Chương 117: Thăm bệnh.

Mặc dù những kỹ năng nhị giai, tam giai không được cộng điểm, nhưng việc tiến giai kỹ năng tăng cường thể lực khiến Hàn Phong tăng một mạch 5 điểm thể lực cũng đã đủ khiến hắn thoả mãn. Có thể lực đầy đủ, đại chiến với bầy thây ma nơi trung tâm huyện Liễu Lâm sẽ càng thêm nắm chắc.

Sau khi hoàn toàn ổn định lại trạng thái, Hàn Phong mới búng tay tản đi hàn khí trong phòng rồi tuỳ tiện nói:

- Được rồi, ta đã an toàn, đệ còn ngẩn ra đó làm gì.

Ngô Soái xoa xoa hai tay nói:

- Đại ca, bao giờ thì chúng ta tấn công tới phương hướng kia? Đệ hiện tại đã nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Hàn Phong trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chúng ta cần đoạt được kho vũ khí từ trong miệng nữ nhân Tường Vi kia trước… Được rồi, đệ đã nóng lòng thế thì thử đi trinh sát một chút, nhớ đảm bảo an toàn, cũng cẩn thận tẩy sạch dấu vết lưu lại, đừng dẫn dụ quái vật kia biết rõ phương hướng của trấn Hi Vọng.

Ngô Soái lập tức hưng phấn đáp lại:

- Được, vậy đệ đi trước.

Ngô Soái mang theo hưng phấn nhanh chóng rời đi. Hàn Phong nhìn cánh tay trái đang mọc ra của mình, dù điểm bộc phá đã vì một trận chiến với P2 mà cạn đáy, hắn vẫn là đặt an toàn làm đầu.

Trước hồi phục hoàn hảo lại nói sau, đêm nay sẽ chạy đi bổ sung cũng không muộn.

Mang theo tâm trạng tương đối thoải mái trở về phòng, nhìn hai tì nữ Xuân Hoa, Xuân Thu luôn chờ sẵn trước cửa, Hàn Phong thản nhiên ra lệnh:

- Chuẩn bị nước tắm cho tôi.

- Dạ ~

Hàn Phong mở cửa bước vào, hai hầu nữ cũng theo đó tiếp bước. Sau khi Xuân Thu bước vào nhà tắm chuẩn bị, hắn mới hỏi Xuân Hoa:

- Hôm nay có ai tới tìm tôi không?

Xuân Hoa nhanh chóng hồi đáp:

- Dạ, có tiểu thư Tường Vi và một đại hán gọi là Quan Bình.

- Hửm? Họ tới cùng nhau sao, tới tìm có chuyện gì?

Xuân Hoa cẩn thận nghĩ lại rồi hồi đáp chi tiết:

- Dạ, hai người không tới cùng nhau. Tường Vi tiểu thư tới trước, nàng ta chỉ hỏi chúng tôi bao giờ chủ nhân về, tôi không có biết làm sao đáp lại, nàng ta lại hỏi thường ngày có thể gặp chủ nhân vào khung giờ nào… Ân, dường như nàng ta có chuyện rất gấp.

Hàn Phong nhướng mày, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, sau đó khoé miệng nở một nụ cười lạnh.

Đúng là thú vị.

Xuân Hoa thấy chủ nhân không đáp lại thì tiếp tục trình bày:

- Cái đại hán gọi là Quan Bình kia không gặp được chủ nhân thì nhờ tôi chuyển lời lại, nói hắn muốn đóng góp sức lực vào sự phát triển của trấn Hi Vọng.

Đối với tâm trạng của Quan Bình, Hàn Phong sớm đã đoán ra từ lâu, hắn cũng đã có sắp xếp tương ứng.

Chiêu bài nhân viên chính phủ chình ình ra đó, tất nhiên phải lợi dụng triệt để rồi.

Lúc này Xuân Thu đã chuẩn bị xong, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi cúi người nói:

- Chủ nhân, đã chuẩn bị xong nước nóng.

Nghe giọng nói mềm mại của nàng ta, mấy suy nghĩ mệt nhọc trong lòng Hàn Phong cũng được xoa dịu phần nào. Hắn mỉm cười gật đầu, tuỳ tiện đáp lại:

- Ân, tôi đã biết. Được rồi, hai người tới phòng tài vụ nhận mỗi người 2 cân gạo, 1 cân đồ hộp rồi nghỉ ngơi đi. Còn nữa, ngày mai không cần tới hầu hạ tôi.

Xuân Hoa Xuân Thu nghe vậy khuôn mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt. Xuân Thu cắn môi rưng rưng nước mắt nói:

- Chủ nhân, ngươi không cần bọn ta nữa sao.

Xuân Hoa cũng là sợ hãi nhìn qua Hàn Phong, nàng không biết đã làm sai ở đâu, chẳng lẽ có gì đó phật ý chủ nhân hay sao.

Nhìn biểu hiện của họ, Hàn Phong có chút đau đầu nói:

- Ngày mai tôi phải ra ngoài không có ở nhà. Hai người tranh thủ cơ hội này đi tìm Chu tiểu đội trưởng, nói hắn bảo hộ các ngươi tăng cấp.

Nghe thấy Hàn Phong hồi đáp, cả hai cái nữ hầu này mới thở phào một hơi, sau đó là dâng lên vui mừng vô hạn.

Cơ hội mạnh mẽ của các nàng tới rồi.

- Cảm ơn chủ nhân.

- Chủ nhân, ta yêu ngươi nhất.

Hàn Phong tuỳ tiện đáp lại vài câu, sau đó đuổi bọn họ đi.

Hắn thoải mái bước vào nhà tắm, sau một hồi chật vật cởi ra y phục, nước nóng cùng bọt xà phòng đã bao phủ cơ thể.

Dựa lưng vào thành bồn tắm, Hàn Phong dùng bàn tay mới mọc ra nghịch nghịch con vịt cao su mà Xuân Thu thả vào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi híp lại:

- Cơ hội tới rồi, các người cũng đừng làm ta thất vọng thêm nữa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, mặc vào y phục thoải mái dễ chịu, Hàn Phong mới thảnh thơi bước ra ngoài. Hắn không đi về phía nhà ăn mà thẳng hướng khu nhà sĩ quan, dựa theo miêu tả mà tới trước một căn phòng.

Bên ngoài có một hầu nữ tương đối xinh đẹp đang đứng, chớm thấy bóng dáng Hàn Phong, nàng ta có chút hồi hộp hẳn lên.

Kia là đại đội trưởng sao, quả nhiên như miêu tả, rất đẹp trai a…

Thật ra nhan sắc Hàn Phong thuộc vào dạng bình thường, vứt vào đám người khẳng định không thể phân biệt nổi. Thế nhưng ai bảo hắn có thực lực mạnh mẽ, trong mắt những nhân viên tầng thấp, không đẹp cũng biến thành đẹp.

Hắn tuỳ tiện hỏi tì nữ này:

- Liễu tiểu thư có ở trong phòng chứ?

Tì nữ vội vã đáp lại:

- Nga… Dạ, có… Nhưng nàng nói mệt, không muốn ra khỏi cửa, cũng không muốn gặp ai cả.

Hàn Phong khoé miệng co giật, hắn đảo tròng mắt, bàn tay đút vào túi quần sau đó kêu to:

- Thế thì thôi, tôi về kiếm gì đó ngon ngon ăn vậy.

Hắn nói xong, chưa để cho tì nữ kịp phản ứng đã nhanh chóng xoay người đi thẳng.

Tì nữ nhìn bóng lưng Hàn Phong khuất sau bức tường, có chút khóc không ra nước mắt.

Nàng còn muốn nói thêm y như lời Liễu Huyên dặn dò: Nếu ai chờ ở ngoài đủ 5 phút sẽ cho gặp.

Quả nhiên 5 phút sau cửa phòng mở hé, Liễu Huyên khuôn mặt tức giận thò ra ngoài hỏi:

- Vừa rồi là Hàn Phong? Tên khốn kia không chờ?

Tì nữ nào dám đắc tội Hàn Phong, nàng ta cẩn thận đáp lại:

- Liễu tỷ tỷ, thủ lĩnh nói hơi mệt nên sẽ quay lại sau.

Liễu Huyên nghiến răng nói:

- Mệt? Mệt tới mức không chờ được vài phút sao? Hừ!

Tì nữ vội vã cúi đầu xuống không đáp.

Liễu Huyên không có làm khó nàng ta, chỉ nghiến răng chửi thầm Hàn Phong rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Sau khi quay người, nàng thiếu chút nữa đã hét ầm lên.

Hàn Phong chẳng biết từ khi nào đã ngồi ở cái ghế dựa trong phòng, còn đang bày biện mấy miếng cá khô, thịt khô, mực khô ra đĩa, rót hai ly cocacola, sau đó thả vào bên trong mấy viên đá lạnh.

Kể từ khi chiếm được vật tư của siêu thị Thanh Hà, hắn đã tự nuông chiều bản thân bằng cách quay trở lại thói quen thích ăn vặt ngày xưa.

Vừa rồi rảnh tay vài phút, hắn đã chạy qua kho lưu trữ thó vài món đồ nhìn có vẻ ngon mắt, tất nhiên là “quên” chưa đăng ký với nhân viên công tác

Ừm, hành vi xấu xa này là do Ngô Soái con hàng mất nết kia đầu độc hắn.

Thấy Liễu Huyên ngây người đứng ở cửa, hắn nhe răng cười nói:

- Ra ngoài đứng vài phút đi.

Liễu Huyên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khuôn mặt trở nên đỏ bừng tức giận hét lớn:

- Đồ tra nam, ai cho phép anh vào phòng tôi. Mau cút ra ngoài.

Ngoài cửa chính, tì nữ nghe âm thanh la hét loáng thoáng thì vừa tò mò, vừa nghi hoặc, vừa hứng thú, thế nhưng nàng ta quyết định coi như không nghe thấy.

Hàn Phong nhón cái tay sắp sửa hồi phục bốc một miếng cá sấy, lại uống một ngụm coca, khà một tiếng cười nói:

- Thôi được rồi, tôi cho phép cô được bước lai… Á, tôi xin lỗi, xin lỗi mà…

Hàn Phong còn chưa nói xong, Liễu Huyên đã nhảy bổ lên người hắn ra sức đánh đấm.

Ân, đấm rất thoải mái.

Chống chịu của hắn hiện tại cao tới 20 điểm, đã ở mức gấp đôi người thường. Vài đòn yếu ớt của người phi phàm hệ tinh thần như Liễu Huyên chẳng đủ gãi ngứa cho hắn.

Bất quá, cái mông nàng ta ngồi trên tiểu đệ đệ có chút kỳ quái.

Làm sao có cảm giác rất giống… Ân, là cảm giác vừa ăn xong ớt biến dị. Rất thoải mái dễ chịu, để cho người ta muốn rên rỉ một trận.

Liễu Huyên sau khi phát tiết tức giận và hoảng hồn thì cắn răng nói:

- Đồ đê tiện, anh vào phòng tôi bằng cách nào? Có phải anh ngầm cho người đục lỗ trong nhà vệ sinh để lén lút chui ra chui vào hay không?

Hàn Phong đang ăn miếng bò khô thiếu chút đã phun hết cả ra ngoài.

Mụ thư ký này luôn phát ngôn liều mạng như vậy.

Làm như hắn vừa chui lên từ bồn cầu không bằng. Quá bẩn thỉu rồi

Hắn tuỳ tiện đem đồ ăn trên tay bỏ hết vào mồm, sau đó thò tay chạm vào bức tường phía sau.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Liễu Huyên, bàn tay Hàn Phong dễ dàng xuyên qua tường gạch mà không có một chút cản trở.

Kỹ năng nhất giai: Xuyên Thấu.

Hàn Phong nhún vai trêu tức nói:

- Cô bảo người khác không được vào từ cửa, tôi vào từ bức tường phía sau a.

Nghe lời giảo biện của hắn, Liễu Huyên không nhịn được nghiến răng, khuôn mặt tức giận nhào tới cắn một cái lên cổ Hàn Phong.

- Ách… Đừng có ban diễm phúc không tệ cho tôi nữa, giờ tôi có thể phục hồi rất nhanh.

Quả nhiên như lời hắn nói, cái dấu răng của Liễu Huyên trên cổ hắn chẳng những không tạo ra bất kỳ vết thương nặng nề mà làn da còn đang có xu thế giãn ra.

- Đồ da trâu.

Liễu Huyên không nhịn được chửi một câu, sau đó hai tay bấu lấy tai Hàn Phong, nghiến răng nói:

- Anh bận rộn quá ha, tôi vì anh mà thi triển hồi tức tới hao hết trí lực, cuối cùng tự mình hôn mê bất tỉnh. Anh bây giờ mới chịu mò tới?

Buổi rưa nay, Liễu Huyên liều mạng hồi tức cho hp, cuối cùng mệt tới hôn mê ngay tại chỗ.

Bởi vì ở suốt trong phòng, Liễu Huyên cũng không có mặc nhiều y phục như vậy, bên ngoài chỉ tuỳ tiện khoác một lớp áo ngủ.

Mùa hè sắp tới rồi, y phục càng ngắn càng mỏng thì càng tốt, nàng ta chọn cái áo vừa ngắn vừa mỏng, lại còn vô cùng bó sát. Ở khoảng cách gần, Hàn Phong gần như có thể lờ mờ nhìn thấy hai cái bầu nhũ hoa cự đại nhẹ nhàng rung rinh.

Nhất là Liễu Huyên còn đang trèo lên người hắn, ở cái tư thế tiếp xúc gần như vậy, hương vị nữ nhân thành thục trên người nàng ta tràn ngập trong khoang miệng, khiến hắn nuốt miếng thịt bò mà cảm nhận toàn là vị thịt người.

Vội vã tiêu hao 1 điểm trí lực áp chế ý nghĩ quái đản trong đầu, Hàn Phong thò tay bốc miếng cá sấy lên quơ quơ rồi nói:

- Cô thông cảm, bên ngoài quá nhiều việc không thể phân tâm. Tôi vừa rảnh thân liềm đem đồ ăn tới thăm bệnh cảm ơn, tiện thể tạ lỗi với cô đây.

Liễu Huyên nghe cái nam nhân này kể lể, uất ức trong lòng cũng giảm đi đôi chút. Thể nhưng nàng sao có thể bỏ qua cơ hội bắt chẹt làm khó, lập tức nghiến răng đáp:

- Tôi không cần ăn.

Hàn Phong đem miếng cá sấy nhét vào miệng, sau đó từ trong ngực móc ra một cái nhẫn.

Nhẫn nhanh nhẹn level 2.

Vật này do hắn đã có nhẫn nhanh nhẹn tăng cường nên không thể đeo trùng lặp nữa.

Hắn thản nhiên đặt nó lên bàn rồi nói:

- Đây là quà cảm ơn.

Liễu Huyên cầm lên cái trang bị hệ thống này, không chút do dự đeo vào tay trái, tâm trạng lại được xoa dịu một chút. Nhưng nàng ta vẫn tiếp tục bày ra bộ mặt khó ở:

- Hừ, chưa đủ thành ý.

Hàn Phong khoé miệng co giật, thật có xúc động điều ra băng nô rồi đánh cho nàng ta một trận.

Hắn bóp bóp trán rồi hỏi lại:

- Vậy cô muốn gì?

Liễu Huyên thấy Hàn Phong bị dồn ép thì nở một nụ cười tà ác:

- Tôi muốn ăn, nhưng không phải ăn quà vặt.

Còn chưa để Hàn Phong thắc mắc thêm, hắn đã nhận ra tiểu đệ đệ đang bị chậm rãi chà sát