Bản kỹ năng mà nàng ta muốn chọn chính là kỹ năng nhất giai hồi tức.
Tiêu tốn 3 trí lực, hồi phục 5 thể lực.
Tường Vi không khỏi kinh ngạc:
- Tại sao? Tôi nghĩ nó đâu có gì đặc biệt?
Hàn Phong nhanh chóng nói:
- Tôi sớm đã muốn học nó.
Tường Vi lại kỳ quái hỏi ngược lại:
- Vậy sao anh không học nó luôn đi mà còn bày ra đây cho tôi chọn?
Đứng trước vấn đề này, Hàn Phong có chút không biết phải làm sao đáp lại.
Hắn không thể trả lời rằng do kỹ năng này quá yếu nên hắn chưa thèm học a.
Sau khi rối rắm một hồi, cân nhắc thiệt hơn, hắn mới dò hỏi:
- Tại sao cô muốn kỹ năng này?
Tường Vi thản nhiên đáp lại:
- Tôi dùng trí lực hồi phục thể lực cho Trần Diệu Âm, nàng ta sẽ duy trì vòng bảo vệ ngăn công kích bên ngoài, hai chúng tôi sẽ an toàn.
Câu trả lời để cho Hàn Phong không nhịn được dâng lên kỳ quái.
Cũng là cách hay a… Bất quá, làm sao có cảm giác co đầu rút cổ như rùa đen.
Hai nữ nhân này cũng đủ sợ chết.
Hắn nhanh chóng thu lại suy nghĩ linh tinh, sau đó chậm rãi nói:
- Cũng không phải không thể nhượng lại cho cô, nhưng cô phải đảm bảo sau này sẽ hồi phục thể lực miễn phí cho tôi nếu tôi cần.
Tưởng Vi nhanh chóng đáp lại:
- Được, nhưng phải đảm bảo lúc đó tôi không ở trong trạng thái nguy hiểm.
“Thật sự là thỏ đế nhát chết…”
Hàn Phong trong lòng ôm bộ mặt khinh bỉ. Cái nữ nhân này nghĩ cũng thật buồn cười, nếu trấn Hi Vọng bị phá, nàng ta có hồi tức 10 lần liên tục cũng không đủ thể lực chạy thoát. Nếu trấn Hi Vọng không bị phá, có cho nàng ta 10 bản kỹ năng thế này nữa cũng không dâng lên tác dụng gì.
Dù sao huấn luyện hàng ngày cũng không mệt tới mức phải hồi tức. Mà nàng ta thì có thể thi triển mấy lần chứ, 3 lần là cùng.
Nhưng lựa chọn của nàng ta, hắn đã đồng thuận liền không dông dài nữa, đẩy sách kỹ năng hồi tức về phía đối phương rồi thu hết số còn thừa lại.
Nhìn đối phương học tập kỹ năng hồi tức, Hàn Phong lại tiếp tục dâng lên kỳ quái, còn có thở phào một hơi.
Kỹ năng hồi tức là kỹ năng chức nghiệp của “Người hầu”. Nếu hắn cũng học, hắn không phải liền biến mình thành một nửa cái người hầu sao?
Cũng may không phải hắn học. Để cho cái nữ nhân ngực bự trước mặt học tập, tiêu hao tinh thần của nàng ta hồi phục cho mình tốt lắm.
- Hừ!
Hàn Phong còn đang nghĩ linh tinh, bên cạnh chợt truyền tới tiếng hừ nhẹ, hắn vội vã xua tay nói:
- Tôi không nghĩ gì cả nhé. Tôi đang nghĩ chiến cuộc ngày mai thôi.
Tường Vi liếc hắn, lạnh lùng nói:
- Cũng mong là thế.
Hắn nhanh chóng thu lại mấy suy nghĩ quái đản trong đầu, sau đó lại tiếp tục kỳ quái nghi vấn.
Nữ nhân này chẳng lẽ có thuật đọc tâm?
Kể cả không phải thì cũng không nên thường xuyên tiếp xúc nàng ta. Chết tiệt thật… Ả này còn khó đối phó hơn Liễu Huyên kia nhiều.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong lập tức ra lệnh đuổi khách:
- Được rồi, tôi còn bận… A, cô cứ uống hết đi.
Tường Vi mới uống được nửa ly trà xoài đã tức giận buông xuống, bước thẳng ra cửa không thèm chào.
Nhìn kiều đồn no tròn của nàng ta khuất sau cánh cửa, Hàn Phong quái ác giễu cợt một câu:
“Hừ, tới cửa ăn uống thả giàn còn không thèm chào chủ nhà, thật sự là không thân sĩ.”
Sau đó hắn lại nhanh chóng đem toàn bộ trà xoài còn lại uống hết vào bụng. Tối nay đã hết nữ nhân đến tìm, chỉ còn một tên lợn hà mã mà thôi.
- Hửm, hình như là vị dâu tây, không phải vị anh đào.
Một lúc sau, quả nhiên Phương Tường với khuôn mặt béo núc thịt tới tìm.
Lão ta tự rót cho mình một ly trà đen sau đó xoa tay nói:
- Ông chủ Hàn, cho tôi xin ít đá.
Hàn Phong lay động mấy ngón tay tạo ra mấy viên đá cho lão, tuỳ ý nói:
- 10 cống hiến.
Phương Tường còn chưa kịp đưa lên miệng đã cười gượng ngưng lại, sau đó nuốt nước bọt khan, quyết định trước uống sau tính.
Trời đã qua xuân bắt đầu vào hè, nhiệt độ đang bắt đầu lên cao rồi. Có một cốc nước đá, giá nào cũng đổi.
- Hàn Phong, cậu làm lãnh đạo đã thấu hiểu nỗi khổ của tôi chưa, đến ngay cả trà cũng không uống được loại trà tốt nhất. Ngày xưa tôi cũng vậy, luôn dành những điều tốt nhất cho nhân viên.
Hàn Phong khoé miệng co giật, thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, tôi ngày ngày đều phải uống loại trà đen này làm gương. Vậy nên thân là lãnh đạo phòng tài nguyên, ông cũng phải cùng tôi tiết kiệm.
Nghe thấy ẩn ý trong lời Hàn Phong, Phương Tường khuôn mặt trở lên xám xịt, lại bắt đầu kể khổ:
- Aizzz… Mỗi ngày tiêu tốn hơn 400 cân lương thực a, đây đã là tôi dè xẻn chắt bóp lắm rồi, không thể duy trì quá 20 ngày nổi…
Hàn Phong thì làm như không nghe thấy, cũng than khổ cùng với lão, ra ngoài tìm kiếm vật tư rất vất vả.
Sau khi hai bên than xong là đến phần bàn giao công việc, bàn giao vật tư dư thừa, Phương Tường nhận được tinh thạch 15 exp và một chút vật phẩm, kỹ năng thư rời đi.
Đổi lại, lão sẽ tăng lương thực mỗi khẩu phần lên thêm 0,2 lạng mỗi bữa mà không giảm số ngày duy trì tổng số.
Đồng thời còn ban bố quyết định tăng giá cống hiến kỹ năng, tăng giá thuê trang bị mà không ảnh hưởng danh tiếng của Hàn Phong.
Về phần lão làm thế nào, bị ai chỉ trích, chịu áp lực ra sao, cắt chỗ nào bù chỗ nào, Hàn Phong không thèm quan tâm. Nếu lão không làm được, hắn sẽ cho lão béo này đi đào đất.
Mà đối với mấy cái việc ép người này, Phương Tường làm giỏi nhất, chắc chắn sẽ không phải đi đào đất rồi.
Sau khi Phương Tường rời đi, Hàn Phong mới thở ra một hơi, đem số tinh thạch còn lại chuyển hết thành điểm exp.
Hắn lại trải 5 thẻ vật phẩm lên bàn, sau đó bình thản hô:
- Xuân Hoa, Xuân Thu.
Nghe thấy tiếng hô của hắn, hai cái nữ nhân ngoài cửa giống như hồi hộp hẳn lên, trước sau tiến vào cúi người thi lễ:
- Chủ nhân…
Hàn Phong gật đầu, chỉ thẻ bài trên bàn nói:
- Mỗi người 2 tấm.
Hai cái nữ tử nhìn nhau, Xuân Hoa như thường lệ cầm lên thử trước.
Hiện tại tỷ lệ rớt ra thẻ bài và sách kỹ năng đã giảm xuống rất nhiều. Thây ma level 6 trở xuống hầu như không rớt ra đồ tốt, kể cả người khác đánh quái cũng đánh không rớt, không riêng gì Hàn Phong. Chỉ có loại thây ma tay to, thây ma nhỏ lùn level 7 level 8, hoặc loại quái vật đột biến trên level 10 mới rớt ra vật phẩm.
Về phần tinh thạch exp, hiện tại còn xuất hiện cả loại tinh thạch 3 exp, 4 exp lẻ tẻ, rớt ra từ thây ma level 3, level 4.
Điều này khiến nhân loại tăng cấp nhanh hơn, nhưng lại khó sở hữu năng lực dị thường hơn.
Hàn Phong có chút bạo gan suy đoán: Thời đại tinh anh đã qua, hiện tại bắt đầu thời đại đại trà, hướng về phân cấp tầng lớp.
Ai từng vất vả để sở hữu nhiều kỹ năng mạnh mẽ, nhiều trang bị hiếm hoi, người đó càng có lợi cho cuộc đua đường dài. Những kỹ năng cấp 1 ngày hôm nay, qua ngày sau, tháng sau, càng thêm quý hiếm khó tìm.
Cấp độ cao chưa chắc đã mạnh, còn phải xem giai đoạn đầu có vơ vét được nhiều kỹ năng, nhiều vật phẩm thần kỳ hay không.
Bởi vậy nên hắn mới tích luỹ kỹ năng tương đối tốt lại chứ không thả phanh ban cho thuộc hạ. Mặc dù thuộc hạ mạnh hơn có thể khiến hắn được nhờ hơn, bớt nhọc hơn.
Nhưng lòng người khó dò, đồ trong tay mình mới là đồ thật. Ai biết được ngày mai kẻ hắn giúp có quay đầu hại hắn hay không.
Xuân Hoa cầm lên thẻ bài, vái liền một lúc 10 vị thần.
Nàng ta nhận được một cái nhẫn nhanh nhẹn +3 nhanh nhẹn.
Đối với vật này, Hàn Phong phán định nó đang trị giá 300 cống hiến. Tuy chỉ là một vật phẩm level 2 nhưng chỉ số mà nó mang lại khiến bất kỳ phi phàm giả nào cũng ham muốn.
Nhanh nhẹn cao, chạy nhanh, tốc độ ra đòn nhanh, tốc độ phản ứng nhanh, làm gì cũng chiếm tiên cơ.
Hàn Phong tuy không thể đeo nữa, nhưng hắn vẫn như cũ hài lòng.
Thứ này tuỳ tiện để tới tháng sau cũng tăng giá lên 1000 cống hiến, có khi hơn.
Tiếp theo, Xuân Hoa lại khấn vái rồi mở ra một tờ giấy lớn chừng bàn tay vàng óng ánh.
Hàn Phong dâng lên hào hứng, vội tiếp nhận từ tay nàng ta xem xét.
“Đinh! Giấy suy tưởng level 3. Có thể kiến tạo hình ảnh ấn tượng nhất trong thể tiềm thức! Khoảng thời gian kiến tạo: 12h. Mỗi ngày 3 lượt.”
- Hả? Thể tiềm thức? Trước đó là thể tâm trí, thể linh hồn, hiện tại liền thể tiềm thức? Rốt cuộc còn bao nhiêu loại thể?
Hắn cầm tờ giấy vàng óng trên tay miên man ngẫm nghĩ. Vật này tuy là trang bị level 3 nhưng không cung cấp bất kỳ chỉ số cộng thêm nào, giống hệt trạng huống của trang bị level 4 súng diệt quỷ. Chất liệu, dường như làm từ da của một con thú nào đó…
Trong lúc hắn còn ngẩn người, tờ giấy trên tay bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Đó chính là cảnh tượng Hàn Phong ôm Tường Vi nhảy trên mái nhà, bàn tay còn “không cần thận” bấu lấy kiều đồn no tròn của nàng ta, mà khuôn mặt nữ nhân kia vô cùng kỳ quái, giống như sắp ngất đi tới nơi.
Chất lượng hình ảnh trên giấy cực kỳ rõ nét.
- Đc**m lý nào lại thế.
Hàn Phong nhân lúc hai người Xuân Hoa Xuân Thu chưa để ý, vội lấy tay che chắn tờ giấy, sau đó kịch liệt lau đi.
Hình ảnh bên trên quả thật mờ nhạt dần, sau đó mười giây lại dần xuất hiện cảnh tượng thứ hai. Hàn Phong thân thể bốc lên bạch khí, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng đang chỉ tay về phía xa xa.
Người khác có thể không biết, nhưng hắn chắc chắn đây là khoảnh khắc bản thân đang thao túng băng nô kết hợp điên cuồng thi triển các đòn tấn công tâm linh vào P2.
“Moẹ. Là đứa nào đứng bên cạnh chụp hình mà rõ nét như vậy.”
Hàn Phong trong lòng dâng lên sợ hãi không nhỏ, vội vã đem giấy suy tưởng level 3 ném lên bàn.
Tờ giấy kia vừa rời tay hắn liền không còn hiện lên hình ảnh nào nữa.
Hắn trong lòng nghiêm trọng hỏi:
“Thể tiềm thức là gì?”
Hệ thống lạnh lùng hồi đáp:
“Thể tiềm thức là thể tồn tại song song và bao trùm lên thể tâm trí.”
Hàn Phong tiếp tục hỏi thêm về tác dụng, tác hại, cách thức hoạt động của thể tiềm tức, đều không nhận được câu trả lời nữa.
Hệ thống chó má này miệng kín như bưng, chỉ treo định nghĩa, không treo nội dung.
Hệt như một bộ phim s** che hết 99%, chỉ để lại vỏn vẹn tiêu đề.
- Chết tiệt! Giấy đọc tâm à? Vật này xuất hiện quá tà môn rồi.
Hắn vừa nhắc tới thuật đọc tâm liền tới một tờ giấy đọc tâm, đây là cái dạng trùng hợp gì.
Hàn Phong hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Không có đầu lâu đỏ cười dữ tợn, nhưng đầu lâu đỏ dường như vẫn luôn ở đó.
Hắn thu lại phán đoán trong lòng, lắc lắc đầu lẩm bẩm:
- Không, không chỉ bản thân mình trùng hợp… Cái tên Kha Thành kia buổi trưa còn thèm khát sách kỹ năng tăng cường sức mạnh cho bản thân, tăng cường nhanh nhẹn cho em trai. Kết quả buổi chiều tự đánh ra tăng cường sức mạnh, mua được tăng cường nhanh nhẹn từ tổ chức…
- Đây là cái dạng diễn biến gì… Được sắp đặt trước hay đang chạy theo quỹ tích mong muốn… Nếu ta muốn con thể sức mạnh tại siêu thị hai tầng biến đi chỗ khác, liệu nó có biến đi thật không?
Hàn Phong cảm giác có một cái con mắt vô hình tồn tại ngay bên cạnh, thời thời khắc khắc quan sát nhất cử nhất động của bản thân.
Đây là rợn người cỡ nào…