Chương 143: Triển khai tấn công

Sau khi định ra kế hoạch cơ bản, Hàn Phong mới vung tay lên nói:

- Mọi người. Tận thế hàng lâm, chúng ta có muốn tránh cũng không tránh nổi. Bởi vì duy trì hi vọng sinh tồn cho tất cả chúng ta, chiến dịch lần này, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.

- Ba người đứng đầu bảng chiến công trong ba ngày tiếp theo sẽ được ban thưởng một quả ớt biến dị!

- Rõ!

Theo mệnh lệnh của Hàn Phong phát ra, ánh mắt của những người trong phòng đều bốc lên hoả quang hừng hực.

Bọn họ đã không còn yếu nhược như những ngày đầu tiên nữa. Hiện tại tiểu đội trưởng thấp nhất cũng cấp 7, cao nhất tiếp cận cấp 8, người nào cũng có kỹ năng nhị giai, thậm chí là vài kỹ năng nhị giai kết hợp.

Đã đến lúc bọn họ trả thù đám thây ma đáng chết kia.

Phần thưởng ớt biến dị lại càng khiến bọn họ bị kích thích. Kia chính là vật phẩm có thể khiến người ta đột nhiên mạnh lên!

10 phút sau, hơn 80 đội viên trong trang phục quân đội chính quy đã tập trung trong sân rộng.

Bởi vì đánh hạ được một khu huấn luyện, hiện tại đội viên nào cũng đều được trang bị tới tận răng. Mỗi người đều có quân phục rằn ri xanh lục, lưng đeo súng AK74 nâng cấp, hông đeo trảm mã đao, gậy bóng chày hoặc đao thép, xẻng quân dụng tuỳ loại, ngực giắt thêm lựu đạn, vài người còn lốm đốm đeo ủng gia tốc, vài người có đeo các thể loại nhẫn khác nhau, có thể nói vô cùng tinh nhuệ.

Ngoài ra, đội thu thập vật tư, đội đào đất, đội xây dựng công sự cũng đã tập trung đầy đủ.

Hàn Phong nhìn qua một lượt rồi vung tay hô lớn:

- Xuất phát!

- Chiến thắng, chiến thắng, chiến thắng!

Tiếng hô vang trời đáp lại hiệu lệnh của Hàn Phong, sau đó là từng đoàn xe chở quân nườm nượp kéo ra khỏi cổng căn cứ.

Phía trước bảng bố cáo, Lý Hạ Vân, Cao Trác như thường lệ đứng dán cùng đọc thông báo.

Ngoài thông báo bổ nhiệm hai tân tiểu đội trưởng Quan Bình, Lý Võ Lạc, thông cáo này còn có thêm việc Hàn Phong dẫn quân đi thu phục được trang bị của một tiểu đoàn, sau đó là thông báo chiến dịch tấn công về phía trung tâm huyện Liễu Lâm.

Đứng trong đám người, một thiếu niên chừng 13 tuổi ánh mắt sáng rực nói:

- Hàn đại đội trưởng thật tuyệt vời, lại có thể đánh hạ một tiểu đoàn, thu về trang bị cùng xe thiết giáp. Có những vũ khí này, chúng ta có thể chiến thắng tất cả thây ma.

Bên cạnh hắn, một nữ tử khoảng 15 tuổi nghiêm túc nói:

- Tiểu Lai, kia là việc của người lớn, đệ không nên táy máy.

Vị thiếu niên tiểu Lai lập tức phản bác:

- Tỷ tỷ, đệ đã lớn rồi. Tiểu Sấu bằng tuổi đệ, hiện tại đã là người phi phàm cấp 3 rồi, đệ vẫn còn phải đi đào đất a…

Thiếu nữ 15 tuổi nhẹ giọng khuyên bảo:

- Đào đất cũng đâu có sao, ít nhất còn an toàn.

Tiểu Lai lại càng ngoan cường đáp:

- Tỷ tỷ, chúng ta sẽ được an toàn bao lâu. Hơn nữa, đệ không muốn mãi ăn cháo cứu tế…

Thiếu nữ mấp máy môi vài lần, sau đó không nói lên lời.

Nàng cũng không thích ăn cháo cứu tế.

Bên cạnh bọn họ, một lão hán có chút già yếu run rẩy nói:

- Đánh về phía huyện Liễu Lâm rồi… Cả nhà tôi sắp được giải cứu rồi…

Sát bảng bố cáo, một thiếu phụ cụt tay vừa nhìn thông tin bên trên vừa lau nước mắt nói:

- Hai đứa con của tôi vẫn còn ở trung tâm huyện… Cầu trời phù hộ cho chúng nó được yên bình…

Vị thiếu phụ bên cạnh nàng ta cũng nức nở cầu nguyện:

- Nga, cầu cho Hàn đại đội trưởng dẫn dắt đội viên gặp nhiều thuận lợi, chiến thắng thi đàn…

Thông tin Hàn Phong tiến về trung tâm huyện Liễu Lâm khiến toàn bộ cư dân trấn Hi Vọng đều sục sôi, bọn họ ở đây có rất nhiều người thất lạc người thân, tất cả đều ôm hi vọng chiến dịch này thắng lợi.

Trong đám người, một cái trung niên nam tử khuôn mặt gầy gò cùng ánh mắt có chút gian xảo đột nhiên nói:

- Chúng ta ở nơi này đã mười ngày rồi, thế nhưng chính phủ đang ở đâu a, tại sao lại không ứng cứu? Họ đang làm cái gì?

Có người bên cạnh hắn do dự một chút rồi nói:

- Có thể chính phủ không tìm thấy…

Nhưng hắn còn chưa nói xong liền có người khác cao giọng phản bác:

- Làm gì có chuyện đó, chúng ta ở khu đô thị Thanh Hà, gần như là vùng dân cư trung tâm rồi, nếu chính phủ muốn cứu viện thì đã sớm cứu. Thử hỏi nếu không có người đứng lên xây dựng và bảo vệ an toàn của nơi này, liệu có bao nhiêu người ở đây có thể sống sót qua 10 ngày dị biến a?

Người này vừa dứt lời liền có người khác lên tiếng thể hiện sự bất mãn với chính phủ.

- Đúng vậy, đám chính khách kia không biết đang làm điều gì. Tại sao những thời khắc nguy cấp nhất thì lại là người dân chúng ta phải tự cứu nhau? Chúng ta đóng thuế để làm gì?

Một thiếu niên 12 tuổi trong đám người chợt khóc rống lên:

- Cha tôi ra ngoài chiến đấu với thây ma đã bị thương tới cụt tay. Nếu không có phòng quân y cứu chữa, e rằng đã chết rồi…

Bên cạnh hắn lập tức có người hỏi:

- Tiểu Phàm, cha cậu hiện tại sao rồi?

Tiểu Phàm sụt sùi một lát rồi nói:

- Đại đội trưởng nói chi phí điều trị sẽ miễn phí, còn tự mình bồi dưỡng cho cha tôi 10 cân lương thực, đồng thời trong lúc dưỡng thương vẫn luôn duy trì đãi ngộ cấp thành viên chính thức…

Những người xung quanh nghe vậy đều nhấc lên xì xào bàn tán.

Hàn đại đội trưởng quá tốt rồi. Bệnh binh mất sức chiến đấu mà vẫn được hưởng đãi ngộ, kia còn lo ngại gì nữa chứ.

Nếu không phải đội viên chiến đấu, có ốm cũng phải tự bỏ cống hiến ra mua thuốc, đồng thời không làm việc được sẽ không có cống hiến, tất nhiên phải ăn cháo cứu tế.

Nếu không tham gia quân ngũ, vậy phía trước chờ đợi chính là một vòng luẩn quẩn tử vong. Chỉ cần ốm, vậy đồng nghĩa dần dần chết đói.

Sau đó lại có người trong đám người âm thầm nhắc lại:

- Các ngươi quên thông cáo hôm qua sao, lương đội viên chính thức được tăng 1,5 lần rồi, hiện tại đã có thể coi như bỏ xa đội đào đất. Chưa hết, đội viên chính thức còn được bao ăn tiêu chuẩn 2 bữa, mỗi bữa giá 5 cống hiến. Kia coi như nhận về tiền lương bao nhiêu sẽ tiết kiệm được bấy nhiêu.

Đám người nhận được thông tin lại một lần nữa xôn xao ầm ĩ.

Dưới sự kích động trong âm thầm của nhóm “Tích xanh”, làn sóng bất mãn đối với chính phủ mỗi lúc một tăng cao, mà sự gắn kết với trấn Hi Vọng cũng thời khắc được xây dựng chắc chắn.

Cuộc chiến tin tức nơi hậu phương không hề đơn giản, phải ra đòn âm thầm sao cho người khác cảm thấy tự nhiên nhất, để cho ngay cả những người mơ hồ lẫn sáng suốt cũng đều bị dẫn dắt ý thức theo định hướng.

Mà cuộc chiến ở tiền tuyến cũng không hề dễ dàng.

Theo sau ba mũi tiến công tách ra, Hàn Phong dẫn đầu một xe bọc thép đẩy thẳng tới đại lộ Thanh Lâm.

Đại lộ Thanh Lâm là một phố đi bộ buôn bán, nơi này trước tận thế kinh doanh chủ yếu là quần áo y phục, khoảng cách với vị trí căn cứ trấn Hi Vọng ước chừng 1 cây số.

Lúc này xe bọc thép chạy tới ngã ba đường liền dừng lại, Hàn Phong nhảy xuống xe nhìn về phía trước, chỉ thấy đại lộ này chính là bạt ngàn một mảnh thây ma đứng lúc nhúc, số lượng phải tới mấy nghìn con.

Chẳng những thế, từ các đường nhánh, các căn nhà xung quanh cũng đều lúc nhúc thây ma tụ tập, mật độ có thể nói là vô cùng cao.

Mà đặc điểm chung của bọn chúng đều là đang quay đầu với đoàn xe vừa tới, từng bước một chậm rì rì tiến về phía trung tâm huyện Liễu Lâm.

Hàn Phong nheo mắt nhìn thi đàn đang dần dần rút đi, đáy lòng không khỏi dâng lên một mảng lạnh lẽo.

Sóng triều đang tích tụ.

Hắn trầm giọng ra lệnh:

- Tiến hành xạ kích, tiêu diệt tất cả thây ma cao lớn!

Lý Võ Lạc, Quan Bình, Châu Lam nghe thấy lệnh của hắn đều hô lớn:

- Đội xạ kích, lên!

Hai người Qua, Lý mỗi người chia nhau 3 quân nhân, lại nhặt thêm 5 đội viên dự bị tinh nhuệ nhất từ chỗ Trần Diệu Âm, tạo thành hai cái tổ đội 8 người.

Đội viên của Châu Lam cũng có 11 người, họ đều đã trải qua huấn luyện sơ cấp súng đạn được vài ngày tại chỗ Nhạc Sơn.

Những người này đều được trang bị súng AK74 nâng cấp, lúc này theo lệnh tiểu đội trưởng bắt đầu tiến lên, thuần thục rút ra súng tiểu liên tiến hành bắn tỉa.

Pằng… Pằng… Pằng…

Tiếng súng bắt đầu rải rác vang lên. Khoảng cách từ vị trí bọn họ tới thi đàn chỉ là trăm mét, hơn nữa đám thây ma này lại toàn bộ quay lưng lại với toàn quân, bởi vậy từng đầu thây ma cao lớn bị bắn trúng.

Có thây ma bị bắn trúng đầu, thân thể lập tức run rẩy rồi đổ gục. Có thây ma bị bắn trúng xương sống, nửa thân dưới giống như mất đi tri giác mà ngã xuống đất, thế nhưng hai tay vẫn cào bới tiếp tục rướn người tiến lên.

Thây ma cao lớn hầu hết đều là dạng cấp 8, cấp 9. Bọn nó phòng ngự cực cao, thế nhưng vẫn như cũ phần đầu chính là điểm yếu. Chỉ cần bị bắn trúng đầu, bọn nó sẽ chết chắc.

Nhưng thây ma không đứng im mà di động, lại còn di động loạn xạ một bầy. Điều này khiến càng nhiều viên đạn chỉ bắn trúng được lưng, tay, chân bọn chúng. Những viên đạn này đều không tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho thây ma, thậm chí ngăn cản bước tiến của chúng nó cũng không được.

Nhìn tình cảnh này, Hàn Phong không nhịn được nhíu mày. Trình độ xạ kích của đội viên quá kém, 27 người bắn súng thật sự chỉ có 7, 8 người bắn ra hồn, số còn lại đúng chuẩn bắn cho vui, nâng cao tay nghề là chính.

Nhưng nếu thi đàn ngu xuẩn như vậy, bọn họ chăm chú bắn từ giờ tới chiều cũng có thể quét sạch tất cả quái vật trên đại lộ này, lại còn rèn luyện được khả năng xạ kích.

Bất quá người tính không bằng thây ma tính. Tiếng súng dồn dập vang lên chưa được 5 phút, số lượng thây ma tiêu diệt còn chưa tới trăm con, thi đàn đang rút lui chợt có dị động.

Tốc độ thây ma di chuyển dường như tăng tốc nhanh hơn. Chẳng nhưng thế, từ trong đàn thây ma còn vang lên từng đạo tiếng hét dữ tợn.

- Grekkkk….

- Khà…

Theo sau những âm thanh gào thét máu tanh này, 5 con thây ma nhỏ lùn chỉ cao chừng 1,3 mét từ trong thi đàn phóng ra, sau đó bằng vào tốc độ quỷ mị cấp tốc phóng về phía này.

“Đinh! Thể tốc độ level 12…”

“Đinh! Thể tốc độ level 11…”

“Đinh!…”

Chẳng những thế còn có 4 con thây ma cao hơn 2,5 mét với toàn thân cơ bắp và cái miệng đầy ống dẫn cũng xoay người gầm thét, tấn công thẳng hướng đội ngũ.

“Đinh! Thể sức mạnh level 13…”

“Đinh! Thể sức mạnh level 11…”

Hàn Phong nhìn cảnh này thì da đầu run lên, hắn vội vã hét lớn:

- Chết tiệt, toàn lực xạ kích. Đội viễn chiến, phóng ra công kích hệ thống!