Chương 31: Mọi người đến phân xử (2)

Edit + Beta: Thượng Quan Huyền Kiếm

Lục Tử Phong là người thừa kế tương lai của Lục gia, tuổi trẻ đầy triển vọng. Hai năm qua nhận không không ít dự án lớn, một số thì cướp từ tay bọn họ. Trong ngành có chút danh tiếng, mọi người gật đầu tỏ vẻ đều biết.

“Trong mắt mọi người, người này có tầm nhìn xa trông rộng, làm việc mạnh mẽ quyết đoán. Thật ra anh ta chỉ có vỏ ngoài đẹp đẽ thôi. Lúc anh ta bắt đầu đảm nhiệm quản lý dự án của Lục gia, mỗi lần ba anh ta giao cho anh ta dự án nào đấy, anh ta đều cái hiểu cái không. Làm việc không hề có tổ chức trật tự. Sau này khi tôi ở bên anh ta, tất cả tài liệu dự án tôi đều xem giúp làm cho anh ta. Sau đó cũng là tôi tiến hành đàm phán và giao dịch với khách hàng, giúp anh ta giải quyết. Nếu không thì anh ta không có khả năng nhận được nhiều dự án lớn như vậy đâu.”

“Tôi hao hết tâm sức cho anh ta, còn anh ta thì sao. Con thỏ ăn cỏ quanh tổ, đều đã ăn đến nhà tôi, dưới mí mắt tôi. Xong rồi tùy tiện nói lời xin lỗi trước mặt tôi, đúng lý hợp tình yêu cầu tôi tha thứ. Nếu không tha thứ thì tôi chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Người này! Chậc chậc…”

Tiếp đến không cần phải nói thêm gì, người khác tự mình có thể não bổ.

Cô lại chỉ vào Lâm Sở Sở, nói: “Còn cô gái này. Một tháng trước cô ta bị một đám lưu manh quấy rối đêm khuya. Không chỗ ở, không việc làm. Là tôi cứu cô ta ra, thu lưu, sắp xếp công việc.”

“Nhưng cô ta hồi báo tôi thế nào?”

Nói tới đây, Trương Duyệt cười trào phúng. Là cười nhạo Lâm Sở Sở đáng xấu hổ, hay là cười nhạo mình kiếp trước ngu xuẩn.

“Vào lúc tôi không chú ý, cô ta cùng bạn trai tôi mập mờ liếc mắt đưa tình. Thừa dịp tôi sinh bệnh, cô ta câu dẫn lúc bạn trai tôi đến thăm, lăn đến trên giường. Rồi bị tôi bắt quả tang, đương trường đuổi ra ngoài. Bây giờ lại chạy tới nói câu “Tôi sai rồi” rồi muốn tôi tha thứ cho cô ta. Tôi không chịu tha thứ, lại làm ra vẻ tôi bắt nạt cô ta. Càng không biết xấu hổ là, cô ta vậy mà có mặt mũi mở miệng muốn tôi đưa cho cô ta chiếc vòng ngọc là di vật của mẹ tôi để lại.”

“Các người nói xem, loại người như vậy có thể tha thứ cho họ sao? Tôi còn dám đòi mặt mũi họ cho à?”

“Không thể!”

Nghe được nguyên do câu chuyện, lập tức có người trả lời.

Những người khác cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, người người đều chỉ trích Lục Tử Phong và Lâm Sở Sở.

“Đúng vậy, người như vậy sao có thể nói tha thứ là tha thứ được? Nếu tha thứ, sau này chẳng phải để cho tên kia đề đầu cưỡi cổ?”

“Này, những gì cô nói cũng quá ghê tởm. Nhưng mà có vài phần đạo lý.”

“Không phải sao, cho mặt mũi? Mặt như thế còn muốn sao? Nếu là tôi, không đánh chết bọn chúng là tốt rồi. Ghê tởm.”

“Ai, chính là da mặt hai người này quá dày. Mình làm sai chuyện cầu xin tha thứ, còn cầu xin kiêu ngạo như vậy. Đây là lần đầu tôi thấy đấy.”

“Tôi cũng là lần đầu tiên thấy. Phỏng chừng đầu óc hai người này thật sự có bệnh.”

“Không chỉ có bệnh, mà còn là bạch nhãn lang.”

“…”

Lục Tử Phong thật không nghĩ tới Trương Duyệt sẽ nói ra hết mọi chuyện. Nói ra còn chưa tính, còn lôi cả gốc gác mình ra. Một chút thể diện cũng không lưu cho mình.

Nghe người ta càng nói càng khó nghe. Hai mắt hắn đỏ bừng, mặt tái xanh. Nhưng tìm không ra được lời nào để phản bác, bởi vì cô nói đều là thật.

Lúc trước hắn theo đuổi Trương Duyệt vì cô xinh đẹp và tính tình ngay thẳng. Sau này có sự can thiệp của ba mẹ khiến hắn hơi khó chịu, hắn cảm thấy mình bị ép buộc phải ở bên cô. Sau này vì chuyện công việc, hắn biết Trương Duyệt tốt bụng muốn giúp đỡ mình. Hắn cũng nhận được rất nhiều lợi ích, hẳn là nên cảm kích cô mới đúng.