Chương 4: Lên Đường

Chương 4: Lên Đường

Cuối cùng thì tôi vẫn quyết định sẽ đi chuyến này, dù sao cũng không thể vì những chuyện mơ hồ mà thất hứa với mọi người, nhất là với Amy. Tôi là người tuy tin vào Phật, tin vào nhân quả nhưng không tin vào những chuyện ma quỷ hoang đường, dù sao tôi cũng là thanh niên sống ở thời đại mà khoa học công nghệ đang tiến nhanh như vũ bão cơ mà.

Hôm sau khi tôi đang ở cửa hàng cho thuê đồ phượt thì Amy gọi điện nhờ tôi đón đi mua một số đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch. Bình thường cô ấy vẫn đi xe buýt nhưng chắc hôm nay hơi vội nên nhờ tôi chở bằng xe máy. Tôi cũng muốn gặp Amy để tìm hiểu thêm về hai người bạn đồng hành mới.

Tôi đón Amy ở một trạm xe buýt gần khu đô thị ven thành phố cách chỗ tôi không xa. Chắc đợi lâu quá chưa có xe nên cô ấy mới nhờ tôi. Từ xa tôi đã nhận ra ngay cô nàng vì mái tóc vàng óng nổi bật giữa đám đông. Đây hoàn toàn là màu tóc tự nhiên của cô ấy chứ không phải được nhuộm như người khác. Tôi cũng thấy lạ, Amy tuy mang một mái tóc vàng của người tây phương nhưng gương mặt lại rất giống con gái Việt Nam, đôi mắt to đen láy, sống mũi tuy cao nhưng không bị lõ. Đặc biệt là tính cách thì rất dịu dàng và tỉ mỉ, hay lo toan giống y như phụ nữ Việt Nam, có lẽ điều này là chịu ảnh hưởng không nhỏ từ mẹ cô ấy.

Tôi dừng xe rồi trêu Amy:

- Mời tiểu thư lên xe! Cô đi đâu để tôi còn chở?

- Đi vòng quanh thế giới có chở được không?

- Rất hân hạnh thưa tiểu thư! Cô muốn đi đến đâu tôi chở đến đó!

Amy ngồi lên sau chiếc xe máy cũ mà tôi đang đi, nó vốn là phương tiện bố tôi dùng đi lại từ khi tôi mới chào đời. Sau này nhà có điều kiện mua ô tô ông vẫn giữ lại làm kỷ niệm. Bây giờ tôi đủ tuổi lái xe nên thỉnh thoảng vẫn lấy ra dùng.

Tôi đưa Amy đến một trung tâm thương mại để mua sắm đồ đạc. Sau đó tôi rủ cô ấy vào một quán trà sữa để nói chuyện. Tôi biết món này vốn là sở trường của Amy nên cô ít khi từ chối.

Sau khi gọi món, trong lúc đợi tôi hỏi Amy:

- Chắc cậu mua sắm nốt lần này là chuẩn bị xong đúng không?

- Ừ, cũng toàn thứ lặt vặt thôi ấy mà! Chắc tại tớ cẩn thận quá nên mới mang nhiều đồ đi như vậy! Còn xe và đồ đi phượt cậu chuẩn bị đến đâu rồi?

- Xong cả rồi sáng mai mình chỉ việc qua lấy thôi!

Tôi đổi chủ đề hỏi Amy:

- À này, chị Yanda bây giờ đang làm công việc gì thế, chắc phải làm cho những tập đoàn hàng đầu thế giới chứ nhỉ?

Amy lắc đầu:

- Chắc là không phải như vậy! Thực sự là chị ấy làm gì tớ cũng không biết nữa. Chỉ biết chị thường kiếm tiền bằng các phương pháp thụ động như đầu tư chứng khoán hay tiền kỹ thuật số... nhưng công việc chính thức là gì thì chị không hề nói.

Tôi tỏ ra ngạc nhiên:

- Người phương tây các cậu lạ thật đấy! Đến thành viên trong gia đình mình làm gì mà cũng không biết nữa.

Amy giận dỗi:

- Cậu đừng có người phương tây này người phương tây nọ nữa đi! Nên nhớ tớ cũng là một người Việt Nam chính cống đấy nhé! À mà sao tự nhiên cậu lại quan tâm chị Yanda làm gì?

- À! Chỉ là tò mò thôi, tại thấy cậu hay kể chị Yanda là người rất giỏi nên tớ muốn biết chị ấy làm ở đâu thôi.

Biết là có hỏi nữa cũng không có thêm thông tin gì, tôi liền đổi chủ đề nói về những nơi dự tính sẽ đến trong chuyến đi sắp tới. Bảo Amy hãy chuẩn bị những bài thuyết trình ấn tượng để giới thiệu cho hai vị "khách quý" của chúng ta những danh lam thắng cảnh của đất nước.

Sau khi hành trang đã chuẩn bị đầy đủ, chúng tôi cũng đến giờ xuất phát. Mọi người hẹn nhau ở một công viên gần ngoại ô. Hôm nay thời tiết cũng rất đẹp. Nắng mùa thu rực rỡ nhưng không gay gắt, từng cơn gió thổi nhè nhẹ mơn man tà áo như làm giảm đi sự bất an trong tôi. Mùi hoa sữa nồng nàn từ những hàng cây bên đường đưa lại sự kích thích khứu giác khá mạnh. Thú thực là tôi chỉ thích sự thoang thoảng của loài hoa này, nhưng dù sao đây cũng là mùi đặc trưng của mùa thu Hà Nội, nó đã được viết rất nhiều trong các tác phẩm thơ ca.

Hai chị em Amy đến điểm hẹn khá sớm, trông thấy họ là đã cảm thấy sức sống thật tràn trề. Cả hai người đều mặc quần áo da màu đen, đeo kính đen, dáng dấp không khác gì những diễn viên điện ảnh, nếu hai người mà tham gia vào làng giải trí chắc cũng sẽ nổi tiếng chẳng thua kém ai.

Amy còn dẫn theo con Bull, thú cưng của cô. Bull là giống chó Poodle của Đức, loài này rất thông minh từng được sử dụng trong chiến tranh hay huấn luyện biểu diễn trong các rạp xiếc. Thấy tôi nó chạy đến ngoáy tít đuôi mừng rỡ, không khác gì gặp chủ nhân của mình.

Tôi cất tiếng bông đùa:

- Chào hai cô đặc vụ xinh đẹp!

Chị Yanda nghiêm mặt nói:

- Chúng tôi đang thực thi nhiệm vụ vô cùng quan trọng, yêu cầu các cậu phải giúp đỡ nhiệt tình đấy nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự an nguy của toàn thế giới!

Mọi người đều cười vang. Riêng tôi thì nghĩ: “Có khi nào chị ý đang nói thật không nhỉ, cũng có thể lắm chứ”, bỗng nhiên thấy ý nghĩ này cũng hay hay.

Quay sang thấy Long đen vẫn không phản ứng gì. Mọi khi cậu ta thường chém gió phần phật nhưng mỗi khi có mặt Amy thì cu cậu lại rất ít nói, không thì cứ lắp ba lắp bắp. Tôi biết cậu ta có cảm tình với Amy từ lâu nhưng thấy hai đứa chúng tôi quá thân thiết nên không dám chen vào, một phần cũng vì cậu ta mặc cảm với hoàn cảnh gia đình mình. Còn tôi và Amy thì vẫn giữ một tình bạn thân thiết, chưa ai trong chúng tôi muốn tiến tới một nấc cao hơn. Cũng vì chúng tôi quá hiểu nhau nên không cần phải ai nói ra. Mặc cho bè bạn nhất là lũ con trai, đứa nào cũng cảm thấy ghen tị với tôi khi thấy hai đứa tôi luôn như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Nhiều người nghĩ chúng tôi là một cặp. Tôi cũng cảm thấy tự hào vì điều đó nhưng cũng có lúc thấy mình hơi kỳ lạ khi không hề có ý định vượt qua giới hạn tình bạn với Amy. Ở tuổi bọn tôi, lũ bạn nhiều đứa đã trải qua vài ba mối tình là bình thường, quan niệm về tình yêu, tình dục bây giờ cũng thoáng hơn ngày xưa rất nhiều. Còn tôi và Amy thì luôn thống nhất với nhau rằng: "Cái gì của tương lai cứ để tương lai quyết định, bây giờ cứ sống hết mình với hiện tại cái đã". Người ta hay nói rằng không có tình bạn giữa hai người khác giới nhưng cho đến bây giờ chúng tôi vẫn đang làm được điều đó. Có khi chuẩn bị kịch bản để Amy lên sóng chúng tôi thức cả đêm nghiên cứu tài liệu, mệt quá tựa lưng vào nhau ngủ cho đến sáng. Hai bọn tôi cứ như vậy, sự vô tư khiến cuộc sống trôi đi thật nhẹ nhàng và đầy kỷ niệm.

Tuy rất thân thiết và có nhiều sở thích giống nhau nhưng tôi và Amy lại có niềm tin tôn giáo khác nhau. Tôi theo đạo Phật với truyền thống gia đình, còn Amy cũng vậy cô theo đạo Thiên Chúa. Tuy không cùng tôn giáo nhưng chúng tôi luôn tôn trọng niềm tin của nhau. Hai đứa tôi thấy điều đó cũng không có gì cản trở đến tình bạn của hai người.

Lịch trình của chúng tôi xuất phát từ Hà Nội đi qua hầu hết các tỉnh tây bắc theo đường vòng cung rồi cuối cùng lại về Hà Nội. Quãng đường đi cũng phải đến hàng nghìn km. Trước khi đi tôi đã xin phép bố mẹ, mặc dù rất lo lắng vì tình hình giao thông gần đây không được tốt nhưng hai người cũng đồng ý vì biết rằng tôi đã đến lúc trưởng thành, không thể bao bọc trong vòng tay mãi được. Chúng tôi sẽ ghé thăm một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở những nơi đi qua, cũng có thể dừng lại bất cứ chỗ nào trên đường nếu thích, đó là cái hay của hình thức đi phượt.

Hiện tại đang là mùa lúa chín trên tây bắc, là mùa có thể ngắm ruộng bậc thang đẹp nhất trong năm, nó được ví như là kỳ quan kết hợp giữa thiên nhiên và bàn tay lao động của con người. Nhưng đang có một vấn đề nhỏ xuất hiện, hiện nay cơn bão số 9 đã hình thành trên biển Đông và có xu hướng tiến lên phía bắc, có thể nó không đổ bộ vào Việt Nam. Tuy vậy hoàn lưu bão có thể gây mưa ở vùng núi phía bắc. Chúng tôi hy vọng tâm bão sẽ cách xa và không gây ảnh hưởng nhiều đến chuyến đi này.

Tôi thuê thêm 2 chiếc xe Z1000 cộng với xe Của Long đen mượn là 3 chiếc. Tôi với Amy đi một xe, anh Vương Khánh với chị Yanda đi một xe, còn Long đen đi một xe. Thấy vậy cu cậu hơi tỏ ra bất mãn nói:

-Ai cũng có đôi có cặp mỗi tôi là lủi thủi một mình thôi. Hai da!

Amy thấy vậy liền nói:

- Để chặng sau tớ chuyển sang đi với cậu cho vui nhé!

Long đen lí nhí: “Thế nào cũng được”. Nói rồi cu cậu đội mũ bảo hiểm, nhảy lên xe phóng vụt đi trước.

Tôi và Amy đi sau xe anh Vương Khánh và chị Yanda, tôi bảo với Amy:

- Trông hai người họ thật là đẹp đôi đúng không?

- Hai người chỉ là bạn thôi. - Amy đáp.

Thấy tôi hơi ngạc nhiên Amy nói tiếp:

- Chị Yanda xưa nay là người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Từ nhỏ, mọi việc dù lớn hay bé với chị đều phải làm tỉ mỉ, chu đáo một cách kinh khủng. Đồ đạc của chị luôn phải giữ gìn sạch sẽ như trùi không được vướng một chút bụi bẩn. Mỗi khi làm sai một điều gì đó dù rất nhỏ là chị lại tự trừng phạt bản thân mình chứ không dễ dãi bỏ qua. Từ trước đến nay chị chưa thấy một người con trai nào đáp ứng được yêu cầu của mình, dù nhiều người rất tốt đã đến với chị nhưng đều bị từ chối. Anh Vương Khánh cũng là một trong số đó.

- Thật bất hạnh cho người nào sau này phải sống chung với chị của cậu. Nghĩ đến thôi là thấy kinh khủng rồi.

- Ai cho phép cậu nói thế! - Amy giận dỗi.

- Hay là cậu cũng bị ảnh hưởng của chị Yanda nên bây giờ vẫn còn thế này?

Tôi vừa đùa Amy vừa cười ha hả. Amy đấm nhẹ vào vai tôi nói:

- Không thèm nói chuyện với cậu nữa, lát mình sang đi cùng Phi Long.

Địa điểm đầu tiên chúng tôi đến thăm là đền Hùng, nơi thờ những vị vua khai sáng ra đất nước đầu tiên của người Việt. Vì bây giờ không phải mùa lễ hội nên khách hành hương không đông lắm, chúng tôi có điều kiện để thư thả, ngắm nhìn toàn cảnh nơi được coi là cội nguồn của dân tộc Việt. Tản bộ qua tất cả các đền rồi đến lăng các vua Hùng, mọi người đều cảm thấy các công trình đều hài hòa với phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ, địa thế chứa đầy khí thiêng sông núi.

Amy đóng vai hướng dẫn viên giới thiệu với mọi người về lịch sử khu di tích. Tuy đã làm nhiều chương trình về đền Hùng cũng như lịch sử thời các vua Hùng nhưng mỗi khi được nói về chủ đề này Amy lại tỏ ra say mê một cách kỳ lạ. Có thể nói là hơn cả những hướng dẫn viên chuyên nghiệp, không chỉ có những gì được học trong sách vở mà Amy còn đem vào đó những kiến thức và giả thiết của bản thân mình. Amy cho rằng các vua Hùng là có thật trong lịch sử chứ không phải chỉ là truyền thuyết và một lúc nào đó sẽ tìm ra được các di chỉ thời đại đó. Anh Vương Khánh và chị Yanda lắng nghe một cách chăm chú. Họ rất ngạc nhiên và thích thú, không ngờ nước Việt đã có bề dày lịch sử lớn đến như vậy.

Anh Vương Khánh tuy là người Việt Nam nhưng sống ở miền nam chưa khi nào được ra bắc nên bây giờ mới được đến đền Hùng. Anh có một thắc mắc:

- Theo lịch sử thì thời đại vua Hùng kéo dài khoảng hai nghìn sáu trăm năm, vậy mà trong truyền thuyết chỉ có mười tám đời vua Hùng từ đó suy ra mỗi đời vua Hùng kéo dài đến hơn một trăm năm, điều này có phải hơi vô lý?

Amy rất tự tin trả lời:

- Đúng là như anh nói thì khó có thể chấp nhận một đời vua Hùng lại kéo dài như vậy nhưng có thể hiểu một đời ở đây không phải là một người mà là một ngành, mỗi ngành gồm nhiều đời vua mang chung vương hiệu. Khi kết thúc một ngành mới thay vương hiệu mới. Tuổi thọ của một đời vua Hùng có thể hiểu là tuổi thọ của nhiều vị vua trong ngành đó cộng lại vì thế thời gian trị vì hơn 2600 năm của các vua Hùng là không có gì hoang đường cả. Chính vì vậy mới có những câu thơ.

Mở đầu Nam Việt có Kinh Dương

Mười tám ngành vua mười tám chương.

Bách Việt sơn hà muôn thủa đó

Đời đời đèn nến nức thơm hương.

Anh Vương Khánh dơ ngón tay cái ra dấu thán phục về kiến thức lịch sử cũng như cách diễn giải rất thuyết phục của Amy. Có lẽ những điều này anh ấy cũng đã biết nhưng muốn hỏi Amy giống một người thầy kiểm tra bài tập học trò.

Tôi và Long đen tuy nghe chủ đề này rất nhiều lần nhưng vẫn thấy sức hút trong cách dẫn chuyện của Amy. Cô ấy quả là rất có năng khiếu trong việc truyền đạt sự đam mê của mình cho người khác.

Kết thúc chuyến viếng thăm đền Hùng đầy thú vị, tiếp theo chúng tôi lên thăm Mù Cang Chải. Tuy đã nghe rằng mùa lúa chín trên này rất đẹp nhưng mọi người vẫn không khỏi choáng ngợp trước khung cảnh nơi đây.

Vượt qua rất nhiều đèo dốc, với quãng đường xa và khó khăn hơn tưởng tượng, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi. Ngút ngàn tầm mắt là một màu vàng óng của lúa chín. Những thửa ruộng bậc thang như những dòng thác lúa chảy tràn từ lưng chừng núi xuống thung lũng. Đi trên đèo Khau Phạ một trong tứ đại đỉnh đèo của miền bắc, thấy cảnh sắc bên dưới như một bức tranh hoàn hảo của tạo hoá. Mây trắng bao phủ lên tận trời, đường đèo quanh co, dốc đứng uốn lượn bên những dãy núi điệp trùng xen kẽ giữa rừng đại ngàn. Cảnh đẹp như trong những câu truyện cổ tích, có thể xoa dịu tâm hồn, gột rửa mọi điều muộn phiền trong tâm trí du khách đến nơi đây.

Chúng tôi dừng xe trên đèo, xuống chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm. Amy có rất nhiều tài lẻ, cô ấy có thể là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư với những bức ảnh phong cảnh mang đầy tính nghệ thuật. Sau khi chụp chung với mọi người vài kiểu là cô lại tập trung ngay vào đam mê của mình, hướng ống kính ra bốn phía tìm những góc độ đẹp. Chị Yanda tuy lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng nhưng cũng không khỏi xuýt xoa trước phong cảnh trước mắt:

- Quả nhiên là không uổng công đi chuyến này, cảnh vật ở đây đúng như một bức tranh vậy!

Anh Vương Khánh nói:

- Nếu ai có gì buồn bực trong lòng thì cứ đứng dang hai tay hét lên thật to giữa thiên nhiên hùng vĩ, tự nhiên sẽ thấy trong lòng nhẹ nhõm ngay.

Long đen nói:

- Để em thử xem sao!

Rồi cậu ta hét lên một tiếng thật to vang động cả núi rừng. Tôi và Amy thấy vậy cũng hùa theo, rồi đến anh Vương Khánh và chị Yanda. Chúng tôi cùng đồng thanh hét vang mà không biết trong lòng có buồn bực gì không. Con Bull thấy vậy cũng sủa nhặng lên mừng rỡ. Mấy người bọn tôi như tan biến ra hòa cùng với đất trời, thiên nhiên nơi đây.

Tôi lén nhìn chị Yanda, thấy chị cũng thể hiện nét hồn nhiên hiếm hoi từ khi bắt đầu chuyến đi, còn thường xuyên là một bộ mặt lạnh lùng bí hiểm. Vì vẫn còn chút đề phòng, thỉnh thoảng tôi lại quan sát chị ta xem sao nhưng đã hai ngày trôi qua không thấy có điều gì bất thường. Chuyến đi rất vui vẻ và thuận lợi. Tôi lại tự trách mình chỉ vì giấc mơ vớ vẩn mà suy nghĩ lung tung, lại còn nghĩ xấu cho người khác.

Kết thúc chuyến tham quan tại Mù Cang Chải chúng tôi lại chuẩn bị hôm sau lên đường đi Sa Pa. Khách sạn nơi chúng tôi nghỉ khá đông người. Chủ yếu là những thanh niên nam, nữ đi phượt như bọn tôi. Còn lại khách nước ngoài cũng khá đông, họ thường đi theo tua của các hãng du lịch.

Tối nay chúng tôi quyết định không ăn ở khách sạn mà sẽ đi khám phá ẩm thực dân dã địa phương. Quán ăn chúng tôi lựa chọn chuyên về đặc sản tây bắc với những món đặc trưng như: lợn mán, gà đồi, xôi nếp Tú Lệ... Lợn mán ở đây là giống lợn thân dài, mõm nhọn, tai nhỏ, chân gầy, lông dài và cứng, thường được chăn thả tự do mà không cần người chăm sóc. Chính vì chỉ tự kiếm ăn trong môi trường tự nhiên nên thịt lợn rất tươi ngon, săn chắc và rất ít mỡ. Thịt lợn chế biến được rất nhiều món như luộc, hấp, nướng... ăn kèm với rau rừng, món nào cũng rất hấp dẫn. Gà đồi cũng được nuôi giống lợn mán, được thả tự nhiên trên các sườn đồi sau nhà của đồng bào dân tộc bản địa. Thịt gà rất chắc và thơm ngon, gần như không có mỡ. Xôi nếp được nấu bằng gạo nếp trồng trên các thửa ruộng bậc thang, mới được gặt về, ăn rất dẻo và thơm. Chúng tôi trải một ngày đường khá dài và vất vả, ai cũng cảm thấy đói nên đều ăn rất ngon miệng. Nhất là Long đen, cậu ta luôn là người cần nạp năng lượng nhiều nhất. Chỉ có chị Yanda là ăn không nhiều lắm, có lẽ chị ấy chỉ quen với gà công nghiệp mềm mà bở trong những món thức ăn nhanh mà thôi.

Ăn tối xong, chúng tôi thả bộ dọc theo các con phố quanh thị trấn. Tuy một ngày đi xa khá vất vả nhưng mọi người chưa muốn nghỉ ngơi, ai cũng muốn tận hưởng nốt cái không khí thoáng đãng, thơm mùi lúa chín nơi phố núi này.

Bỗng tôi thấy lành lạnh phía sau như có ai đó đang theo dõi mình, một cảm giác bất an lại dâng trào lên. Cái cảm giác mà thỉnh thoảng lại xuất hiện trong chuyến đi. Tôi ghé vào một hàng bán đồ lưu niệm ven đường, giả vờ xem rồi từ từ đưa mắt quan sát phía sau. Không có gì bất thường cả. Vài nhóm khách du lịch nước ngoài đang đi bộ hay mua bán những đồ thổ cẩm. Không có ai quan tâm gì đến chúng tôi.

“Sao tự nhiên lại thần hồn nát thần tính thế này chứ? Ai mà thèm theo dõi mình làm gì”. Tôi tự trấn an bản thân.