Tôi mệt quá...mệt quá...thật sự rất mệt.
Nhưng ít ra tôi đã thỏa mãn, chí ít là thế.
Uhahaa.
Vì đây là lỗi của tôi nên hôm nay tạm ngưng, mấy cô gái xem ra ngủ rất ngon. Sau cùng thì tôi đã bắt mấy ẻm chông mông tận mấy giờ liền mà...nói ra nghe dâm ghê nhưng---thôi dậy.
Không kể nữa. MÀ CỨ LÀM NHƯ LỖI CỦA RIÊNG TÔI ẤY!!
Tôi mệt quá man.
Bởi không phải lỗi của riêng tôi nên người chịu phạt không phải mình tôi rồi. Lý Diễm Huỳnh lên thớt với tôi ngay và luôn sau cuộc hoan dâm vô độ, của tôi. Tất nhiên là thế rồi, đầu đuôi dây sợi do cô ta mà ra mà, mà nè......
Cô có thôi cái điệu cười 'ahihi' đó đi không hả?
Làm việc với con này khiến tôi khổ tâm quá.
À, thật ra thì tôi đang cùng Lý Diễm Huỳnh thu hoạch Ngô và Cà Chua. Vì một số vấn đề khó giải thích mà đám thực vật tôi trồng lớn hơi nhanh, và thế tối nay tôi lại có Ngô luộc để ăn.
Chặc chặc, coi ai đang thông thả hái Ngô kia kìa, quả thật thì trong cô ả lúc này thật xinh đẹp, có nét giản dị cũng có chút nét tươi tắn, mà em ơi, tươi dưới nắng thì đen sớm thôi.
Thôi kệ, đẹp là được.
Lý Diễm Huỳnh hiện tại đang mặc bộ bà ba màu xám, nhìn cứ như đúng rồi ấy, ai mà ngờ được con mẹ điên này cũng có gu ăn mặc phết.
Không phải tôi tán tỉnh gì mẻ đầu, thực tế là ẻm hiện tại trong rất duyên, tôi thích Lý Diễm Huỳnh này, tất nhiên là trừ cái tính điên của ẻm.
"Nè anh yêu~ sao cứ nhìn em lăm le như tên biến thái vậy? Không lẽ anh hứng lên rồi hử?"
Nở nụ cười tinh nghịch, Lý Diễm Huỳnh nhìn tôi nói, bên hông cô ta vô tình giữ cái rổ Ngô.
Trong duyên ghê, mà lời nói thì éo có duyên.
"Lo hái nhanh hộ tôi, không là tôi treo cô lên làm bù nhìn cho quạ mổ bây giờ."
Tôi thở dài, bơ luôn ả điên bên cạnh, không phải kỳ thị gì đâu, thật ra thì nếu tôi quá quan tâm thì thế nào cô ả cũng nổi cơn điên khùng lên cho xem.
Vậy thôi kết ở đây.
Chúng ta không thuộc về nhau, ê~!
"Ahihi~!"
Bị bơ mà vẫn vui thế á?
Hỏi chấm thật sự, thôi vậy, thu hoạch nhanh rồi đi nghỉ.
Mọi thứ đáng lý ra êm đềm nếu như không vọt ngang hai chiếc mô tô phân khối lớn.
Pừng! Phừng-!!
Sẽ cũng chẳng có việc gì nếu hai cái nhân mạng khốn khổ đó vọt đi luôn, tuy nhiên chúng không muốn thế.
Hai tên này nhanh chóng trở lại rồi dừng xe trước cổng nhà tôi, đưa đôi mắt dòm ngó bọn chúng không mấy để tâm tới những gì tôi đã gieo trồng, thay vào đó cả hai nhìn tôi và Lý Diễm Huỳnh lăm lăm.
Sẽ rất bình thường nếu bọn chúng chú ý Lý Diễm Huỳnh hơn là chú ý lấy tôi. Mỹ nhân thế kia không nhìn mà lại nhìn tôi liếm môi, nổi hết da gà rồi nè hai má!
Tha cho tôi đi....
Nhìn cờ hiệu trên xe của hai thằng điên này thì chắc là thuộc cứ địa Hắc Lang, cái cứ địa nô dịch và buôn bán phụ nữ ấy hử?
À không...tôi nhầm lẫn chút xíu, bọn này Hắc Lang chứ không phải Thiên Lang. Giờ thì tôi hiểu sao chúng lại để ý tôi hơn là Lý Diễm Huỳnh.
À ừ------nói thì kỳ thị vãi lon nhưng chủ cứ địa Hắc Lang là một tên biến thái, ghét phụ nữ thích đờn ông.
Thành phố này sớm đã không còn mấy thứ để ăn, thế nên bọn này nữ thịt nam để lại nghịch c----
'Thịt' đúng nghĩa ấy nhớ!
Trong thời Mạt Thế này, có những con còn đáng sợ hơn mấy con Thây Ma nhiều.
Biết con gì không?
Con Người chứ con gì. Đâu phải chỉ mình thây ma biết ăn thịt, con người vốn là loài ăn tạp mà...
Tất nhiên tôi cũng là Con Người.
Không thể gộp chung lại đúng không? Tất nhiên là không thể gộp chung rồi, bởi tôi biến thái hơn bọn ăn thịt đồng loại này nhiều.
Uhaha...
Tốt, việc tiếp theo là dọn dẹp hai bãi phân này.
Mà Hắc Hội vốn đóng quân gần đây ớ, sao bọn ất ơ này lại dám bén mảng tới lãnh thổ của Hắc Hội nhỉ?
Nói thật thì cái Hắc Hội này đáng sợ lắm, hiện thì chỉ có Hội Cứu Thế mới đủ đương đầu với họ thôi.
Nhắc tới Hội Cứu Thế tôi lại nhớ đến đứa học trò ngu ngốc của mình, tất nhiên nó không gia nhập chốn đó nhưng có kẻ nó phải phấn đấu để đánh bại ở đấy.
Biết ai không?
Tất nhiên là Dương Lâm và Hồng Phụng Nhi rồi.
Bởi tôi đã để hai đứa nó sống nên...hmm, hiện tại thì có lẽ thì hai đứa nó đã là một trong những kẻ mạnh nhất tại đó.
Nếu tôi đoán không lầm thì hai đứa nó được người bạn không thân của tôi chỉ dạy, hắn là tên độc tài và hơi hà khắc một xíu nhưng bản tính ngoài lạnh trong nóng.
Một tên khó xơi, không tự nhiên hắn đặt 'Hội Cứu Thế' không phải tự kiêu mà là đủ Tự Kiêu để làm thế.
Dù không phải kẻ mạnh nhất nhưng hắn lại làm chỉ huy bởi tài mưu lược thiên tài của mình, đúng với cái tên của khả năng hắn sở hữu 'Phù Thủy Nguyên Tố'.
Ngoài ra thì có một cô gái tôi không muốn chạm mặt, một người siêu mạnh mẽ, một thực thể sẽ giúp nhân loại vực dậy cũng hoạt động tại đó.
Nếu chọn phải đối đầu với Hội Cứu Thế thì e là tôi sẽ phải rất khổ sở.
Trong khi tôi mông lung về những kẻ siêu mạnh kia thì Lý Diễm Huỳnh từ lúc nào đi ra sau hai tên ất ơ đang cố nói gì đó.
"Có người?"
"Một gã đàn ông."
"Trong khá đẹp mã..."
Liếm môi.
"Đem hắn về cho đại ca ta sẽ được thưởng to, lần này đúng trúng lớn rồi ha!"
"Haha. Đúng là may mắn, còn con ả đàn bà kia...chúng ta chơi nó trước rồi giết nhỉ?"
Nở nụ cười thâm hiểm nói.
"Hừ, được. Nhìn cũng trắng trẻo, mà hơn hết nơi này có rất nhiều thứ ăn được này."
"Ẹc! Mày muốn ăn mấy cái thực vật buồn nôn này hả? Thịt phụ nữ vẫn ngon hơn, thịt rất ngọt và thơm, keke!''
Dù từ chỗ tôi tới hai tên ất ơ kia khá xa nhưng tao vẫn nghe đấy nhé hai thằng củ chuối kia!!
Mà thôi dậy, tốt nhất là không để hai tên này sống, không lại kéo băng đảng tới phá phách, tôi lại sẽ khổ tâm chơi với chúng.
Mà có lẽ bị chú ý mất rồi, tại Mộ Dung Tiêu và Trần U Nghi chứ ai.
Là lỗi của tôi, tưởng hai ẻm nghịch xíu rồi xong nhưng quả thật hơi nằm ngoài vòng kiểm soát.
... ... ... ...
Khi tôi nhìn lại, tôi thấy...
Hai Người Sói nằm co giật trên đất. Là hai tên ất ơ lúc nãy, chỉ số chiến Lực của cả hai lúc bình thường chỉ 500~600 thôi, sau khi thú hóa thì 1000~1100.
Không tự nhiên mà gọi Hắc Lang nhỉ? Một cái khả năng đồng hóa, một con sói đầu đàn và mấy trăm con người bị cắn. Những con người bị cắn này cũng biến thành sói nốt, aizz.
Nghe cứ như phim người sói ấy, giống hệt luôn chứ Như gì.
Theo đánh giá của tôi thì bọn này hơi yếu, ít nhất là với mấy nàng thơ của tôi, chứ tính theo bình thường thì cả hội Hắc Lang khác éo nào cái thảm họa cần được loại bỏ.
Chắc cũng sớm thôi, Hội Cứu Thế sẽ tới hỏi hang bọn này.
Cứu Thế kia mà, sao để bọn nguy hiểm này tồn tại được, kukuku!
Tôi biết là tên đó đang nghĩ thế đấy, dù sao thì danh tiếng cũng khá quan trọng, có danh tiếng rồi thì làm việc gì cũng dễ hẳn ra.
Vì để tránh có thêm vài cái thí nghiệm dị hợm, tôi thiêu hủy hai cái xác chết mà không để Lý Diễm Huỳnh đụng tay vào.
Tất nhiên tôi biết cô ta đã lấy được ít máu từ đợt tấn công bất ngờ nên tôi đã phải trấn áp ả ta để lấy lại.
Trong ả giận dỗi thế này cũng khá vui đó chứ.