Chương 12: Thỉnh cầu

"Diêm Ninh.... Ngươi tỉnh?"

Lý Phỉ Phỉ bị Diêm Ninh làm cho bừng tỉnh, cũng bất chấp hình tượng, kinh hỉ mà hô lên.

Diêm Ninh còn đang đắm chìm ở việc mình bị mất đi một hồn, có chút thất thần mà trả lời: "A? Tỉnh tỉnh!"

Chỉ có bảy ngày ngắn ngủi, chẳng những phải tìm lại hồn phách trong tay của Phạm Vô Cứu, mà còn phải luôn luôn đề phòng những quỷ hồn tùy thời mưu đồ cướp lấy hồn phách của mình.

Những điểm này đối với Diêm Ninh mà nói, đủ để đau đầu, hắn làm gì còn tâm tư phản ứng Lý Phỉ Phỉ.

"Ngày hôn qua ngươi đột nhiên té xỉu, làm cho chúng ta sợ chết khiếp a". Lý Phỉ Phỉ nói.

"Không phải sao, Diêm Ninh đã làm cho Lý đại giáo hoa sốt ruột!"

Lúc này Đỗ béo đẩy vửa vào, trong tay còn bưng một ly nước ấm, Lý Phỉ Phỉ nghe được mập mạp nói, khuông mặt đẹp đỏ lên, nhanh chóng giải thích:

"Chúng ta tốt xấu cũng là đồng học, ta lại là lớp trưởng...."

Diêm Ninh vẫy vẫy tay, ngắt ngang lời Lý Phỉ Phỉ. Hắn biết ánh mắt của nàng rất cao, không có khả năng tùy tiện thích mình.

Hiện giờ nàng quan tâm mình như vậy, đơn giản là vì cầu cho phụ thân nàng một con đường sống mà thôi.

"Nói, tiểu tử ngươi mau nói vết thương ở trên lưng của ngươi là như thế nào? Ai đánh? Nói cho ta biết, ta thế nào cũng không để cho hắn yên!" Đỗ béo đem ly nước trong tay đưa cho Diêm Ninh, phẫn nộ mà nói.

Diêm Ninh đem ly nước đặt qua một bên, nhanh tay lấy di động xem xét phía sau lưng, phát hiện phía sau lưng lại có một vệt dài đen, rõ ràng chính là vết roi của Phạm Vô Cứu lưu lại, Diêm Ninh thở dài: "Đừng nói nữa, đen đủi!"

Cũng không biết Phương Sĩ Thiên cùng Phạm Vô Cứu đêm đó tốt cùng kết quả như thế nào, đã hai ngày trôi qua, Phương Sĩ Thiên còn không có tìm đến hắn, chẳng lẽ là bị Phạm Vô Cứu bắt đi?

Hiện tại Phương Sĩ Thiên là chổ dựa duy nhất của hắn, nếu là hắn cũng bị Phạm Vô Cứu đánh bại, lầm tới Diêm Ninh tái ngộ Hắc Vô Thường này tuyệt đối trốn không thoát.

Diêm Ninh đến bây giờ vẫn không biết Phạm Vô Cứu vì cái gì mà muốn bắt hắn, cái này làm cho Diêm Ninh một bụng ngẹn khuất.

Diêm Ninh lại nghĩ đến Ngô Môn sách cổ, nhanh hỏi: "Cái cặp sách của ta đâu?"

Đỗ béo chỉ chỉ đầu gường nói: "Ở chổ này đây."

Diêm Ninh mở cặp sách ra, thấy quyển sách cổ cùng những viên toán châu vẫn còn đấy. Có Ngô Môn sách cổ, Diêm Ninh mới còn một tia hi vọng sống sot.

"Đây là y thư của ngươi sao? Có thể hay không cho ta mượn nhìn xem?" Lý Phỉ Phỉ đột nhiên nói, khi ở trên xe Phương Kiệt, nàng nhìn Diêm Ninh lật xem một quyển sách cổ, chính là quyển sách này trong cặp của Diêm Ninh.

Diêm Ninh do dự một chút, vẫn là lắc đầu, không có đáp ứng thỉnh cầu của người đẹp: "Đây là gia bảo tổ truyền của ta, người ngoài không thể xem."

Lý Phỉ Phỉ có chút thất vọng gật đầu, không nói chuyện nữa.

Diêm Ninh cảm thấy xấu hổ, nhưng nội dung bên trong Ngô Môn sách cổ quá mức huyền diệu, cho nên Diêm Ninh chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của mỹ nhân.

"Ai nha, tiểu Ninh Ninh nói chính là 'người ngoài', Lý Phỉ Phỉ cũng không phải là người ngoài nha!" Đỗ béo trêu đùa, "Giáo hoa, ngươi kêu ta một tiếng anh trai, ta làm chủ, bảo tiểu Ninh Ninh đưa sách cho ngươi xem!"

Lý Phỉ Phỉ bị Đỗ béo trêu đùa một câu, tức khắc mặt đỏ bừng, đôi tay bắt lấy góc áo, không biết nên nói gì cho tốt.

Diêm Ninh thấy thế, hướng Đỗ béo mắng: "Tên mập chết tiệt, đừng có mà chiếm tiện nghi của người ta, muốn kêu cũng phải kêu là tẩu tử!"

Lúc này Phỉ Phỉ thật là đứng ngồi không yên: "Hai người các ngươi đừng lấy ta làm trò đùa!"

Diêm Ninh hai tay huơ huơ, ý bảo chính mình không nói lời nào, Lý Phỉ Phỉ mới nói: "Ngươi thân thể không có việc gì chứ? Phụ thân của ta cũng ở trong bệnh viện này, ngươi có tiện hay không, liền đi qua nhìn xem một chút..."

Diêm Ninh cười khổ một tiếng, Lý Phỉ Phỉ thật nóng nội, chính mình hiện tại tình huống cũng không lạc quan, tinh thần có chút uể oải, hơn nữa tùy thời sẽ té xỉu, nhưng cơ bản hành động vẫn là có thể tạm được, vì thế gật gật đầu: "Ngươi dẫn ta đi xem."

Đỗ béo ngẫn người: "Hai người các ngươi đây là muốn đi gặp gia trưởng a?"

"Tiểu tử ngươi lăn qua một bên, khi về ta sẽ giải thích cho ngươi." Diêm Ninh trợn trắng mắt.

Đỗ béo tự nhủ không một chút thú vị: "Ngươi hai ngày hôm nay càng ngày càng quái, thật không đem huynh đệ ta để vào mắt."