Quyển 8 - Chương 72: Nghi thức
Toàn bộ bến cảng yên tĩnh như một tòa thành cổ hoang phế từ nghìn năm trước.
Mọi người yên lặng nhìn gã mập mạp ở trước mặt. Trong ánh mắt có chút hiếu kỳ, có chút xem thường, có chút phẫn nộ, có chút hoang mang, cũng có chút tiếc hận cùng thương hại. Đủ các loại ánh mắt phức tạp đều hiện lên toàn bộ.
Đoạn phát sóng trực tiếp về tràng cứu viện kia đã gây cho mọi người một ấn tượng thực sự quá sâu sắc. Vừa nhìn thấy gã mập mạp này, mọi người đều nhớ đến dáng vẻ lúc hắn nhảy ra robot, giơ cao hai tay lên đầu hàng.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết, trước đó chính là gã mập mạp này đã chỉ huy tiểu đoàn cảm tử chấp hành một nhiệm vụ gần như là chịu chết, vì chiến thắng chiến dịch vùng núi bắc bộ của quân đồng minh mà tranh thủ mấy tiếng đồng hồ then chốt, cũng chính là hắn đã chỉ huy bộ đội chạy trốn trong vùng núi non trùng điệp, gặp tuyệt cảnh vẫn không ngừng chiến đấu.
Đồng thời, mọi người cũng đang suy đoán, sư đoàn thiết giáp Jaban cuối cùng tuyên bố đầu hàng ngoài dự đoán mọi người, khẳng định là bởi vì chiếc robot chỉ huy kia đã xảy ra vấn đề nào đó.
Thậm chí có không ít người đang bào chữa cho gã mập mạp này. Không ít người đã căn cứ vào việc hắn chỉ huy tiểu đoàn cảm tử kiên quyết phát động đột kích, cùng với từ các loại dấu vết lộ ra từ quân đội chính phủ cùng với phương tiện tuyên tuyền mà suy đoán xem việc hắn đầu hàng là thật hay giả.
Thế nhưng, dù có đồng tình, không ác ý hay thành kiến với hắn hơn nữa thì mọi người đều thừa nhận rằng, cứ nghĩ đến dáng vẻ đầu hàng của gã mập thì mọi người đều chỉ có một mong muốn duy nhất là xông lên đè xuống nện cho hắn một trận!
Không đánh chỗ khác, chỉ đánh mặt!
Chiến tranh của nhân loại từ xưa đến nay vẫn chưa bao giờ chấm dứt. Trong lịch sử, số người giơ tay đầu hàng rất là nhiều. Lúc bị quân địch đánh chiếm trận địa, lúc bị bao vây ở trong phế tích thành thị, có lúc là nghi thức đầu hàng khi chiến tranh kết thúc... Thế nhưng, chẳng có ai có thể đầu hàng đến bỉ ổi đáng khinh như gã mập mạp này cả!
Nhớ lại lúc hắn nhảy ra khỏi robot, đó là một vẻ mặt như thế nào chứ!
Nịnh nọt, hèn mọn, hoảng sợ, nhát gan, lấy lòng.... Khi hắn đứng tại chỗ giơ tay đầu hàng, biểu cảm trên mặt hắn căn bản không phải là thứ mà loài người có khả năng làm được.
Ngươi có thể nói khi đó hắn giống như một con chó đang vẫy đuôi, giống như một con gấu trúc bị đánh bầm dập mặt mũi, như một con mèo bị xách cổ lên, như một con thỏ đang run lẩy bẩy... Thế nhưng con mẹ nó không thể nói hắn giống con người được! Hắn đơn giản là đã đánh mất hết mặt mũi của tất cả quân nhân tất cả đàn ông, thậm chí là của cả nhân loại này!
Đồ hoạn nịnh đáng ghét!
Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây?
Mập mạp đang hưng phấn vẫy tay với mọi người. Phía sau, hơn hai mươi quân nhân với tuổi tác không đồng đều, thần sắc thản nhiên cùng với mấy chục nhân viên nghiên cứu khoa học mặc đồ chuyên dụng màu trắng thì lục tục đi xuống tuần dương hạm. Trong đó, lại có một cô gái đẹp đến nỗi khiến người ta tim đập loạn nhịp đang điềm tĩnh đứng bên cạnh mập mạp, duyên dáng yêu kiều như con chim nhỏ nép vào người hắn.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cảng ồ lên một mảnh.
"Con mẹ nó, cải trắng lại bị heo ăn mất rồi!" Đây chính là đố kị.
"Đừng kéo ta, ta muốn đánh cho gã mập mạp này một trận, con mẹ nó, hôm nay đã đợi được cơ hội rồi, dù ngày mai đem lão tử đưa lên toà án quân sự, lão tử cũng chấp nhận! Đời người khó có được một hồi thống khoái... A, thằng nào đang đẩy tao đó, đi ra!" Đây chính là điển hình ngoài mạnh trong yếu.
"Gã mập mạp này đã phạm vào việc gì vậy?" Đây chính là kém hiểu biết.
"Nào nào nào, để ta nói cho ngươi gã mập này khủng khiếp thế nào. Lão tử đời này chưa từng chứng kiến chuyện như vậy..." Đây là thích lên mặt dạy đời.
"Phi!" Đây là thẳng thắn.
Toàn bộ bến cảng giống như một chảo dầu sôi.
"Mập mạp?" Margaret giật mình một cái. Các sĩ quan cao cấp của Trenock cùng với các tướng lĩnh quân đồng minh ở bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau. Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, gã mập mạp này dĩ nhiên lại đến đây vào lúc này. Hơn nữa còn tùy tiện xông vào trong nghi thức hoan nghênh tiếp đón bộ đội Phỉ Dương, không biết sống chết mà xuất hiện trước mắt bao người.
Càng làm cho người ta phát điên chính là, Phỉ Quân nguyên bản vốn không nên xuất hiện đồng thời, giờ phút này lại không chỉ tiến đến mà còn đem các chiến hạm Phỉ Dương chặn lại ở phía sau. Rất rõ ràng, đám người này chính là đang dẹp đường cho vị trưởng quan vừa mới gặp được ở cảng khâu này.
Sau khoảng thời gian ngắn giằng co, bốn chiếc tàu vận tải cỡ lớn của Phỉ Quân đã cập bến từng nhóm một. Mà tám chiếc tàu vận tải cỡ lớn Phỉ Dương bị chắn phía sau, dưới sự hướng dẫn bằng ánh đèn của tàu dẫn dắt Trenock, rốt cục cũng chậm rãi áp sát vào cầu cảng, mở thiết bị dẫn dắt ở đầu tàu, kết nối với bến cảng.
Theo tiếng máy móc thật lớn vang lên, cửa khoang thuyền nặng nề mở ra, binh sĩ Phỉ Quân mặc quân phục màu xanh lam cùng với binh sĩ Phỉ Dương mặc quân phục màu nâu hầu như đồng thời đi ra.
Vừa nhìn binh sĩ song phương, dân chúng không nhịn được liền reo vang một trận ầm ĩ.
Bước ra đầu tiên từ trong tàu vận tải cỡ lớn Phỉ Dương chính là nhánh quân mà mọi người đã chờ đợi từ lâu - Sư đoàn Song Đầu Ưng Phỉ Dương số 2.
Trong sư đoàn này, tất cả đều được trang bị robot [Trường Đao] đời thứ mười một, nếu như không phải tin tức liên hợp nghiên cứu chế tạo thành công robot đời thứ mười hai đã sớm truyền khắp toàn bộ thế giới, robot Trường Đao tiên tiến nhất trong 3 loại robot đời thứ mười một của Phỉ Dương chính là vị vương giả đỉnh cao của thời đại này.
Từng chiếc robot sau khi rời khỏi cửa khoang liền được vận chuyển vào thùng xe của các xe tải hạng nặng của bến cảng, các chiến sĩ robot tràn đầy tinh lực giống như báo săn thì xếp thàng hàng trên bờ sà lan. Động tác của bọn họ mau lẹ, thân thể tràn ngập sức bật, cùng với kỷ luật nghiêm minh đã đưa đến từng hồi tấm tắc tán thán của người dân vây xem xung quanh.
Đi ra từ trong tàu vận tải thứ hai đến thứ sáu, chính là quân đoàn 6 Phỉ Dương cùng với quân đoàn 39 vừa mới được thành lập biên chế. Tuy rằng hai quân đoàn này đủ xưng là tinh nhuệ, trong đó sư đoàn 3 của quân đoàn 6 còn là sư đoàn vương bài trang bị robot Thần Tứ đời thứ mười cùng với một bộ phận robot Trường Đao đời thứ mười một, thế nnhưng bởi vì sự khiếp sợ do sư đoàn Song Đầu Ưng mang đến trước đó, sự quan tâm đến bọn họ đã bị giảm đi rất nhiều.
Khi cửa khoang tàu vận tải thứ bảy cùng với thứ tám đồng thời mở ra, khi vô số binh sĩ có huy hiệu quân đoàn Lý Phật cùng với ký hiệu quân đoàn 31 ở trên vai từ mấy chục cửa khoang ào ào chạy ra, đám đông bàn luận đang ngày một ầm ĩ hơn đột nhiên liền yên lặng một lúc, rồi lập tức bốc phát hóa thành những tiếng hoan hô reo hò vang dội.
Dân chúng sớm đã nghe nói về quân đoàn Lý Phật, khi lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của quân đoàn 31 thì đã hoàn toàn bị chinh phục rồi.
Vô số binh sĩ nghiêm trang tinh hãn giống như dòng thác lũ màu đen mau chóng tụ tập đến khu vực trống trải bên cạnh bến cảng. Ngoại trừ tiếng bước chân, những binh sĩ này không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
Tốc độ tập hợp của bọn họ cực nhanh, không có khẩu hiệu sắp xếp nghiêm nghỉ trái phải, từng hàng binh sĩ giống như là được lắp chính xác vào vị trí của mình như máy tính. Một đội hình hình vuông (HV- phương trận) thật lớn từ một góc bắt đầu không ngừng mở rộng về phía bên phải và phía sau. Đoàn người lưu động, sau một lát đội hình hình vuông đã thành hình.
Hơn hai mươi nghìn binh sĩ, tư thế dáng dấp từng người cùng với Fasett và các sĩ quan khác đều giống nhau như là từ một khuôn mẫu đúc ra. Khoảng cách chính xác ở giữa các binh sĩ, hàng lối chỉnh tề khiến cho người ta chấn động da đầu tê dại.
Không cần nói cái khác, chỉ cần nhìn vào nhánh bộ đội này, mọi người sẽ không khó tưởng tượng ra được quân đoàn Lý Phật vì sao lại có thể biểu hiện ra thế như chẻ tre ở chiến trường Ryan.
Đây không phải là một nhánh quân, đây là một thanh kiếm sắc! Tất cả mọi người tin tưởng, chỉ cần sĩ quan chỉ huy giơ tay lên, bọn họ sẽ không chút do dự mà đâm lên, không tiếc bất cứ giá nào, bất kể sinh tử, cho đến khi đâm xuyên qua được kẻ địch ở trước mặt.
Quân dung mà quân đoàn 31 bày ra khiến cho nhịp tim của tất cả mọi người đều tăng tốc, hoa mắt mê mẩn.
Bỗng nhiên, một hồi tiếng “Xùy” từ trong đám người đã vang lên. Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện ra ngay sau khi quân đoàn 31 xuất hiện, tàu vận tải của Phỉ Quân ở bên góc khác của bến cảng cũng đã mở cửa khoang thuyền.
Margaret cùng với các sĩ quan liền xấu hổ che mắt lại.
Một đám binh sĩ Phỉ Quân kề vai sát cánh lộn xộn đi ra từ cửa khoang, vừa ra tới là bọn họ lại hết nhìn đông tới nhìn tây, hỉ hả đùa giỡn, thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai nói chuyện phiếm. Thoạt nhìn không giống như là một đơn vị bộ đội mà giống như một đoàn khách du lịch. Một số gã còn hướng về phía đoàn người nghênh đón mà hưng phấn phất tay, chụm tay huýt sáo cộng với hôn gió, ngả ngớn không thèm để ý đến cái gì.
Tiếng xùy xùy xua đuổi của đoàn người càng lúc càng to hơn. Tuy nhiên, điều này tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến sự hăng hái của đám thổ phỉ này được, bọn họ lại càng phấn khởi quơ tay, trên mặt tràn đầy vẻ cười vui khoái trá, ánh mắt thâm tình không gì sánh được.
Nếu như chỉ là như thế thì cũng không có gì, thế nhưng không biết là đã xảy ra chuyện gì, theo mấy tay binh sĩ Phỉ Quân cùng với binh sĩ của quân đoàn 31 trợn mắt nhìn nhau trên bến cảng, binh sĩ song phương trừng mắt với nhau đã càng ngày càng nhiều. Lại càng có một bộ phận binh sĩ Phỉ Quân hướng về phía quân đoàn 31 mà phát ra từng tiếng xùy xùy, dưới tình huống có âm thanh bất mãn của dân chúng, giống như là đang phối hợp với bọn họ ném sự khinh bỉ về phía quân đoàn 31.
"Làm sao bây giờ?" Các sĩ quan Trenock có chút chân tay luống cuống hai mặt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Phỉ Quân sớm không đến muộn không đến, lại cứ nhằm vào lúc mấu chốt này mà đụng với quân Phỉ Dương. Không nói đến nghi thức hoan nghênh này vốn là chuẩn bị cho quân Phỉ Dương, bị Phỉ Quân đảo khách vi chủ đã không thể nào nói nổi, chỉ riêng việc song phương phát sinh xung đột tại lúc vào cảng đã khiến cho người ta đau đầu rồi.
Điểm chết người chính là, cái tên Fasett mặt lạnh như băng, xa cách với mọi người kia còn là nhân vật trọng yếu của quân đoàn Lý Phật. Mặc dù trong quân đoàn Lý Phật, xếp hạng của hắn tầm thứ bảy thứ tám, thé nhưng bởi vì hắn còn trẻ tuổi nên trong mắt nhiều người, hắn đã được xem là người nối nghiệp của Lý Phật!
Nếu là người nối nghiệp, hắn không thể tỏ ra bất kỳ điểm yếu kém cùng nhượng bộ nào trước mặt Phỉ Quân.
Mập mạp nhục mạ Lý Phật ngay trước mặt mọi người tại bộ chỉ huy tối cao liên quân, điều này đã không phải là sự tình bí mật gì nữa rồi.
Cái tên đến từ một tinh cầu nhà quê của Liên bang Leray này tựa hồ căn bản không biết Lý Phật tại Phỉ Dương là đại biểu cho cái gì, không biết Lý Phật tại trong lòng binh sĩ dưới trướng của hắn có địa vị như thế nào. Lý Phật không chỉ là một người lãnh đạo, hắn còn là tín ngưỡng của toàn bộ binh sĩ trong quân đoàn Lý Phật! Điểm này, trong toàn bộ quân đội Phỉ Minh mọi người đều biết rõ!
Thế nhưng gã mập vẫn cứ đem Lý Phật mắng cho văng xích chó ở trước mặt các tướng lĩnh quân đội cao cấp của mười mấy quốc gia!
Mối thù này, Lý Phật đương nhiên là muốn báo. Những người nào biết về con người Lý Phật đều hiểu rằng, nếu đắc tội người này thì sẽ phải gặp kết cục như thế nào. Trước đây Hội nghị Liên hợp tối cao đưa ra chương trình nghị sự nhằm vào hai hạm đội cấp tượng Binalter thu được, bất quá chỉ là Lý Phật nhẹ nhàng đâm ra một đầu ngón tay mà thôi. Nếu như không phải một đạo mệnh lệnh của Hastings thì có thể đầu ngón tay này đã đâm vào trái tim của mập mạp rồi.
Mà điều này cũng cho thấy rằng, mập mạp đã đứng ở trên thuyền của Hastings. Kể từ đó, mâu thuẫn song phương lại càng thêm không thể điều hòa được.
Nhìn vào ánh mắt sắc bén trầm mặc của các binh sĩ quân đoàn 31 khi nhìn về phía Phỉ Quân, cùng với ánh mắt khinh miệt của đám cà lơ phất phơ Phỉ Quân thỉnh thoảng liếc về phía quân đoàn 31, mọi người liền biết được chỉ cần có một đốm lửa nhỏ thôi, hai bên sẽ có thể lao vào đánh nhau ở ngay trước mặt bao người.
Bởi vì nằm ở ngoài cuộc, do đó các tướng quân và quan viên ở đây đối với việc tranh giành quyền lợi trong quân đội Phỉ Dương so với bất cứ ai đều thấy rõ ràng, mà địa vị của bọn họ cùng với tình báo mà họ có thể tiếp xúc đến cũng để cho bọn họ có một lý giải cực kỳ sâu sắc về trận tranh đấu này.
Từ khi mãnh hổ Lý Phật xuất chiến, đánh một trận thắng được Catalunya, cuộc tranh giành quyền lãnh đạo thời hậu Hastings đã hoàn toàn trở nên sáng tỏ. Mọi người ở đây tin tưởng, nếu có cơ hội hạ thủ, bất kể là Hastings, Lý Phật, vị tiểu thư Margaret trẻ tuổi xinh đẹp thoạt nhìn giống như còn có chút non nớt kia, hay là cả Fasett, tất cả đều sẽ không chút do dự mà hạ thủ.
Nếu như nói, trước đây Phỉ Quân còn nằm đợi tại tinh hệ Long Bow, di động xa xa ở bên ngoài chiến trường giao phong của gia tộc Hastings cùng Lý Phật, như vậy, khi bọn hắn đến đây, khi Hastings đặc biệt đến Hán Kinh để tiếp kiến thủ lĩnh Phỉ Quân Điền Hành Kiện, đồng thời quyết định đem quyền ưu tiên phân phối đầu tiên robot đời thứ mười hai cho Phỉ Quân, thì bọn họ đứng vào thế bất cộng đái thiên với quân đoàn 31 rồi.
Mặc dù song phương sẽ không đánh nhau sống chết tại đây và vào lúc này, thế nhưng, những sự đối kháng liên quan đến vinh dự, danh tiếng, cùng với phát tín hiệu tới những người xung quanh cũng sẽ không thể tránh khỏi được.
Có thể tưởng tượng, khi đám hỗn đản Phỉ Quân chắn trước tàu vận tải của quân đoàn 31, hoặc là đem nghi thức hoan nghênh vốn nguyên bản thuộc về Phỉ Dương này biến thành nghi thức hoan nghênh Phỉ Quân, vị trung tướng Fasett vốn từ lúc bắt đầu đã đứng ở bên cạnh kia sẽ phản ứng cứng rắn mạnh mẽ đến mức nào.
Sự ngang cứng của quân đoàn Lý Phật, ai nấy đều biết. Nào sợ bộ đội Phỉ Dương ở trên các tàu vận tải khác phía sau họ đều là thuộc dòng của Hastings, nào sợ Margaret và nhiều sĩ quan cao cấp của quân đồng minh cũng ở tại đây, nào sợ gã mập mạp kia có khinh thường nạt nộ như thế nào, vị trung tướng Fasett này cũng không hề do dự mà xông lên liều mạng.
Đây là dũng khí cùng tự tin của một gã tướng quân, là khí phách của một đơn vị bộ đội thành thục phải có. Huống hồ, quân đoàn 31 là quân đội của quân đoàn Lý Phật! Hastings còn chưa chết, Lý Phật đã dám đối kháng chính diện, được xưng là tiểu Lý Phật Fassett, làm sao có thể có chút nào lùi bước trước Phỉ Quân cùng Margaret.
Tất cả các sĩ quan Trenock đều hận không thể đem nghi thức hoan nghênh này biến thành không có, đem đội nghi thức biến trở lại trong quân doanh.
Phải biết rằng, đội nghi thức chờ ở lối vào trung ương bến cảng chỉ có một đội. Nó đi cùng với ai, thì người đó chính là nhân vật chính của nghi thức hoan nghênh này. Nhân vật chính chỉ có một, như vậy, một bên tất nhiên sẽ trở thành bên bị lãnh đạm không để ý đến. Nếu như không có nghi thức này, ít nhất mọi người có thể cười tủm tỉm mà gặp nhau, nắm tay hàn huyên, dùng sự nhiệt tình của chủ nhà mà ôn tồn tiếp đón, chứ không phải như bây giờ đứng đờ ra ngây ngốc nhìn song phương giương cung bạt kiếm.
Thấy mập mạp đang không ngừng vẫy tay hôn gió về phía mình, Margaret dở khóc dở cười bước nhanh đến bên cạnh mập mạp.
"Ngươi làm sao lại đến đây vào lúc này?" Margaret trừng mắt với mập mạp một cái, ánh mắt lập tức chuyển đến thiếu nữ bên cạnh mập mạp. Chỉ cần nhìn vào khoản cách của nữ hài này với mập mạp, cùng với bộ quần áo nàng đang mặc và ánh mắt ôn nhu khi nhìn về phía mập mạp, Margaret liền biết được đây chính là lý do lớn nhất vì sao gã mập chết tiệt lại liều chết đi Thương Lãng tinh - Mễ Lan.
Hai cô gái xinh đẹp như nhau nếu như đã gặp mặt, nếu không phải có địch ý thì sẽ có cảm giác thân thiết một cách không biết vì sao. Mễ Lan giống như một gốc u lan, trong vẻ thanh thuần lại có một loại phong vận mà nữ hài chưa từng trải sự đời không thể có được. Hầu như là vừa nhìn thấy, Margaret đã thích Mễ Lan rồi.
Hai cô gái cười nhẹ, chợt nghe mập mạp cả giận nói: "Có ý gì, ta không thể đến sao?"
"Ngu ngốc" Margaret hung hăng trừng mắt với mập mạp: "Ngươi tới thì lặng lẽ tới là được, làm sao lại xông vào nghi thức hoan nghênh này chứ?"
"Béo gia ta thích." Mập mạp cười lạnh nói, quay đầu nhìn thoáng qua Fasett ở cách đó không xa: "Tên kia nhìn chằm chằm ta rất lâu, hắn chính là cái gã tiểu Lý Phật kia hả?"
Mễ Lan và Margaret đồng thời gật đầu.
Margaret kinh ngạc nói với Mễ Lan: "Ngươi cũng nhận biết hắn?"
"Đương nhiên biết" Mễ Lan liếc mắt sang mập mạp: "Cái tên kia muốn câu dẫn vị thanh mai trúc mã của hắn mà."
"Thanh mai trúc mã?" Margaret cười như không cười mà liếc mắt sang mập mạp, kéo tay Mễ Lan nói: "Ngươi là Mễ Lan sao, ta là Margaret. Nếu như ngươi muốn, có thể gọi ta là Maggie."
Mễ Lan nhìn mái tóc vàng kim cùng với khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến cho người ta hít thở không thông của Margaret, nhạy cảm nhận thấy được quan hệ giữa cô gái này cùng mập mạp tựa hồ cũng không đơn giản như vậy. Bởi vì lúc Margaret đi đến nói chuyện với mập mạp đều không có bất cứ xưng hô gì, mà ánh mắt nàng nhìn về phía mập mạp cũng đặc biệt khác thường.
"Thật cao hứng quen biết cô, Maggie" Khuôn mặt thanh thuần của Mễ Lan, lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa, ngón tay cũng đã lén lút nhéo vào lưng mập mạp một cái. Cái tên mập mạp chết tiệt trêu hoa ghẹo nguyệt chung quanh này, không dạy dỗ một chút, phỏng chừng hắn đã sớm quên mất sự lợi hại của lão nương!
Vừa mới nhéo xong một cái, lại nghe Margaret xa xăm nói: "Gã mập mạp này đến Thương Lãng tinh chính là vì cứu cô, cứ tưởng cô gái có thể khiến cho cái tên tham sống sợ chết này dũng cảm quên mình này sẽ như thế nào, không nghĩ đến lại đẹp như thế này."
Trong lúc nói, ánh mắt Margaret không ngừng liếc về phía mập mạp, nhãn thần xa thẳm ẩn khuất đó ai cũng có thể nhìn ra được.
Vừa mới còn đang ghen với An Lôi, Mễ Lan nhất thời mặt cười như nở hoa, hạ thủ cũng nhẹ đi rất nhiều. Véo xong còn cắn môi len lén xoa xoa cho mập mạp.
Mập mạp tỏ vẻ xúi quẩy cúi đầu mặc cho Mễ Lan hạ độc thủ, ngay cả hừ một tiếng cũng không dám kêu, chỉ có thể chuyển trọng tâm câu chuyện, nói với Margaret: "Dựa vào cái gì hắn có thể đến mà ta lại không thể. Quân đoàn Lý Phật thì rất giỏi sao? Nhìn cái bản mặt lạnh băng như người chết của hắn kia, Béo gia ta liền bực mình. Gã này vừa trông đã biết là tâm thuật bất chính, ăn không ngồi rồi, không ưa sạch sẽ..."
Hai nữ hài liếc nhau, đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Gã mập mạp trừng mắt tất báo này rõ ràng là đang mượn cớ, lý do chân chính của hắn, sợ rằng chính là cái vị thanh mai trúc mã kia rồi. May mà An Lôi không có tới, nếu như tới, vậy thì ở đây sẽ náo nhiệt lắm đây.
"Thật là hay." Nhìn mập mạp đứng chặn một cách vô lại trước đội nghi thức ở cách đó không xa, Fasett cười khinh miệt, tự nhủ nói.
Vừa rồi ánh mắt của hắn đã va chạm với đối phương vài lần, tuy rằng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng trong ánh mắt cả hai đều không có một chút khách khí nào. Hắn biết, gã mập mạp này hiển nhiên là đang chuẩn bị thọc gậy bánh xe ở chỗ này.
Hắn quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng giao tiếp với ánh mắt của phó Tổng thống Mã Trác Văn trong đám quan chức cao cấp đứng nghênh đón, trao đổi với nhau một cái ý vị thâm sâu.
Trong nghi thức hoan nghênh vốn được cử hành chỉ để nghênh tiếp bộ đội Phỉ Dương này, có mặt không chỉ là mấy vị tướng quân của quân đội Trenock, còn có cả phó Tổng thống Mã Trác Văn. Đây chính là bạn cũ của hắn. Lúc này, bất kể là Mã Trác Văn hay là mấy vị tướng quân, sắc mặt đều không dễ nhìn. Gã mập mạp này còn chưa lộ diện thì cũng đã làm cho cả Trenock huyên náo xôn xao. Lần lộ diện này, tựa hồ đưa ra lại cho bọn hắn một nan đề nữa.
Phía sau, dân chúng hiển nhiên cũng đã nhìn ra sự việc có chút không bình thường. Tiếng xôn xao dần dần to lên.
"Cái gã mập mạp kia ở đó làm gì vậy?"
"Thật là một đám quân tạp nham, kêu bọn hắn đi nhanh lên đi."
"Đúng vậy, thật không rõ gã mập mạp này làm sao lại có da mặt dầy như vậy."
Fassett nghe những tiếng bàn luận phía sau, mỉm cười chắp tay mà đứng. Hiện tại, hắn lại có rất nhiều thời gian để dây dưa cùng với gã mập mạp này. Người không biết điều thì đã thấy nhiều, thế nhưng chưa thấy kẻ không biết điều đến mức độ này.
"Tướng quân, chúng ta có nên..." Một gã tham mưu nhỏ giọng xin chỉ thị.
Tham mưu còn chưa nói xong, Fasett đã khoát tay: "Hiện tại người bị mắng lại không phải là chúng ta, xem bọn hắn có thể kiên trì đến khi nào đi. Ta ngược lại muốn nhìn xem bộ dạng của bọn hắn khi xám xịt rời khỏi nơi này."
"Thế nhưng" Tham mưu cẩn thận nói: "Nếu như Trenock đem nghi thức hoan nghênh này để nghênh đón bọn hắn..."
Fasett bình thản liếc mắt sang tham mưu: "Nghe thấy tiếng xì xào phía sau không?"
Tham mưu gật đầu nói: "Thưa, có."
"Ngươi cho rằng, đối với một kẻ đã từng đầu hàng quân địch trong lúc truyền hình trực tiếp, dân chúng sẽ có hảo cảm sao?" Fasett khinh miệt nói, " Huống hồ, điều quan viên Trenock cần lo lắng trước tiên, chính là hậu quả ngoại giao khi bọn họ làm như thế. Ngươi cho rằng bọn họ lại đem nghi thức hoan nghênh quân đội Phỉ Dương biến thành nghi thức hoan nghênh Phỉ Quân, mà lạnh nhạt hời hợt với quân đồng minh Phỉ Dương sao?"
Fasett vừa dứt lời, chỉ thấy một gã quan viên Trenock từ từ chạy tới trước mặt.
"Trung tướng Fasett, nghi thức lập tức bắt đầu, mời ngài đi theo ta..."
"Ngài Phó Tổng thống." Thượng tướng Trenock Phùng Trí thấy Fasett được dẫn đến đài duyệt binh trước đội nghi thức, liền tức giận nhìn về phía Mã Trác Văn. Vừa rồi bọn họ đã tiến hành một phen tranh luận kịch liệt, thế nhưng vị phó tổng thống gần sáu mươi tuổi vốn được công nhận là lão hồ ly theo chủ nghĩa cơ hội trong chính Trenock này tựa hồ là quyết tâm muốn cho Phỉ Quân mất mặt.
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Phùng Trí, phó tổng thống Mã Trác Văn với vóc người mập lùn lạnh lùng cười nói: "Dựa theo kế hoạch đã định ra trước đây mà chấp hành. Chúng ta không cần phải đắc tội Cộng hòa Phỉ Dương!"
"Tôi không muốn đắc tội đồng minh Phỉ Dương." Phùng Trí lớn tiếng nói: "Thế nhưng chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường…"
"Chỉ vì cái đội quân tạp nham này, cùng với vị tướng quân đầu hàng kia?" Mã Trác Văn không chút khách khí nói.
Phùng Trí nắm chặt tay. Vị phó tổng thống này cho tới nay vẫn luôn có quan hệ mật thiết với Lý Phật, việc này cũng không phải là bí mật gì. Mà ở quốc nội Trenock, y cùng với bộ trưởng quốc phòng còn vững vàng nắm trong tay các sự vụ an toàn quốc phòng. Tình hình chiến sự của Trenock giai đoạn trước cùng với sách lược của đám cố vấn an toàn quốc gia kia đều không thoát khỏi liên quan với y.
Báo cáo của nguyên soái Lý Tồn Tín đã sớm được chuyển lại cho quân bộ, ngoại trừ sự kiện đầu hàng bởi vì mệnh lệnh của Hastings mà chỉ báo cáo cho Tổng Thống ra, Phỉ Quân và Điền tướng quân tại tinh hệ Long Bow đã làm cái gì cho cái quốc gia này, y đều rất rõ ràng. Thế nhưng, không ai nghĩ tới, y lúc này vậy mà lại muốn cho Phỉ Quân chịu thiệt. Chỉ là vì quan hệ của y với Lý Phật, vì Tổng Thống Hill đã không còn nghe theo y, bắt đầu thoát khỏi sự ảnh hưởng của y từ các phương diện sao?!
"Đây là do bọn hắn tự chuốc lấy." Tựa hồ không nhìn thấy sự phẫn nộ của Phùng Trí, con mắt Mã Trác Văn hơi nheo lại: "Nguyên bản nghi thức này của chúng ta chính là vì người Phỉ Dương mà cử hành, lúc này bọn hắn lại muốn chen chân vào, đây chính là tự rước lấy nhục, không liên quan gì đến chúng ta. Bất kể từ phương diện nào mà nói, dựa theo kế hoạch đã sớm định ra, cũng không hề có gì sai!"
Vừa nói, Mã Trác Văn quét mắt qua dân chúng ở phía sau: “Huống hồ, Phỉ Quân cũng không giống như được hoan nghênh lắm, các ông hãy tỉ mỉ nghe thử tiếng nói của dân chúng đi."
Nhìn thấy Fasett đã mỉm cười đứng trên đài duyệt binh vừa được bố trí tạm thời, Mã Trác Văn liếc mắt sang Phùng Trí nói: "Ván đã đóng thuyền, đâm lao phải theo lao. Tôi tin tưởng, ông cũng không muốn làm cho các chiến sĩ quân đồng minh Phỉ Dương phải lạnh lẽo trái tim. Là thượng tướng có chức vị tối cao ở đây, duyệt binh vốn hẳn là do ông cùng đi chủ trì, có điều nếu như ông không muốn, tôi có thể làm thế cho."
Mắt thấy ánh mắt của sĩ quan đội nghi thức khi nhìn về phía bên này càng lúc càng sốt ruột, mà Phùng Trí thì lại thật lâu không nói gì, Mã Trác Văn liền nheo mắt lại, trong ánh mắt ti hí lộ ra lệ mang như kim châm: "Thế nào? Có vấn đề gì sao?"
Phía sau, âm thanh reo hò ầm ĩ của dân chúng càng lúc càng lớn. Đối với gã mập mạp Leray cùng với đám Phỉ Quân dưới trướng hắn, dân chúng đều không có chút hảo cảm nào. Một số người sốt ruột thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.
Phùng Trí yên lặng nghiêng người nhường đường. Mã Trác Văn cười lạnh bước về phía đài duyệt binh.
Toàn bộ bến cảng đều im lặng lại. Mắt thấy Mã Trác Văn leo lên đài duyệt binh, bắt tay các tướng lĩnh Phỉ Dương, cùng Fasett nhìn nhau cười, sóng vai mà đứng. Mắt thấy viên quan lễ nghi đã đè tay vào thanh trường đao bên hông, chuẩn bị bước đi.
Bỗng nhiên, mọi người nhìn thấy, bốn viên tướng lĩnh Trenock dưới sự chỉ huy của Phùng Trí đã cùng nhau đi về phía mập mạp từ trong đám người.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đoàn người thoáng cái liền náo động lên.
Mọi người ngây ngốc nhìn những vị sĩ quan cao cấp bình thường muốn nhìn đều nhìn không đến này bước đều theo nhịp bước tiến lên của hàng ngũ binh lính bình thường, đứng nghiêm ở trước mặt mập mạp. Với vẻ bề ngoài văn nhã lịch sự, thượng tướng Phùng Trí dùng giọng nói vang dội lớn tiếng nói: "Thượng tướng Trenock, Phùng Trí..."
"Thượng tướng Trenock, Triệu Bình Sơn."
"Trung tướng Trenock, John Williams."
"Trung tướng Trenock, Tôn Nam Hi."
"Trung tướng Trenock, Bernie Lacliff."
Mấy vị tướng quân cùng đứng nghiêm kính lễ, âm thanh của thượng tướng Phùng Trí đang vang vọng toàn bộ bến cảng: "Hướng về người anh hùng đã từng cứu viện 12 tập đoàn hạm đội của chúng ta, đánh bại Humphrey của Binalter đồng thời cho đến nay vẫn tử thủ tinh hệ Long Bow; hướng về người anh hùng đã chinh chiến Thương Lãng tinh, chỉ huy sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn robot số 51 của chúng ta đột phá Ôn Tuyền trấn, phong tỏa thành phố Bắc Quan, cầm chân sư đoàn thiết giáp số 2 của Jaban, cuối cùng dẫn dắt quân đồng minh giành chiến thắng trận chiến đổ bộ Thương Lãng tinh ---- Tướng quân Điền Hành Kiện, kính chào!"
Nói xong, Phùng Trí liền tiến lên một bước, giang tay ôm chặt lấy mập mạp một cái: "Điền tướng quân, hoan nghênh ngài đến đây. Trenock hân hạnh chào đón."
Mọi người đều bị một màn bỗng nhiên xuất hiện này khiến cho ngẩn người không nói nên lời.
Đang lúc không biết làm sao, bỗng nhiên, từ phía trước hàng ngũ quân đoàn 39 Phỉ Dương đã đi ra mấy viên sĩ quan Phỉ Dương.
Sáu vị sư đoàn trưởng của quân đoàn 39, bọn họ muốn làm gì?
Trước mắt bao người, chỉ thấy năm vị thiếu tướng cùng một vị trung tướng này bước đi đến trước mặt mập mạp, từng người hướng mập mạp hành lễ, cũng nhiệt tình ôm mập mạp một cái.
Trong lúc lặng ngắt như tờ, chỉ nghe sư đoàn trưởng sư đoàn 35 dẫn đầu nói với mập mạp: "Tướng quân, không ngờ chúng ta lại được gặp mặt ở đây. Ban đầu tại Gatralan, nếu như không phải có ngài đánh tan Thần Thoại Quân Đoàn của gã Reinhardt, ám sát chết Stephen, sợ là chúng ta đã sớm gãy giáo chết gục () tại Jacur rồi. Lúc trước tướng quân Douglas có nói qua, ngày hôm nay tôi lại nói lại thêm lần nữa..." (NV- chiết kích trầm sa, gãy kích chìm xuống cát- nghĩa là thất bại chết trận)
Vừa nói, viên trung tướng lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói: "Đội vũ trụ hải quân lục chiến Phỉ Dương, sư đoàn vương bài 35..."
Viên trung tướng vừa dứt lời, một viên thiếu tướng khác đứng nghiêm nói: "Lục quân Cộng hòa Phỉ Dương, sư đoàn thiết giáp 86..."
" Sư đoàn thiết giáp 102..."
" Sư đoàn thiết giáp 117..."
" Sư đoàn thiết giáp 210..."
" Sư đoàn thiết giáp 66..."
Toàn bộ bến cảng đều là âm thanh khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào của sáu vị tướng lĩnh Phỉ Dương: "Đồng cảm đại đức, chỉ cần có nhờ, muôn lần chết không từ chối!"
Thời gian, phảng phất như đã dừng lại tại thời khắc này.
Mấy vạn dân chúng há mồm cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn gã mập mạp có tướng mạo khó ưa kia.
Một khung cảnh tĩnh mịch.