Edit: Thượng Quan Thiên Uyên
Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ
"Ai nha, các cậu đừng để ý, ngược lại làm tốt chuyện tôi giao phó là được, hơn nữa cứ làm càng nhanh càng tốt, tốt nhất là xong trong hai ngày cho tôi."
Nếu như giấc mơ kia là thật thì mạt thế nhất định sẽ rất thiếu đồ dùng. Thứ khác cô không để ý nhưng cô là người lấy ăn làm trời, ngừng ăn một lát sẽ hoảng loạn. Cho nên hiện tại cô muốn mua trước rồi giấu đi, như vậy thì đến lúc đó cũng không cần phải mạo hiểm tính mạng để ra ngoài tìm lương thực.
Tuy không biết lúc nào mạt thế mới bùng nổ nhưng trực giác nói với cô rằng ngày đó cũng không còn xa nữa. Vậy nên cô vẫn phải sớm chuẩn bị, dù sao những thứ đó không thể hết hạn trong một thời gian ngắn. Cùng lắm thì khoảng thời gian này cô không ra khỏi cửa mua thức ăn, chỉ ăn mấy thứ này là được.
"Nhưng mua nhiều đồ như vậy thì để ở đâu?" Lưu Cương hỏi, chỉ lo mua đồ lại quên mất điều này.
Trương Duyệt cũng sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết:
"Dù sao trong nhà ít người lại nhiều phòng nên mang một ít về đây, một ít lại mang đến biệt thự ở ngoại ô trước kia mẹ cho tôi là được. Nếu vẫn còn không đủ nữa thì đi thuê thêm một kho hàng."
Hai người không biết vì sao cô lại làm thế nhưng dù sao Trương gia cũng có tiền, coi như không có thân phận Sư đoàn trưởng của Trương Hạo thì tài sản mà người mẹ siêu cấp nhiều tiền của Trương Duyệt để lại cũng đủ cho cô ăn uống không kiêng dè hai ba đời rồi.
Vì thế chỉ mua chút đồ cũng không tính là gì, hơn nữa hai người cũng cho là cô nhất thời muốn mở siêu thị chơi đùa một chút, chỉ là còn chưa nghĩ nên bố trí thế nào đã vội vàng quyết định như vậy thì không nói gì nữa, chỉ cần cô vui vẻ là được, sau đó họ liền cầm danh sách kia ra ngoài.
Nhưng muốn mua nhiều đồ như vậy lại phải làm xong trong hai ngày, cho dù bản lãnh họ lớn thế nào cũng không thể lập tức hoàn thành. Vì thế sau khi ra cửa hai người lại đến biệt thự phía đối diện tìm chiến hữu cũ giúp đỡ.
Chủ nhân nhà đối diện kia là đối thủ cạnh tranh của ba Trương Duyệt, hai người tranh nhau mười mấy năm, không ai phục ai.
Nhưng họ cạnh tranh cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cấp dưới, chỉ cần không liên quan đến lợi ích song phương của chủ nhân thì họ vẫn giúp đỡ lẫn nhau.
Giằng co cả sáng với thêm việc thân thể không thoải mái, thuốc uống lúc trước giờ đã bắt đầu phát huy tác dụng. Trương Duyệt vươn vai rồi ngáp một cái lại lên lầu ngủ.
Lần này là ngủ thật, ngủ rất say, rất say.
Tiếc là ngủ say đi nữa thì cuối cùng cô vẫn bị đánh thức bởi cơn ác mộng.
Trong mơ cô thấy mặt Lâm Sở Sở cười đầy đắc ý, phách lối, điên cuồng.
Lúc cô bị Lục Tử Phong cắt thành từng mảnh, cô ta nói:
"Chẳng qua Trương Duyệt cô là đá lót đường của chúng tôi mà thôi. Nhưng thật may chính vì có cô nên chúng tôi mới có thể ung dung lấy được tất cả. Nhưng tiếp theo tôi cùng Phong muốn quang minh chính đại sống chung, còn cô phải trở thành đá lót đường. Để loại bỏ tảng đá lớn này cô đừng trách chúng tôi lòng dạ ác độc. Dù sao chúng tôi mới là nhân vật chính trong cuộc sống mạt thế này, mà cô chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi."
"Không..."
Trương Duyệt từ trên giường bật dậy, hét lớn, thở hổn hển không ngừng, cả người toát ra mồ hôi lạnh, thân thể vì hoảng sợ mà không ngừng run rẩy. Bởi vì cảm giác đau đớn khi bị người băm thây phá xương đó quá mức chân thật, so với lúc sáng còn chân thực hơn gấp ngàn vạn lần.
Cô mờ mịt nhìn hết thảy chung quanh, quan sát một lúc lâu, xác định đây chính xác là phòng mình mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không chắc chắn liền dùng sức véo một cái trên đùi.
Tê~
Thật đau!
"Tôi còn sống! Còn sống! Ha ha ha, còn sống..."