Chương 118: Đừng coi thường phương diện nào

Cái nữ nhân này đang ngồi trên người hắn, đùi thon quặp lấy eo hắn, kiều đồn đương nhiên cũng áp sát trên hạ bộ hắn. Dưới sự chủ động đưa đẩy của nàng ta, tiểu Hàn Hàn vốn đã cứng ngắc dựng thẳng bây giờ đang tại bên ngoài hết cọ cọ lại ma sát.

Cảm giác còn vô cùng chân thật, giống như thực sự là da thịt tiếp xúc.

Nếu không phải còn cách một lớp vải, e rằng sẽ có hai vật một cứng một mềm kết hợp tại chỗ.

Hàn Phong có chút bất lực. Hắn đầu dưới tuy có cảm giác thật thoải mái, nhưng đổi lại cũng phải nhức nhối đầu trên.

Dâm phụ này hiện tại đã có lực lượng nhất định, không nhất thiết phải bám vào hắn mới sống nổi, thế nào mà vẫn thể hiện ra bộ mặt “đê tiện” như vậy.

Thật khiến người ta muốn điên mà.

Hắn cả người thoáng chốc bốc lên bạch khí, căn phòng lập tức trở thành lạnh lẽo như hầm băng.

Thế nhưng Liễu Huyên tuyệt không sợ hãi, trái lại càng thêm dựa sát vào Hàn Phong, giọng nói ỏn ẻn như thể thiếu nữ yếu nhược:

- Chủ nhân chủ nhân, người ta lạnh quá, mau ôm người ta a…

Nàng ta đồng thời còn đem bộ ngực cự đại cọ cọ trên ngực hắn. Bởi vì cả hai mặc y phục đều tương đối thoải mái mỏng manh, hắn nhanh chóng cảm thấy hai khoả vừa mềm vừa dễ chịu liên tục cọ cọ, khiến cho người ta dâng lên cảm giác muốn phạm tội.

Nhất là cái biểu cảm dâm đãng trên mặt của Liễu Huyên giống như muốn mời chào người ta ăn thịt nàng ta, kia càng khiến hắn muốn phạm tội.

- …!

Hàn Phong cuối cùng cũng phải tản đi bạch khí, lại phải tiêu hao thêm 1 trí lực thôi động Phá Tâm Linh, sau đó hắn thò tay tóm lấy cả hai tay Liễu Huyên rồi giữ chặt, kéo nàng ta ra xa khỏi lòng mình.

Hắn cắn răng trầm giọng nói:

- Im lặng một chút.

Thật ra Phá Tâm Linh không phải vạn năng. Nó là kỹ năng chủ động, cần người sở hữu chủ động kích hoạt mới phát huy hiệu quả. Vừa rồi Hàn Phong bị hiệu quả phụ của ớt biến dị hành hạ, hắn đã không kịp thôi động kỹ năng này để giải độc “đau đớn” cho bản thân.

Liễu Huyên tay bị khoá nhưng mồm thì không, nàng ta lại tiếp tục mè nheo:

- Chủ nhân, ngươi là muốn chơi trò mạnh bạo sao. Ưm, tới đi, đánh em đi…

- Ưm, chủ nhân, bên dưới ngài thật cứng, có muốn để nô tì giúp ngươi một chút không…

- Chủ nhân, người ta biết cách “ăn thịt” rất giỏi, chủ nhân có muốn hưởng thụ qua không…

Mặc kệ Liễu Huyên ở đó biểu hiện ra sao, Hàn Phong hoàn toàn không bị lời nói của nàng ta kích thích. Hắn một tay giữ chặt đối phương, một tay thò qua bên cạnh bốc bò khô bỏ vào trong miệng.

Liễu Huyên không dùng ngôn từ được thì bắt đầu cố gắng giãy dụa. Nhưng nàng ta sức lực yếu ớt, sao có thể thoát nổi. Sau khi thử mấy lần không được, nàng ta tức giận mắng mỏ:

- Đồ đê tiện, muốn hiếp dâm hả, có tin tôi hét lên không.

Hàn Phong bị nàng ta đe doạ, cuối cùng đành phải thả tay đối phương ra. Nhưng hắn vẫn không quên đe doạ:

- Nếu cô còn làm loạn, tôi sẽ gọi băng nô ra trừng trị cô.

Liễu Huyên không đáp lại, vừa được thả ra liền lập tức thò tay đánh tới ngực Hàn Phong. Thế nhưng một cái băng nô cao mét rưỡi đã đưa cái tay thô ráp ra cản lại, đồng thời còn đem tay nàng ta nắm chặt.

Liễu Huyên tiếp tục thử giãy dụa, cuối cùng đành phải tức giận mắng:

- Đồ hèn hạ vô sỉ, mau đuổi vật này đi, thật sự là xấu xí mà.

Hàn Phong búng tay, băng nô lập tức hoá thành hàn khí lan toả khắp phòng.

Sau khi liên tiếp phản kháng không thành, Liễu Huyên rốt cuộc chấp nhận an tĩnh lại. Thế nhưng nàng ta vẫn không chịu xuống khỏi người Hàn Phong mà vẫn ngồi nguyên trên bụng hắn, vừa thò tay bốc một miếng đồ ăn, vừa bĩu môi chê bai:

- Tì nữ thứ tư kia không dạy anh cách chọn đồ uống sao? Nữ nhân xinh đẹp sẽ không uống cocacola…

Sau khi ăn được hai miếng, nàng ta nhướng mày rồi cười lạnh:

- Hoá ra anh chỉ giả bộ làm Liễu Hạ Huệ. Nhìn xem, cái gì đang muốn tiến vào thân thể tôi thế kia?

Hàn Phong có chút mất tự nhiên. Liễu Huyên không biểu hiện ra cuồng dã, hắn trái lại cảm thấy nàng ta thật quyến rũ, cuối cùng cơ thể không nhịn được bản năng, tiểu Hàn Hàn ra sức chọc vào huyệt hoa đối phương.

Làm sao mềm như vậy, còn thật ấm.

- Ức… Hừ…

Thấy nam nhân bên dưới không đáp, Liễu Huyên cuối cùng phải nhấc người bò xuống khỏi ghế dựa mà bước qua cái ghế bên cạnh.

Hàn Phong ánh mắt cực độc, hắn nhìn thấy một vệt ướt át nơi đáy quần nàng ta.

Dâm đãng này chắc chắn không mặc đồ lót.

Nhưng hắn đương nhiên không có vạch trần, chỉ đem cả hai cốc cocacola toàn bộ uống hết, sau đó chậm rãi kể lại sơ lược tình huống chiều nay.

Còn có một vài dự định hắn chuẩn bị làm.

Cuối cùng hắn đưa ra một loạt mệnh lệnh:

- Cô để cho gián điệp tích cực làm ra biện pháp gia tăng sự kết nối giữa Chu Vấn và Hứa Dương, Tiêu Minh và Đào Đại Tư.

- Xem xét thái độ chính xác của Nhạc Sơn xem hắn muốn đi hay ở, không ngại làm ra vài tác động tới Lục Đại Nguyên…

- Cô cũng tìm một nữ tử thật xinh đẹp tới trói chân Kha Thành lại. Người này đã có biểu hiện hoà nhập, cần phải từ giai đoạn đầu này tiến hành gắn chặt hắn vào tổ chức.

- Hai người Lý Hạ Vân, Cao Trác ở chỗ của Phương Tường kia cũng phải lưu tâm một chút, để cho bọn họ nôn ra vài thông tin xem sao.

- Đồng thời nghe ngóng thái độ của tất cả mọi người đối với tình hình phân phối chiến lợi phẩm gần đây…

- Ngoài ra còn…

Liễu Huyên lẳng lặng lắng nghe, còn không biết từ bao giờ đã lấy ra sổ ghi chép, cẩn thận từng li từng tí viết xuống yêu cầu của Hàn Phong.

Sau khi đem 7, 8 yêu cầu của Hàn Phong ghi lại, nàng ta bĩu môi nói:

- Anh cũng thật biết cách bóc lột người ta.

Hàn Phong nhếch mép, thản nhiên nói:

- Đổi lại, tôi sẽ cho cô một danh ngạch ăn ớt biến dị. Tất nhiên, nếu thông tin và hiệu quả công việc của cô làm tôi hài lòng, và đó cũng là chuyện của đợt kết trái sau này.

Liễu Huyên trong mắt bốc lên quang mang tham vọng, một lúc sau nàng ta nghi hoặc hỏi:

- Tất cả những yêu cầu từ trước tới nay của anh đều không đề cập tới vị nữ tử Tường Vi kia, thậm chí còn ngăn tôi tiếp cận nàng ta, anh là không muốn điều tra sao?

Hàn Phong thản nhiên đáp lại:

- Tôi sẽ tự mình đối phó nàng ta.

Liễu Huyên như có điều suy nghĩ, cuối cùng cũng không hỏi nữa.

Hàn Phong muốn làm gì, nàng hoàn toàn không tác động được. Vừa rồi hỏi chỉ để thoả mãn tò mò mà thôi.

Hàn Phong sau khi bàn giao xong công tác thì tiến tới chiếc gương trong phòng Liễu Huyên cẩn thận chỉnh trang lại y phục nhàu nát.

Tất nhiên còn lau đi vệt son môi trên cổ nữa.

Liễu Huyên thì thu dọn đống đồ ăn thừa, sau đó nàng ta đột nhiên nói:

- Anh nhẹ một chút, đừng có thô bạo quá.

Hàn Phong đang định rời đi thì ngẩn người, có chút khó hiểu mà hỏi lại:

- Cô có ý gì?

Liễu Huyên làm như không để ý lắm đáp lại:

- Tường Vi còn trinh, nếu anh biểu hiện thô bạo, nàng ta sẽ rất đau đó.

- …?!!!

Hàn Phong cảm giác não của mình đã không đủ dùng. Cái kia, rốt cuộc Liễu Huyên muốn nói gì?

Còn nữa, Tường Vi thật còn?

Hắn sau một hồi cân nhắc, cuối cùng không cân nhắc ra cái gì cả, đành phải hỏi thẳng:

- Cô nói vậy là sao?

Liễu Huyên nhếch mép hỏi ngược lại:

- Anh là muốn biết tại sao tôi yêu cầu anh phải nhẹ nhàng, hay là muốn biết tại sao tôi nói Tường Vi còn trinh?

Hàn Phong khoé miệng co giật, cuối cùng không muốn dối lòng mình, xấu hổ đáp:

- Cả hai đi…

Liễu Huyên từ dưới ghế đứng lên tiến lại gần chỉnh cái cổ áo cho Hàn Phong, sau đó từ tốn giảng giải:

- Anh cái tên xuề xoà này lại chỉnh chu y phục cẩn thận như vậy, hẳn là không phải đi gặp nam nhân mà là muốn đi gặp nữ nhân. Những nữ nhân khác anh đã gặp trong cuộc họp, muốn bàn giao gì đã sớm bàn giao, chỉ còn vị tì nữ thứ tư kia là gặp ngoài giờ mà thôi…

- Còn về phần tại sao tôi biết Tường Vi còn trinh, haha, nhìn cách nàng ta bước đi là biết.

Hàn Phong nhướng mày cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó khuôn mặt lập tức co rúm lại. Hắn tức giận nói:

- Cô nghĩ tôi sẽ dùng tình dục để đối phó Tường Vi?

Liễu Huyên cười lạnh nói:

- Anh là người mạnh nhất trấn Hi Vọng, nhưng không phải tôi đang đối phó với anh rất hiệu quả đó sao? Hàn Phong, đừng bao giờ coi thường một phương diện nào đó…

Hàn Phong vốn muốn phản bác, nhưng một đoàn linh quang chợt loé lên trong óc, hắn lập tức vô cùng mừng rỡ cười lớn:

- Haha. Tốt! Liễu Huyên, tôi nghe cô. Nhưng tôi sẽ càng thô bạo, càng ngang ngược chứ không hề nhẹ nhàng đâu.

Liễu Huyên nghe Hàn Phong nói thì ngỡ ngàng, cái tên này, chẳng lẽ sẽ áp dụng?

Nàng vừa rồi chỉ là nửa thật nửa giả nói ra mà thôi.

Mặc kệ nàng ta đứng đó, Hàn Phong phẩy phẩy tay nói:

- Nếu cách này có tác dụng, tôi sẽ thưởng cho cô 1 cống hiến.

Hắn nói xong liền chui vào vách tường biến mất tung tích.

Liễu Huyên ngẩn người nhìn căn phòng trống rỗng, sau đó lập tức kêu to:

- Hỗn đản chết tiệt, 1 cống hiến thì làm được trò trống gì!

Hàn Phong sau khi rời đi thì dựa theo miêu tả tới trước một căn phòng khác.

Đây là phòng của Tường Vi.

Hắn nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa ba lần. Sau khi chờ đợi một lúc, cửa phòng mở ra, Tường Vi trong trang phục đoan trang chỉnh chu đã đứng sẵn.

Thấy Hàn Phong, nàng ta cũng không mấy bất ngờ, chỉ từ tốn né ra một khoảng trống rồi nhẹ nhàng làm động tác mời:

- Hàn đại đội trưởng, mời.

Hàn Phong gật đầu, thản nhiên bước vào phòng nàng ta, sau đó từ tốn bước tới ghế sofa ngồi xuống.

Hắn đưa mắt nhanh chóng đánh giá căn phòng này. Phòng ngủ của Liễu Huyên thì ngập tràn sắc đỏ cùng không khí mờ ám, còn căn phòng này thì thuần một màu trắng điểm chút xanh lam, nhìn qua thật có cảm giác điềm đạm cao quý.

Tường Vi nhẹ nhàng bước tới bên cạnh rót cho Hàn Phong một cốc nước, chính nàng ta cũng tự rót cho mình một cốc, sau đó lẳng lặng nhìn Hàn Phong như thể chờ đối phương mở lời.

Hàn Phong sau một hồi cân nhắc, đem 1 trí lực sử dụng trên kỹ năng Phá Tâm Linh, sau đó tiếp tục dùng hai trí lực nữa gia trì kỹ năng này, cuối cùng mới bình tĩnh nói:

- Tường Vi tiểu thư, siêu thị Thanh Hà đã đánh hạ, con đường dẫn tới căn cứ chính phủ huyện Tam Giang cũng đã dò tìm. Dựa theo ước định, cô nên nói cho tôi biết vị trí của kho vũ khí kia.

Tường Vi nheo mắt nhìn Hàn Phong, một lúc lâu sau, nàng ta bình tĩnh nói:

- Có thể, nhưng tôi muốn anh đảm bảo một điều.