Chương 39: Ba hoa

Y Y năm nay mười sáu tuổi, hẳn là còn phải đi học mới đúng, nhưng nàng giống như đã bỏ học. Cái này làm cho Diêm ninh có chút khó hiểu.

Nhắc tới chuyện này, Y Y sắc mặt có chút chua xót: "Ta cùng Dương Liễu tỷ tỷ đều là cô nhi, từ nhỏ cùng nhau sống ở cô nhi viện lớn lên, nhưng Dương Liễu tỷ tỷ lớn hơn so với ta 4 tuổi, đã ở bên ngoài đi làm mấy năm. Vốn dĩ cô nhi viện còn lãnh một ít trợ cấp quốc gia, để cho ta đi học, nhưng gần đây nhi viện nhận một đám cô nhi mới, kinh phí không đủ, chúng ta đến độ tuổi này cũng chỉ có thể bỏ học...."

"Cũng may Dương Liễu tỷ tỷ đã trở lại, đem ta ra ngoài, còn mượn tiền khai trương quán mì này. Tỷ tỷ nói, chờ đến sang năm chúng ta kiếm được tiền, nàng liền sẽ đem ta đến trường học, cho ta tiếp tục học."

Diêm Ninh không nghĩ tới Dương Liễu cùng Y Y lại có hoàn cảnh như vậy, lập tức có chút đau lòng: "Ngươi quen được Dương Liễu tỷ tỷ, thật là kiếp trước có phúc."

Y Y ngọt ngào cười: "Dương Liễu tỷ tỷ là người tốt!"

"Ta cũng cảm nhận được." Dương Liễu cùng Y Y có mối quan hệ, liền giống như là chị em ruột thịt.

"Ta nói cho ngươi này Diêm Ninh ca ca, ngươi cũng nên kể chuyện xưa của ngươi cho ta nha?" Y Y lập tức trở lại dáng vẻ hoạt bát, tò mò hỏi.

"Ta? Ta lại không có việc gì tốt để kể cả, chính là một cao trung sinh viên bình thường sau khi tốt nghiệp, thi đại học không đậu được, cho nên mới ra ngoài đường lăn lộn," Diêm Ninh nhún vai, nói.

"Ngươi nói dối," Y Y chu miệng nhỏ, "Tỷ tỷ nói cho ta nghe bản lĩnh của ngươi, Diêm Ninh ca ca, ngươi sẽ bắt quỷ đúng hay không? Ta thường xuyên mơ thấy quỷ, ngươi có thể hay không đem nó bắt đi?"

Nếu Dương Liễu đã nói cho Y Y, Diêm Ninh cũng không cần thiết giấu diếm, hắn kêu ngạo mà nói: "Ca chính là Mao Sơn Ngô Môn đại đệ tử đơn truyền đời thứ mười ba, mấy con quỷ nhỏ làm sao có thể làm khó được ta?"

"Vậy ngươi nhanh đem nữ quỷ kia bắt đi đi, nàng thật đáng sợ! Mỗi ngày đều đến trong mộng ta, làm cho ta sợ." Y Y vẻ mặt đau khổ nói.

"Trảo quỷ không đơn giản như vậy, chúng ta đến bàn bạc kỹ hơn, ít nhất phải để cho ta thấy bộ dáng của nó, nếu không làm sao ta có thể bắt được."

"Lạch cạch ——"

Diêm Ninh vừa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một âm thanh quỷ dị, Y Y lập tức bị dọa không nhẹ, thất thanh hét lên.

"Suỵt!" Diêm Ninh nhanh tay che miệng Y Y lại, "Đừng chính mình hù dọa chính mình, khả năng chỉ là Dương Liễu tỷ tỷ đang đi WC mà thôi."

Y Y đem tay Diêm Ninh đẩy ra, thè lưỡi: "Chúng ta ra ngoài nhìn xem đi? Ta lo lắng Dương Liễu tỷ tỷ sẽ xảy ra chuyện."

Diêm Ninh cũng không yên tâm để lại một mình Y Y ngây ngốc trong phòng, vì thế gật đầu đáp ứng: "Ngươi đi theo phía sau ta, đừng nói bất kì gì cả, biết chưa?"

Y Y gật gật đầu, sợ hãi mà bắt lấy góc áo Diêm Ninh, trốn sau lưng hắn.

Diêm Ninh nhạy bén cảm giác được một tia hơi thở nguy hiểm, lập tức đưa tay sờ soạng Cậu Bé Bọt Biển một phen, lúc này mới đẩy cửa đi ra.

Hàng lang không một bóng người, Diêm Ninh nhìn về phía Y Y, Y Y chỉ chỉ cửa phòng Dương Liễu, Diêm Ninh liền thật cẩn thận mà đi tới ngoài cửa, nhẹ giọng hô: Dương Liễu tỷ tỷ, ngươi có sao không?"

Dương Liễu cũng không có trả lời, Diêm Ninh còn đang do dự Dương Liễu có phải hay không đã ngủ, trong phòng đột nhiên lại truyền đến tiếng vang, Y Y gấp đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên, Diêm Ninh không chút do dự tàn nhẫn đá cửa phòng.

Cửa phòng đông một tiếng liền bị Diêm Ninh đá văng ra, trong phòng là một mãnh hỗn độn, nhất thời trong lòng run sợ, đứng trên cửa sổ có một bóng người!