Hàn Phong nhướng mày. Xem ra những ai tranh thủ được thời gian ban đầu thăng cấp mới có thể nhận thưởng. Phải chăng khi đạt cấp 5, nhận được nhiệm vụ kia cũng sẽ có giới hạn thời gian?
Xem ra việc tăng cấp càng lúc càng cấp bách. Chỉ cần chậm trễ, e rằng sẽ mất đi rất nhiều cơ hội. Cấp 10, cấp 20 thì sao?
Hắn không có suy nghĩ lung tung nữa mà chỉ tinh thạch phía dưới nói:
- Thứ này gọi là tinh thạch kinh nghiệm, có thể giúp gia tăng 12 exp, các ngươi tự mình phân chia.
Thây ma lv6 này chỉ rớt ra một vật như thế, Liễu Huyên đương nhiên không tham gia vào tranh đoạt, nàng cảm ơn hai người Phương Mã còn chưa hết.
Mã Mộng Đình cũng ra sức từ chối, nói bản thân đã nhận được 6exp, hơn nữa phải nhờ Phương Tường tranh thủ thời gian cản lại công kích nên nàng mới có thể đắc thủ.
Cuối cùng Phương Tường cũng đồng ý nhận tinh thạch kia, biến nó thành quang mang nhập vào thân thể.
Lúc này hắn nhấc lên gậy bóng chày, thành thật hướng Hàn Phong xin chỉ giáo:
- Hàn lão đệ, ngươi nói bọn ta nên cường hoá ra sao?
Bọn họ đều đã tăng lên cấp 2, đều có 4 điểm tiềm năng cùng 1 điểm kỹ năng. Hàn Phong trầm ngâm một giây, sau đó quyết đoán nói:
- Phương tổng ngươi nên cường hoá thể lực, nhanh nhẹn, sức mạnh, điều đó phù hợp với kỹ năng cường hoá kép của ngươi. Về phần Liễu Huyên, Mã Mộng Đình, ta khuyên các ngươi nên cường hoá thể lực, trí lực, có thể phát huy ưu thế lớn nhất. Còn điểm kỹ năng, có thể lựa chọn sử dụng ngay để tăng cấp, cũng có thể tích luỹ lại, chờ khi nhận được kỹ năng tốt hơn sẽ cộng.
Ba người kia đều lựa chọn nghe theo Hàn Phong mà phân phối điểm tiềm năng. Về phần điểm kỹ năng, cũng không có ai giữ lại làm gì, nhất nhất sử dụng.
Tăng lên thực lực trước hết, tăng khả năng sống sót mới là vương đạo. Nếu không thể sống sót, vậy làm gì có cái gọi là “chờ đợi về sau”.
Hàn Phong lại khoát tay nói:
- Được rồi, mấy người có lẽ nên trở về nghỉ ngơi hồi phục, tiếp theo đây có lẽ sẽ có rất nhiều thây ma.
Ba người nghe thấy Hàn Phong nói vậy, tất nhiên đều vô cùng kinh sợ, vội vã trở về ô tô.
Hàn Phong sau khi thấy bọn họ chui vào trong xe thì xoay người, từ bên hông rút ra một khẩu súng ngắn. Chính là khẩu k54 lấy được tại công ty.
Hắn tiến hai mươi mấy mét về phía xa, chọn một thây ma level một, ngắm chuẩn, bóp cò.
Đoàng!
Thanh âm súng nổ chát chúa vang lên, để cho đám thây ma ở đây đều rung rinh động đậy, nhất tề quay về bên này. Một vài thây ma trên lầu hai cố gắng rướn người, kết quả ngã gãy cả cổ.
Hàn Phong nhìn lại thây ma bị bắn nát đầu chết rũ, điểm exp của hắn vẫn dừng lại ở 125/150, trong lòng dân lên nho nhỏ hụt hẫng. Dẫu đoán trước khi sử dụng súng đạn sẽ có khả năng cao không nhận được tài nguyên, nhưng thực tế chứng minh vẫn đả kích hắn một chút.
- Kế hoạch ôm súng máy an nhàn thăng cấp lại đổ bể rồi…
Hắn không khỏi cười khổ, nhìn đám thây ma đang tụ lại, tức giận quát:
- Vậy thì các ngươi phải trả giá.
Một trận đồ sát gió tanh mưa máu bốc lên, Hàn Phong dùng 3 phút đồng hồ tiêu diệt 19 thây ma, thành công thu về 28 exp cùng một thẻ trang bị.
“Đinh! Ủng gia tốc lv2. Thuộc tính: +3 nhanh nhẹn. Vật phẩm giới hạn, không thể chồng lặp hiểu quả gia tăng với vật phẩm cùng loại”.
Hàn Phong khoé miệng co giật, thế nào lại ra ủng gia tốc lần nữa chứ, đây không khỏi quá xui xẻo đi. Hắn không chịu nổi đả kích, lập tức ngồi xuống, đem đôi ủng gắng gượng đeo trùm vào bên ngoài.
Hành động cố đấm ăn xôi của hắn chẳng mang lại tác dụng gì. Điểm nhanh nhẹn không hề tăng lên, chỉ có bàn chân là có chút đau nhức vì thít chặt.
Hắn đành cởi bỏ đôi ủng, ném vào balo sau lưng.
- Cộng 3 điểm trí lực, 1 điểm thể lực. Điều ra bảng thuộc tính.
“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.
- Chức nghiệp: Thường dân.
- Cấp độ: 6 (Exp 2/300)
- Sức mạnh: 17 (10)
- Nhanh nhẹn: 16 (10)
- Thể lực: 6/18
- Trí lực: 10/18
- Phục hồi: 11 (10)
- Chống chịu: 11 (10)
- Bộc phá: 155%
Kỹ năng chủ động: Điều khiển hàn băng (+2)
Kỹ năng bị động: Trinh sát nhãn. Tăng cường sức mạnh. Tăng cường nhanh nhẹn. Tăng cường chống chịu. Tăng cường phục hồi.
Điểm kỹ năng: 1
Điểm tiềm năng: 0
Minh tệ: 193
Vũ trang: Trảm mã đao lv2, Ủng gia tốc lv2, vòng tay trị liệu lv2, áo khoác tận thế lv3, nhẫn sức mạnh lv2. Kính dạ quang lv2.”
- Có tư cách khiêu chiến rồi.
Lẩm bẩm một câu, Hàn Phong xoay người chạy thẳng về 2 chiếc ô tô.
Hắn gõ cửa chiếc Ford Raptor, trầm giọng nói với Liễu Huyên:
- Hồi tức cho tôi.
Liễu Huyên đã phục hồi tới 7 điểm trí lực, cũng cộng 1 điểm vào hồi tức. Nàng ta vừa sử dụng, hào quang xanh lá phát ra, Hàn Phong lập tức cảm thấy bản thân được gia tăng 6 điểm thể lực, đem thể lực hắn kéo lên 12 điểm.
Nhìn thấy Hàn Phong phục hồi, Liễu Huyên nhẹ giọng nói:
- Hồi tức của tôi giảm tiêu hao xuống còn 4 phút, có cần chờ đợi để sử dụng tiếp không?
Hàn Phong lắc lắc đầu:
- Không cần, vậy là đủ rồi. Nếu sử dụng tiếp, e rằng cô sẽ lại ngất xỉu.
Liễu Huyên lập tức xấu hổ cúi đầu.
Hàn Phong không có để ý tâm trạng nàng ta, dặn dò hai người cẩn thận xong, lập tức chạy về chiếc xe Jeep bên cạnh.
Còn chưa tới gần, hắn đã nghe được âm thanh trẻ con có chút nức nở:
- Mụ mụ, con đói…
Cùng với đó là thanh âm bất lực xen lẫn khổ sở của Mã Mộng Đình:
- Chờ mẹ một chút, mẹ lại ra ngoài một chút, sẽ có đồ ăn, có được không? Tiểu Vũ ngoan, chờ mẹ một chút nhé…
Cốc cốc.
Trong lúc ba mẹ con trò chuyện, bên ngoài chợt có tiếng gõ nhẹ vào kính xe, thanh âm trao đổi bên trong theo đó lập tức im bặt.
Thân thể ba mẹ con Mã gia đều run lên nhè nhẹ. Bọn họ vô cùng ám ảnh âm thanh này, nó đã liên tục vang lên hơn một giờ đồng hồ trước khi Hàn Phong xuất hiện.
Mã Mộng Đình vội cầm lên gậy bóng chày, xoay người nhìn qua bên cạnh. Sau khi nhận ra người tới là Hàn Phong, nàng mới khẽ thở dài một hơi, mở cửa xe nói:
- Tôi tới đây. A…
Trước mặt nàng là bàn tay của Hàn Phong đưa tới, trong lòng bàn tay chính là hai gói bánh quy mạt mạt. Thứ này được hắn nhặt được ở văn phòng công ty, cũng không biết là của vị đồng nghiệp xấu số nào.
Mã Mộng Đinh trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc không tên, khoé mắt có chút ướt át, giọng nói cũng có chút run rẩy cùng nghẹn ngào, vừa tiếp lấy hai túi bánh, vừa cúi người chân thành:
- Cảm… Cảm ơn anh…
Nàng cũng không biết phải nói gì hơn, chỉ cảm thấy lựa chọn đi theo Hàn Phong cho tới giờ phút này xem như hoàn toàn chính xác.
Nàng nhanh chóng đem 2 túi bánh quy mạt mạt đưa cho hai chị em Đinh Tịnh Nhi, Đinh Vũ, gấp gáp nói:
- Hai đứa mau ăn đi. Ăn xong lại ngủ một chút, không được mở cửa chạy lung tung, biết không?
Sau khi bàn giao xong, Mã Mộng Đình mới mở cửa xuống xe, giọng nói không tránh khỏi có chút thấp thỏm:
- Là… Là chiến đấu sao?
Hàn Phong miệng nhai bánh quy, thản nhiên ném nửa túi còn lại cho nàng ta nói:
- Ăn một chút còn có sức lực… Được rồi, đúng là sẽ có chiến đấu, bất quá cô đứng phía sau là được, cố gắng tập trung hết sức, chỉ cần tôi ra lệnh, lập tức phải thi triển lôi cầu.
Mã Mộng Đình cầm lấy nửa túi bánh, vừa ăn vừa thở dài. Loại bánh mạt mạt này, ngày thường nàng và gia đình tuyệt đối không mua ăn, thế nhưng bây giờ nó lại trở lên thơm ngon lạ thường.
Nghe Hàn Phong nói, nàng thầm thở ra một hơi, gật đầu đồng ý. Nàng đã chứng kiến qua sự mạnh mẽ của hắn, biết rằng bản thân chiến đấu bên cạnh hắn an toàn hơn xa bên cạnh hai người Phương Liễu. Nàng lo lắng chính là sợ bản thân chẳng may gặp chuyện, hai đứa con sẽ lập tức mất đi điểm tựa mà rơi xuống vực sâu.
Nghĩ tới lão công xấu số vì bảo vệ ba mẹ con mà chết đi, Mã Mộng Đình không nhịn được vô cùng đau khổ, thế nhưng vì con, nàng vẫn phải gắng sức nhịn xuống.
Hàn Phong không rảnh quan tâm tâm trạng Mã Mộng Đình. Hắn bước tới trước cửa nhà cao giọng hô lên:
- Ngô Soái, chuẩn bị xong chưa?
3s sau, Ngô Soái khuôn mặt kiên nghị thò ra cửa sổ đáp lại:
- Hàn đại ca, ta đã chuẩn bị xong.
Hàn Phong gật đầu:
- Một lát ngươi tiến lên thu hút hoả lực của nó, ta và bạn đồng hành sẽ tìm cơ hội kết liễu!
Ngô Soái không chút do dự đồng ý:
- Được!
Hai người Hàn Phong đều thuộc trường phái lôi lệ phong hành, sau khi thảo luận sơ bộ chiến thuật, Hàn Phong dắt theo Mã Mộng Đình xông vào toà nhà.
- Khè…
Vừa bước vào cửa đã có một thây ma mặt mày hư thối tiến tới đe doạ. Hàn Phong không chút nao núng, bổ ra một đao, sau đó ra lệnh:
- Tôi đi trước mở đường, cô đi đoạn sau, khoá tất cả cửa phòng lại.
Nhà trọ của hắn có 6 tầng, mỗi tầng 10 phòng, mỗi phòng ít cũng có 2 người, nhiều cũng 4, 5 người. Nếu để tất cả bọn chúng lao ra sẽ cực kỳ mất thời gian giải quyết.
Hàn Phong bước từng bước tới, bổ ra từng đao chuẩn xác, đem mấy thây ma cản đường chém chết sạch sẽ. Mà Mã Mộng Đình phía sau cũng nhanh chóng đem tất cả cửa phòng đóng lại. Có phòng bên trong còn hai ba thây ma đang quỳ gối gặm thịt, không kịp phản ứng liền bị nhốt chặt.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã lên tới tầng 2, Hàn Phong trầm giọng nói:
- Lui lại.
Mã Mộng Đình không dám làm trái, tinh thần sớm tập trung cao độ, vừa nghe hắn ra lệnh liền lui tới cầu thang bộ.
Thây ma tại tầng 2 so với tầng 1 còn đông hơn.
Một con thây ma tay to cao 2 mét cùng mấy con nhỏ hơn lúc nhúc tiến về bên này.
“Thể lây nhiễm level 9, có cự lực to lớn, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”
“Thể lây nhiễm level 4, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”
“Thể lây nhiễm level…”
Tổng cộng 7 thây ma có lớn có nhỏ chen chúc trong hành lang chật hẹp, cũng không biết bọn chúng làm sao lại lên cấp nhanh như vậy.
- Hẳn là đã có rất nhiều người bị ăn thịt…
Hàn Phong nhủ thầm một câu, bàn tay xuất hiện một băng thương dài chừng hai mét, thương đầu lóng lánh sắc bén, vút một tiếng phóng về phía trước.
Phập!
Mũi thương chuẩn xác ghim vào hốc mắt thây ma tay to, ghim xuyên qua cái đầu mục ruỗng của nó, để cho nó chưa kịp làm ra tác dụng đã chết ngay tức khắc.
Hàn Phong so với khởi đầu vất vả, hiện nay đã là level 6, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Mã Mộng Đình phía sau cũng kinh hãi tới ngây người. Một thây ma khủng bố tới vậy, đứng trước mặt Hàn Phong lại giống như đậu hũ không có lực phản kháng.
- Cô đi đoạn hậu, nhớ nhặt vật phẩm, sau đó đóng cửa phòng rồi chạy theo tôi.
Hàn Phong tuỳ tiện chỉ đạo một câu, sau đó bước lên một bước, huy đao chém tới thây ma level 2 gần nhất, lại đạp một đạp cho thây ma level 4 ngã ra sàn. Hắn thò tay rút ra băng thương, đâm liên tiếp mấy nhát, đem lũ còn lại chém giết sạch sẽ.