Toàn một màu đỏ rực, đậm mùi chết chóc.
Những đám mây cuồn cuộn từ đâu kéo đến phủ kín bầu trời, thấp thoáng ẩn hiện những hình ảnh ma quái. Chúng dần dần tụ lại thành một con ác ma đang ngoác cái miệng khổng lồ chỉ trực nuốt chửng cả nhân gian.
Nhà cửa, con người lúc này thật mong manh, nhỏ bé trước tạo hóa. Dường như chỉ một cái hắt hơi của vũ trụ có thể thổi bay tất cả sự sống trên trái đất.
Nhưng hình như đã không còn sự sống nào tồn tại ở đây nữa rồi. Khung cảnh thật là vắng vẻ thê lương. Từng căn nhà, từng góc phố không một bóng người qua lại, mặc dù thành phố này vẫn giữ nguyên được hình dáng ban đầu của nó.
Đây chẳng lẽ là thành phố chết?
Tôi cảm thấy hoang mang, bấn loạn khi nhìn thấy những cảnh này. Nó vừa thân quen lại như rất xa lạ. Vẫn những con phố, những ngôi nhà ấy nhưng nay không còn trông thấy chỉ một bóng người.
Bước chân tôi cứ chạy đi tìm kiếm đến mỏi nhừ, đau đớn khụy xuống mà vẫn chẳng thấy gì. Chỉ còn mình tôi bị bỏ lại nơi đây trong vô vọng. Tôi cố gọi to tên của những người thân nhưng âm thanh chỉ tắc nghẹn trong cổ họng. Cảm giác bất lực từ từ xâm chiếm toàn cơ thể không cách gì ngăn lại được.
Trong lúc hoàn toàn tuyệt vọng, lại xuất hiện một tia sáng le lói cuối chân trời. Là ánh sáng thật sự chứ không phải ánh sáng chỉ hiện lên trong đầu. Một nguồn sáng màu trắng lung linh từ xa tít tắp phía bên kia của thành phố. Đó là cái gì tôi không biết nhưng nó khác với màu đỏ chết chóc tràn lan khắp mọi nơi quanh đây. Tôi phải đến đó bằng được, có thể tìm thấy sự sống ở đó cũng nên.
Tôi cắm đầu chạy, chân dường như không chạm đất, mắt không cần nhìn đường. Chẳng mấy chốc đã gần đến nơi, tuy nhiên ở đó không chỉ có ánh sáng. Bóng tối bủa vây khắp nơi bao quanh vị trí có ánh sáng ấy. Mà ở đó đúng là có người thật, một người phụ nữ trẻ tuổi.
Tôi dụi mắt vì không tin vào cảnh tượng trước mắt, một người phụ nữ vô cùng lộng lẫy đang bay lơ lửng giữa không trung, ánh sáng phát ra khắp người cô ta vô cùng huyền ảo.
Đây là một người phụ nữ có thể nói là tuyệt sắc. Toàn thân cô ta mặc một bộ đồ trắng, váy dài và áo choàng bay phấp phới trong gió. Đầu đội một chiếc vương miện nhỏ có gắn viên đá màu xanh lam lấp lánh, cổ đeo một chiếc vòng đá cũng màu lam rất đẹp. Gương mặt toát lên vẻ thanh tú không vướng bụi trần, nhìn rất giống những nữ thần trong truyền thuyết. Đôi mắt cô ta nhắm nghiền như đang ngủ.
Tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại xuất hiện ở nơi quỷ quái như thế này?
Mải ngắm người phụ nữ ở trên cao tôi bất ngờ vấp phải cái gì đó ngã xuống đất. Tay vồ phải một vật thể khô cứng trong bóng tối. Mặt mày xây xẩm chưa nhận ra đó là cái gì. Khi mở mắt ra nhìn tôi mới kinh hoàng tột độ vì sát mặt mình là một gương mặt đen xì khô đét đang ngoác cái miệng đầy răng trắng ởn ra, đôi tròng mắt trũng xuống thành hai hố đen sâu thẳm, tóc tai trên đầu xơ xác rụng gần hết. Đây là một cái xác đã chết khô.
Tôi vội đẩy cái xác đó ra và vùng dậy, nhìn xung quanh thì thấy cơ man toàn là xác chết như vậy, có hàng nghìn, hàng vạn cái xác. Tất cả cùng chung một tư thế đang quỳ gối, mặt hướng về người phụ nữ trên cao. Họ làm gì ở đây vậy? Ai đã làm cho họ từ người sống trở thành những cái xác ghê rợn như thế này?
Phải chăng là cô ta?
Tôi ngước mắt lên nhìn người phụ nữ áo trắng một lần nữa. Trông cô ta không có vẻ gì là giống với ác quỷ hút hết sinh lực con người. Vẫn vẻ thanh tú không gợn chút bụi trần đó làm sao có thể gây ra những chuyện tàn khốc như vậy được?
Bất chợt đôi mắt trên gương mặt tuyệt trần kia hé mở, nhìn tôi một cách nhẹ nhàng. Một đôi mắt xanh dương sâu không thấy đáy đầy mê hoặc, tôi nhìn vào đó như bị hút hồn vì cảm giác êm dịu.
Bỗng gương mặt ác quỷ từ những đám mây trên bầu trời sau lưng người phụ nữ bừng sáng lên rừng rực. Cùng lúc đó hai mắt cô ta tỏa ra ánh sáng xanh lét đầy ma quái. Thân thể tôi như bị nhấc bổng lên cuốn vào một vòng xoáy bất tận. Một hố đen sâu thẳm đang nuốt chửng cả thể xác và tâm hồn tôi…
Tôi dần mất đi ý thức chìm dần vào cõi hư vô.
- Quốc Bảo, Quốc Bảo dậy đi con! Làm sao thế?
Giọng nói thân thuộc của mẹ kéo tôi về với thực tại. Tôi giật mình choàng tỉnh dậy, trong đầu vẫn đang thầm niệm: "A Di Đà Phật".
- Con không sao đâu mẹ! Chỉ là giấc mơ thôi!
- Con gặp ác mộng à? Buổi tối nhớ đi ngủ sớm giữ gìn sức khỏe nhé!
Mẹ nói rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, chắc tôi vừa la hét gì đó mẹ tôi mới vào xem có chuyện gì.
Tôi ngồi dậy hai tay ôm đầu, toàn thân vẫn còn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chân tay rã rời, cổ họng đau rát, khô khốc. Cảnh tượng trong cơn ác mộng vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu, chân thực đến nỗi như tôi vừa ở đó trở về, tim vẫn còn đập thình thịch.
"Ôi giấc mơ quái đản!".
Tôi thầm nghĩ, tay vỗ vỗ lên đầu.
Một thanh niên choai mới lớn sống trong thời đại công nghệ như tôi mà luôn niệm "A Di Đà Phật" thì quả là điều kỳ lạ. Mười tám tuổi, cái tuổi mà đám chúng bạn ngoài kia còn đang quay cuồng với game online, nhạc K pop hay những bộ phim ngôn tình bất tận, với thần tượng là những ca sĩ, diễn viên màn bạc đầy hào nhoáng. Còn tôi thì khác, tôi chỉ thích đọc sách, ngồi thiền và đặc biệt là những thứ có liên quan đến văn hóa, lịch sử nhất là tôn giáo.
Tôi chẳng mấy hứng thú với những chiếc smartphone hay đồ chơi công nghệ đời mới mà tụi trẻ luôn mê mẩn theo đuổi, với tôi chúng chỉ là những vật vô chi, là phương tiện của cuộc sống. Tôi chỉ quan tâm đến những gì đã phủ bóng thời gian, có hồn cốt của những nền văn hóa lâu đời. Tuy không có tiền chơi đồ cổ nhưng tôi rất hay đến bảo tàng chiêm ngưỡng và tìm hiểu về chúng, hoặc đến thăm những chùa chiền, đền miếu, nhà thờ cổ... Những đồ vật và công trình cổ xưa tự chúng như có linh hồn, thu hút sự quan tâm của tôi.
Gia đình tôi nhiều đời nay theo đạo Phật và tôi sống trong môi trường đó cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Trong Phật giáo người ta gọi đó là duyên, nếu sống trong một môi trường tôn giáo khác, có thể tôi cũng đã theo tín ngưỡng đó. Từ bé tôi đã cùng ông bà hay bố mẹ đi lễ chùa. Cả nhà thường ăn chay vào ngày rằm và mùng một. Tôi thường nghiên cứu rất nhiều về những điển tích của Phật giáo nguyên thủy. Giáo lý của đạo Phật là tìm ra nguồn gốc của sự khổ và phương thức để diệt trừ khổ não, quy luật vận hành của thuyết nhân quả, luân hồi... Càng tìm hiểu tôi càng cảm thấy rằng Phật học quả là mênh mang vô bờ bến, hiểu biết của mình thì thật nhỏ bé chỉ như hạt cát trên sa mạc.
Ngồi im một lúc tôi dần hoàn hồn, cơ thể đã bớt đau nhức mệt mỏi, nhìn đồng hồ đã là 5 giờ 15 phút sáng, thì ra tôi đã ngồi ở đó tới gần nửa giờ.
"Hôm nay có nên chạy bộ không nhỉ?". Tôi thầm nghĩ, quả thực tôi đang cảm thấy khá mệt mỏi. Giấc mơ kỳ lạ đã lấy đi của tôi khá nhiều năng lượng. Nhưng rồi tôi cũng dứt khoát đứng dậy. Từ lâu tôi đã có thói quen không dễ dàng trì hoãn hay từ bỏ những việc phải làm.
"Chỉ là một giấc mơ thôi mà, sao làm khó được ta chứ!".
Khi tôi xuống đến sân, vẫn như mọi khi bố tôi đã ở đó từ bao giờ, ông đang tập bài khí công dưỡng sinh. Bố vẫn giữ thói quen dậy sớm như vậy suốt bao nhiêu năm nay.
- Quốc Bảo, hôm nay con gặp ác mộng hay sao vậy? Lúc đi qua phòng con ba thấy con la hét gì đó trong lúc ngủ, nếu không được khỏe thì nghỉ ngơi đi con nhé!
- Dạ, Con không sao đâu ba! - Tôi vừa nói vừa bước ra cổng, làm mấy động tác khởi động trước khi chạy bộ.
Bố tôi vẫn vậy quan tâm tôi từ điều nhỏ nhặt nhất. Bố mẹ tôi hiếm muộn nên tuổi đã cao mới sinh được một mình tôi. Từ nhỏ, tôi đã luôn sống trong sự quan tâm bao bọc của vòng tay cha mẹ. Vả lại, lúc bé tôi thường hay ốm đau quặt quẹo nên sự quan tâm ấy lại càng lớn hơn nữa. Những khi trái gió trở trời là tôi ốm liên tục, có khi phải nằm viện hàng tháng trời, lúc đó bố mẹ phải bỏ cả công việc thay nhau chăm sóc tôi. Hình ảnh tôi nhớ nhất mỗi khi nằm viện là màu trắng xóa của bức trần phòng bệnh, những tiếng lao xao, ồn ào của những người xa lạ xung quanh. Chỉ có hình ảnh thân thuộc duy nhất là bóng dáng bố mẹ ngồi thức trông tôi không quản ngày đêm, khiến tôi luôn cảm thấy an tâm mỗi khi tỉnh giấc bởi những cơn đau nhói qua. Vì tôi bố đã bỏ việc nhà nước với nhiều cơ hội thăng tiến, ra ngoài kinh doanh để có nhiều thời gian dành cho tôi hơn.
Cùng với nền văn hóa Á đông không mấy đề cao sự tự lập của trẻ nhỏ, nhất là những gia đình có con trai duy nhất như nhà tôi thì sự chiều chuộng là không thể tránh khỏi. Tư tưởng yêu con hết mực, giành tất cả mọi điều tốt đẹp cho con đã ăn sâu vào tiềm thức. Tuy không phải quá dư giả nhưng bố mẹ vẫn cho tôi học một trường quốc tế với mức học phí khá cao so với thu nhập. Từ nhỏ, tôi đã không phải động tay, động chân vào việc gì, tất cả đã có người khác lo hộ. Đến khi đi học tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là học cho tốt còn không phải làm gì cả, thích gì bố mẹ cũng chiều, tôi sống như một cây tầm gửi bám vào và hút lấy chất dinh dưỡng từ bố mẹ.
Nhưng mọi việc đã thay đổi hoàn toàn năm tôi học lớp sáu, khi một người bạn mới xuất hiện đã làm thay đổi cuộc sống của tôi theo hướng hoàn toàn khác, tích cực hơn rất nhiều. Điều ngạc nhiên đó lại là một người bạn gái đến từ một đất nước xa xôi. Amy Allen là tên của người bạn đó, một người con trong một gia đình mang hai dòng máu Việt Nam và Mỹ, mà thực ra là ba dòng máu: Việt, Hoa và Do Thái. Bởi vì mẹ của Amy vốn là người có hai dòng máu Hoa và Việt, bà kết hôn với một người Mỹ gốc Do Thái, sinh được hai người con gái. Sau khi cuộc hôn nhân thất bại, bà đã cùng Amy trở về sống và làm việc tại Việt Nam, còn chị gái của Amy sống cùng cha ở Mỹ. Cha của Amy là một giáo sư khảo cổ nổi tiếng, cuộc đời ông ta chỉ biết có công việc và sự nghiệp, không có thời gian dành cho gia đình dẫn đến những rạn nứt không thể hàn gắn được. Mẹ của Amy là một chuyên gia tài chính, sau khi về Việt Nam bà mở một công ty kinh doanh chứng khoán làm ăn rất phát đạt.
Từ nhỏ Amy đã được giáo dục theo phương pháp rất độc đáo của người Do thái, luôn đề cao tính độc lập, chủ động trong sinh hoạt cũng như suy nghĩ. Trẻ em ở đấy luôn được khuyến khích có sự sáng tạo, kể cả trái ngược lại hoàn toàn với người lớn. Những điều dân tộc khác không cho phép ở trẻ em thì với người Do thái có khi lại là điều được khuyến khích. Chính vì vậy mà dân tộc do thái luôn có những con người vĩ đại thành công trong khoa học cũng như kinh doanh…
Năm lớp sáu, khi bắt đầu bước vào cấp hai, Amy chuyển đến học cùng lớp tôi. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đó, khi cô giáo dẫn một cô bé xinh xắn có mái tóc vàng tự nhiên, đôi mắt sáng long lanh đến giới thiệu với cả lớp, khiến tôi ấn tượng mãi không thôi nhất là khả năng giao tiếp bằng hai thứ tiếng Anh và Việt.
Chẳng rõ chúng tôi đã chơi thân với nhau từ bao giờ, hình như Amy đã chủ động bắt chuyện và làm quen với tôi. Lúc đó tôi chỉ là một đứa con trai gầy còm, nhút nhát, luôn bị chúng bạn trêu đùa. Chắc là một định mệnh xui khiến và tôi luôn thầm cảm ơn điều đó. Tiếp xúc với Amy tôi đã hoàn toàn ngạc nhiên vì lối sống cũng như suy nghĩ của cô ấy, một bé gái nhỏ nhắn nhưng luôn tự làm hết mọi việc, không bao giờ ỷ lại vào người khác, hòa đồng rất nhanh với mọi người xung quanh dù mới chuyển đến một môi trường hoàn toàn xa lạ. Trong khi đó tôi là một thằng con trai mà đến những việc cá nhân đôi khi cũng để người lớn phải làm giúp, lúc nào cũng thiếu tự tin khi ra chỗ đông người. Từ đó tôi đã quyết tâm phải thay đổi, phải thay đổi hoàn toàn. Nhưng điều đó không hề dễ dàng, để chiến thắng được những thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức là việc rất khó, luôn có những lí do để mình trì hoãn sự thay đổi, giường như có một lực cản muốn níu kéo tôi lại. Tôi đã cố gắng nhiều lần nhưng đâu lại hoàn đó.
Bất ngờ nhân dịp sinh nhật năm 13 tuổi, tôi đã nhận được món quà của Amy, đó là những quyển sách hay dạy kỹ năng sống của các tác giả nổi tiếng thế giới, kèm theo lời chúc mừng sinh nhật là dòng chữ: "Mình tin cậu nhất định sẽ làm được!". Thì ra Amy đã rất tinh tế, nhận thấy tôi muốn thay đổi bản thân nên đã âm thầm động viên, cổ vũ. Vì thế tôi có thêm động lực, đọc nghiền ngẫm từng cuốn sách và làm theo từng việc một từ nhỏ đến lớn. Bố mẹ tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên khi tôi từ một đứa trẻ ích kỷ chỉ biết có học, thời gian rảnh rỗi thì chơi điện tử hay đi đá bóng, nay bỗng nhiên biết làm việc nhà, tự dọn dẹp phòng ốc hay tập nấu những món ăn đơn giản...
Ngoài ra, từ nhỏ tôi đã là một đứa bé có thể chất kém, luôn bị ốm đau thường xuyên, làm việc gì cũng nhanh mệt kể cả khi chơi hay ngồi học lâu, cũng vì thế mà tôi phải từ bỏ giấc mơ làm cầu thủ bóng đá, vì vậy tôi quyết tâm phải nâng cao thể lực. Những người thành công là những người không chỉ giỏi về trí tuệ, mà sức khỏe cũng phải tốt mới có thể làm việc, nghiên cứu với cường độ cao được. Thành công là sự kết hợp của rất nhiều yếu tố trong đó sức khỏe là điều không thể thiếu được. Nhận thức được điều đó tôi đã tăng cường tập luyện thể dục thể thao, hàng ngày tôi đều dậy sớm chạy bộ. Mới đầu tôi chỉ chạy được một chút là đã thở ra đằng tai, sau đó tôi tăng dần quãng đường lên. Đến bây giờ tôi chạy mỗi ngày được mười km, buổi chiều tôi còn đến võ đường tập Vovinam. Thậm chí tôi còn tập một số động tác hít thở, điều hòa khí huyết trong môn khí công của bố. Ngày nào tôi cũng dành 30 phút để ngồi thiền, khi thiền tôi cảm thấy thân tâm như lắng lại, quên hết mọi âu lo mệt nhọc, con người trở lại bản ngã của chính mình.
Bây giờ tôi đã là một thanh niên cao một mét tám, cơ thể rắn chắc, bụng sáu múi, được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng ai biết để có được điều đó tôi đã phải cố gắng rèn luyện như thế nào.
Buổi sáng mùa thu thời tiết se lạnh, tuy mặt trời đã ló rạng, không khí ở khu đô thị sinh thái vùng ngoại ô này tương đối trong lành với nhiều cây xanh và hồ nước bao bọc. Kinh tế đất nước phát triển, tầng lớp trung lưu ngày một nhiều những khu đô thị hiện đại như này rất được ưa chuộng. Vì hồi nhỏ tôi mắc bệnh hen suyễn nên bố mẹ đã bán ngôi nhà ở trung tâm thành phố chuyển về đây sống cho đỡ ngột ngạt, khói bụi, chung quy tất cả cũng là vì con cái. Tôi rất biết điều đó và không bao giờ muốn làm cho bố mẹ buồn.
Con đường quen thuộc quanh co theo bờ hồ lui dần theo từng bước chạy của tôi, nó đã gắn liền với sự cố gắng của tôi trong suốt thời gian qua. Bất kể mùa hè hay mùa đông, trời mưa hay nắng tôi cũng không bỏ thói quen chạy bộ của mình.
Khi tôi về đến nhà ánh nắng đã rực rỡ hơn chiếu rọi cả khu phố, trông nó bây giờ như một bức tranh đầy màu sắc. Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, mặc dù hôm nay tôi đã rút ngắn một phần ba quãng đường vì xuất phát muộn hơn mọi hôm.
Vừa về đến nơi, chưa kịp mở cổng bỗng có tiếng xe mô tô phân khối lớn ầm ĩ và tiếng gọi từ phía sau, giọng nói ồm ồm quen thuộc không lẫn vào đâu được.
- Thể dục về muộn thế tiên sinh?