Chương 48: Ta rời đi ít ngày để sửa chữa tiếc nuối lớn nhất của mình. Song song với đó ta ngửi được mùi vị của sự độc tài, từ ai đó.

Nội bộ giải quyết xong rồi thì cũng tới lúc tôi phải khởi hành nhưng trước đó tôi phải tới chỗ Mục Kiều cái.

Cửa mở và tôi bước vào trong, Mục Kiều hiện khá yếu ớt nằm trên giường, tay cầm đọc quyển sách nói về cách chăm sóc trẻ sơ sinh.

Nghe tiếng bước chân nàng quay qua nhìn tôi, đôi mắt nàng hơi sáng rồi nở nụ cười.

"Chủ Nhân. Em mang thai rồi mà anh cũng không tha cho em sao? Quan hệ lúc mang thai ảnh hưởng nhiều tới thai nhi lắm đó."

Thật ra thì tôi tới hỏi han thôi, dù sao cũng là chồng trên danh nghĩa nên vợ mang thai mà tôi không ở cạnh cũng hơi có chút lương tâm cắn rứt.

Mà dạo này nàng ấy dâm đãng hẳn ra thì phải, cách nói chuyện cũng tự tin hơn trước.

Nguyên nhân có lẽ là do rào cản giữa cả hai không còn nữa nên nàng cũng không còn quá dè chừng, hoặc cũng có thể là Yêu Thật rồi.

Tất nhiên phải yêu rồi, không yêu cũng phải yêu, không yêu là cho sinh thêm vài đứa nữa thì cũng bắt buộc phải yêu thôi.

"Anh tới thăm em chút thôi, em đã nghe Tiêu Tiêu nói rồi phải không? Vài ngày tới anh tạm không có mặc nên có sinh thì cũng phải đợi anh về rồi sinh, biết chưa?"

Tôi ngồi xuống cạnh Mục Kiều, tay đưa lên vén bên tóc của nàng ấy rồi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp.

"......em biết rồi. Chủ Nhân chỉ giỏi bắt nạt em thôi."

Mục Kiều cúi đầu, khuôn mặt ngượng ngùng nói.

"À mà, sắp tới hơi loạn nên em cứ tạm tới chỗ Lâm Thừa Anh ở, hơi ồn một xíu nhưng khá đầy đủ, nàng ấy cũng rất dễ thương nên thời gian rảnh rỗi cứ cùng nhau nói chuyện."

Tôi nói, cánh tay chuyển xuống vuốt ve bụng của Mục Kiều, nó giờ lớn bằng cái thai 9 tháng rồi, mức độ tăng trưởng này phải nói thứ bên trong tuyệt không phải Con Người.

Mục Kiều cũng rất may mắn, may mắn bởi có Lý Diễm Huỳnh bảo kê, dù ra mặt ghét bỏ nhưng vì cái thai trong bụng mà thứ thuộc bổ dưỡng này được chính tay nàng ta điều chế.

Nếu không sợ rằng cái thai đã hút hết năng lượng của Mục Kiều mà biến nàng thành cái xác khô từ lâu.

"Chủ Nhân đã lo lắng cho em sao?"

Mục Kiều tròn mắt nhìn tôi nét hạnh phúc, phải lo, bởi tôi là người đàn ông của nàng, là Bố của đứa trẻ trong bụng.

Mục Kiều che miệng cười, nụ cười của một Thiên Thần, nụ cười hạnh phúc của người mẹ chẳng? Sao tự nhiên tôi như ngộ ra điều gì đó.

Điều tôi ngộ ra lúc này thật vô thường.

Xạo lìn đó, ngộ ra éo gì đâu.

"Được rồi, ta đi đây. Cũng đừng lười vận động quá, trong nhà thôi, thời gian này đừng ra ngoại."

Tôi đứng dậy quay lưng rời đi, khi cánh cửa mở tôi nghe nói tiếng nói của Mục Kiều từ phía sau.

"Em yêu anh, cảm ơn vì đã đối xử tử tế.....với em."

Tôi hơi khựng lại, không quay lại tôi đi ra rồi nhẹ đóng cửa, với nụ cười trên môi tôi nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc của Mục Kiều.

Nàng chỉ may mắn thôi. Tôi cũng không có thói quen nhẹ nhàng với nữ nhân nhưng vì nàng khá hiền lành nên tôi cũng hiền lành đáp lại.

Cuối cùng thì tôi rời đi, trước cửa nhà Thập Tam Gian nhìn theo bóng lưng của tôi, trên mái nhà Trần U Nghi buồn bã ngồi ôm chân nhìn theo.

Lâm Thừa Anh tay đặt lên tấm kính cửa sổ nhìn ra với nét buồn bã, Mộ Dung Tiêu ngồi dưới táng cây gần nhà rồi đôi mắt lạnh lùng nàng ngước nhìn bầu trời.

"Bọn em luôn ở đây. Ở đây đợi anh quay lại, mái nhà của của, của chúng em."

Tôi nghe rõ đấy nhé, đừng có tiễn đưa như thế tôi sắp chết tới nơi vậy chứ? Con bé Mộ Dung Tiêu này lúc trước năng động hướng ngoại bấy nhiêu thì bây giờ nội tâm trầm lặng lại bấy nhiêu.

Thật tình, hết nói nổi mấy nàng ta.

Mà cũng do tôi, do tôi lười chảy ke mà mấy nàng mới thế, mới thay đổi để bù lại khoảng trống mà tôi thiếu hụt.

Cảm ơn nhé.

-

(Góc Nhìn: Thạch Thanh Phong, Pháp Sư Nguyên Tố - Tổng Chỉ Huy 'Hội Đấng Cứu Thế')

...

Ta thở dài, lưng tựa rồi ngã dài trên chiếc ghế.

Tháo cặp kính ta đặt nó xuống bàn thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Bước vào là hai hình dạng quen thuộc, hai đứa đồ đệ mà ta tâm quyết chỉ dạy, chúng sẽ là hạch tâm là lưỡi kiếm để ta thanh tẩy thế giới dơ bẩn này.

""Sư Phụ""

Cặp song sinh cúi đầu trước ta, khi chúng ngước mặt lên ta thấy sự khó nói trong ánh mắt đó của chúng.

"Nhiệm vụ thất bại sao?"

Ta trầm ngâm ít giây rồi hỏi, dù biết nó có xác suất khá thấp nhưng thấp chứ không phải là không có.

"Không, không phải."

Người chị trả lời, và rồi chúng đưa mắt nhìn vào song lại quay sang nhìn ta.

"Chuyện là.......Phó Chỉ, cô ấy mất tích rồi."

Ta lập tức cau mÀy, giải quyết Kim Lang Vương không quá khó, việc Thập Tam Gian thất bại là không thể, ở cả Hội cô ấy còn mạnh hơn cả ta.

Ta đơn giản là giao nhiệm vụ này chỉ để cô ấy trong coi hai đứa đồ đệ này mà thôi, nhưng tại sao lại mất tích?

Có việc gì đó cần giải quyết riêng ư? Cô ta hoàn toàn không có tư thù hay bất cứ ham muốn nào, rất khó gần và cực kỳ khó chiều.

Dưới lớp vào choàng xám đó là một cái khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhìn thấy thẹn, nguyệt nhìn thua xa. Song song với khuôn mặt mỹ nhân đó là đôi mắt thờ ơ, tính tình lạnh nhạt với người khác, tuy nhiên đôi lúc ta lại nhìn ra cô ấy như đang chờ đợi thứ gì đó, đó mắt nhớ nhung đó quả thật rất cuốn hút đối với ta.

"Đã liên lạc lại với nàng ta chưa?"

Ta cất tiếng hỏi, chúng ta có thiết bị liên lạc riêng, từ một năng lực xuất chúng của một cá nhân trong hội mà chúng ta có được đôi bông tai Padas.

Đôi bông tai này có thể liên lạc được như một chiếc điện thoại, tất cả thành viên chủ chốt điều phải đeo nó.

".......thật ra thì, chúng còn tìm được nó. Và cả thứ này...."

Đứa em đưa ra đôi bông tai, cùng với đó là Lá Thư với dòng chữ "ĐỪNG TÌM TA."

Ta khựng người, đôi chân mày cau chặt lại.

Là Đào Ngũ sao? Sau tất cả thì là gì việc gì chứ? Nơi đây không tốt sao?

Vô lý, đãi ngộ với những người đứng Top xếp hạng thì làm gì có việc thiếu ăn thiếu mặc, rốt cuộc là vì việc gì mà làm cô ta phải bỏ đi.

Ta đã từng nghĩ rằng cô ta giống ta.....

Và cô ta cũng là người bên cạnh ta lâu nhất, việc này không thể chấp nhận được.

Ta phải tìm hiểu nguyên do, nếu cần thiết ta sẽ dùng vũ lực với để ép cô ra trở lại, ta cần cô ta hơn bao giờ hết.

Anh Hùng thì phải có Thánh Kiếm, và Thánh Kiếm đó chính là cô ta, việc vị Anh Hùng mất đi thứ duy nhất xứng đáng cầm trong tay là việc không thể chấp nhận được.

Ta cần tìm ra nguyên nhân, nếu có thể ta sẽ trừ khử đó để cô ta phải quay lại với bọn ta một lần nữa.

"........Sư Phụ, giờ chúng ta phải làm sao?"

Đứa chị hỏi ta.

Phải làm sao à...............

"Ta muốn biết vị trí của Cô Ta, lâu nhất 1 ngày. Các ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ?"

Ta đôi mắt nhíu chặt nhìn qua, nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của hai đứa học trò của ta.

""D-Dạ! Bọn con sẽ lập tức triển khai!""