Chương 121: Con đường trải sẵn

- Chiến tranh, tới gần rồi.

Nghe thấy thông báo này của Hàn Phong, những tiểu đội trưởng ngồi đây không có một chút hưng phấn, trái lại là một cảm giác nặng nề ngập tràn sầu lo.

Chỉ một đầu P2 đã khiến toàn trấn thiếu chút bị nó diệt sạch, nếu là một binh đoàn 3 vạn quân thây ma, ít nhất cũng có vài đầu quái vật khủng bố như vậy.

Đến lúc đó, làm sao chống lại đây…

Hàn Phong liếc mắt một vòng, nhìn tới Đào Đại Tư và Hứa Dương.

Hai tiểu đội trưởng mới tấn thăng này cũng không phải hắn tuỳ ý bổ nhiệm. Ngay từ 3 ngày trước hắn đã lên kế hoạch cho việc này rồi. Chiến tranh cần quân, cũng cần tướng. Cần người hi sinh, cũng cần người nêu gương hi sinh.

Họ được bổ nhiệm chính là để chuẩn bị cho cuộc chiến với thây ma sắp tới đây. Bằng không thì lý nào Hàn Phong chịu để một nam nhân thân chính phủ, một nữ nhân cơ bắp to não nhỏ đứng ra nắm quyền chứ.

Có thực lực vượt trội thì bước lên mà cống hiến đi thôi.

Tin tức xấu đã công bố xong xuôi, Hàn Phong mới chậm rãi công bố tin tức tốt:

- Mọi người không cần quá bi quan. Chúng ta đối diện thi đàn cũng không nhất thiết phải dùng gậy đập, đao chém, thân cận thân chiến đấu. Tôi mới nắm được thông tin địa điểm về một kho vũ khí, ngày mai sẽ lập tức lên đường tìm kiếm.

Nghe thấy hắn nói vậy, không khí cuộc họp mới được giải khai bí bách. Chu Vấn không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Đại đội trưởng, kho vũ khí kia có quy mô bao lớn?

Hàn Phong thản nhiên đáp:

- Ít nhất đủ trang bị cho 7 trung đội.

Những người ở đây đều hít vào một hơi lãnh khí, sau đó là vẻ mặt mừng như điên.

7 trung đội sao, mỗi trung đội tối thiểu có 20 đội viên, vậy cái kho vũ khí kia tối thiểu nhất cũng có 150 khẩu súng chứ hả.

Nếu là quy mô lớn, thậm chí kho vũ khí nọ còn có trên 300 khẩu súng. Đây đủ trang bị cho toàn bộ trấn Hi Vọng.

Đánh nhau bằng vũ khí lạnh, bọn họ khẳng định khó có cửa thắng. Nhưng chỉ cần có súng, bọn họ vừa đánh vừa lui, cách xa xa xạ kích, vậy thì 3 vạn thây ma cũng không phải không có khả năng chiến thắng.

Chỉ cần đủ đạn dược mà thôi.

Đối với kho vũ khí mả Hàn Phong nhắc tới, bọn họ đều dâng lên vô tận mong chờ.

Hàn Phong giơ tay lên bình tĩnh nói:

- Ngày mai chúng ta sẽ binh chia hai đường. Đội thứ nhất gồm Chu Vấn, Kha Thành, Mã Mộng Đình, Hứa Dương, Kiều Ti Vân, Lục Đại Nguyên ở lại căn cứ trấn thủ, đồng thời bắt đầu đẩy quân tiêu diệt thây ma tại những đường nhánh dẫn tới 3 con đường chiến trường chính. Hành động này do Chu Vấn đứng đầu, Mã Mộng Đình và Kha Thành hỗ trợ.

- Đội thứ hai gồm tôi, Ngô Soái, Châu Lam, Đào Đại Tư, Từ Thôi lên đường tìm kiếm súng đạn.

Sau khi phân chia đội nhóm xong, Hàn Phong mới để cho Liễu Huyên phát cho mỗi người một cái bản đồ.

Đây là bản đồ khu vực xung quanh trấn Hi Vọng và những con đường nối tới trung tâm huyện Liễu Lâm. Bản đồ này được sao chép từ bản đồ huyện Liễu Lâm, thứ bọn họ lấy được ở ký túc xá cảnh sát cơ động.

Bên trên bản đồ nhỏ này đã khoanh tròn từng khu vực mà nhóm người ở lại sẽ tấn công vào ngày mai. Hàn Phong vừa trực tiếp đưa ra chỉ đạo, vừa tạo điều kiện cho Chu Vấn, Mã Mộng Đình, Kha Thành nêu ý kiến, dần dần tạo thành một cái kế hoạch tương đối hoàn chỉnh.

Chu Vấn là người hắn muốn bồi dưỡng, Mã Mộng Đình rất khôn khéo, thích hợp ở lại để cố vấn và ra quyết định, Kha Thành thì có kỹ năng tam giai trên người, thực lực mạnh thứ ba tại trấn Hi Vọng.

Trong điều kiện hầu hết thây ma cấp cao xung quanh trấn Hi Vọng đã bị làm thịt, đội ngũ này có thể coi là cực kỳ mạnh mẽ.

Sau khi bàn bạc xong kế hoạch tác chiến cho nhóm người ở lại, Hàn Phong mới tiếp tục nói:

- Chiến tranh tới gần, chúng ta ngoài nỗ lực gia tăng thực lực thì còn cần chuẩn bị kỹ thể lực, sức lực. Từ ngày hôm nay, tôi quyết định tăng lượng lương thực nhận được khi quy đổi chiến công lên.

Theo hiệu lệnh của hắn, Phương Tường đưa cho Liễu Huyên một cái bản báo cáo cho tiết về thông báo quy đổi mới nhất, sau đó Liễu Huyên lần lượt phân phát cho mọi người.

Trước đây 1 chiến công đổi 1 lạng gạo.

Hiện tại, 1 chiến công có thể đổi 1,2 lạng gạo.

Việc này dẫn tới lượng đồ ăn mỗi người nhận được khi làm việc sẽ tăng lên, đồ ăn tăng, sức lực sẽ khoẻ mạnh. Mỗi ngày nhận được lượng thức ăn lớn hơn 20%, có yếu nhược cũng dần phục hồi.

Ngoài ra còn có mức lương cơ bản thay đổi.

Lương của sĩ quan đều tăng gấp đôi hiện tại, lương của đội viên chính thức, đội viên dự bị và nhân công vẫn bỏ trống.

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Mọi người nêu ý kiến đi.

Đây là quyền dân chủ mà hắn thể hiện ra. Tất nhiên để được thông qua, ý kiến của hắn vẫn là quan trọng nhất.

Dân chủ trong khuôn khổ là điều hắn muốn. Hay nói một cách nghiêm trọng, Hàn Phong đang thi hành chính sách bán độc tài.

Trần Diệu Âm nhìn báo cáo trong tay thì nhanh chóng nói:

- Tăng đồ ăn cho quân dự bị a. Tập luyện rất tốn năng lượng.

Nàng nhận được kỹ năng quang giáp nhị giai cho chiến dịch săn giết thể sức mạnh, chiến công còn lại chẳng có bao nhiêu, không có tiền túi mà bỏ ra nuôi lính dưới trướng.

Tạ Hàm Hương phụ trách đội đào đất, tuy nhận được gần 200 cân lương thực quy đổi chiến công nhưng vẫn nhiệt tình kêu to:

- Nhân công cũng cần tăng ăn, công việc hiện tại rất kham khổ.

Ngay cả Phương Tường cũng nghiến răng đòi quyền lợi:

- Công việc hậu cần rất nhiều và phức tạp. Lương quá thấp, chẳng ai thèm làm.

Chu Vấn nghiến răng nói:

- Đội viên chính thức tăng gấp đôi luôn đi.

Kha Thành dù cảm thấy ăn uống hiện tại đủ tốt, tốt hơn xa bánh bột sắn ngày trước, nhưng điều đó cũng không cản trở hắn phát biểu:

- Tăng càng cao càng tốt a…

Đụng tới phân chia quyền lợi, mọi người bắt đầu cãi nhau chí tử không ai chịu ai. Khổ sở nhất là Phương Tường, lão là trưởng phòng vật tư, lương tăng thì áp lực điều tiết của lão cũng tăng, bởi vậy rất nhanh liền đổ đầy mồ hôi hột.

Cuối cùng dưới sự đồng thuận của đa số người, lương cơ bản đội viên chính thức tăng 1,4 lần, đội viên dự bị và đội đào đất 1,2 lần, đội tạp vụ tăng 1,1 lần.

Điều này khuyến khích người ta gia nhập đội ngũ chiến đấu hơn. Nếu làm những công việc khác, ngươi chẳng những đói ăn hơn mà lại còn không có tích luỹ.

Tận thế đã qua 8, 9 ngày, sự sợ hãi đối với thây ma đã được giảm đi đáng kể, nhất là 4 con thây ma Hàn Phong đặt trước cổng căn cứ có tác dụng trùng kích tâm linh rất lớn, để cho người dân trấn Hi Vọng không còn như vậy nhìn thấy thây ma liền sợ tới bủn rủn chân tay.

Hiện tại người ta bắt đầu chuyển qua lo nghèo, lo đói, lo không có tích luỹ cho tương lai, lo không có địa vị, lo sẽ bị bỏ lại khi biến cố xảy ra. Để thoát khỏi những điều này, chỉ có một con đường duy nhất, đó là gia nhập đội ngũ của Hàn Phong.

Một con đường mà Hàn Phong đã từng bước trải sẵn ra, chỉ đợi người khác bước vào.

Lại bàn bạc thêm một hồi nữa, cuộc họp tối nay mới đi tới hồi kết.

Hàn Phong sau khi kết thúc cuộc họp cũng không dự định nghỉ ngơi. Hắn đã dành cả buổi chiều để thảnh thơi phục hồi và chọc ghẹo phụ nữ, giờ là lúc để nạp lại điểm bộc phá, chuẩn bị cho ngày mai tiến công thăm dò kho vũ khí.

Hơn nữa, hắn cũng cần tự mình tìm hiểu tình hình cho rõ ràng hơn.

Sau khi về phòng thay vào y phục chiến đấu, hắn đeo lên kính dạ quang, sau đó thân thể xuyên qua bức tường mà chui ra khỏi phòng mình.

Kính dạ quang chỉ là một trang bị level 2, nhưng tác dụng nhìn đêm của nó so với tác dụng của một trang bị level 3 khác là không hề thua kém.

Tối nay trời quang mây tạnh, trăng không sáng nhưng sao vẫn sáng. Mặc dù vậy, trấn Hi Vọng vẫn ngập chìm trong một sự u ám khó nói lên lời. Chỉ có vài công sự quan trọng là sáng đèn, những nơi khác là một mảnh đen kịt, hầu như giơ tay không thấy năm ngón.

Hàn Phong vừa nhảy lên tường thành định rời đi thì nhíu mày nhìn qua một hướng, kia là một cái góc tường có chút đổ nát.

Dường như có hai cái thân ảnh đang dây dưa nhau?

Hắn nhảy hai cái tới một góc độ tốt hơn, lại thò tay chỉnh chiếc kính dạ quang trên mắt. Sau khi nhìn kỹ, khoé miệng hắn lập tức co rúm lại.

Kia không phải Ngô Soái và Kiều Ti Vân sao.

Ngô Soái lúc này nửa thân dưới tụt xuống mắt cá chân, hai tay nắm lấy tóc Kiều Ti Vân thô bạo dày vò.

Mà cái nữ tử kia thì nửa thân trên cũng không có lấy một mảnh vải, bộ ngực cự đại tuỳ tiện phơi bày trong không khí. Nàng ta quỳ trước hạ bộ Ngô Soái, đôi môi đỏ mọng há lớn ngậm lấy khúc thịt thừa của đối phương, còn rất nhiệt tình mà vươn ra đầu lưỡi liếm láp.

Hàn Phong khoảng cách quá xa, tất nhiên không thể nghe thấy âm thanh gì cả, nhưng hắn có thể đoán được Ngô Soái đang rên rỉ rất khí thế.

Nhìn cái khuôn mặt như phê thuốc của gã em họ, hắn thiếu chút nữa đã tạo ra một băng thương phóng về bên kia.

Hai người này thật sự là to gan, lại dám đánh dã chiến ngay tại nơi công cộng.

- Chết tiệt, nếu ai cũng như hai người này, dùng chiêu trò để đổi lấy lực lượng, vậy thì ai là người xông pha tiền tuyến đây.

Hàn Phong nghĩ tới việc bản thân khổ cực thiết lập nhằm dụ người khác ra trận thì không khỏi mắng thầm.

- Bất quá, bọn họ không sợ muỗi đốt sao? Í, có dị động…

Ở phía bên kia, Ngô Soái hai tay thô to bế thốc Kiều Ti Vân lên, sau đó đem chân váy nàng ta vén lên tới ngực, bắt đầu một chuyến công du vòng quanh thiên đường…

Mười lăm phút sau, Hàn Phong khuôn mặt xám xịt rời đi trấn Hi Vọng.

Hắn vừa rồi phải mất công sức canh chừng giúp Ngô Soái kẻo có người phát hiện ra, kia sẽ gây tổn hại uy danh của em họ.

Về phần nhìn bọn họ abcxyz, ân, chỉ là nhìn một chút, tiện thể học lỏm vài tư thế kỳ quái, không tổn hại uy danh của hắn.

- Chết tiệt, các ngươi hành sự quá lâu, lỡ mất bao nhiêu thời gian của ta…

Trấn Hi Vọng, sau khi đổi qua 7749 tư thế kỳ quái, Kiều Ti Vân hô hấp có chút dồn dập thấp thỏm nói:

- Ngô Soái, kia sẽ không bị phát hiện chứ?

Ngô Soái thò tay nắn bóp đôi nhũ hoa cự đại của nàng ta, tuỳ ý đáp:

- Bị phát hiện không phải càng kích thích sao?

Kiều Ti Vân cắn đôi môi đỏ mọng, dục hoả trong mắt thoáng chốc bùng lên, sau đó chợt há miệng kêu to:

- Hiếp dâm a. Cứu…

Ngày mai Ngô Soái có nhiệm vụ ra ngoài, nàng quyết định chiều theo ý hắn một chút xem như cổ vũ.

Sáng hôm sau, hai đội ngũ được phân chia từ trước đã chỉnh tề đứng trong sân rộng.

Hàn Phong nhìn qua đội ngũ ở lại trấn Hi Vọng dặn dò cùng kích động sĩ khí một hồi, sau đó mới nhìn qua đội ngũ tìm kiếm vũ khí của mình.

Tất cả 17 người.

Hắn giơ tay lên trầm giọng nói:

- Xuất phát!