Edit: Thượng Quan Thiên Uyên
Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ
Trương Duyệt mừng rỡ kêu lên, người không biết còn tưởng cô bị điên.
Nhưng một lát sau cô bình tĩnh lại thì nước mắt không ngừng tuôn ra như đê vỡ.
"Lâm Sở Sở, Lục Tử Phong, tôi điên mới một lòng đối tốt với các người như vậy!"
Trương Duyệt cắn răng nói ra câu này, trong mắt bắn ra hận ý vô tận.
Bây giờ nhìn lại mình cuối cùng mới biết, lúc trước cô cứ nghĩ đó là giấc mơ nhưng thật ra không phải mơ mà là cô của kiếp trước.
Mà cái thế giới cô đang ở này là thế giới trong một quyển tiểu thuyết mạt thế.
Còn vì sao cô biết nơi này là thế giới trong tiểu thuyết mạt thế thì chính cô cũng không rõ, chỉ biết là tiềm thức nói với cô như thế.
Tiềm thức của cô nói Lâm Sở Sở chuyển kiếp vào vai chính trong sách còn Lục Tử Phong là nam chính, mà cô chỉ là một tấm bia đỡ đạn lót đường cho nam nữ chính.
Nữ chính vừa chuyển kiếp đã là một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp, vì nhà nghèo nên cô ta chỉ có thể ở lại thành phố tìm việc làm. Công việc đầu tiên là vì ông chủ già thèm muốn sắc đẹp của cô ta nên muốn quấy rối nhưng bị kháng cự. Cô ta liền bị sa thải.
Vì vậy cô ta đã nghỉ việc, không có tiền để đóng tiền thuê phòng nên bị chủ nhà đuổi ra. Sau đó nửa đêm lại bị một đám vô lại trêu đùa, vừa hay cô đi qua nên cứu giúp, biết tình cảnh cô ta khó khăn liền đưa về nhà, bố trí công việc mới cho cô ta.
Sau đó nữ chính gặp nam chính vào một lần hắn tới thăm bạn gái, hai người đối mặt một lần liền bén lửa. Ban đầu chẳng qua chỉ âm thầm để ý đối phương, thi thoảng nói chuyện có chút mơ hồ. Cũng do nữ phụ là cô quá đường hoàng nên không để ý.
Chính vì đây là quan hệ tình tay ba, càng không có được càng khiến lòng người ngứa ngáy, càng khiến cho tình cảm hai người phát triển càng sâu rồi một ngày nào đó sẽ bùng nổ?
Mà "một ngày nào đó" cũng chính là hôm nay.
Hôm nay, nếu như cô không mơ một giấc mơ tương tự, làm một người ngu vì cái gọi là nam nữ chính xung phong mở đường, lại gây dựng thế lực vì bọn họ để cuối cùng rơi vào cảnh bị băm thây đút cho tang thi ăn.
Nhớ lại trong mơ, không, phải nói là trí nhớ của kiếp trước, vì cái đó cũng không phải mơ mà cô thật sự sống lại trở về.
Cái gì gọi là thế giới trong tiểu thuyết mạt thế? Cái gì gọi là tấm bia đỡ đạn lót đường? Cô là người, đường đường chính chính là một con người có được không? Tại sao kết thúc của cô quá đau khổ trong khi cô không làm điều gì sai?
Trong lòng Trương Duyệt tức giận, hai mắt đỏ bừng.
Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện rất trọng yếu liền vội vàng chạy đến phòng mẹ ở khi còn sống cầm ra một hộp trang sức mẹ để lại cho mình làm kỉ niệm trong ngăn tủ bàn trang điểm.
Hộp trang sức có ba tầng, mở ra bên trong có rất nhiều các loại đồ trang sức quý giá. Cô lần mò trong đó lấy ra một thứ, thế nước cùng phẩm chất vô cùng mượt. Bởi vì nhiều năm không người mang nên ánh sáng của vòng tay phỉ thúy này đã hơi ảm đạm.
Vòng ngọc này Trương Duyệt đã từng thử đeo nhưng vì xương mình nhỏ lại gầy gò, cổ tay không có thịt nên mang không được rồi không nghĩ đến nó nữa.