Quyển 8 - Chương 73: Bắt tay
Màn hình ảo trong đại sảnh bến cảng vẫn còn đang biến ảo ánh sáng, liên tục phát lại hình ảnh lúc quân đoàn 31 tập hợp.
Tập hợp phương trận bắt đầu từ một góc biên, giống như một tấm khăn trải bàn màu đen được phủ trên mặt đất, động tác của hơn hai vạn chiến sĩ robot Phỉ Dương mặc quaan phục màu đen vô cùng chỉnh tề, gọn gàng lưu loát tựa như là cùng một người.
Sau một lát, toàn bộ phương trận đã hình thành.
Hình ảnh này bất kể là xem ở nơi nào và vào lúc nào thì cũng đều khiến cho người ta chấn động không gì sánh được, dư âm vô cùng. Thế nhưng hiện tại, hiện tại, trên bến cảng lặng ngắt như tờ, đã không có ai có tâm tư quay đầu nhìn lại một cái.
Đứng ở trước mặt mập mạp, thân thể của năm vị tướng quân Trenock và sáu vị tướng quân Phỉ Dương còn thẳng tắp hơn cả những binh sĩ trong đội nghi thức vốn luôn thao luyện tư thế mỗi ngày. Trong số bọn họ, lớn nhất thì đã năm mươi tuổi, còn nhỏ nhất thì cũng đã gần bốn mươi, đa số đều thành danh đã lâu. Nhất là thượng tướng Phùng Trí còn là nhân vật số 3 trong quân đội Trenock.
Danh tướng của Trenock có không ít, trong cả thế giới nhân loại, chỉnh thể tố chất quân sự của Trenock cũng đứng hàng đầu. Mà trong số những danh tướng này, người đứng sau Trần Phượng Tây và Lý Hồng Vũ chính là vị thượng tướng Phùng Trí này.
Ông ta có một tướng mạo và khí chất tao nhã, thế nhưng ai cũng biết, đây là một vị tướng quân nổi danh với sở trường đánh trận ác liệt ngoan cường, ngay cả lão nguyên soái Lý Tồn Tín cũng từng nói qua, trong đám học sinh của ông ta, Phùng Trí chính là người giống với ông ta nhất, còn giống hơn cả con trai ông ta Lý Hồng Vũ!
Bất kể là từ phương diện nào, những tướng quân này đều không cần phải đồng thời xuất hiện trước mặt mập mạp rồi kính lễ với hắn. Ở trước mặt họ, mập mạp không chỉ có tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều, mà ngay cả danh khí cũng không bằng bọn họ.
Nếu như nói đến danh khí của mập mạp, đó có lẽ chính là tiếng tăm đầu hàng của hắn rồi.
Trong cả Phỉ Minh, gã mập mạp này chính là tiếng thối nổi khắp.
Thế nhưng, những vị tướng quân này lại cứ không hẹn mà cùng đi ra khỏi hàng ngũ, không chỉ có người Trenock mà còn có cả tướng lĩnh Phỉ Dương vốn là người được tiếp nhận nghi thức hoan nghênh. Mỗi một chữ bọn họ nói với mập mạp, mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Không có ai tỏ ra nghi vấn. Bởi vì tất cả mọi người hiểu rõ, trong mười một vị tướng quân này, bất kể là ai thì đều là hán tử nói một không hai. Thân phận, địa vị, uy danh hiển hách của bọn họ, không phải là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện vứt bỏ trong trường hợp này.
Bọn họ nguyện ý đi ra trước tầm mắt của mấy mươi nghìn dân chúng, lấy lễ tiết của một người quân nhân để kính chào mập mạp. Điều đó đã nói lên, trong cảm nhận của bọn họ, vị trung tướng Leray mập mạp này đáng giá để bọn họ phát ra sự kính phục và tôn kính từ nội tâm.
Tập đoàn hạm đội số 12, tinh hệ Long Bow, Thương Lãng tinh, Gatralan...
Chiến công hiển hách trong lý lịch của mập mạp vẫn luôn là chuyện để mọi người cười nhạo. Không ai cho rằng đây là sự thực. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đầu hàng của mập mạp, những cái gọi là chiến công này đã có vẻ cực kỳ buồn cười. Ngày thường nói chuyện phiếm, thậm chí cũng có người vỗ ngực nói mình đã từng bắt được hoàng đế tại Gatralan, giết chết Stephen, lại ở đó làm thế này làm thế kia, sau đó dẫn đến một tràng cười vang.
Sự chế nhạo lúc trước vẫn còn bên tai, thế nhưng hiện tại khi lần thứ hai nghe đến những chữ quen thuộc này, lại không ai có thể cười nổi. Đây không phải là chuyện vui đùa, những tướng quân này mới chính là những người tự mình trải qua trong cuộc, bọn họ mới là những người có tư cách nhất để đứng ở đây, trước mặt mọi người, đem tất cả những gì họ biết mà dõng dạc nói cho mỗi người ở đây, lớn tiếng khen ngợi chiến công hiển hách của vị tướng quân mập mạp này!
Margaret và Mễ Lan chẳng biết lúc nào đã lùi về phía sau mập mạp, nhìn mập mạp cùng các tướng quân bắt tay ôm vai, trò chuyện về những việc trải qua từ lúc chia tay đến nay, cũng không ngăn được một hồi tâm tình kích động.
"Chết, sao lại đi ra đây thế này." Mập mạp nói với Phùng Trí: "Thật sự làm cho tôi ngại ngùng lắm."
Các tướng quân ầm ầm cười to, gã mập mạp này mặt mày hồng hào, đâu có nửa phần ngại ngùng nào kia chứ. Người hiểu rõ hắn thì đều biết, da mặt của tên này dầy vượt xa chiến tích của hắn, một kẻ dám khóc đến hoa rơi nước chảy, đầu hàng ở trước mặt mấy tỷ khán giả thì làm gì còn có thói quen ngại ngùng xấu hổ gì chứ?
Mà điều này, lại vừa vặn chính là điểm mà mọi người kính phục hắn.
Xem toàn bộ chiến dịch Thương Lãng tinh, các tướng quân chỉ từ chiến báo là có thể nhìn ra trong đó kinh tâm động phách đến thế nào.
Nếu như không phải mập mạp liên tiếp tập kích ba tiểu đoàn thiết giáp, cố thủ cao điểm 415, tranh thủ thời gian để bộ đội vận động hướng về ẩn nấp tại Ôn Tuyền trấn; nếu như không có hắn vào lúc then chốt nhất của chiến dịch Ôn Tuyền trấn mà chạy đến, đục xuyên qua tuyến phong tỏa của quân địch, vậy thì đừng nói là nguyên soái Lý Tồn Tín, ngay cả toàn bộ bộ đội đều sớm đã bị diệt toàn quân, và càng không thể có trận đại thắng của trận chiến đổ bộ Thương Lãng tinh cùng với vùng núi bắc bộ sau đó.
Có thể làm được đến như thế cũng đã là kỳ tích rồi, càng không nói sau đó hắn đã dẫn theo đội ngũ đối chiến với quân địch, tiêu diệt hai sư đoàn thiết giáp Jaban, uy hiếp thành phố Bắc Quan, cuối cùng lại lấy một tiểu đoàn cảm tử dẫn dụ sư đoàn thiết giáp số 2 rời đi. Đến lúc sơn cùng thủy tận, còn hung hãn dẫn đầu hơn một trăm chiến sĩ tiểu đoàn cảm tử phát động xung phong về phía cả một sư đoàn...
Đây thật là một tinh thần bao la rộng lớn biết nhường nào, một tràng cảnh rung động tâm can đến nhường nào!
Một người như vậy, làm sao có thể là một gã tiểu nhân mắt mũi dàn giụa khóc rống đầu hàng kia chứ?!
Ở đây đều là quân nhân dày dặn trận mạc, chỉ cần nghiêm túc xem tình báo lúc đó, liền biết được mập mạp chính là vì tàu vận tải đáp xuống mà tranh thủ thời gian.
Vì sinh tồn của hơn một trăm chiến sĩ phía dưới mình, hắn có thể mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm mà phát động một kích lôi đình cuối cùng đó, có thể bỏ qua mặt mũi hư danh mà giả bộ đầu hàng. Người như thế không đáng kính phục, vậy ai còn đáng giá kính phục!
Mọi người làm sao có thể khiến cho người đó gặp uất ức. Cho dù biết rõ người này thực ra không hợp với quân đoàn 31 của Lý Phật, mọi người ở đây cũng muốn trợ Trụ vi ngược.
Đều là người quân nhân đi lại giữa lằn tuyến sinh tử, tới lui giữa mưa bom bão đạn, vốn chẳng có nhiều đắn đo lo sợ gì cả.
Nhìn thuận mắt thì chính là bằng hữu, nhìn không vừa mắt thì biến đi.
Chính là đơn giản như vậy.
Hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt xám đen của Mã Trác Văn đứng trên đài duyệt binh cùng với ánh mắt âm u nửa híp nhưng lại tựa hồ như một người ngoài cuộc của Fasett, Phùng Trí cười nói: "Nghe nói, khi sư đoàn thiết giáp số 2 bị bắt làm tù binh, Hoàng đế Jaban Nicholas V thậm chí đã đập nát đôi bình hoa vẫn luôn yêu quý nhất. Trên mạng dân dụng, đoạn ghi hình này cũng đã bị Tây Ước toàn diện phong tỏa."
"Một đôi? Không phải nói là mười đôi hả?" Một vị trung tướng Trenock kinh ngạc nói.
"Mười đôi?" Một vị thiếu tướng Phỉ Dương nói mát: "Làm sao tôi lại nghe nói là toàn bộ hơn trăm món đồ cổ trong thư phòng đều bị đập nát?"
Một đám người hai mặt nhìn nhau. Đang lúc hoang mang, lại nghe trung tướng Trenock Lacliff hồ nghi nói: "Cũng không đúng, tôi nghe nói tên ngu ngốc đó đem thằng ‘đệ’ của hắn cắt thành mười mấy khối."
Theo tiếng bật cười của Margaret và Mễ Lan, mọi người đều ào ào cười to.
Trong tiếng cười, mập mạp liếc mắt sang đài duyệt binh, ánh mắt vừa lúc đụng với ánh mắt như dao găm của Fasett.
Khi đối mặt với tình địch thì mập mạp chưa bao giờ khách khí cả, khóe miệng nhếch cười, một bên lông mày nhướng lên tỏ vẻ trêu chọc, lập tức cười ha ha nói với các tướng quân: "Được rồi, nghi thức hoan nghênh lập tức bắt đầu rồi, tôi sẽ không làm chậm trễ mọi người nữa. Tôi đi trước báo danh với lão đại của tôi, có thời gian chúng ta cùng uống một bữa không say không nghỉ."
Nói đến rượu, đã tham gia quân ngũ không có ai là không thích. Các tướng quân nhất thời đại hỉ, hỉ hả cùng mập mạp bắt tay cáo biệt. Một đám người đi tới đài duyệt binh được mấy bước, các tướng quân Trenock liền thu hồi khuôn mặt tươi cười, thản nhiên đi tới bên cạnh đội nghi thức trong hàng ngũ hoan nghênh trong ánh mắt lạnh lùng của Mã Trác Văn. Mà mấy vị sư đoàn trưởng Phỉ Dương thì đều tự đi về tới đơn vị của mình.
Mập mạp đi tới trước đài duyệt binh, cười khanh khách bắt tay với từng người trên đài duyệt binh. Quân đoàn trưởng quân đoàn 6 Phỉ Dương, thượng tướng Bành Phong; quân đoàn trưởng quân đoàn 39 Phỉ DƯơng, trung tướng Benjamin Halton; cùng với sư đoàn trưởng sư đoàn Song Đầu Ưng, trung tướng Kevin Rennes, trong lúc bắt tay với mập mạp, cũng đều không nhịn được mà nhìn về phía Margaret ở phía sau mập mạp, rồi ném cho hắn một ánh mắt ý vị thâm trường. Còn phó tổng thống Trenock Mã Trác Văn, vậy mà lại là một vẻ mặt vui sướng lôi kéo tay mập mạp hàn huyên cả nửa ngày.
Cuối cùng, mập mạp đi tới trước mặt Fasett, hai người nhìn nhau cười, cúi chào bắt tay.
Bàn tay của Fasett dày rộng, có chút lạnh giá. Mập mạp tỏ vẻ quan tâm nói: "Tướng quân Fasett, chờ lâu rồi đúng không. Tôi thấy mặt ngài đều cứng lại rồi. Ở đây gió lạnh, ngài nên mặc thêm cái áo nữa đi."
"Cảm ơn Điền tướng quân quan tâm." Fasett cười thản nhiên, ánh mắt như đao: "Sinh bệnh chẳng sao cả, chỉ sợ mỗi chưa thành công mà người đã xong (), Leray hiện tại đã chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều trông cậy vào Điền tướng quân, ngài cần phải bảo trọng." (nguyên văn: xuất sư vị tiệp thân tiên tử, chưa xuất sư mà người đã chết trước)
Hai người lẳng lặng nắm tay, nhìn vào mắt đối phương.
Tuy rằng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt bắt tay, thế nhưng hai người đều biết, mình và đối phương vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành bằng hữu.
Đấu tranh quyền lợi, đôi khi còn tàn khốc hơn cả một cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia. Bất đồng tín ngưỡng, bất đồng lý niệm, lại phải cùng chen nhau đi trên một con đường, vậy thì đã định trước là sẽ có một cuộc chiến tranh ngươi chết ta sống.
Đối với mập mạp mà nói, tất cả lý tưởng của hắn chính là một Liên bang Leray hòa bình giàu có, thứ hắn thích chính là dân chủ và tự do. Trong cuộc chiến tranh này, điều hắn suy nghĩ nhiều nhất chính là cố gắng để cho nhiều người nhất có thể sinh tồn được, dùng thắng lợi để giành được hòa bình.
Mà đối với Fasett mà nói, Lý Phật chính là tín ngưỡng của hắn. Đây là thời đại thuộc về quân nhân. Đại trượng phu kiến công lập nghiệp danh chấn thiên hạ chính là vào lúc này. Chỉ có dùng hi sinh, dùng tất cả thủ đoạn của quân nhân để giành lấy thắng lợi, cho đến khi thế giới này chỉ có một tiếng nói, thế giới này mới có thể đạt được cứu rỗi.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc quay đầu lại. Từ ngày đầu tiên đi theo Lý Phật, hắn liền biết được, mình đã đi lên một con đường khác với của tất cả mọi người. Nếu như có ai chắn trên con đường này, hắn không ngại dùng bất cứ phương thức nào để gạt bỏ đối phương.
Âm thanh của hai người rất nhỏ, ánh mắt va chạm cũng bất quá chỉ trong nháy mắt. Thế nhưng, song phương đều rõ ràng, trình độ lợi hại của đối thủ đã vượt quá tưởng tượng của mình.
Fasett có thể từ trong ánh mắt mập mạp nhìn thấy được một sự kiên định, một sự khiêu chiến. Tương lai chiến trường Reske cũng đồng dạng là chiến trường của hai người. Tại tinh vực Đông Nam, Phỉ Quân tuyệt đối sẽ không cho phép quân đoàn 31 chen chân vào!
Còn mập mạp, từ trong ánh mắt Fasett nhìn thấy chính là... Con mẹ nó, cái gì cũng không thấy ra được.
Mập mạp phiền muộn xoay người, đối với câu chưa thành công mà người đã xong của Fasett, rất có điểm kiêng kỵ. Vừa tới Trenock, lại gặp phải một người như thế, hiển nhiên không thế nào phù hợp tín điều an toàn số một. Cũng không biết cái tên này có thể nhìn thấy trong mắt mình ý nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể đầu hàng hay không nữa.
Mập mạp xoay người, đi về lối ra của bến cảng.
Phía sau, Stewart, Rashid cùng với quan binh Phỉ Quân liền vô thanh vô tức theo sát.
Lần này, những binh sĩ Phỉ Quân này không có hi ha đùa giỡn. Hàng ngũ của bọn họ tuy rằng vẫn tán loạn như cũ, thế nhưng khi đội ngũ này trầm mặc tiến về phía trước, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được trên người bọn họ toát ra một loại mùi vị tràn đầy tinh lực.
Fasett nheo con mắt, từ trên người những binh sĩ trước mắt này, hắn thấy được một sự sát phạt và đạm nhiên vốn chỉ có trong mưa bom bão đạn mới có thể bồi dưỡng được. Đó không phải là do huấn luyện mà có, mà là khí thế tự nhiên sau khi đã từng trải trăm trận.
Hơn hai mươi chiếc robot hộ vệ với hình mẫu là mập mạp đang trầm mặc tiến lên ở hai bên trái phải của đội ngũ. Mấy chiếc ở phía trước thì chạy nhanh, trong bước tiến mang theo một loại nhịp điệu đặc biệt.
Loại nhịp điệu này dường như một đạo cường quang đâm vào trong mắt Fasett.
Hắn biết, nếu như ở trên chiến trường, những robot này bất kể là gặp phải công kích tầm xa hay là chiến đấu giáp lá cà thì đều có thể làm ra phản ứng trong thời gian ngắn nhất.
Mà loại phản ứng này, tuyệt đối là một kích trí mạng hung ác độc địa không gì sánh được.
Xa xa trong đám người, theo một tiếng vỗ tay đơn độc vang lên, sau một lát, tiếng vỗ tay đã kéo dài thành một mảnh hải dương.
Đó là dành tặng cho Phỉ Quân!