Tôi, Thập Tam Gian và A Khắc Na đanh có một cuộc họp-----cứ cho là một cuộc họp gia đình thông thường đi.
Nói là họp cho vui miệng chứ thật ra đây giống đàm phán hơn, bầu không khí có vẻ căng thẳng------ý tôi là sợ hãi bao trùm khuôn mặt A Khắc Na, cô nàng này hình như zợ Thập Tam Gian lắm.
Theo những gì A Khắc Na phản ứng thì tôi đoán con bé cũng sở hữu khả năng đi ngược thời gian, đại loại như Trùng Sinh chẳng hạn.
Và hiện tại trước mặt A Khắc Na là một hiện Thân của Thời Gian nên con bé rất sợ, sợ bị giết. Suy nghĩ của tôi khá hợp lý đó chứ? Chắc cũng do đó mà tại sao Thập Tam Gian có nét mặt đáng sợ khi nhìn A Khắc Na, bởi ngay từ đầu nàng ấy đã quyết không 'thu' liền phải giết.
...........dù sao thì tôi và Thập Tam Gian cũng là những kẻ ngoại đạo, tội phạm thời gian cũng nên. Bởi chúng tôi là tội phạm nên chúng tôi biết có tên tội phạm khác nguy hiểm tới đâu, song thì tôi không phải mối nguy hiểm hay sao mà A Khắc Na cô nhóc này bám dính canh tay tôi không buông.
Trong phòng khác Thập Tam Gian khuôn mặt cực kỳ, cực kỳ cực đoan luôn rồi. Nàng ấy thường không phản ứng kiểu này khi mấy người thể hiện tình cảm với tôi nhưng đến A Khắc Na thì cứ như gió ngược chiều ấy.
"Phu Quân, Thiếp sợ...."
Tôi mới là người sợ đây nèk, bên nghĩa bên tình, cả hai cứ kéo tay tôi như vậy coi chừng sứt ra bây giờ đó!!
"Chồng, hình như chồng đang quá hưởng thụ nhỉ? Em có cần nhắc nhở chồng hông, việc thất hứa với em sẽ như thế nào?"
Thập Tam Gian đang gây sức ép với tôi, ép đúng nghĩa luôn, ép một hồi chảy sữa tùm lum luôn bây giờ!?
Thật tình, tôi biết nàng ấy vừa mất----ý tôi là vừa phải xa con đầu lòng nên tâm trạng không tốt và cần được tôi quan tâm, thế nên nàng ấy mới dở chứng thế này.
Mà tính đi tính lại thì Hắc Hội hiện tại có khoảng 100 Huyết Nhân Tộc, 100 con người được nuôi để lấy máu coi như thực phẩm lưu trữ, giờ mà sát nhập Hắc Hội thì cũng không phải vấn đề gì với tôi. Họ tự lo cho họ được nên tôi cũng không cần cũng cấp thức ăn hay lương thực gì, nhưng mà việc này hơi rắc rối.....
Rắc rối ở chỗ là Hội Đấng Cứu Thế, nếu tôi Thu Hắc Hội thì có biến lớn luôn, chắc chắn sẽ có thảo phạt, thương vong là không thể tránh khỏi.
Hay nói chính xác thì Hắc Hội sẽ lập tức bị quét sạch khi không có tôi bảo kê nhưng mà bây giờ tôi phải rời đi, mấy nàng thơ của tôi dù có ra lệnh họ cũng sẽ không đến cái chỗ tôn thờ Huyết Thần, tín ngưỡng tôn giáo giả tạo đó đâu.
Aizz. Mệt lòng quá man. Ai đó giúp tôi đi, tôi đâu có muốn làm Vua đâu mà ép tôi thế!!!
Ngay khi tôi bí bì bi thì cửa phòng chợt mở to, Vô Diện Mặt Nạ bước vào run lẩy bẩy, đi cùng là Trần U Nghi và Mộ Dung Tiêu với vẻ tươi cười lành tính.
Củ lạc giòn tan! Con bảo hai má dẫn người ta đi chữa mà, có phải đi tẩy nào đâu mà------khi đi hùng dũng hiên ngang, khi vào khép nép đoan trang nhi mì thế!?
Ngoan như chó luôn, hai má đã làm gì nàng ta thế??????
Tim tôi thổn thức quá, tự dưng thấy sờ sờ, tôi đâu có đào tạo cách tra khảo hay thẩm vấn đâu mà........
A Khắc Na lúc này nhìn qua Vô Diện Mặt Nạ, và dù đeo mặt nạ, hắc y bao phủ cơ thể nhưng tôi nhận ra sự hổ thẹn trên mặt nạ của nàng ta thông qua đôi mắt.
"Nhìn giề?? Lo việc của mình đi, ruồi muỗi."
Trần U Nghi trừng mắt nói, giang hồ vậy má!!
"Hii!? Phu Quân...."
A Khắc Na run rẩy níu chặt lấy cánh tay của tôi hơn.
Vậy cũng sợ được hả?? Cô ta ở đây lành tính nhất đó!!
Tôi thấy mệt mỏi với mấy việc này quá, nói thật thì một khi khởi xướng sự Thống Trị cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải nuôi một đám người-----ý tôi là một đám thuộc hạ, một đám con dân.
Mà biết đó, kẻ đứng đầu nhức não lắm, mạt thế chứ có phải....haizzz!
"Na Na này, cứ địa của em hiện tại có bao nhiêu người?"
Tôi cúi xuống nhìn A Khắc Na hỏi, nghe tôi hỏi A Khắc Na ngước lên nhìn tôi tròn xoe đôi mắt, như thế sắp dâng hiến Ngôi Vị ấy. Làm ơn dừng lại đi, tha cho tôi đi mà.
"Dạ....thì, Hấp Huyết Quỷ Tộc 50 người, cận vệ hoàng gia được trưởng lão đào tạo 50 người, 100 Tiến Hóa Giả Cấp 3, 200 gia súc...."
Gia súc? Là chỉ mấy kẻ ăn bám, được nuôi để lấy máu đó hả?
Hơi vô nhân đạo thiệt nhưng liên quan gì tới tôi, trên danh nghĩa thì mấy người đó tôn thờ A Khắc Na như Thần Linh một cách cực đoan luôn ấy.
"Chồnggg. Em không cần đám binh tôm tướng tép đó, em cần nàng ta cơ. Em không quan tâm vấn đề khác đâu, em chỉ muốn đào tạo nàng trở thành hầu cận bên cạnh mình."
Đó mới là vấn đề đó, tự nhiên bắt Vua đi làm hầu, Vua mất nước tan, bọn Hấp Huyết Quỷ đó chạy loạn xạ khắp nơi rồi sao.
A Khắc Na lúc này chợt kéo kéo tay áo tôi với nét mặt e thẹn.
"Phu Quân.....em muốn sống cạnh Chàng."
Lập tức có người phản bác ý kiến của nàng ta, Vô Diện Mặt Nạ nảy giờ run lẩy bẩy chợt hét lên.
"Công Chúa Điện Hạ! Việc này không chấp được! Dù có hy sinh mạng của Thần để người chạy trốn th-----hự!"
....để tôi nói tiếp, thì bị Trần U Nghi đá cong người, chiếc mặt nạ rơi rớt nước dãi rồi Vô Diện Mặt Nạ lừng danh quằn quại không nói thành câu.
Bạo lực ghê.
"Sư Phụ cho mày nói à? Chó ngoan thì nằm yên đó, biết đâu còn có xương thừa cho mày, hửm?"
Trần U Nghi ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, nàng ta giận dữ bởi vấn đề gì thế, nặng lời ghê.
"Con khốn----ááhhh!"
Vô Diện Mặt Nạ chưa hết câu đầu đã bị Trần U Nghi dùng chân nghiền ép trên sàn.
Thôi đi má, nát cái sàn gỗ của con bây giờ!
"Tao nghĩ mày nên lễ độ hơn trước mặt Sư Phụ, tao cũng quan tâm việc giẫm nát đầu mày đâu, tuy nhiên sàn nhà của Sư Phụ bẩn mất."
Trần U Nghi cong chân đá Vô Diện Mặt Nạ lăn tròn trên sàn, Mộ Dung Tiêu lúc này bước tới đặt tay lên vai Trần U Nghi thì thầm gì đó rồi nàng ta bỗng dưng quay sang nhìn tôi.
Nét hổ thẹn, Trần U Nghi cúi đầu rồi lui lại đứng ngang với Mộ Dung Tiêu.
Vụ gì đấy?? Ai đó nói tôi biết việc gì xảy ra đi chứ!
"Mà, 13 này. Anh không biết tại sao nhưng nếu không có A Khắc Na thì cứ địa của em ấy loạn mất, anh có nói là tặng cứ địa cho em.....miễn là em chịu quản lí nó nhưng chỉ cần A Khắc Na thôi thì-----"
Lời tôi bị cắt ngang bởi cơn giận của nàng.
"CHỒNG!!"
Thập Tam Gian đứng bật dậy trừng mắt nhìn tôi, phía sau lúc này tôi để ý Trần U Nghi và Mộ Dung Tiêu đang run lên lẩy bẩy.
Vô Diện Mặt Nạ thì vẫn còn đang bò trên sàn, nhìn khổ lắm......
Tôi mới khổ đây nè!!!
Không phải tôi lươn đâu nhưng quản lí 1/3 Thành Phố Hải Long thì phiền lắm, phải chi nàng ấy đồng ý quản thúc nó thì việc của A Khắc Na tôi đồng ý cái cụp luôn đó.
Mấy nàng rốt cuộc đang toan tính điều chi vậy hả?
Đúng lúc này Lý Diễm Huỳnh mở cửa bước vào.
"Anh Yêu~ ha là để cho em giải quyết việc này phụ anh đi."
Lý Diễm Huỳnh để nghị thẳng thừng, giao cho má con còn lo hơn đấy, chắc không chế tạo vũ khí sinh học nữa đó chứ??
Thập Tam Gian hơi cau mày, nàng ngồi xuống rồi thở dài, như thầm đồng ý nàng nâng tách trà lên uống, đôi mắt nhẹ nhắm lại với nét thư thả hẳn.
Mệt quá...........
Tôi ghét phải họp bàn kiểu này, muốn toan tính gì thì hãy nói với tôi tiếng chứ.
"Phu Quân....."
A Khắc Na mắt ướt lệ nhòa như thể cầu xin, nàng ép chặt hai quả bưởi hơn vào tay tôi.
Mà cầu xin cái gì thì tôi không biết, cầu xin ở lại hay cầu xin được tự do, đã kêu đừng tới ai biểu lồng lộn chạy tới làm chi.
"Rồi, rồi. Việc ở Cứ Địa tạm giao cô quản lí đấy, Diễm Huỳnh. Mà tạm thời lo vấn đề tìm người của Hội Cứu Thế trước đi, họ sẽ ghé thăm không lâu nữa đâu."
Lời tôi nói ra có một người cực kỳ kinh ngạc, đó là Vô Diện Mặt Nạ, người lúc này cố lắm mới đứng dậy nổi.
"Hội....Cứu Thế sao?"
Vô Diện Mặt Nạ lầm bầm.
Trong lúc này tôi chợt nghĩ ra một việc.
"Diễm Huỳnh này?"
Tôi gọi, ngay lập tức được trả lời bởi giọng ma mị: "Dạ?"
Hiếm khi thấy nàng nghiêm túc thế đấy, là do Thập Tam Gian ở đây sao?
"Em đào tạo Nàng ta đi."
Tôi hướng ánh nhìn về phía Vô Diện Mặt Nạ, A Khắc Na lúc này đôi mắt chợt lóe lên tia tinh quan, nàng cười toe toét nhìn vị Trưởng Lão kia.
"Điện Hạ....."
Vô Diện Mặt Nạ cố gọi nhưng chỉ nhận lại cái quay đầu "hừ" lạnh.
".......Điện Hạ, không được! Người không được ở lại đây! Đám người này điên cả rồi......nghe thần nói, quay về cùng thần, Người còn Quê Nhà phải lo, còn một Vương Quốc phải phục hư-------"
Vô Diện Mặt Nạ cố gào thét, Lý Diễm Huỳnh cười tới mang tai túm tóc kéo nàng rời đi.
"Không! Thả ta ra! Ta phải nói chuyện với điện hạ!!"
"Ohohoho! Mới mốt sống cùng rồi lúc nào nói chẳng được?"
Lý Diễm Huỳnh lạnh lùng nói, ánh mắt chợt liếc về phía tôi nở nụ cười ma mị.
"Đừng quá tay đó."
Tôi dặn dò.
Nàng lập tức trả lời: "Em hiểu rồi. Cứ để em tái chế lại đống rác này."