Hàn Phong nhìn cảnh này cũng dâng lên xúc động không nhỏ.
Đây là những chiến sĩ dưới trướng, vì đủ các loại nguyên nhân khác nhau mà bị thương.
Có người bị thây ma cào trúng quyết đoán chặt tay tự cứu, có người bị thây ma tay to đập trúng, tuy không bị trảo rách da nhưng lại bị đập gãy xương, có người bị P2 gào thét tới mù mắt, có người thủng tai thủng màng nhĩ, có người đang hoảng loạn phát điên liên tục lẩm bẩm, có người cả đầu băng bó vì bị đồng đội ngộ thương.
Có người bất động, chỉ có ngực là nhấp nhô nhẹ nhàng.
Còn có vài người ôm bụng rên rỉ vì ăn rau dại thử nghiệm.
Ngày hôm nay không có hắn trấn thủ, quả nhiên số lượng thương binh lại tăng lên.
Hàn Phong đi từng giường bệnh, an ủi động viên từng người một, còn đem rất nhiều phiếu lương thực vật tư tặng cho bọn họ, sau đó hắn trầm giọng hứa hẹn:
- Thương thế của mọi người cũng là thương thế của tôi. Tôi tại đây hứa hẹn, mọi người sẽ không bị bỏ lại phía sau, đồng thời bản thân tôi cũng sẽ đem hết sức lực ra tìm cách cứu chữa!
Vài đội viên tương đối nhạy cảm lập tức khóc rống lên.
- Hàn đội trưởng, có lời đảm bảo của anh, chúng tôi yên tâm rồi…
- Hàn đội trưởng, đa tạ anh đã cho người chăm sóc con trai tôi…
Vài đội viên mạnh mẽ hơn trong mắt cũng rưng rưng. Hàn Phong tới thăm động viên làm bọn họ cảm động, phiếu lương thực, phiếu vật tư chính là thứ mà bọn họ có thể nhìn thấy, sờ được, dùng được, là minh chứng cho cam kết của hắn.
Hàn Phong nói lời kia cũng không phải nói suông. Sau khi nhìn thấy một tiểu đầu mục tên Thường Vân dưới trướng Đổng Thành, người kia sở hữu kỹ năng tam giai hệ trị liệu, hắn hiểu những người ở đây đều sẽ được chữa trị.
“Sớm thôi, nhiều nhất cũng chỉ 10 ngày nữa thôi…”
Trấn an xong những thương binh này, Hàn Phong tiến tới bên một bác sĩ nói:
- Tôi cần tư vấn vài điều.
Nữ bác sĩ khoảng 40 tuổi lập tức nói:
- Đại đội trưởng, chúng ta qua bên kia.
Bên cạnh phòng cứu thương có phòng vật tư nhỏ. Đây là phòng trực đêm, phòng lưu trữ bệnh án, thuốc thang, dịch truyền các loại.
Số lượng không phải rất nhiều.
Bệnh viện Thanh Hà cách nơi này hơn 3 cây số, Hàn Phong còn chưa có dẫn quân đi đánh hạ được, bởi vì nó nằm trên con đường dẫn tới trung tâm huyện Liễu Lâm. Số vật tư thuốc thang hiện tại hầu hết lấy ra từ tủ thuốc nhà dân và một phòng khám tư nhân nho nhỏ.
Sau khi vào phòng ngồi xuống, Hàn Phong hỏi thẳng vấn đề chính:
- Cô có hiểu biết thế nào về linh hồn?
Bác sĩ kia có chút ngỡ ngàng, sau một hồi bối rối, nàng ta cẩn thận đáp lại:
- Đại đội trưởng, các tài liệu y học chính quy rất ít đề cập tới vấn đề này…
Hàn Phong gật đầu nói:
- Tôi cần thông tin, bất kể chính quy hay không chính quy.
Nghe được yêu cầu của hắn, bác sĩ này không khỏi thở ra, bắt đầu chi tiết đáp lại, mà Hàn Phong cũng rất cẩn thận lắng nghe, thi thoảng đặt nghi vấn. Cuối cùng bác sĩ tổng kết:
- Tóm lại những nội dung trên, linh hồn nếu có tồn tại, nó có thể coi như hạt nhân trong sự vận hành của cơ thể. Tất nhiên, đây là thực chất hoá từ trừu tượng, cách giải thích của tôi chưa hẳn đã đúng, đó chỉ là góc nhìn cá nhân.
Hàn Phong gật đầu xem như đã hiểu, hắn lại tiếp tục hỏi:
- Tâm trí là gì?
Bác sĩ lại giảng giải chi tiết các vấn đề từ học thuật tới ngoài chuyên môn.
- Ừm, có thể coi tâm trí như suy nghĩ đang diễn sinh trong đầu, ý thức, nhận thức, trí nhớ, cảm xúc, bản năng… Bao gồm tất cả những thứ này, đều có thể coi như tâm trí.
Hàn Phong âm thầm gật đầu.
Hệ thống nói “thể tâm trí” là thể diễn sinh ra từ “thể linh hồn”, điều này nếu thực chất hoá ra như một khối băng, thì thể linh hồn chính là bản thân tảng băng, còn thể tâm trí là nước chảy ra từ tảng băng đó.
Nước cần nguồn mới có thể xuất hiện, nguồn nước của thể tâm trí ở đây chính là thể linh hồn xuất ra. Thây ma không có linh hồn, giống như nước không nguồn, khi kỹ năng Phá Tâm Linh tác động, tất cả ý chí khát máu của nó sẽ bị tiêu tan sạch sẽ, dẫn tới chết vì mất ý nghĩa tồn tại.
Tất nhiên thây ma cấp cao khẳng định có số lượng ý chí dồi dào hơn, phòng ngự cường đại hơn, không dễ mà tiêu diệt.
Về phần nhân loại, Phá Tâm Linh chỉ tác động được tới thể tâm trí, giống như lau nước từ tảng băng tiết ra, mà linh hồn sẽ liên tục diễn sinh ra tâm trí mới, phá tâm linh của Hàn Phong, khó mà giết được người.
Chưa bàn tới việc kỹ năng nhị giai này uy lực không thể ngay lập tức “lau” hết tâm trí mục tiêu, chỉ từ việc nó không tác động được tới “nguồn” là thể linh hồn, tâm trí mới sẽ liên tục được diễn sinh ra. Dùng Phá Tâm Linh chỉ nhằm quấy nhiễu mà thôi.
Hắn cuối cùng đã hiểu tại sao khi sử dụng phá tâm linh lên nhân loại, đối tượng kia sẽ trở nên ngơ ngác. Haha, kỹ năng này không khác gì một cục tẩy, đem tẩy đi những suy nghĩ chớp nhoáng trong đầu.
Đạt được hiểu biết nhất định, Hàn Phong lại tiếp tục hỏi:
- Tiềm thức là gì?
Điều này liên quan trực tiếp tới một món trang bị cực kỳ đặc biệt của Hàn Phong, giấy suy tưởng level 3.
Vật kia càng giống da của một loại thú nào đó hơn là giấy.
Bác sĩ kia trầm ngâm một lát rồi nói:
- Để tôi lấy ví dụ cho dễ hình dung nhé. Hôm nay anh tới nơi này thăm bệnh, nói chuyện rất nhiều với tôi, vậy thì tiềm thức của anh sẽ ghi lại thông tin này. Tuy nhiên, anh không nói chuyện, tiếp xúc với bác sĩ và y tá khác, gần như bỏ qua họ, chỉ hai ba ngày sau liền quên mất việc khi đó họ đang làm những hoạt động gì. Tiềm thức chính là một tấm gương phản chiếu tất cả những sự việc này, gần như hoàn hảo một cách chi tiết.
- Có thể coi tiềm thức như một cuốn băng của cuộc đời, nó lưu trữ những thông tin mà bản thân đã trải qua và vô tình bỏ qua. Anh làm gì, nói gì, vô tình hay cố ý, tất cả đều được ghi lại trong tiềm thức…
Hàn Phong cuối cùng đã hiểu.
Giấy suy tưởng không phải giấy đọc tâm, nó là đầu DVD phát phim.
Nó “đọc” thể tiềm thức của mục tiêu và “phát” ra ngoài như một cuộn băng.
Việc này khác “đọc tâm”.
Thực sự là có chút khủng bố. Cái kia, nếu đủ hiểu biết về tiềm thức, khai thác được nó, vậy thì gần như có thể trở thành toàn trí.
Trước tận thế có vài người có khả năng đặc biệt như nhìn qua liền nhớ, gặp qua liền rõ nét. Có người đọc qua một cuốn sách liền thuộc từng chữ bên trong, có người chỉ ngồi trực thăng dạo vài vòng liền có thể vẽ lại chi tiết cả một thành phố, có người nhớ được tên và khuôn mặt của tất cả những người đã gặp.
Đây phải chăng là biểu hiện của vận dụng thể tiềm thức tới cực hạn?
Hàn Phong không khỏi tự mình lẩm bẩm:
“Nói thể tiềm thức bao trùm thể tâm trí cũng không sai. Nó quả nhiên “ở ngoài” và “song song” mà…”
“Hoá ra không phải luôn có con mắt vô hình xuất hiện bên cạnh mình để chằm chằm theo dõi. Con mắt kia, chính là chính mình.”
“Không, không thể kết luận. Kiến giải này chỉ để tham khảo, sau này cần đối chiếu nhiều nguồn hơn.”
“Khoan đã? Nói vậy, bản thân mình cũng đang sở hữu một kỹ năng vận dụng sức mạnh từ thể tiềm thức? Haha, thật sự là có điểm thú vị.”
“Cũng không biết còn bao nhiêu “thể” nữa. Thật sự là mù tịt mà. Nếu không tiếp xúc, vậy thì không có thông tin để mà tìm hiểu a…”
Sau khi nhận được câu trả lời đầy đủ cho thắc mắc cá nhân, Hàn Phong mới tiếp tục hỏi:
- Thử nghiệm mà tôi giao, mấy người làm tới đâu rồi?
Bác sĩ kia trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cần ít nhất 4 ngày, không, phải một tuần nữa mới có kết luận hoàn hảo. Thủ lĩnh, cái này là thử nghiệm trên người…
Hàn Phong hiểu ý của vị bác sĩ này là gì.
“Y đức.”
Đây là rào cản cản trở thử nghiệm. Haha, không phải ai cũng giống như tên Âu Dương Tà kia, làm việc không chút cố kị.
Nếu Âu Dương Tà có chuyên môn về chuyện hắn đang muốn làm, hắn khẳng định sẽ đẩy việc này cho ma đầu kia.
Hàn Phong gật đầu hài lòng, động viên nàng ta mấy câu, sau đó từ balo sau lưng lấy ra một phiếu lương thực vật tư.
Phiếu này chưa có số, chỉ cần điền một con số lên khoảng trống, có thể cầm nó lấy được số vật tư tương ứng từ phòng tài vụ.
Hắn thản nhiên đẩy phiếu vật tư trống này cho đối phương:
- Đây là bồi dưỡng cho các vị.
Nhìn hành vi “đút lót” công khai như vậy, vị nữ bác sĩ này mấp máy môi mấy lần, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận rồi cảm tạ.
Nàng không còn người thân nữa, vật tư không phải rất cần thiết khẩn cấp, có thêm nữa thì tốt, không thì thôi… Nhưng những thành viên khác trong đội cứu thương thì có, bọn họ không thể sống mãi bằng tiền lương tiêu chuẩn được, vợ con, người thân, cha mẹ họ sẽ đói ăn, tất nhiên phải bồi dưỡng thêm.
Mà muốn nhận bồi dưỡng thêm bao nhiêu, Hàn Phong để họ tự mình quyết định con số. Việc này đừng vội mừng rỡ hay vui sướng, bởi vì đây là một con số vô cùng khó để có thể viết ra được.
Nếu lấy 100 cân lương thực, vậy đóng góp phải tương đương 100 cân lương thực. Nếu lấy 1000 cân, tốt thôi, đóng góp tương ứng 1000 cân.
Đây là tận thế, lương thực lấy ra không thể nhét vào ngân hàng hay ăn hết liền một lúc được, chỉ có thể cất giữ trong nhà. Nếu ngươi nhận nhiều vật tư mà không có đóng góp tương xứng, haha, xem tổ chức có cho ngươi cất trong nhà không.
Phiếu trắng này đánh thẳng vào lòng tham của con người. Người còn sống là còn tham, còn sống là còn ham mê vật chất. Ngươi muốn lấy nhiều, ta không cấm, nhưng bỏ đúng công sức ra.
Nàng có thể tưởng tượng những vị đồng nghiệp kia sẽ cắn răng mà rút ngắn thời gian thử nghiệm xuống, làm ra cống hiến lớn hơn, từ đó có thể viết nhiều số 0 đằng sau số 1 hơn trên cái phiếu trắng này.
Y đức bình thường đã khó giữ, y đức trong tận thế này, càng khó giữ.
Sau khi rời đi phòng quân y, Hàn Phong tới thẳng phòng tài vụ.
Phòng tài vụ nằm ngay sát bên cạnh kho chứa. Kho chứa này trước đây là nhà để xe của ký túc xá này, hiện tại được chuyển thành phòng lưu trữ vật tư, bên trong chất chứa hơn 30 tấn lương thực thực phẩm các loại của trấn hi vọng.
Đây là khu vực được cấp điện 24/7 bởi máy phát điện, chẳng những thế an ninh còn được đảm bảo cực kỳ nghiêm ngặt.
Nhạc Sơn điều tới đây 6 đội viên canh chừng, tất cả đều sở hữu súng trường tấn công MP5A3, hơn nữa mỗi nửa ngày lại có một người phi phàm cấp 6 luân phiên từ chiến trường thây ma trở về canh giữ, có thể coi như đủ thực lực ngăn cản bất kỳ đợt tấn công hay quân trộm cắp nào.
“Lần này về phải phạt nặng tên Nhạc Sơn cái tội canh giữ không nghiêm. Hừ, ngày nào cũng có một tên to xác nào đó lẻn vào kho ăn trộm cá mà bọn hắn không phát hiện ra…”
Hàn Phong vừa nghĩ vừa tới bên ngoài phòng tài vụ, một đội viên canh giữ lập tức luống cuống cúi chào.
Dường như đây là lần đầu tiên thủ lĩnh tới nơi này.
Hàn Phong tuỳ tiện đáp một câu, sau đó mở cửa phòng tiến vào.
Trong phòng, Phương Tường đang vò đầu bứt tai mà kịch liệt ghi ghi chép chép.