vào trong hụt hẫng, tại sao hắn lại không có chứ?

Hàn Phong tất nhiên không rõ nguyên do, chỉ đưa ra nghi vấn của mình: cần trong khoảng thời gian nhất định, tranh thủ thời cơ trước tiên đạt đến cấp độ chỉ định. Về phần khoảng thời gian kia là bao lâu, Hàn Phong cũng không có đầu mối.

Sau khi thảo luận thêm mấy câu, Hàn Phong phất tay với gã, thản nhiên nói:

- Hiện tại ngươi cũng không có lực một mạch tăng lên cấp 10, tốt nhất tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, đem thể trạng phục hồi, về sau lại nói.

- Được, được rồi…

Hàn Phong thế vào chỗ của hắn, bắt đầu vung đao giải quyết thây ma còn lại, trong lòng càng thêm trầm xuống.

Cảm giác gấp gáp càng lúc càng bao vây Hàn Phong, để cho hắn phải hết sức chém giết gia tăng kinh nghiệm, nhanh chóng đạt tới các mốc cấp độ cao hơn, không thể có một chút nơi lỏng.

Chém giết thêm 10 phút nữa, Hàn Phong thể lực giảm xuống 7 điểm, rốt cuộc đem thây ma xung quanh quét sạch.

Hắn chạy ngược lại chỗ xe bán tải, đám người kia đều đã xuống hết, đang chậm rãi di chuyển những chiếc xe ngáng đường qua một bên. Hàn Phong tìm thấy Liễu Huyên ở một bên, lập tức đưa ra yêu cầu:

- Liễu Huyên, hồi tức giúp tôi.

Liễu Huyên không nói hai lời, vung ra bàn tay ném luồng sáng xanh lá vào người Hàn Phong.

Hắn chỉ cảm giác có một dòng nước gột rửa tất thảy mệt mỏi, thể lực chậm rãi tăng thêm 7 điểm, so với trước khi chiến đấu vẫn sung mãn như cũ.

Hắn không khỏi đưa mắt nhìn đối phương một lượt, nàng ta có thể coi là bình cung cấp thể lực di động hay không đây. Đã vậy lại còn đạt tới cấp 3 rồi, cộng 2 điểm vào kỹ năng hồi tức, xem ra có vẻ cực kỳ nhàn hạ.

Dẫu sao nàng ta cũng được Hàn Phong trả công tới 18 exp, kia tương đương 2 con thây ma level 9, thứ mà nàng ta tuyệt đối không thể giết chết.

Liễu Huyên sau khi hồi tức cho Hàn Phong thì khuôn mặt hơi tái nhợt, cơn buồn ngủ lập tức ập tới. Nàng ta cười gượng một tiếng xin lỗi, sau đó trở về ô tô.

Hàn Phong có chút lúng túng, chẳng lẽ nữ nhân kia có thuật đọc tâm, đọc ra được ý nghĩ quái đản của hắn.

Ném nghi vấn ra sau đầu, Hàn Phong bắt tay vào với đám người dẹp chỗ ô tô cản đường qua một bên. Lại thêm 10 phút, đoàn xe tiếp tục tiến lên.

Lần này không có tiếp tục gặp phải tắc đường nữa, hai chiếc ô tô húc qua mấy con thây ma cấp thấp, băng băng tiến về khu đô thị Thanh Hà.

Phương Tường càng về gần tới nhà, lo lắng cùng hồi hộp trong lòng càng lớn. Hắn có cha mẹ già cùng một đứa con gái, mặc dù thường ngày mải mê tình nhân, thế nhưng đối với ba người kia vẫn là tràn ngập quan tâm chăm sóc, tuyệt đối là những người quan trọng hơn hết thảy.

Ô tô chạy tới trước một căn nhà ba tầng rộng lớn thì từ từ dừng lại, Phương Tường nhìn thấy trước cửa có mấy thây ma bồi hồi, không khỏi trong lòng nặng nề.

Mặc dù lão liếc qua cũng có thể xác nhận 7, 8 cái thây ma kia không phải người thân, bất quá cũng không ngăn được lão dâng lên dự cảm chẳng lành.

Hàn Phong là người đầu tiên nhảy xuống, Ngô Soái là người thứ hai. Kể từ khi biết rằng dẫn đầu lên cấp sẽ có ban thưởng, tiểu tử kia trong lòng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt.

Hai người Hàn Phong lao tới đám thây ma như hai cơn gió, chỉ dùng hơn một phút đã đem thây ma toàn bộ chém chết, sau đó binh chia hai đường, đem thây ma rải rác xung quanh từ tốn tiêu diệt.

Phương Tường cũng nhảy khỏi ô tô, nhanh chân chạy tới trước cửa căn nhà, thò tay bấm chuông loạn xạ.

Sau 7, 8 hồi chuông, không có bất kỳ âm thanh đáp lại.

Trong lúc lão dâng lên tuyệt vọng, âm thanh bỗng lạch cạch vang lên, cửa kính bên trong ló ra một cái khuôn mặt thiếu nữ chừng 13, 14 tuổi, nhìn qua cực kỳ xinh xắn lanh lợi.

Thiếu nữ liếc trái liếc phải, sau khi nhìn thấy Phương Tường thì kêu lên:

- Cha!

Phương Tường cũng là mở to hai mắt, thở phào một hơi, lập tức nói:

- Con có bị thương không?

Thiếu nữ nhanh chóng mở cửa, chạy tới ôm chầm lấy Phương Tường khóc nức nở:

- Cha… Con không bị thương. Bất quá… Hức, bà nội đã… đã ăn thịt ông nội rồi…

Phương Tường nghe tới đây, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó là đôi mắt trở nên đỏ rực.

Cha mẹ hắn vậy mà đã hoá thành thây ma…

Hắn cố gắng không để nước mắt chảy xuống, cúi người xem xét thân thể con gái, sau khi xác nhận nàng không có tổn thương mới thả tảng đá trong lòng xuống.

Con gái hắn mất mẹ từ khi 6 tuổi, hiện tại liền mất đi ông bà nội trong cùng một ngày, có thể tưởng tượng mấy tiếng vừa rồi nàng đã chịu đựng đau khổ thế nào.

Hắn lập tức nói:

- Hiện tại ông bà ở đâu?

Thiếu nữ lau nước mắt, ngập ngừng nói:

- Ông… Sau khi ông bị bà nội cắn, liền ôm bà vào trong phòng… Khoá trái cửa lại, nói con không được mở ra… Sau đó liền không xuất hiện nữa…

Phương Tường cắn chặt hàm răng, cha của hắn cho đến chết vẫn muốn bảo vệ cháu gái của mình.

Lúc này đám người Liễu Huyên cùng gia đình ba người Mã Mộng Đình chậm chạp đi tới, nghe thấy thảm trạng của một nhà Phương Lương cũng không khỏi dâng lên đồng cảm.

Liễu Huyên thậm chí còn không rõ sinh tử cha mẹ. Cha mẹ nàng đều sống tại quê nhà, hiện tại hoàn toàn không có biện pháp liên lạc.

Phương Lương sau khi an ủi con gái một lát, giới thiệu sơ qua một đoàn 6 người này thì đứng lên nói:

- Nhà của tôi rất rộng, có thể thoải mái cho mọi người ở lại. Có điều, phải xem dự định của Hàn lão đệ ra sao.

Hàn Phong cùng Ngô Soái chạy đi thanh lý thây ma xung quanh, còn chưa có trở lại, mấy người cũng chỉ có thể đứng chờ.

Nhưng bọn họ cũng không phải chờ đợi lâu, rất nhanh Hàn Phong đã quay trở lại. Sau khi nắm sơ qua tình huống, nhìn sắc trời bắt đầu ngả vàng, chuẩn bị tối tới nơi, hắn mới gật đầu quyết định:

- Chúng ta đúng là nên trước tiên ở lại nơi này, chậm rãi chờ đợi chính phủ cứu hộ.

Hắn tuy có kính dạ quang, nhưng những người khác không có, di chuyển trong bóng đêm chính là tự sát. Hơn nữa bọn họ hiện tại quả thật cũng cần một cứ điểm, vì chẳng ai rõ tình hình chỗ khác ra sao, phía chính phủ xử lý thế nào.

Sau khi Ngô Soái cũng trở lại, một đoàn 10 người lục tục thu dọn vận chuyển đồ đạc từ trên ô tô vào nhà

Nhà của Phương Tường rất lớn, ba tầng, năm phòng ngủ, phòng khách cũng rất rộng lớn, được trang hoàng đầy đủ rực rỡ. Hàn Phong không khỏi cảm khái, Phương tổng còn giàu có hơn hắn nghĩ.

- Xem ra đây cũng có thể coi như một cứ điểm an toàn cho nhiệm vụ.

Hàn Phong hiện tại đã nghĩ cách làm sao hoàn thành nhiệm vụ.

Phương Tường tiến tới gần Hàn Phong, giọng nói mang theo chút bi thương kìm nén:

- Hàn lão đệ, có thể giúp tôi xem xét căn phòng của cha mẹ không?

Cha mẹ lão có khả năng đều đã biến thành thây ma.

Hàn Phong tất nhiên không từ chối, một đường theo lão tiến lên lầu hai, ở trước một căn phòng có cửa bằng gỗ cẩn thận nghe ngóng.

Có tiếng khò khè nhè nhẹ, kia chính là âm thanh đặc trưng của thây ma, hơn nữa không chỉ một đầu.

Nhìn Phương Tường cầm chìa khoá ngẩn người bên cạnh, Hàn Phong chậm rãi nói:

- Bên trong có hai thây ma, cấp độ tương đối thấp.

Hàn Phong sau nhiều lần đối diện thây ma đã đưa ra được nhận định đó. Thây ma càng có cấp độ cao, khứu giác càng nhạy bén. Hai thây ma bên trong không có dị động khi bọn họ đứng ngoài cửa, hẳn là chỉ dưới cấp 3.

Phương Tường nghe vậy, chút may mắn cuối cùng trong lòng cũng bị xoá bỏ, cắn răng nói:

- Tôi… Tôi có thể tự tay… Giúp bọn họ an nghỉ không?

Hàn Phong chẳng có lý do gì từ chối, đem trảm mã đao ném cho hắn, sau đó đứng qua một bên:

- Cẩn thận một chút, ông còn con gái phải lo lắng.

Phương Tường nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác đau khổ, đem chìa khoá mở cửa.

Bên trong phòng có hai thây ma đang ngẩn người, ngay khi cửa phòng vừa mở, cả hai đã đem bộ mặt hư thối quay qua, sau đó vô cảm lững thững bước tới bên ngoài, cổ họng liên tiếp vang lên thanh âm khò khè không thuộc về nhân loại.