Chương 30: Mọi người đến phân xử (1)

Edit + Beta: Thượng Quan Huyền Kiếm

“Bạn bè cái em gái cô.”

Thật ra Trương Duyệt bình thường sẽ không hay nóng giận, nhưng dù tính tình có tốt thế nào thì cũng bị mặt dày của cô ta bức cho phải chửi thề: “Tôi hảo tâm cứu cô, cho cô ăn ở, thu xếp công việc cho cô. Nhưng cô lại ở sau lưng tôi đào góc tường, cô nghĩ tôi vẫn có thể coi cô là bạn bè à? Tôi không phải đồ ngốc.”

Lâm Sở Sở bị lời nói của Trương Duyệt làm cho nghẹn lại, sắc mặt trở nên rất xấu hổ.

Cô ta cũng biết lời mình nói quả thật không biết xấu hổ. Nhưng cách mạt thế chỉ có vài ngày, nếu cô ta không lấy được vòng ngọc về tay để mở không gian. Sau này thu thập vật tư và chiêu mộ nhân tài thế nào? Nói không chừng mình không bị tang thi ăn thì cũng sẽ bị chết đói.

Bây giờ lửa sém lông mày, chính cô không có tiền mua của Trương Duyệt. Đành phải ôm tâm lý may mắn hào quang của nữ chủ, mặt dày đánh bài tình bạn với cô (Trương Duyệt). Có thể cô sẽ đồng ý.

Đáng tiếc, năng lực hào quang nữ chủ của cô ta chưa đủ mạnh, không như mong muốn.

Lúc này Lục Tử Phong nhìn thấy mọi chuyện không phát triển như mình nghĩ, còn thấy được Trương Duyệt phát giận với Lâm Sở Sở. Nhất thời không vui bước tới.

Hắn vươn tay muốn túm lấy Trương Duyệt, cau mày chỉ trích: “Trương Duyệt, cô đừng có quá mức. Sở Sở vội muốn tới xin lỗi cô. Cô không thể tha thứ sao? Cô đừng có kiểu được cho chút mặt mũi mà lên mặt.”

Ha ha, thật đúng là biết diễn. Bộ dạng này người không biết còn tưởng là tôi có lỗi với các người đấy.

Nhưng bọn họ nghĩ rằng mình sẽ sợ hả?

Trương Duyệt bị tức đến cười. Trong lòng cười lạnh một tiếng, thấy hắn muốn tới bắt mình thì nhanh chóng né sang một bên, lui ra xa mấy bước. Vẻ mặt tự tin đứng đối diện hắn.

“Anh nói tôi không thể tha thứ, được cho mặt mũi mà lên mặt hả? Tốt lắm, chúng ta nhờ mọi người đến phân xử. Xem xem loại người như cô ta có thể tha thứ hay không, đến cùng là ai được cho mặt mũi mà lên mặt.”

Dứt lời, cô vỗ mạnh tay hai lần.

Vốn cuộc tranh cãi của bọn họ đã khiến cho không ít người chú ý, nhưng không phải cãi nhau to, nên không có nhiều người cố ý vây lại xem. Bây giờ có thêm Lục Tử Phong, lại có Trương Duyệt vỗ tay hấp dẫn. Bầu không khí giương cung bạt kiếm đột nhiên khiến hơn nửa số người có mặt ở đây chú ý. Họ đều dừng lại cuộc nói chuyện ban đầu, quay đầu nhìn về phía họ.

Thấy tình hình không ổn, Lục Tử Phong có chút hối hận hành vi xúc động vừa rồi của mình, vội vàng ngăn cản: “Trương Duyệt, đừng náo loạn nữa. Là anh không đúng, xin lỗi em được không? Việc này cứ cho quên đi.”

Ha ha, vừa rồi bảo các người không chịu đi, còn ra vẻ tôi đã làm sai thua thiệt đến các người. Bây giờ thì sợ mình lôi chuyện này ra cho đám người biết, không cho nói?

Nếu tôi nghe lời anh, vậy chẳng phải khác gì con chó nói đến thì đến, gọi đi thì đi?

Nằm mơ!

Cô cười: “Không được nha, vừa rồi lúc các người đến xin lỗi, nói đúng lý hợp tình thế kia. Một bộ tôi không tha thứ cho các người thì sẽ thành tội nhân thiên cổ vậy, làm cho không ít người ở đây không biết chuyện còn tưởng người sai là tôi chứ không phải các người đấy. Nếu bây giờ tôi không nói ra, chẳng phải là gánh lấy cái nồi này? Vẫn là để cho mọi người phân xử thì tốt hơn.”

Nói xong không đợi hắn mở miệng, cười nói với những người nhìn qua:

“Ngại quá, quấy rầy nhã hứng của các vị. Kế tiếp tôi muốn trình bày một chuyện muốn nhờ mọi người hỗ trợ phân xử. Xem có phải lòng tôi quá nhỏ hẹp không chịu tha thứ, người ta cho mặt mũi mà lên mặt. Hay là có một số người quá mức xấu hổ và khinh người quá đáng.”

Dứt lời, cô chỉ vào Lục Tử Phong, nói với mọi người: “Tên đàn ông này là bạn trai của tôi. À không phải, hiện tại là bạn trai cũ mới đúng. Mọi người chắc đã quen biết anh ta rồi phải không? Anh ta tên là Lục Tử Phong.”