Quyển 8 - Chương 70: Bay tới Hán Kinh
Đi vào trong phòng liên lạc, cánh cửa tự động bằng kim loại nặng nề đóng lại phía sau lưng, mập mạp ngồi ở trên ghế xoay, gõ nhẹ một cái lên bàn phím ảo ở trên không, mở ra màn hình liên lạc.
Sau một tiếng điện tử lanh lảnh vang lên, màn hình ảo lơ lửng trên không mau chóng mở ra. Ánh sáng tụ lại, hình ảnh Russell đang cầm tẩu ngồi sau bàn làm việc đã xuất hiện trên màn hình.
"Chào thầy." Mập mạp cụp mắt thấp đầu mà kêu lên một tiếng.
Russell gật đầu, nhìn chăm chú vào mập mạp một lát, cười nhẹ nói: "Nghe nói, ngươi tại Phỉ Minh thế mà lại nổi tiếng lớn rồi. Dám khóc nháo đòi đầu hàng ở trước mặt mấy tỉ khán giả. Chỉ sợ loài người từ trước tới nay cũng chỉ sinh ra được có một kẻ như ngươi thôi."
"Ai mà biết bộ chỉ huy bỗng nhiên lại chơi trò quay trực tiếp." Mập mạp gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, mất sức cả buổi, trên mặt mới ép ra được một tia xấu hổ, nói:" Gã Thối Thối kia diễn quá là xúc động rồi, thoáng cái liền không khống chế được. Thôi quên đi, thấy thì cũng thấy rồi, đều bị ép đến bước đường cùng. Đổi lại thành một người khác, phỏng chừng là đã đầu hàng thật rồi."
Russell khoát khoát tay nói: "Ta không có ý trách cứ ngươi, về chuyện này, ngươi làm không tệ. Dân chúng hiện tại nghĩ như thế nào thì không quan trọng. Điều quan trọng chính là cao tầng Trenock và cao tầng quân đồng minh nghĩ như thế nào. CÓ điều..."
Russell gõ nhẹ chiếc tẩu lên bàn, nhíu mày nói: "Bởi vì sự tồn tại của Thối Thối là không thể đưa ra ngoài ánh sáng, bởi vậy, chỉ sợ ngay cả rất nhiều người trong cao tầng quân đội cũng không biết được lúc đó đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Nguyên soái Hastings nếu như đã tự mình hạ mệnh lệnh, hiển nhiên ngươi trong khoảng thời gian ngắn là không có biện pháp thay đổi ấn tượng của dân chúng. Điều ngươi bây giờ phải cẩn thận chính là, Hội nghị Liên hợp tối cao Phỉ Minh có một số người sẽ đem chuyện này cưỡng ép dân ý làm cáo buộc."
"Hử?" Mập mạp liền ngẩn ra một cái, từ lúc nào mà ông đây chọc phải người của Hội nghị Tối cao vậy? ! Nếu biết được thằng nào không quen biết mà dám chọc gậy, ông sẽ đánh cho nó bượt mặt!
" Biết vì sao lúc này lại bảo ngươi đi Hán Kinh không?" Russell châm tẩu thuốc, hỏi lại một câu chẳng liên quan.
" Không biết." Mập mạp thành thật mà lắc đầu: "Có người nói là Bộ chỉ huy Liên quân muốn gặp em, em phỏng chừng là Margaret muốn em và Nguyên soái Hastings gặp mặt nhau. Dù sao thì chúng ta hiện giờ là bạn cùng thuyền, cần họp lại với nhau...." Nói đến đây, mập mạp bất thình lình cả kinh: "Ngài là nói, Lý Phật..."
Russell nghiêm túc gật đầu: "Cái người này hiện giờ danh vọng như mặt trời ban trưa, đánh trận mang binh xác thực là hảo thủ. Đã có rất nhiều người bắt đầu tạo thế để cho hắn tiếp nhận chức vụ của Hastings. Con người này chưa bao giờ khinh thị bất cứ đối thủ nào, lần trước sau khi ngươi và hắn trực tiếp phát sinh xung đột, Phỉ Quân trong mắt hắn đã là cái gai trong thịt. Nhất là quan hệ giữa ngươi và Margaret..."
Mập mạp tỏ vẻ xấu hổ, vẫn còn chưa kịp phát sinh quan hệ đâu đấy... Lão sư đây là ám chỉ, nhất định là ám chỉ. Quá là xấu xa rồi, hắn cư nhiên dạy ta ăn kem trước cổng.... Vì sao mỗi lần hy sinh thân mình vì nước đều là ta?
Russell không biết đống ý nghĩ lung tung trong lòng gã đệ tử này, chỉ là hơi cảm thấy kỳ quái đối với biểu cảm cổ quái trên mặt hắn, liền nhanh chóng bỏ qua mà nói tiếp: "Sau khi chúng ta đoạt được hai hạm đội cấp Tượng của Binalter tại tinh hệ Long Bow, Hội nghị Tối cao đã từng cố nhúng tay. Nghị sĩ đưa ra ý kiến tên là Robert Corey, có thể khẳng định được, hắn là một trong những người phát ngôn của Lý Phật tại Hội nghị tối cao. Hơn nữa, Phương Hương gần đây đã truyền về tin tức, đã có người bắt đầu cố gắng phân hoá mượn hơi các tông chủ lưu phái trong Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái. Chỉ có điều hiện tại Phỉ Quân Mars là một tấm sắt cứng, bọn hắn không chen tay vào được thôi."
Russell vừa nói chuyện vừa đứng lên khỏi bàn làm việc, vòng đến trước màn hình, nói một cách nghiêm túc: "Bây giờ, ngươi là đối thủ chính yếu nhất của Lý Phật!"
" Thế nhưng.." Mập mạp đánh đuổi suy nghĩ bi tráng vì nước quên thân trong đầu, hoang mang mà hỏi thăm: "Từ quy mô hiện tại của Phỉ Quân mà xem, chúng ta còn xa xa không phải là đối thủ của Lý Phật, huống hồ, bất kể là từ quốc nội Phỉ Dương hay là toàn bộ quân đồng minh mà nói, chúng ta cũng không phải là một cái gì có trọng lượng, hắn không nên coi ta làm đối thủ chứ. Đối thủ của hắn không phải là Margaret sao?"
" Trước đây thì không phải..." Russell chầm chậm nói: "CÓ điều, từ sau khi ngươi cứu nguyên soái Trenock Lý Tồn Tín, làm chủ cuộc chiến đổ bộ lên Thương Lãng tinh, Lý Phật nhất định sẽ phải nhìn thẳng vào sự tồn tại của ngươi rồi. Điều đầu tiên có thể khẳng định, hiện tại Phỉ Quân và Trenock đang ở trong kỳ trăng mật. Có Trenock làm hậu thuẫn, phân lượng của ngươi đương nhiên sẽ bay thẳng lên cao. Thứ hai, việc Hastings giá lâm bộ chỉ huy, trực tiếp quan tâm đến chiến dịch này, cũng đã phát ra một cái tín hiệu. Hơn nữa lần này bộ đội Cộng hòa Phỉ Dương tiếp viện cho Reske, phần lớn đều là chính là thủ hạ của Hastings cùng với bộ đội đã từng giao tiếp, thậm chí là nhận ân huệ của ngươi. Lý Phật nếu như không cảnh giác, hắn sẽ không còn là Lý Phật nữa rồi."
" Hastings phát ra tín hiệu?" Vẻ chất phác trên mặt mập mạp liền không cánh mà bay: "Thầy định nói là..."
Russell gật đầu nói: "Tại quốc nội Phỉ Dương, uy vọng của Margaret hiển nhiên là vẫn chưa thể đánh đồng cùng với Lý Phật. Một khi nguyên soái Hastings có điều gì bất trắc, quân đội cộng hòa Phỉ Dương chính là do Lý Phật một nhà độc đại. Đương nhiên, thân phận của ngươi đã định trước là ngươi không thích hợp trực tiếp cạnh tranh vị trí số một Phỉ Dương với Lý Phật, thế nhưng, Margaret lại có cơ hội như vậy. Thứ mà nàng cần, đó chỉ là chiến tích và thời gian mà thôi. Nếu như đem đem ngươi bồi dưỡng trở thành người lãnh đạo liên quân Phỉ Minh, có sự trợ giúp của ngươi, Margaret chưa chắc đã không có cơ hội."
"Em?" Mập mạp kinh ngạc cúi đầu nhìn qua tấm thân béo phì của mình một chút, lấy tay chỉ vào cái mũi của mình: "Người lãnh đạo liên quân Phỉ Minh?"
"Đây chỉ là suy đoán là của ta." Russell hất tàn thuốc ra khỏi tẩu, hơi có chút suy nghĩ, nói: "Ta tin rằng, nguyên soái Hastings sau khi biết được tình hình sức khỏe của mình, đã sớm chuẩn bị đường lui rồi. Nếu như nói rằng, ông ấy trước kia còn có rất nhiều nghi ngờ mà nói, như vậy, sau khi nhìn thấy Thối Thối, ông ấy sẽ nhiệt tình quan tâm tới ngươi hơn xa những người khác. Huống hồ, quan hệ giữa ngươi và Margaret..."
Ám chỉ, lại ám chỉ nữa rồi. Mập mạp trong lòng nước mắt chảy ròng ròng. Đại nghĩa quốc gia dân tộc, xem ra, một cửa này mình không qua nổi rồi.
"Thầy vừa nói là, có người đang cố nhúng chàm vào hạm đội." Mập mạp một bên cố gắng giảm bớt cảm giác chịu tội trong lòng mình, một bên nói: "Bây giờ thế nào rồi?"
" Không có động tĩnh gì lớn, ta phỏng chừng, Margaret sẽ không đứng nhìn người khác có ý đồ với ngươi." Russell nói: "Có điều phải khẳng định chính là, lần này sẽ lại có người mượn cơ hội này mà nhắc lại chuyện xưa."
Nói xong, Russell lấy ra một tập tài liệu từ bàn làm việc, chấm mở ra, để cho phụ đề của tài liệu khớp với màn hình ảo, thận trọng nói: "Đây là tin tức mà ta vừa mới lấy được ngày hôm qua, dưới sự yêu cầu của nguyên soái Hastings , robot đời mới nhất sẽ được ưu tiên phân phối cho Phỉ Quân. Cái phương án này đã khiến cho nội bộ liên quân nổi lên sóng to gió lớn."
"Thật vậy sao?" Mập mạp mau chóng xem lướt qua tài liệu, vui vẻ nói: "Kệ bọn hắn sóng to sóng nhỏ gì, em cũng không phải là chưa từng thấy qua. Nếu không cấp cho Phỉ Quân chúng ta, để cho bọn hắn thì bọn hắn có bản lĩnh đối kháng robot đời thứ mười hai của Binalter chắc?"
" Chúng ta nhà mình biết chuyện nhà mình, đương nhiên cho rằng đương nhiên." Russell lắc đầu nói: "Thế nhưng đối với những người khác mà nói, cũng không chắc sẽ nghĩ như vậy, nhất là Lý Phật!"
Lý Phật!
Khi nghe thấy cái tên này, trong lòng mập mạp có một cảm giác không thể nói nên lời.
Hiển nhiên, việc ưu tiên phân phối robot đời thứ mười hai mới nhất sẽ trở thành một cây châm lửa, châm ngòi cho thùng thuốc nổ vốn đã đựng đầy thuốc nổ này.
Nghĩ đến những chiến hạm xuất hiện khi đi tới Reske lúc trước, nghĩ đến gã nghị sĩ cố nhúng tay vào Phỉ Quân ở trên Hội nghị tối cao, mập mạp liền biết được, khi sức khỏe của Hastings ngày càng sa sút, một Lý Phật đã được mở ra lao tù, danh vọng như mặt trời ban trưa đã không cần phải che giấu bất cứ điều gì nữa rồi. Hắn tựa như một thanh kiếm sắc bén sáng loáng đã được rút ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm này chắc chắn sẽ không hề cố kỵ mà vung vẩy lung tung. Hắn có cái năng lực này, cũng có được tư cách này.
Chỉ có điều, ít nhất đến hiện tại thì tất cả vẫn còn đang nằm trong sự khống chế của Hastings. Tất cả những thứ mà mình đang đối mặt đều có mùi hăng của lão cáo già chưa từng gặp mặt này. Ông ta đang bất động thanh sắc mà bố trí một cái cục. Mà mình và Lý Phật, ai sẽ nhảy ra khỏi cục đầu tiên, hay là ở ngoài cái cục này vẫn còn ẩn dấu người cạnh tranh thứ ba, mình chỉ là một cái bia ngắm mà lão cáo già dựng lên... Không đến cuối cùng, không ai có thể nhìn rõ được.
"ĐƯợc rồi, nói một chút về thế cục ở Leray và Long Bow bên này." Russell nói: "Quân viễn chinh Đông Nam của Fischella bởi vì sự xuất hiện của chúng ta nên hiện tại có vẻ vô cùng tích vực, binh lực Tây Ước hiện nay tại Leray hiển nhiên là không đủ để chống đỡ hai đầu tác chiến, có thể bảo trụ được thông đạo trung ương Leray đã không tệ rồi. Đây là mạch máu của bọn hắn, một khi chiến dịch Reske rơi vào thế xấu, hi vọng của Sous và Jaban đều nằm cả ở trên thông đạo trung ương Leray. Nếu như cái thông đạo nối liền với đế quốc Binalter này bị mất, bọn hắn sẽ không có bất cứ viện quân nào có thể trông cậy vào."
Russell quay người nhìn qua một tập tài liệu trên mặt bàn, nói tiếp: "Mặt khác, sư đoàn thiết giáp số 1 và số 2 thuộc lục quân Phỉ Quân có tổng cộng mười trung đoàn, trong đó có sáu trung đoàn chiến đấu, hai trung đoàn công trình và hai trung đoàn đặc chủng. Theo sự yêu cầu của thượng tướng Bernardote, sáu ngày trước bọn họ đã khởi hành chạy tới Hán Kinh, trở thành bộ đội chỉ huy riêng của ngươi tham dự chiến dịch Reske. Thuận tiện đem một số nhân viên phi chiến đấu bao gồm cả An mụ hộ tống tới Hán Kinh, phỏng chừng là sẽ đến cùng lúc với ngươi."
Lại hàn huyên một hồi, Russell nhìn lên đồng hồ một chút rồi nói: "Được rồi, tình huống nơi này của ta đại khái là như thế, các chuyện khác thì Phương Hương sẽ nói cho ngươi. Có lẽ cô ấy chờ đã sốt ruột rồi, ta sẽ giúp ngươi chuyển kết nối qua."
Hình ảnh biến hóa, sau một lát, một khuôn mặt cười tuyệt mỹ như buồn mà lại như vui đã xuất hiện trên màn hình ảo.
"Hương tỷ..." Mập mạp tựa ở trên ghế, duỗi eo một cái. Không biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy Phương Hương, mình sẽ cảm thấy rất là thoải mái, rất thả lỏng.
"Vừa mới xem đoạn ghi hình ngươi đầu hàng." Phương Hương vừa mới bắt đầu đã là dáng vẻ buồn bực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chợt che miệng cười run hết cả người: "Ngươi nên đi kiếm giải Oscar đi."
Mập mạp ngây ngô nhìn vị nữ thiếu tướng Salerga lớn hơn mình 4 tuổi này.
Chiếc cổ áo quân phục phẳng phiu màu xanh lam của Phỉ Quân bị đội lên cao cao, lộ ra chiếc áo lót màu trắng không thắt nút, cùng với một mảng da như tuyết trắng ở dưới gáy. Vòng eo bó của bộ quân phục vừa đúng bày ra sự tinh tế của vòng eo thon. Đường cong đang kéo xuống phía dưới thì đột nhiên gồ lên. Cặp mông nở nang tròn đầy giống như là một khối thạch đông chỉ cần vỗ một cái là liền run rẩy hết cả thân mình.
Đích thị là đương độ xuân nở rộ, Phương Hương chỉ cần mỉm cười một cái là cả người đều tản ra khí tức mê hoặc trí mạng.
Tựa hồ nhận thấy ánh mắt gã đệ đệ của mình này có chút không đúng. Phương Hương hung hăng trừng mắt với mập mạp một cái. Tuy rằng độc thân nhiều năm, một lòng đều hướng về sự nghiệp, phủ kín thân mình bằng một lớp vỏ thật cứng, thế nhưng việc này không có nghĩa là nàng là một kẻ ngu ngốc không biết gì về tình cảm. Nàng chung quy cũng là một người phụ nữ, đối với ánh mắt của đàn ông luôn có sự mẫn cảm trời sinh.
" Ngươi có khỏe không?" Ánh mắt Phương Hương hơi dao động một chút, nói với mập mạp: "Tình hình lúc đó, thực sự là rất nguy hiểm."
"Không bị thương mà." Mập mạp cười ngây ngô, giang hai tay: "Tỷ xem... Những chỗ tỷ thấy được có thiếu cái nào đâu..."
Nói xong, tên tiện nhân này liền ngập ngừng một chút, cúi đầu, xong lại hơi ngẩng đầu lên: "Còn chỗ tỷ không thấy được ấy... Tỷ có muốn nhìn qua một chút hay không?"
" Mập mạp!" Phương Hương vừa tức giận vừa buồn cười, hận không thể chen tay qua, cho cái tên mập mạp hèn mọn chết tiệt này một trận. Thế nhưng, không hiểu vì sao, nàng lại bỗng nhiên nhớ tới một tiếng gọi mẹ của Rắm Thối, trong lòng liền rối loạn một hồi, gương mặt nổi lên nét đỏ ửng, hơi thở hổn hển mà cất giọng uy hiếp: "Còn dám nói bậy với ta, ngươi tin không, ta sẽ kéo cả Phỉ Quân của ngươi về Salerga."
"Ta sai rồi." Mập mạp dứt khoát nhận sai, nghiêm trang nói: " Ta sẽ không cho tỷ xem nữa đâu."
Phương Hương đau đầu muốn nứt ra, mau chóng nói sang chuyện khác: "Không đùa cợt với ngươi nữa, nói chính sự đi."
Nàng đỏ mặt mà xoay người lấy ra một tập tài liệu từ tủ tài liệu, chiếu đến màn hình ảo: "Đây là tiến độ cải tiến chiến hạm là của chúng ta. Bởi vì có lực lượng công nghiệp của Lam Thạch tinh, chiến hạm Binalter mà chúng ta đoạt được đã hoàn thành xong 30% công tác cải tiến, về sau khi quen thuộc với quy trình và khuếch đại quy mô, tiến độ còn có thể nhanh hơn nữa. Phỏng chừng trong vòng ba tháng sẽ hoàn thành xong cải tiến của tất cả các chiến hạm bao gồm cả hạm đội Tàng Phong."
Vừa nói đến chuyện này, mập mạp thoáng cái liền đứng đắn hẳn lên.
Hắn từ nhỏ không có chí hướng gì lớn, lý tưởng lớn nhất chính là trở thành một gã tiểu địa chủ ác bá. Có tiền, có một đám cho săn, hoành hành vô kỵ ở ba mẫu đất của mình. Trong thời đại hòa bình, ham muốn lớn nhất chính là nhìn số tiền gửi ngân hàng của mình dâng lên mà vui vẻ. Nếu như không phải thì chính là trốn ở trong nhà, kiểm kê đống "búp bê bơm hơi" cùng với mấy bộ phim và tạp chí về chủ đề "sắc đẹp".
Mà ở trong cái niên đại chiến trnah này, thực lực của Phỉ Quân chính là gốc rễ vận mệnh của hắn. Lời Phương Hương nói đã nhắm đúng vào chỗ ngứa của hắn.
Mập mạp một bên tỉ mỉ nhìn tài liệu trên màn hình, một bên dựng đứng lỗ tai nghe Phương Hương nói: "Công tác trưng binh ở Mars giai đoạn một đã hoàn thành, công tác chế tạo robot [Du Hiệp] cũng đang nắm chặt, hiện tại, nếu như chúng ta động viên khẩn cấp mà nói, có thể tập hợp hai mươi sư đoàn thiết giáp và mười lăm sư đoàn cơ giới trong vòng ba ngày."
Hai mươi sư đoàn thiết giáp, mập mạp yên lặng tính toán trong lòng. Trong hạm đội Tàng Phong thì có tám sư đoàn thiết giáp, ngoại trừ mười mấy trung đoàn thiết giáp Phỉ Quân trước khi mình rời đi có thể tạo thành bốn năm sư đoàn ra, cơ sĩ lưu phái trong căn cứ có thể tạp thành hai ba sư đoàn nữa. Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, giai đoạn trưng binh thứ nhất ở Mars đã cung cấp ít nhất năm sư đoàn thiết giáp cho Phỉ Quân.
Đây vẫn còn chưa tính đến sư đoàn bộ binh. Phỉ Quân vẫn không có biên chế bộ binh cơ giới, mấy trăm nghìn cơ sĩ mấy nghìn lưu phái ở Mars, tuy rằng đẳng cấp so le không đồng đều, thế nhưung còn không xa xỉ đến mức đem toàn bộ cơ sĩ làm bộ binh. Sư đoàn cơ giới hiện tại đều là các chiến sĩ robot không được phân phối robot, chỉ cần robot đầy đủ, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hóa thành bộ đội thiết giáp.
Kể cả là những bộ đội thiết giáp này không thể so được với mấy trung đoàn thiết giáp Phỉ Quân thành lập lúc ban đầu, thế nhưng trên thế giới này, cũng là một lực lượng hùng mạnh đủ để cho bất cứ quốc gia nào phải đỏ mắt.
Xem ra, sau khi trải qua chiến tranh lưu phái và đợt tấn công của hạm đội Sous, Mars đã bắt đầu khôi phục lại sức sống mạnh mẽ của nó, lại hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Phỉ Quân.
" Mặt khác, việc buôn bán vũ khí của chúng ta với các quốc gia trung lập đã đạt thành thỏa thuận, đợt đầu sẽ mua lượng vật tư hơn năm tỷ Phỉ Nguyên. Phần lớn đều là năng lượng, máy móc linh kiện cùng với vũ khí đạn dược phân phối cho robot. Đợt thứ hai, chúng ta sẽ phải tiêu phí hơn mười lăm tỷ Phỉ Nguyên, đặt hàng chiến hạm. Hiện nay, hợp đồng cụ thể còn đang trao đổi."
"Hai mươi tỷ Phỉ Nguyên?" Mập mạp rất không có tiền đồ mà cứng họng, vẻ mặt đau đớn như cắt.
Mặc dù ở Mars đã cướp đoạt được không ít, hiện tại lại nắm trong tay cái kho báu khổng lồ là tinh hệ Long Bow, thế nhưng hai chục tỷ Phỉ Nguyên đối với gã mập mạp luôn dùng lượng "búp bê" để tính này mà nói thì thực sự quá lớn rồi.
" Chờ một chút đã..." Da mặt mập mạp đang co giật. "Về sau cứ từ từ chút đã, kiểu quái nào đệ cũng phải đi Hán Kinh đòi nợ Hastings xong rồi mới nói tiếp"
"Đòi nợ Hastings?" Phương Hương giật mình một cái, ngơ ngác nhìn vẻ mặt không biết sống chết của mập mạp.
Mập mạp nghiến răng nghiến lợi: "Ông đây cũng không chịu cảnh tự xuất tiền túi đâu. Muốn ông đây xông lên phía trước, tên nào không dám trả tiền, ta liền nhổ nước bọt vào mặt hắn!"
Phương Hương bưng đầu, không muốn nói tiếp với cái tên ôn thần giữ của này.
Phỉ Quân bây giờ chính là thời kì phát triển cao tốc. Hai chục tỷ Phỉ Nguyên đối với tốc độ tích lũy tài sản của Phỉ Quân hiện nay mà nói thì căn bản là không cần nhắc tới. Phải biết rằng, tiền mặt trong tay đại tổng quản Audrey quản lý tài vật của Phỉ Quân đã vượt quá sáu mươi tỷ Phỉ Nguyên rồi. Trong đó phân nửalà tiền cướp bóc trước chiến tranh lưu phái mà tích góp dần, còn một nửa khác là thu hoạch gần đây.
Tất cả các tuyến đường bay và trạm không gian của Mars hiện tại đã hoàn toàn bị Phỉ Quân khống chế, các đoàn buôn qua lại như cá diếc qua sông. Chỉ riêng một khối này đã đủ thu nhập xa xỉ. Hơn nữa tinh cầu tài nguyên ở tinh hệ Long Bow hiện tại cơ bản đã trở thành hậu hoa viên của Phỉ Quân, hai nhóm đặt hàng này bất quá chỉ là thuốc thử cho hàng loạt các giao dịch tương lai của Phỉ QUân.
Không nghĩ tới cái gã địa chủ nông dân này vừa nghe thấy hai mươi tỷ đã bắt đầu phát điên rồi.
Nhìn ánh mắt ngây dại cùng với vẻ thịt đau cực độ của mập mạp, Phương Hương rất dứt khoát mà kết thúc trò chuyện. Nàng căn bản không coi lời mập mạp nói là sự thật. Tiền này chính là thuốc trợ lực cho sự phát triển của Phỉ Quân hiện nay, giữ lại để làm cái gì chứ. Hừ, để cho hắn mua "búp bê" sao?!
Cho đến khi phi thuyền đến Hán Kinh, mập mạp vẫn còn không phục hồi tinh thần lại.
Ngoài cửa sổ, mấy chục chiến hạm sơn hình hai con sói đỡ thuẫn của Phỉ Dương cùng với mười mấy chiến hạm sơn dấu hiệu của Phỉ Quân đang cùng một đường với chiến hạm mà hắn đang đi, đồng thời tiến vào cảng vũ trụ...
Lời tác giả: Đoạn này anh em cần phải xem cho kỹ. Về cơ bản, chăn đệm của rất nhiều nội dung vở kịch về sau đều nằm trong chương này. Đừng để đến lúc ấy thì lại kêu truyện đứt gãy.
Lời dịch giả: Đoạn này anh em phải xem cẩn thận vào, kẻo về sau ra chương chậm thì lại kêu quên mất.