C
laudia!"
Douglas đang đau đớn mà nhìn vào màn hình ảo.
Hạm đội 19A1 đã xong!
Bắt đầu từ giai đoạn tác chiến thứ nhất, hạm đội này vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ tác chiến gian khổ nhất. Khi các hạm đội khác đang vu hồi bọc đánh, chính là bọn họ đã chính diện chống lại kẻ địch hùng mạnh tàn nhẫn. Khi các hạm đội khác đang lui lại, cũng là bọn họ đã ở lại sau cùng để kiềm chế chủ lực của kẻ địch.
Douglas không muốn sử dụng hạm đội 19A1 như vậy. Cho dù tất cả các binh sĩ của hạm đội này đều là người sắt đi chăng nữa thì cũng không thể chèo chống một cách liên tục. Huống hồ, tàu Mỹ Nhân Ngư của Claudia cũng nằm trong biên chế của hạm đội số 1.
Thế nhưng, hắn vậy mà lại không thể không giao nhiệm vụ gian khổ nhất này cho cái hạm đội này.
Ai bảo bọn họ là hạm đội đứng đầu trong tập đoàn hạm đội số 19, ai bảo bọn họ là lực lượng chiến đấu có thể khiến cho người ta yên lòng, khiến cho người ta tin tưởng trong cái tập đoạn hạm đội này! Nếu không dùng bọn họ, làm sao có thể chống lại được sự tấn công của hạm đội Humphrey?!
Trước đó, hạm đội 19A1 đã có hai phần ba chiến hạm vĩnh viễn lưu tại trên tuyến đường bay trải dài từ chiến khu đầu tiên đến nơi này. Mà hiện giờ, một phần ba còn lại cũng đã bị hạm đội Humphrey cao tốc bọc đánh mà chặt đứt mất đường lui.
Trong cái vành đai tiểu hành tinh hầu như liếc mắt là có thể nhìn xuyên qua kia, đã không còn người đồng đội nào của bọn họ. Mười mấy chiến hạm còn sót lại đang co rút lại thành một trận hình phòng ngự vòng tròn, đau khổ mà chống đỡ. Vô số pháo năng lượng đang dập xuống lồng năng lượng bảo vệ của bọn họ. Vô số máy bay chiến đấu đang xé rách trận hình của bọn họ.
Mà các chiến hạm khác của tập đoàn hạm đội số 19 vậy mà lại chỉ có thể đứng xa mà nhìn.
" Tướng quân Douglas!" Bờ môi của tham mưu trưởng Bàng Minh Giản đang hơi run run, hắn biết quan hệ giữa Claudia và Douglas, hắn cũng không muốn đã quấy rầy Douglas vào lúc này, thế nhưng...
" Chúng ta... phải lệnh cho hạm đội chuyển hướng hay sao?!"
Đây là một vấn đề tàn nhẫn. Bản thân Bàng Minh Giản cũng cảm thấy câu hỏi của mình có chút dư thừa. Hiện tại, hạm đội thật vất vả mới thoát khỏi sự truy sát của hạm đội Humphrey dưới sự yểm hộ của hạm đội19A1. Giờ hẳn là nên giữ vững hướng đi, tận dụng chút thời gian và không gian mà hạm đội 19A1 đã giành được mà tiến hành thực hiện Bước Nhảy, rời khỏi nơi này. Mà không phải là dựa theo cái kế hoạch chết tiệt kia của gã mập, quay đầu lại tấn công hạm đội Humphrey!
"Chuyển hướng..." Douglas đang như mất hồn mà nhấm nuốt cái từ này, bờ môi của hắn đã xanh đen, đôi mắt màu xanh lam cũng đã tràn đầy tơ máu.
Đến tận bây giờ mà hắn vẫn không nhìn ra được trong cái vành đai tiểu hành tinh mà hắn ký thác hi vọng rất lớn kia, mập mạp đang bố trí mai phục gì? Không chỉ riêng vành đai tiểu hành tinh, cả không vực với đường kính 200 nghìn km cũng không có!
Ngay từ đầu thì có thể còn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng đến bây giờ đã là hoàn toàn không trông mong gì được nữa rồi.
Lẽ nào, ở đây vẫn còn một hành lang quá độ mà tất cả mọi người vẫn còn không biết? Lẽ nào, cái gã mập mạp kia có thẻ dẫn theo một hạm đội dùng tốc độ của Bước Nhảy để trực tiếp xâm nhập vào trong vành đai tiểu hành tinh, phát động công kích vào tàu chỉ huy của Humphrey?! Ngoại trừ mắt mở trừng trừng nhìn hạm đội 19A1 bị diệt, ngoại trừ dẫn theo các chiến hạm còn sót lại rời khỏi cái tuyến đường bay này, vứt bỏ tinh hệ Long Bow ra, mình còn sự lựa chọn nào nữa đây?!
Các chiến hạm Phỉ Dương lui về tụ tập bên cạnh tàu sân bay Athéna đang chậm rãi áp sát, tự động hợp thành trận hình tập kết.
Trên mỗi chiến hạm, ngoại trừ tiếng thẩm tra đối chiếu số liệu và chỉ dẫn bay của nhân viên hoa tiêu ra, không còn một âm thanh nào khác. Tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương đều đang giống như vị sĩ quan chỉ huy của bọn họ, đau thương mà nhìn về phía không vực rực rỡ ánh sáng kia, từ từ hạ xuống mũ quân phục trên đầu.
Đó là ánh sáng của tử vọng, đó là các chiến hữu đoạn hậu đang dùng sinh mệnh để tấu lên bài hành khúc sau cuối.
Đánh suốt hơn một trăm giờ đồng hồ, dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn thua! Kết cục như vậy khiến cho mọi người đều không thể tiếp nhận.
Sự chịu đựng trong suốt hai tháng ẩn nấp tịch mịch, những giọt mồ hôi khi liều mạng huấn luyện, hết thảy đều thành uổng phí. Đối với đợt tập kích gần như hoàn mỹ vào Lam Thạch tinh, cuối cùng vẫn không thể đổi lấy việc hoàn thành mục tiêu chiến lược! Thời gian cấp cho tập đoàn hạm đội 19 quá ngắn rồi, đừng nói là nắm giữ toàn bộ tinh hệ Long Bow, ngay cả tiếp viện và sửa chữa cũng đều chỉ được hoàn thành một cách miễn cưỡng.
Tất cả mọi người đều đã tận lực rồi. Mỗi giây mỗi phút trong suốt hơn một trăm giờ đồng hồ này đều đã trôi qua trong chiến đấu kịch liệt.
Ngăn chặn, quấn giết, chia cắt, phản xung phong, mai phục, đánh lén, bao vây, phản bao vây... Những người không tự mình trải nghiệm thì đều không thể tưởng tượng được cuộc chiến đấu suốt hơn một trăm giờ đồng hồ này tàn khốc đến mức nào. Sau một đợt chiến đấu thay phiên, khi rời khỏi vị trí, các thuyền viên đều đã ướt sũng cả người. Bọn họ đều đã sức cùng lực kiệt. Cho dù đang ở trong bóng ma của tử vong, cho dù bị tấn công bởi vô số pháo năng lượng, bọn họ cũng chỉ có thể vùi đầu mà ngã quỵ xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
Thế nhưng, nữ thần may mắn lần này không đứng về phía Phỉ Dương. Nàng đã biến một cuộc đánh đén hoàn mỹ trở thành một trận chiến không cân sức xảy ra trong một thời điểm sai lầm và một địa điểm sai lầm.
Tất cả đều đã được định trước tại thời khắc hạm đội Humphrey đến.
Trên màn hình ống nhòm, lại một chùm sáng chợt lóe lên. Chùm sáng gai mắt này đã nuốt sạch tất cả các chiến hạm xung quanh, sau đó dần bành trướng, khuếch tán về bốn phương tám hướng. Cuối cùng, sau khi lưu lại một vệt sáng ngời cho tiểu hành tinh ở phương xa, chùm sáng liền co lại rồi biến mất ---- Đó là tàu chiến đấu Jacob, một con tàu đã phục dịch được mười năm, từng tham gia vào rất nhiều khu xung đột, công huân chiến tích huy hoàng.
Mà hiện giờ, nó đã vĩnh viễn biến mất.
Bi thương đang tràn ngập cả hạm đội. Ngọn đèn hôn ám đang chiếu lên lối nhỏ, lên người các chiến sĩ trong khoang, mờ mờ ảo ảo.
Rất nhiều chiến sĩ Phỉ Dương đang ngồi ở trên chiếc giường của mình đã bụm mặt mà khóc rống lên thất thanh. Còn có rất nhiều người thì lại cuộn mình trong góc tường, giấu mặt trong cánh tay, mặc cho nước mắt tuôn chảy.
Bọn họ có thể tiếp nhận thất bại, thế nhưng, bọn họ không thể tiếp nhận việc cứ mắt mở trừng trừng mà nhìn các chiến hữu của mình phải bỏ ra sinh mệnh vì sự sống của bản thân mình.
Thân là một thành viên của hạm đội Phỉ Dương ngang dọc vũ trụ, chiến thắng vô địch, bọn họ lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra bản thân mình, hóa ra cái quốc gia này lại yếu đuối như vậy!
Không ai dám nhìn vào màn hình nữa rồi.
Mọi người chỉ có thể yên lặng chờ đợi mệnh lệnh rút lui cuối cùng trong sự đau thương và câm lặng, trong những tia sáng lúc sáng lúc tối của màn hình ảnh. Cho dù bọn họ sợ phải nghe thấy cái thanh âm kia, cho dù cái từ ngữ kia giống như dao găm đang cắt rời trái tim của bọn họ, thế nhưng bọn họ biết, tiếng lệnh kia sớm muộn vẫn phải gặp.
Trên máy khuếch âm đã truyền đến tiếng điện vang khi ống nói liên lạc bị mở ra.
Douglas đang run rẩy, nắm chặt lấy ống nói, hai chữ rút lui trong miệng vậy mà thế nào cũng không nói ra được.
Hắn đã tín nhiệm cái gã mập mạp kia đến vậy, mà sao...
Đột nhiên, một tiếng hô đã vang lên trong máy khuếch âm.
"Thượng đế ơi! Kia là cái gì vậy?!!!"
Tất cả mọi người đề ngẩn cả người. Đây không phải là giọng nói của Douglas, đây là giọng nói của Bàng Minh Giản.
Tiếng hô này thật là lớn, thật là đột nhiên. Đây là tiếng hô hầu như đã dùng hết tất cả khí lực trên người, mang theo sự mừng rỡ như điên, sự khiếp sợ, sự không thể tin tưởng của vị tham mưu trưởng từ trước đến nay vẫn ổn trọng trầm mặc ít nói.
Bao gồm cả Douglas, tất cả các quan binh Phỉ Dương đều vô thức mà nhìn về phía màn hình ống nhòm.
Ánh đèn điện tử sáng trưng trong phòng chỉ huy đang ánh chiếu bóng ảnh của chúng quan binh lên cửa sổ thủy tinh của mạn tàu. Đó là từng thân ảnh đang ngây ra như phỗng, tất cả mọi người đều mở to con mắt tràn đầy tơ máu, trong ánh mắt chính là sự kích động, sự khó tin,sự cuồng nhiệt, không một chút tán loạn. Máu trong nháy mắt đã chảy xộc lên hai gò má của bọn họ, cánh mũi của bọn họ đang mở to, bờ môi hơi hé đang run rẩy một cách không thể kiềm chế.
Chỉ thấy trên màn hình to lớn trước mắt, một chiếc máy bay chiến đấu na ná như loại {Gladiator} (võ sĩ giác đấu) của Salerga nhưng lại có sự khác biệt rất lớn đã lộ ra thân thể từ trong hư không màu đen giống như một bóng ma lặng lẽ. Ngay sau đó, lại một chiếc, một chiếc, rồi một chiếc nữa... Trên cánh của các máy bay chiến đấu đều được in lên một con hùng ưng đang giương cánh và một dấu hiệu chữ Phỉ đầu lâu!
Pháo năng lượng của các máy bay chiến đấu này đang ngưng tụ tia sáng. Máy đẩy phần đuôi của chúng đang phun ra vệt đuôi màu xanh lam thật dài. Từng chiếc đều tương tự chợt hiện lên trong hư không sau một vệt sáng màu lam. Từng chiếc máy bay chiến đấu giống như ông già Noel quyết tâm phát hết gia tài, ở trước mặt đứa bé đang tràn ngập khát vọng mà lấy ra hết niềm vui này đến niềm vui khác, vĩnh viễn cũng không ngại nhiều.
Ngắn ngủi hai giây, ba trăm chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ đã lục tục hiện lên.
Tốc độ của chúng giống như tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trận hình của chúng là trận hình tấn công tam giác. Mà vị trí xuất hiện của chúng lại cách tàu sân bay chỉ huy Phi Vũ của Humphrey không đến 3 nghìn km!
Sau một giây đồng hồ, đợt pháo năng lượng thứ nhất đã xẹt qua trời đêm, bắn trúng vào một chiếc tàu chiến đấu đang hộ vệ ở bên cạnh đằng sau tàu sân bay Phi Vũ. Lồng năng lượng bảo vệ của chiếc tàu chiến đấu trong nháy mắt đã tan vỡ, thân thể gãy đoạn, biến thành một chùm sáng trắng! Sau khi chùm sáng tiêu tán, thứ đang bại lộ ở trước mặt máy bay chiến đấu chính là thân thể to lớn của tàu Phi Vũ lúc này đã hoàn toàn ngây dại!
Thời gian phảng phất đã đọng lại tại giờ khắc này!
"Điền Hành Kiện..." Ngón tay Douglas hầu như đã bóp chặt lấy lan can kim loại.
" Đây là... Phỉ Quân?" Tham mưu trưởng Bàng Minh Giản há to miệng, ánh mắt phảng phất đã không còn tiêu điểm: "Bản kế hoạch tác chiến kia là thật? Bọn họ thực sự tới?"
Từ tuyệt vọng đến hi vọng... Cho dù là chiến sĩ Phỉ Dương kiên cường nhất cũng không thể chịu đựng được sự trùng kích này. Khi nhiệt huyết xông lên bao phủ tâm trí, trong giờ khắc cơn điện giật đang bò khắp lưng, nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê đã cuồn cuộn chảy ra, có cố thế nào cũng không thể ức chế!
" A!..." Một viên binh nhất Phỉ Dương đang gầm lên điên cuồng, hắn nắm tay thật chặt, mặt đỏ tới mang tai, gân xanh lộ cả lên trên trán và trên cổ. Tiếng gầm của hắn kéo dài suốt mười giây, cho đến khi toàn bộ không khí trong lá phổi của hắn đều được xả ra hết trong dàn nước mắt vương vãi.
"Đà trái 3000 khắc! Chúng ta trở lại!"
Phảng phất như nghe thấy tiếng rống lên điên cuồng kia, trong loa đã truyền đến giọng nói hơi khàn của Douglas!
Không có một chút do dự nào, tất cả ác chiến sĩ Phỉ Dương đều dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay mà chạy về phía vị trí của mình. Rất nhiều người trong số bọn họ vẫn còn không rõ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, đây là chỉ lệnh mà bọn họ muốn nghe thấy nhất. Giờ phút này, đại não của bọn họ đã không còn chứa nổi bất cứ thứ gì. Giờ phút này, dục vọng chiến đấu mãnh liệt đang thiêu đốt trong lòng bọn họ. Giờ phút này, bọn họ chỉ muốn trở lại và trở lại, thật sảng khoái mà liều mạng!
Trong tinh không ở phương xa, cuộc tập kích đột nhiên phát động kia vẫn đang tiếp tục.
" Anh em đâu, lên!" Một gã phi công Phỉ Quân đang nhe răng cười. Máy bay chiến đấu của hắn lộn mình một cái trên không trung, tụ vào trong trận hình tấn công tam giác khổng lồ.
Đèn chỉ thị màu đỏ đã sáng lên, hắn ấn xuống nút bắn trên cần điều khiển.
Theo sát sau đợt pháo năng lượng đầu tiên, ba trăm quả tên lửa đã thoát khỏi cánh của máy bay chiến đấu giống như bầy cá lặn xuống biển sâu, sau giây phút đình trệ ngắn ngủi, đột nhiên phóng về phía trước. Bầu trời đêm phảng phất đã bị các vệt sáng thẳng tắp ở phần đuôi của ba trăm quả tên lửa mai này đốt cho sáng lên.
Hạm đội Humphrey giống như một tổ ong bị người ta hung hăng chọc cho một cú, loạn thành một đống. Tàu sân bay Phi Vũ đang liều mạng tăng tốc chuyển hướng, cố gắng thoát khỏi tên lửa ở phía sau. Các chiến hạm hộ vệ bốn phía thì như phát điên mà áp sát vào nó. Ở phía xa xa, các máy bay chiến đấu đang vây công hạm đội Phỉ Dương cũng điên cuồng mà bay trở về.
...
Trên tàu chiến đấu Oscar, hạm trưởng Hoffman chỉ cảm thấy khí lực cả người giống như bị rút hết đi. Hắn ngơ ngác nhìn các chiến hạm địch ngoài cửa sổ mạn tàu đang rời khỏi vị trí ngăn chặn, vậy mà vẫn không thể tin được tất cả những việc này đều là sự thực.
Ngoài cửa sổ, ánh pháo năng lượng lác đác thỉnh thoảng lại xẹt qua hư không. Ở bên cánh cách đó không xa, tàu chiến đấu Mỹ Nhân Ngư đã bị thủng lỗ chỗ. Đầu hạm hùng tráng đã bị phá ra một cái động lớn, cánh bay bên phải cũng đã gãy hoàn toàn, ngay cả cầu hạm cũng đã bị khoét một khối lớn.
Hoffman liền cảm thấy may mắn cho vị hạm trưởng Claudia xinh đẹp kia... Nếu như không phải có đám máy bay chiến đấu vũ trụ như kỳ tích xuất hiện ở bên cánh tàu chỉ huy địch kia, cho dù có tàu Oscar yểm hộ, tàu Mỹ Nhân Ngư cũng chống không nổi đợt tấn công luân phiên tiếp theo.
Bọn họ là ai? Nhìn đám máy bay chiến đấu kia đang xung phong với tốc độ cao, nhìn các chiến hạm Binalter đang cuống quít chuyển hướng thu về, ngay cả đường đi hay né tránh cũng đều bất chấp, Hoffman liền cảm thấy khó có thể kiềm chế, trong đầu đã hiện lên một đáp án tuyệt vời.
Đó là sứ giả của thượng đế!
" Hạm trưởng, mục tiêu đã bị khóa, pháo nạp năng lượng xong!"
Tiếng hô của lái chính đã khiến cho Hoffman phục hồi lại tinh thần. Hắn vụt đứng lên. Giờ khắc này, lực lượng tựa hồ đã trở lại với thân thể của hắn. Hắn chưa bao giờ phấn chấn đến như vậy.
" Nã pháo! Đánh bọn chó này!"
Khi ánh pháo năng lượng xẹt qua vũ trụ, đâm đầu vào vị trí cầu hạm của một chiếc tàu khu trục, Hoffman đồng thời phát hiện ra, tàu Mỹ Nhân Ngư ở ngoài cửa sổ cách đó không xa cũng đã bắn ra một luồng sáng trắng thẳng tắp, nhằm vào một chiếc tàu tuần dương Binalter vừa rồi còn cắn chặt ở phía sau nó.
Ha ha ha ha!
Hoffman bộc phát ra một trận cười to. Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thực sự quá là kích thích, quá mức nghiện rồi. Mặc kệ đám thổ phỉ kia là ai, trận này đánh xong phải cùng bọn hắn uống một trận mới được!
...
Hệ thống phòng ngự của tàu sân bay Phi Vũ đã mở ra toàn bộ. Hơn một trăm quả tên lửa đánh chặn đã được phóng ra đồng thời. Họng máy phóng đạn hình tròn đang dùng tốc độ hai viên mỗi giây mà bắn ra tên lửa dẫn dụ. Các tháp pháo phân bố khắp toàn thân lại càng hoảng loạn mà đan hỏa lực.
Ba trăm quả tên lửa.
Mặc dù trong chiến tranh hiện đại, bởi vì tốc độ và sức tấn công, tên lửa đã đi xuống khỏi ngai vàng của tấn công tầm xa. Thế nhưng, đây dù sao cũng là trên khoảng cách 2800 km ngắn ngủi mà thôi! Bị ba trăm quả tên lửa đồng thời bắn trúng mà nói, hai chiếc tàu sân bay cũng phải xong đời!
Dãy phòng tuyến thứ nhất do tên lửa đánh chặn tạo thành đã dẫn đầu đón nhận sự tấn công của dàn tên lửa.
Dàn tên lửa theo hai đợt mà đi, ở cự ly khoảng 50 km liền trở nên hỗn loạn. Các tên lửa đánh chặn dùng phương thức nổ tung để dựng nên trận phòng ngự dày đặc, trong nháy mắt khi dàn tên lửa giao nhau vượt qua liền hóa thành các quả cầu lửa nối tiếp nhau.
Có khoảng một phần ba tên lửa tấn công bị chặn lại. Một số là bị bắn trúng trực tiếp, một số là bị trận phòng ngự dày đặc của tên lửa đánh chặn nổ tung chặn lại. Mà hai phần ba số tên lửa tấn công còn lại, sau khi vẽ nên các đường vòng cung với góc độ kích thước khác nhau trên không trung, liền vượt qua các vụ nổ dày đặc, một lần nữa điều chỉnh hướng đi, tiếp tục tiếp cận về phía tàu sân bay.
Hai giây sau, tại vị trí cách tàu sân bay không đến 60 km, mười sáu quả tên lửa dẫn dụ đã nổ tung ở trong hư không. Các đầu đạn bay tứ phía đang xoay tròn, kéo ra một lớp lưới ánh sáng màu xanh lam.
Hơn một trăm tên lửa tấn công không kịp chuyển hướng né tránh đã bị đụng đầu vào.
Các vụ nổ kịch liệt hóa thành từng chùm sáng trắng quét ngang qua vũ trụ. Các chùm sáng chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp.
Trong ánh sáng từ vụ nổ năng lượng, mấy chục quả tên lửa đột phá được tầng ngăn chặn đang giống như mũi tên xuyên thủng thân thể của gã khổng lồ lửa, nhanh như chớp bắn về phía chiếc tàu sân bay đã gần trong gang tấc.
Lưới hỏa lực đan xen của tháp pháo năng lượng trên tàu sân bay không hề tạo ra chút ảnh hưởng gì đến số tên lửa cuối cùng này. Mọi người chỉ nhìn thấy lồng năng lượng của tàu sân bay giống như mặt hồ trong cơn mưa tới xối xả, từng vòng sáng nhộn nhạo mở ra, liên tiếp trở thành một mảng sóng gợn.
Màu lam, màu lam nhạt, màu đỏ nhạt, rồi đỏ thẫm... Khi quả tên lửa cuối cùng vượt qua được lưới hỏa lực mà bắn vào tàu sân bay, chiếc lồng năng lượng bảo vệ phảng phất như vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất kia đã hoàn toàn vỡ tan trong ánh chớp cực nhanh!
Vũ trụ tại giờ khắc này giống như đã trở về trạng thái hỗn độn nguyên thủy nhất. Thời gian ngưng lại, hình ảnh cũng ngưng lại. Đầu óc mọi người đều trở nên trống rỗng.
Cán cân của cuộc chiến đã bị một đôi tay vô hình đè manh xuống. Góc độ nghiêng ban đầu trong nháy mắt này đã khôi phục lại sự cân bằng.
Không có ai thắng, mà cũng không có ai thua!
Người Binalter không thể tin được tàu chỉ huy của mình vậy mà lại bị đánh lén ở vị trí trung tâm nhất và trong thời điểm thắng lợi đang ở trước mắt. Mẫu hạm mất đi lồng năng lượng bảo vệ thì chẳng khác nào một cô gái trần truồng lại bị trói chặt. Không có thời gian một giờ, lồng năng lượng đừng hòng mơ tưởng khôi phục lại!
Điều may mắn chính là, đối tượng tấn công của đám máy bay chiến đấu điên rồ này là Humphrey. Chỉ có Humphrey mới có bản lĩnh tìm ra được một con đường sống trong cái tử cục như thế này.
Trong hơn mười giây ngắn ngủi kia, tàu sân bay Phi Vũ đã gia tốc, chuyển hướng, rồi phóng ra tên lửa đánh chặn và tên lửa dẫn dụ, nhanh như đã có chuẩn bị vậy, khiến cho người ta không thể tin tưởng. Nếu như không nhờ có các động tác chỉ lệnh liên tiếp mà chính xác này, cho dù đẳng cấp phòng ngự của tàu sân bay Phi Vũ cao tới cấp 20, cũng không có khả năng chống đỡ được đợt tấn công bão hòa của ba trăm quả tên lửa.
Hiện tại, lồng năng lượng của tàu sân bay tuy rằng đã tan mất, thế nhưng bản thân thân hạm cũng không bị thương tổn trí mạng. Hạm đội của Humphrey đã cứng rắn ngừng lại được ở ngay trước vực thẳm!
Chỉ cần có thể tranh thủ mấy phút cho tàu sân bay, chỉ cần bầy máy bay chiến đấu đang vây công chiến hạm Phỉ Dương có thể nhanh chóng trở về đúng lúc, đám địch nhân âm hiểm giảo hoạt kia sẽ phải gieo gió gặt bão! Mặc kệ máy bay chiến đấu của bọn hắn đã mai phục ở phiến tinh vực này như thế nào, mặc kệ bọn hắn đã gần với thắng lợi đến mức nào, bọn hắn đều phải biến thành đống hài cốt trong cái mồ chôn vũ trụ này!
Bị dọa cho toát mồ hôi lạnh toàn thân, hạm đội Humphrey bắt đầu co rút lại.
Tất cả các chiến hạm hộ vệ tàu sân bay đều đã giăng ngang thân thể, mau chóng len vào giữa bầy máy bay chiến đấu vũ trụ và tàu sân bay. Mà tàu sân bay thì lại dần lui lại vào trong bầy chiến hạm dưới sự yểm hộ của chiến hạm hộ vệ. Vô số tên lửa dẫn dụ được phóng tung ra từ trên các chiến hạm hộ vệ. Lưới phòng ngự tập thể của bầy chiến hạm tàu sân bay đã bắt đầu thành hình.
Binalter vẫn còn có cơ hội, Phỉ Dương tương tự cũng có cơ hội.
Tuy rằng tất cả các quan binh Phỉ Dương đều than thở thườn thượt khi dàn tên lửa của máy bay chiến đấu Phỉ Quân cuối cùng chỉ đánh vỡ được tàu sân bay của địch nhân, thế nhưng trên thực tế, những gì vừa xảy ra cũng đã đủ khiến cho bọn họ vui mừng như điên rồi.
Phải biết rằng, vừa mới đây, bọn họ chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn các chiến hữu đoạn hậu bị địch nhân bao vây một cách bất lực. Mà bây giờ, bọn họ đã có cơ hội cứu được chiến hữu, thậm chí còn có cơ hội chiến thắng trận chiến này!
Tàu chỉ huy của Humphrey sẽ ở trong trạng thái không có lồng năng lượng bảo vệ suốt một giờ. Ba trăm chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân giống như bóng ma đang cách bọn hắn không đến 500 km. Mặc dù xung quanh nó vẫn còn có đội tàu bảo vệ bao gồm sáu chiếc tàu khu trục, sáu chiếc tàu tuần dương, bốn chiếc tàu chiến đấu và mười mấy chiếc tàu bảo vệ cao tốc, thế nhưng bọn hắn vẫn không thể ngăn cản được công kích thẩm thấu của ba trăm chiếc máy bay chiến đấu.
Dưới tình huống máy bay chiến đấu đã tiếp cận phạm vi 500 km, Humphrey tuyệt đối không có cơ hội leo lên tàu con thoi hoặc là khoang cứu sinh để thay đổi tàu chỉ huy. Trước khi các máy bay chiến đấu và chiến hạm khác quay trở về, ít nhất có năm phút đồng hồ có thể cho các máy bay chiến đấu Phỉ Quân muốn làm gì thì làm.
Như vậy cũng đã đủ rồi!
Trận hình của Binalter đã rối loạn. Hạm đội chủ lực của Phỉ Dương cũng hoàn thành chuyển hướng ngay giây đầu tiên khi hạm đội Humphrey đang luống cuống. Lúc này, hậu đội đã biến thành tiên phong, hiện giờ đang không ngừng tăng tốc, theo sau bầy máy bay chiến đấu xuất kích đầu tiên. Mà ở rìa vành đai tiểu hành tinh, mười mất chiến hạm Phỉ Dương bị bao vây rốt cục cũng đã có được thời gian thở dốc.
So với thời điểm trước đó, đây đã là sự khác biệt như Thiên đường với Địa ngục.
Nhận Phỉ Quân ban tặng, tập đoàn hạm đội số 19 rốt cục đã có một cơ hội thả xuống quả cân trên cán cân thắng bại!
Thượng đế phù hộ Phỉ Quân, thượng đế phù hộ Phỉ Dương!
...
Bầy máy bay chiến đấu Phỉ Quân đang nghênh đón nhóm tàu bảo vệ!
Giống như một nắm cát bị người ta ném mạnh ra, bắn vào ngọn gió đang thẳng mặt mà tới. Sau khi phá huỷ hai chiếc tàu tuần dương bằng một đợt bắn đồng loạt pháo năng lượng, bầy máy bay chiến đấu với trận hình tấn công tam giác đột nhiên chia tách phân tán ra bốn phía.
Bọn hắn hoặc là cuốn tới như gió lốc, hoặc là lượn vòng mà lao xuống, hoặc là đột tiến thẳng tắp, hoặc là lộn mình theo hình vòng cung... Ba trăm chiếc máy bay chiến đấu với ba trăm quỹ tích bay khác nhau đang ép sát về phía chiếc tàu sân bay ở trong nhóm tàu bảo vệ.
"Lấy danh nghĩa của Thượng Đế!"
Một gã phi công Phỉ Quân cao giọng kêu to, kéo cần điều khiển. Máy bay chiến đấu liền giống như con diều hâu xoay mình bay vụt lên tầng trời, sau mấy cú lộn mình liên tiếp, nhẹ nhàng né qua một quả tên lửa đánh chặn và hai dãy pháo năng lượng, lập tức vòng trở về, chui vào trong khe hở của lưới hỏa lực dày đặc của các tàu bảo vệ.
Pháo đài của các chiến hạm Binalter đang chuyển động cực nhanh, đạn năng lượng bắn nhanh ra vẫn đang cố gắng bám lấy đám máy bay chiến đấu Salerga cũng không tiên tiến cho lắm này.
Thế nhưng, mấy chục pháo thủ trong tháp pháo xoay tròn đều phải thất vọng rồi. Bọn họ đã kinh hãi mà phát hiện ra, không ai trong bọn họ có thể tạo ra thương tổn cho số máy bay chiến đấu này. Trước mặt hỏa lực hung mãnh của bọn họ, các máy bay chiến đấu này luôn có thể sử dụng được các loại động tác không thể tưởng tượng nổi để tiến hành né tránh. Tinh năng biểu lộ ra thậm chí còn tiên tiến hơn cả máy bay chiến đấu vũ trụ [Lôi Điện] của bọn hắn.
"Đây cũng không phải là [Giác Đấu Sĩ] !" (võ sĩ giác đấu, gladiator) Gã phi công Phỉ Quân đắc ý mà nhấp nhấp môi, hai mắt sáng ngời. Máy bay chiến đấu dưới sự điều khiển của hắn giống như chim cắt đang dán lên chiến hạm địch, bay xuyên qua giữa làn lửa đạn năng lượng.
" Đây là [ Long Đấu Sĩ] của Phỉ Quân!"
Gã phi công kêu to, hung hăng ấn nút bắn trên cần điều khiển. Được công suất động cơ bốn mạch kín cải tiến tăng mạnh, hai khẩu pháo năng lượng tốc độ cao trang bị trên thân máy bay với hệ thống điều khiển hỏa lực kiểu mới đang giống như hai sợi xích lửa trút xuống lồng năng lượng của chiến hạm địch, rung động liên tiếp như mưa rơi.
Lồng năng lượng của chiến hạm sớm đã đỏ hồng trong đợt tấn công bão hòa của vô số máy bay chiến đấu, vị trí cầu hạm sau khi bị tập trung bắn lại càng không kịp chuyển hóa. Lồng năng lượng còn chưa tan thì thân tàu bọc thép cũng đã bị pháo năng lượng đánh cho sứt mẻ không chịu nổi.
Sau khi dùng hỏa lực hung mãnh trực tiếp đem một tầng cầu hạm cùng với rada trong đó đánh thành một cái sàng đầy lỗ hổng, chiếc máy bay chiến đấu điên rồ đang bay loạn trong lưới hỏa lực này liền làm ra mấy cú đổi hướng bất quy tắc, lộn mình chui qua đuôi tàu, vứt bỏ hỏa lực truy kích, sau đó bay về phía tàu sân bay.
Ngay khi chiếc máy bay chiến đấu này đột phá được lưới phòng ngự tàu bảo vệ, mấy chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân khác cũng đã vượt qua được nhóm tàu bảo vệ, lanh lẹ xuất hiện ở bên cạnh tàu sân bay. Chủ pháo trên đầu máy bay sớm đã được chuẩn bị tốt, khi xoay tròn bay nhanh liền phát ra một ánh chớp gai mắt. Ánh chớp này bắn thẳng lên lớp thiết giáp trên thân tàu sân bay. Ánh lửa nổi lên bốn phía, mảnh vỡ phân tán!
Tàu sân bay Phi Vũ đang run rẩy trong hỏa lực dày đặc.
"Muốn chém đầu sao!" Humphrey đứng ở trên đài chỉ huy đang rung động, vẻ mặt lạnh lùng: "Nằm mơ!"
Ngoài cửa sổ, một chiếc máy bay chiến đấu đang xẹt nhanh qua. Ở phía sau nó, sáu bảy luồng sáng pháo năng lượng đang vụt qua bầu trời đêm.
"Ầm!"
Một quả cầu lửa màu đỏ đã bùng lên từ sân bay khẩn cấp ở trước cầu hạm của mẫu hạm, mau chóng tiêu tán trong chân không không có dưỡng khí. Chỉ có ở khe hở của thiết giáp mới có thể nhìn thấy một tia lửa đỏ giống như nham thạch nóng chảy.
" Phỉ Dương Phỉ Dương đã chuyển hướng xong chưa?!"
"Thưa công tước, đã xong, hiện đang cao tốc áp sát vào hạm đội ta. Dự tính mười phút sau sẽ tiếp xúc chiến đấu." Sĩ quan chịu trách nhiệm tình báo cao giọng trả lời.
" Tốt!" Humphrey cởi áo khoác ngồi xuống, lạnh lùng nhìn đống máy bay chiến đấu đang bay lượn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Mặc kệ ngươi là ai, ta đều phải cảm ơn ngươi, vì đã cho ta cơ hội tiêu diệt toàn bộ hạm đội của Douglas!"
Nghe giọng nói lạnh lẽo của Humphrey, mấy viên tham mưu ở bên cạnh liền liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lau đi mồ hôi lạnh trên đầu.
Bọn họ đều biết, vị công tước này của bọn họ càng ở trong tình huống nguy hiểm thì lại càng sục sôi ý chí chiến đấu.
Lần này, có thể chính là trận chiến nguy hiểm nhất mà Humphrey đã từng trải qua.
Tương tự, lần này cũng sẽ là chiến dịch cứng rắn kịch liệt nhất của hắn!