Hàn Phong nhướng mày, hắn nhẹ nhàng đẩy Xuân Hoa từ trong ngực ra, sau đó tiến tới nhấc cây gậy đen nhánh lên.
Với 28 điểm sức mạnh, hắn rất dễ dàng cầm lên trang bị này.
“Đinh! Hắc Thiết Côn level 3. Thuộc tính +5 sức mạnh, +3 nhanh nhẹn. Là vũ khí có sức công phá mạnh mẽ.”
Nhìn côn sắt trong tay, tâm trạng hắn không khỏi xuất hiện vui mừng.
Sau Thanh Phong Đao level 3, đây là vũ khí level 3 tiếp theo mà hắn mở được.
Bất quá, vật này không quá phù hợp cho hắn sử dụng. Nó khá nặng, phải tới 30kg, lại cộng chỉ số sức mạnh nhiều hơn nhanh nhẹn, hắn cầm không vừa tay chút nào.
- Cái này chắc sẽ phù hợp với Tiểu Im Lặng.
Hắn tự ước lượng một chút sau đó mỉm cười nói:
- Tôi rất hài lòng.
Xuân Hoa thấy chủ nhân không trách mắng vì nàng đục thủng sàn nhà thì vui mừng, sau đó nàng lần lượt mở nốt hai thẻ vật phẩm còn lại.
Một đôi giày phản lực level 3, một chiếc nhẫn nhanh nhẹn level 2.
Tất cả đều là đồ tốt.
Xuân Thu thường thường sẽ may mắn hơn Xuân Hoa nhiều, thẻ vật phẩm trong tay nàng ta rất hay mở ra mấy thứ linh tinh kỳ quái. Nhưng Xuân Hoa lại hay mở ra vũ khí quốc dân trảm mã đao hơn, thích hợp trang bị cho đội viên. Nói chung, cả hai đều may mắn hơn hắn.
Không mở ra ủng gia tốc là rất may mắn rồi.
Hắn gật đầu thản nhiên nói:
- Cho cô một thanh trảm mã đao. Được rồi, hai người về chuẩn bị một chút đi, hôm nay tiếp tục ra ngoài thanh lý thây ma.
Cả hai nữ nhân đều vô cùng vui mừng vội vã cúi người đáp:
- Dạ ~
Sau khi đuổi hai tiểu phiền phức đi, Hàn Phong mới có thời gian rảnh vệ sinh cá nhân, sau đó vác theo Hắc Thiết Côn level 3 chậm rì rì đi tới nhà ăn.
Nhà ăn buổi sáng sớm chưa có mấy người. Chủ yếu là 7h mới bắt đầu xuất kích chiến đấu với thây ma, mà thường ngày Hàn Phong cũng tương đối buông lỏng nội quy, không yêu cầu phải ăn uống tập thể, thế cho nên mấy tiểu đội trưởng đều lười biếng, chọn cách gọi đồ ăn tới tận phòng.
Ngô Soái rất ham ăn, hắn sớm đã ở nơi này rồi, hiện tại đang kịch liệt tranh cãi với nhân viên nhà bếp về việc vì sao vẫn chưa có món thịt chó.
Hàn Phong nhìn cảnh này không khỏi khoé miệng co giật, hắn giơ Hắc Thiết Côn lên nện tới một gậy, đồng thời hét lớn:
- Tiểu tử đỡ một gậy.
Ngô Soái giật mình quay qua phía sau, nhìn cây gậy đen nhánh vụt tới, hắn vội vã né qua một bên.
Ngô Soái né tránh khiến Hàn Phong đập hụt, cây gậy mang theo cự lực to lớn rầm một tiếng đập sập cả bức tường.
Ngay cả cánh cửa gỗ bên cạnh cũng bị một gậy này liên luỵ nện bể.
Ngô Soái nhìn cảnh này ngửa đầu cười ha hả:
- Điêu trùng tiểu kỹ, thứ võ mèo cào. Đại ca, huynh về luyện thêm năm trăm năm đi…
Hàn Phong khuôn mặt co rúm lại, hắn đảo tròng mắt, lập tức ném cây gậy rồi nói:
- Tiểu Im Lặng, nếu đệ đứng ra nhận tội phá hoại của công, ta sẽ cho đệ cây gậy này.
Ngô Soái đang cười chợt ngưng bặt, hắn còn muốn giễu cợt thêm mấy câu, nhưng há miệng ra lại lập tức ngậm lại.
Gậy kia nhìn qua vô cùng uy lực, quả thật rất thích hợp cho hắn. Hắn không thích trảm mã đao nhẹ hều, nhưng cái gậy kia có vẻ rất phù hợp trọng lượng hắn muốn.
Nhưng nếu hắn nhận bản thân phá hoại, không phải liền nói bản thân hắn vừa rồi biểu diễn điêu trùng tiểu kỹ, thứ võ mèo cào sao.
Ngô Soái tiến tới nhấc lên cây gậy ước lượng thử, sau đó hai mắt sáng trưng như thấy mỹ nữ, lập tức toét miệng cười nói:
- Là do đệ phá hoại của công, là do đệ phá hoại của công.
Hàn Phong nhếch mép chế nhạo:
- Về học lại một nghìn năm nữa đi. Thật sự là trẻ trâu.
Ngô Soái giận mà không nói được gì.
Hàn Phong chỉ vào vách tường nứt vỡ rồi quay qua nhân viên nhà ăn thản nhiên nói:
- Nếu có ai hỏi tới, cứ nói do Ngô phó đại đội ngộ độc thịt chó nên phát bệnh.
Nhân viên nhà ăn vội vã cúi đầu, cậu ta không dám đáp lại, chỉ dám cẩn thận đánh trống lảng qua thực đơn bữa sáng.
Cậu ta thà tự nhận rằng bản thân đập vỡ chứ không dám nói ra những lời kia.
Ngô Soái khuôn mặt đỏ bừng, hắn thiếu chút nữa đá ném cây gậy trong tay đi.
- Hừ, đệ nhịn một hơi.
Miệng lưỡi đối chọi, hắn không bao giờ địch nổi Hàn Phong, chỉ có thể âm thầm tức giận.
Khúc nhạc dạo này khiến Hàn Phong ăn rất ngon miệng. Bữa sáng của hắn đơn giản gồm bánh mỳ ăn kèm lườn ngỗng xông khói, một khúc cá nướng, một bát cơm đậu xanh ăn cùng lạp xưởng, cuối cùng là nước nam việt quất.
Ngô Soái ngồi ở đối diện ôm cây gậy sắt như con khỉ ôm cột điện, hắn vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa cười nói:
- Đại ca, huynh đoán xem chiếc nhẫn tím của tên Bành Lực kia có gì thú vị?
Bành Lực tại thôn Xuân Lê thua trận cá cược, bị Ngô Soái cướp một chiếc nhẫn.
Hàn Phong hứng thú hỏi:
- Là gì?
Ngô Soái chỉ chỉ vào cốc nước cà chua của mình như thể ra lệnh. Hàn Phong nháy mắt liền hiểu ý, hắn búng tay tạo ra một băng nô nhỏ xíu chỉ cao 30cm.
Ngày ngày tập luyện, ngày ngày sử dụng, lực thao túng hàn băng của hắn tăng lên rất nhiều. Hiện tại băng nô tạo ra so với thời điểm ban đầu càng thêm linh hoạt chi tiết.
Băng nô này bịch bịch bịch bước trên bàn ăn, sau đó bước qua cốc nước của Ngô Soái mà ngồi lên thành cốc.
Sau đó hạ bộ của nó “chảy” xuống từng cục đá lạnh.
Nhìn cảnh này, Ngô Soái thiếu chút đã phun hết thức ăn ra ngoài.
Đại ca của hắn thật sự là đùa ác mà.
Hắn nhăn nhó mắng một tràng dài.
- Đồ thổ phỉ vô sỉ, đồ vô lại, hỗn đản…
Hàn Phong khoé miệng co giật vội vã tản đi băng nô.
Tên khốn này nhại lại y chang giọng điệu của Tường Vi, cái này khiến cho hắn vô cùng ám ảnh.
Sau một trận giằng co, chẳng ai nhận được lợi lộc gì, đều giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Ngô Soái đạt được mục tiêu ướp lạng đồ uống, tháo nhẫn trên tay rồi đẩy qua bên này.
Hàn Phong cầm cái nhẫn màu tím lên cẩn thận xem xét.
“Đinh! Nhẫn sóng âm level 3. Thuộc tính +3 trí lực. Kỹ năng gia trì: âm bạo. Tạo ra một cỗ sóng âm tấn công mục tiêu. Mỗi ngày 2 lượt. Làm lạnh 12h/lượt.”
Hàn Phong cười rất tươi, thản nhiên đeo nhẫn này lên tay trái.
Hắn đã có 9 chiếc nhẫn.
Ngô Soái con mắt lòi cả ra ngoài, hắn lắp bắp chỉ Hàn Phong rồi kêu to:
- Huynh… Ta đâu có nói là cho huynh a, chỉ là xem thôi… Huynh công khai trấn lột…
Hàn Phong nhe răng cười lạnh đe doạ:
- Nếu đệ còn nhiều lời, ta sẽ kể cho hai vị ái phi của đệ biết chuyện tối hôm kia…
- Hôm kia? Hôm kia thì có chuyện gì… A? Cái gì… Đại huynh, ta không nhiều lời nữa…
Ngô Soái rụt cổ lại, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.
Làm sao thật bị phát hiện rồi. Hắn cùng Kiều Ti Vân rõ ràng đề phòng lắm rồi cơ mà. Đúng rồi, có phải do tiểu dâm đãng kia kêu gào “hiếp dâm” quá to hay không.
Ăn chơi ra tai hoạ rồi a, khổ công hắn đánh đấm tốn sức như vậy mới cướp được, cuối cùng lại thành may áo cưới cho người ta.
Hàn Phong xoay xoay chiếc nhẫn sóng âm trên tay, trong lòng thầm tính toán nguồn gốc của nó.
Sau đó hắn nghi hoặc hỏi:
- Tiểu im lặng, đệ nói xem vật này rơi ra từ đâu?
Ngô Soái vẫn vô cùng ấm ức, hắn tuỳ tiện đáp lại:
- Chắc từ con thây ma nào đó biết hét…
Nói tới đây, cả hai huynh đệ đều im lặng nhìn nhau, sau đó trong lòng đồng thời hiện lên một cái danh từ:
Thể thôn phệ.
Thể thôn phệ có kỹ năng hét tạo ra sóng âm. Trần Diệu Âm đã từng bị con thể thôn phệ level 30 ở cầu Lệ Giang hét một tiếng phun máu.
Hàn Phong thản nhiên nói:
- Chúng ta từng tiêu diệt một thể thôn phệ level 22, vật kia hét cũng rất kịch liệt.
Ngô Soái cũng gật đầu:
- Thực lực thôn Xuân Lê rất mạnh.
Mạnh mới có thể tiêu diệt thể thôn phệ, có khả năng cao là thể thôn phệ trên level 20, lại còn là tự tay dứt điểm để rớt ra vật này.
Hàn Phong hai mắt híp lại, hắn nhớ tới tình báo của Hương Vẫn Tình.
Đổng Thành giống như có thể hét một tiếng khiến người ta chảy máu mũi.
Tên này không hề tầm thường, và đội ngũ dưới trướng cũng không phải đám ô hợp. Thảo nào gã tự tin xin đểu súng đạn dù biết thực lực Ngô Soái mạnh mẽ.
Tên Bành Lực kia thua trận chỉ là do chủ quan khinh địch mà thôi.
Bất quá, Hàn Phong hiện tại không lo lắng thôn Xuân Lê có thể làm ra cái trò gì bất lợi. Nếu không phải có thi đàn uy hiếp, hắn trước đó khẳng định đã chỉ đạo ba chiếc xe bọc thép thiết lập trận hình tiêu diệt bọn chúng rồi.
Đứng trước súng đạn 12ly7, thể thôn phệ level 30 còn không chống nổi. Cứ cho Đổng Thành được trời độ lên tới level 15, hắn cũng không thể chống lại.
Tên kia chỉ có 7 chiếc nhẫn, thực lực không thể hơn hắn được.
Sau khi ném việc này ra sau đầu, bữa sáng cũng nhanh chóng được giải quyết.
Hàn Phong và Ngô Soái tới phòng họp, nơi này đã có vài tiểu đội trưởng lác đác chuẩn bị.
Thấy thủ lĩnh và phó thủ lĩnh tới, bọn họ đều nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
Lý Võ Lạc lấy ra một tờ giấy A4 trình lên rồi nói:
- Hàn đội trưởng, đây là phác thảo kế hoạch.
Hàn Phong cầm lấy rồi cẩn thận xem xét.
Sau khi nhận được bản đồ và tình huống các loại thây ma, Lý Võ Lạc rất nhanh phác thảo ra tới 3 kế hoạch tác chiến khác nhau.
Đây là nghề của hắn rồi.
Theo Hàn Phong xem xét xuống dưới, các tiểu đội trưởng cũng nhanh chóng tập hợp.
Đúng 6h30, cuộc họp buổi sáng bắt đầu.
Phải nói là trấn Hi Vọng họp còn nhiều hơn họp quốc hội. Cũng đành chịu thôi, thế giới dị biến, ngày hôm nay hoàn toàn khác ngày hôm qua.
Từng bản phác thảo chiến thuật được phân phát tới cho đội viên, để bọn họ cơ bản nắm được tình hình.
Sau đó là thảo luận phương án áp dụng, chỉnh sửa chi tiết dựa trên thực lực từng tiểu đội mà sắp xếp.
Sau 15 phút, Hàn Phong mới trầm giọng nói:
- Chúng ta binh chia ba đường, từ ngày hôm nay, bắt đầu đẩy quân tới trung tâm huyện Liễu Lâm.
- Đường thứ nhất vẫn là trên đại lộ Thanh Hà này sẽ do phó đại đội Ngô Soái dẫn đầu, các tiểu đội trưởng Đào Đại Tư, Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân hỗ trợ.
Ba tiểu đội trưởng này thực lực yếu nhất, cần cao thủ như Ngô Soái áp trận trấn giữ.
- Đường thứ hai là đại lộ Thanh Liễu, do tiểu đội trưởng Chu Vấn dẫn đầu, các tiểu đội trưởng Kha Thành, Hứa Dương, Mã Mộng Đình hỗ trợ.
4 người này là 4 người thực lực khá, kết hợp với nhau thuần thục đã lâu, đủ để ứng phó tình huống, rất thích hợp với đại lộ Thanh Liễu.
- Đường cuối cùng là đại lộ Thanh Lâm do tôi dẫn đầu, các tiểu đội trưởng Châu Lam, Quan Bình, Lý Võ Lạc hỗ trợ.
Quan Bình và Lý Võ Lạc là nhân tố mới, hắn muốn xem biểu hiện đối phương ra sao. Về phần Châu Lam, để cho nàng ta hỗ trợ bảo đảm an toàn cho đám tân binh.
- Tiểu đội của Nhạc Sơn phụ trách thanh lý cá lọt lưới.
Nhạc Sơn xúc động thiếu chút phát khóc. Hắn đã chính thức được nắm binh quyền rồi.