Tôi ngoái nhìn lại thì thấy một bóng người cao lớn ngồi trên xe mô tô đỗ xịch sau lưng. Thì ra là Long đen, người bạn lâu năm của tôi, hôm nay chúng tôi có cái hẹn. Bạn bè hay gọi đùa tôi là tiên sinh vì tôi có suy nghĩ và lời nói y như ông cụ non.
- À! Lát tôi kể cho ông nghe, giấc mơ lạ lắm. - Tôi tỏ ra bí hiểm đáp.
Long đen tên thật là Nguyễn Phi Long, người bạn tôi quen trong lớp năng khiếu bóng đá của huyện cách đây nhiều năm. Hồi đó, cả hai chúng tôi đều trúng tuyển. Tôi tuy có kỹ thuật tốt nhưng sau đó bị loại vì thể lực không đảm bảo. Còn Long đen thì được ở lại, đến bây giờ cậu ta vẫn theo đuổi đam mê quần đùi áo số của mình. Cậu ta đang đầu quân cho đội trẻ của một câu lạc bộ nổi tiếng. Điểm mạnh nhất của cậu này là sức khỏe kinh người, có thể chạy liên tục 120 phút mà không hề xuống sức, một cái máy quét thực thụ ở khu vực trung tuyến. Đáng ra với khả năng như vậy Long đen đã có thể chuyển lên đội một nhưng với bản chất nóng nảy hay phạm lỗi, cộng với tính khí bộc trực có gì nói đấy nên không được lòng huấn luyện viên trưởng, vì vậy cậu ta vẫn phải rèn luyện ở đội trẻ. Tôi cũng nhiều lần khuyên cậu ta về việc này, cần phải tiết chế tính cách của mình lại thì sự nghiệp mới phát triển được. Long đen người cao lớn chắc như cục đồng, vì chơi bóng cả ngày từ bé nên có màu da rám nắng nhưng nhìn kỹ cậu ta cũng khá điển trai kiểu rất đàn ông.
- Kiếm ở đâu con xe hầm hố vậy? - Tôi vừa hỏi vừa nhìn chiếc xe Kawasaki z1000 mà Long đen đang đi.
- À! Của ông anh trong câu lạc bộ không dùng đến cho tôi mượn. - Long đen đáp.
- Có con xe này vài hôm nữa đi phượt là ngon phải biết - Tôi vừa ngắm nghía chiếc xe vừa nói.
- Ngon gì mà ngon tôi đang muốn một con Triunph rocket 3 kìa.
- Thôi đi ông tướng được voi còn đòi hai bà Trưng à? - Tôi bĩu môi.
- Đợi tôi thành cầu thủ nổi tiếng thế giới, có nhiều tiền thì mua con xe nào mà trả được. - Long đen vênh mặt cười ha hả.
- Thôi đi ông tướng, cố mà lên được đội một đi đã, đời cầu thủ cũng chẳng được bao lâu đâu.
- Tại hạ biết rồi thưa tiên sinh! - Long đen châm chọc nói.
Đi phượt là từ lóng thể hiện một hình thức du lịch bụi hay du lịch tự do bằng nhiều loại phương tiện nhưng phổ biến nhất là xe moto. Người đi phượt có thể chủ động về phương tiện, thời gian và tự do khám phá những địa điểm mình muốn. Trước đây ở Việt Nam kiểm soát rất chặt chẽ những người có thể điều khiển xe moto phân khối lớn, nhưng thời gian gần đây các quy định đã được nới lỏng. Tôi và Long đen đều đủ 18 tuổi, đã thi và có giấy phép điều khiển. Thực ra sở hữu một chiếc mô tô phân khối lớn là mơ ước của rất nhiều những đứa trẻ mới lớn như bọn tôi. Cưỡi trên con xe hầm hố, ăn mặc bụi bặm, vi vu đó đây trông thật là oách với các cô em. Ngoài bóng đá Long đen còn đam mê tốc độ và thích những chuyến đi du lịch mạo hiểm. Cậu ta thường nói: “Sau này có tiền kiểu gì cũng phải đi khám phá hết những nơi mạo hiểm trên thế giới như rừng Amaron, sa mạc Sahara, Nam cực hay Tây Tạng... mới được. Cuộc sống mà chỉ quanh quẩn nơi xó bếp thì gọi gì là cuộc sống”.
Thấy Long đen đến mẹ tôi liền bảo:
- Ở đây ăn sáng với Quốc Bảo nhé, để bác chuẩn bị!
- Dạ thôi để khi khác, tụi con có hẹn ra ngoài ăn với Amy rồi bác ạ! Long đen lễ phép đáp.
- Vậy à? Lâu lắm không thấy Amy đến nhà bác chơi nhỉ, không biết nó dự định học trường đại học nào?
- Cái đó cháu cũng không rõ. Đợi hôm nào Amy đến bác hỏi xem, bạn ấy chắc đạt được học bổng nhiều trường lắm đấy ạ!
- Ừ! Con bé vốn thông minh, học giỏi mà, lại còn xinh gái nữa chứ!
Mẹ tôi vốn luôn quý mến Amy và rất yên tâm khi tôi chơi thân cùng cô ấy. Có lẽ phần nào bố mẹ cũng biết những sự chuyển biến tích cực của tôi là chịu sự ảnh hưởng không nhỏ từ Amy. Bình thường Long đen cũng hay đến nhà tôi chơi, có việc gì thì luôn nhiệt tình giúp đỡ, bố mẹ tôi coi như người nhà nên không khách sáo nói:
- Vậy cháu ngồi uống nước đợi nó chút nhé! hai bác ăn trước còn đi làm sớm.
Sau khi tắm xong, tôi cảm thấy người đã khoan khoái hơn rất nhiều, sự mệt mỏi đã gần như biến mất. Hai chúng tôi cưỡi trên chiếc xe phân khối lớn hướng về trung tâm thành phố. Hôm nay tôi hẹn với Amy và người thân từ bên Mỹ mới qua đi khám phá ẩm thực của Hà Nội.
Xe chúng tôi dừng trước một hiệu phở nổi tiếng trên phố cổ, nơi những con phố nhỏ ngang dọc đan nhau như ô bàn cờ. Nói đến ẩm thực Hà Nội thì không thể không nói đến món phở, nó không chỉ là món ăn tinh túy mà còn là một nét văn hóa rất riêng của người Hà thành. Phở là món ăn từ rất lâu đời, những bí quyết nấu phở đã được truyền lại, lưu giữ và phát huy qua nhiều thế hệ ở các hiệu phở nổi tiếng. Để có được bát phở ngon phải trải qua rất nhiều công đoạn rất kỳ công. Phở ngon trước hết phải có bánh phở mềm, dai, ăn cảm giác mềm mại chứ không bở, không bục. Nước dùng được ninh từ xương ống bò với gừng nướng, hành nướng, hoa hồi, thảo quả nướng... và các gia vị được nên nếm hết sức cẩn thận kỹ lưỡng. Nước dùng thường được ninh từ 8 đến 10 giờ, được lọc qua để trong, không hôi mùi bò, ngược lại rất đậm đà và có hương vị đặc trưng.
Sở dĩ tôi biết nhiều về phở như vậy cũng vì tôi rất yêu thích văn hoá ẩm thực, không chỉ thích món ăn ngon mà còn tìm hiểu cách làm ra chúng. Tôi và Amy cùng chia sẻ sở thích này nên những khi có dịp chúng tôi thường lượn khắp các phố phường, thưởng thức những món ăn nổi tiếng của Hà Nội. Tôi xem đồng hồ còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn, chợt có chuông điện thoại vang lên, đầu bên kia là giọng Amy.
- A lô, Quốc Bảo à! Xin lỗi cậu nhé! Chị mình có chút việc cần giải quyết không đi ăn cùng hai cậu được. Hẹn hai cậu chín giờ ở quán cà phê, bàn về kế hoạch đi tây bắc nhé.
- Người Mỹ mà cũng thất hẹn à?
Tôi thầm nghĩ, thoáng chút không thoải mái vì kế hoạch bị thay đổi, không có cơ hội chém gió về món ngon Hà Nội như dự tính nhưng vẫn bảo với Long đen:
- Đã đến rồi thì cứ vào chén thôi, hôm nay tôi mời nhé!
- Không tôi vừa nhận lương ông cứ để tôi! - Long đen đáp.
Cậu ta vẫn vậy, tính tình luôn phóng khoáng, hay giúp đỡ mọi người mặc dù gia cảnh cũng khá là khó khăn. Nhà Long đen có năm anh em, cậu ta là con cả, ông bố bị tai nạn giao thông đã lâu, thuốc thang rất tốn kém. Thu nhập gia đình phụ thuộc vào đồng lương bà mẹ làm công nhân nên rất eo hẹp. Cậu có ước mơ lớn nhất là trở thành cầu thủ nổi tiếng, kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ bố mẹ. Bây giờ tuy cậu ta chưa được lên được đội một nhưng tiền phụ cấp với tiền thưởng khi thi đấu các giải trẻ cũng giúp đỡ được gia đình rất nhiều.
Vừa ăn tôi vừa kể cho Long đen giấc mơ tối qua. Cậu ta tỏ ra không mấy hứng thú nói:
- Ôi dào! Chắc cậu lại xem nhiều phim kinh dị nên tối đến nằm mơ chứ gì.
Tôi cũng không muốn nói nhiều về điều này nữa vì xưa nay cậu ta chưa bao giờ tin vào mấy chuyện hoang đường. Long đen là người theo chủ nghĩa vô thần, không tin thần thánh cũng chẳng tin ma quỷ, chỉ tin vào bản thân mình.
Long đen chén liền hai tô phở bò rồi đứng lên tính tiền, cậu ta không có thói quen thưởng thức món ăn một cách từ từ như tôi. Văn hoá ẩm thực với cậu ta chỉ là cái gì đó xa xỉ. Có lẽ nhu cầu của con người phải tiến lên từng bước, trước hết là no đủ rồi mới đến ngon và đẹp. Sau khi ăn xong thấy còn chưa đến giờ hẹn, chúng tôi lại lượn thêm mấy vòng ngắm phố xá. Hà Nội đang vào mùa đẹp nhất trong năm.
Gần đến 9 giờ sáng chúng tôi dừng lại trước cửa một quán cà phê quen thuộc. Nơi đây hội những người trẻ thích du lịch khám phá chúng tôi hay tụ tập, họp bàn về những chuyến đi tìm hiểu văn hoá các địa phương, kết hợp với những chuyến đi từ thiện trên vùng cao. Quán được bài trí khá tinh tế, không gian rộng rãi, yên tĩnh. Chủ quán vốn là một hoạ sĩ nên tất cả đồ vật trang trí ở đây đều có tính nghệ thuật cao. Còn sớm, khách đến chưa đông, nhân viên quán chào chúng tôi rất niềm nở. Sau khi gọi đồ uống chúng tôi lên tầng hai chọn một góc cạnh cửa sổ để tiện nói chuyện. Lúc nào đến đây tôi đều gọi món cà phê nâu pha theo kiểu truyền thống, mặc dù ở đây có cả những món đồ uống rất hot của giới trẻ. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy mình già hơn so với tuổi.
Tôi nhìn qua cửa kính, thấy một chiếc xe tắc xi dừng lại bên dưới, trên xe ba người bước xuống, trong đó có một bóng dáng rất quen thuộc đó chính là Amy. Đi cùng cô là hai người một nam, một nữ. Người nữ chắc là chị gái Amy, người nam có thể là bạn trai của chị ta. Hai chị em Amy đều mặc quần jean, áo phông đôi màu trắng in hình trái tim, đeo kính đen trông khá ngầu. Tuy Amy cao đến 1m70 nhưng chị cô ấy còn nhỉnh hơn một chút, trông không khác một người mẫu là mấy. Người nam khoảng gần 30 tuổi, người dong dỏng cao, mặc quần âu, áo sơ mi trắng, mắt đeo kính cận trông dáng vẻ rất trí thức. Chị gái Amy chưa về Việt Nam bao giờ nhưng tôi đã từng xem qua ảnh chụp chung của hai chị em trên trang cá nhân của Amy, nói chung cũng không ấn tượng lắm.
Khi ba người lên đến nơi tôi bỗng có cảm giác kỳ lạ khó tả, một cảm giác có vẻ bất an bỗng dâng lên trong lòng.
Nở một nụ cười tỏa nắng, Amy giới thiệu:
- Đây là tiến sĩ Vương Khánh bạn của gia đình mình.
- Còn đây là Yanda chị gái mình.
- Cứ gọi là anh Khánh được rồi! - Người nam thân thiện đáp, bắt tay hai đứa tôi rất lịch thiệp.
Chị Yanda tay gỡ chiếc kính râm xuống, nhìn tôi cười nói:
- Rất vui được làm quen các em!
Tôi bỗng thấy lạnh toát chạy dọc sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm, người như thất thần. "Đôi mắt chị ta chính là đôi mắt của người đàn bà trong cơn ác mộng đêm qua”.