Chương 495: Lời Đề Nghị

N

hà thi đấu chính của giải thi đấu robot rất nhanh đã bị làn sóng hoan hô bao phủ.

Mặc bộ quân phục thượng tướng, Trương Bằng Trình đã bất chấp cả thân phận mà dẫn đầu hô hào, được một đám sĩ quan Trenock vừa mới thở ra một ngụm ác khí, đang thoải mái đến tê cả sống lưng nhảy ra vun vào. Toàn bộ tám trăm nghìn khán giả đầy khắp trên khán đài đã hoàn toàn mất đi sự khống chế.

Đưa mắt nhìn lại, khắp nơi đều là các mảng người vỗ tay giậm chân. Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô, thậm chí còn có tiếng hét của phụ nữ đang vang tận mây xanh. Tất cả mọi người đều đang điên cuồng giống như trong một lễ hội vui chơi.

Mà đây mới chỉ là một hình ảnh thu nhỏ! Nếu như Thượng Đế tạm thời ngưng lại nhà thi đấu trung tâm ở trong cái khoảng khắc này mà nói, như vậy, tất cả mọi người sẽ nghe thấy được một sự náo động còn lớn hơn nữa --- Cả tinh cầu Mars đều đã nổ tung rồi! Trên quảng trường, khu dân cư, quán bar, nhà hàng, xe bay công cộng, văn phòng công ty, thậm chí tất cả những nơi có TV, giờ phút này đều đã lâm vào điên cuồng và hỗn loạn. Mọi người hoàn toàn không thể tin được vào những gì vừa xảy ra trên màn hình TV đều là sự thực!

Harriman đã chết, Joseph đã chết, Nakagawa Daiki đã chết,... và Kilburn, cũng đã chết!

Đã chết, đã chết, thực sự đã chết! Trong bốn lần giơ tay đếm ngược của cái gã mập mạp Leray kia, bốn người này vậy mà đã bị giết chết từng người một!

Ngay cả Thượng Đế vào lúc này cũng đã phải vào trong viện tâm thần!

Những người này là ai, những người này là biểu tượng của cái thế giới này. Là chúa tể của cái thế giới này, là ngôi sao của cái thế giới này. Danh hiệu Chiến thần chính là đại diện cho thành tựu đỉnh cao, đại diện cho uy danh hiển hách, đại diện cho quyền lực tiền tài, đại diện cho tất cả! Mỗi một lần xuất hiện trước công chúng, bọn họ đều tiêu điểm của các ánh mắt và ánh đèn sáng lóa.

Bọn họ cao cao tại thượng, cao không thể với. Bọn họ chính là mộng tưởng của các thanh niên Mars! Đối với những nhân vật này, bao nhiêu năm qua, dân chúng Mars bình thường ngoại trừ ngước nhìn ra thì vẫn chỉ có thể ngước nhìn. Cục diện lưu phái thống trị ở Mars đã kéo hơn một nghìn năm, trong tòa điện thờ trong tâm tưởng của những người dân Mars, bọn họ chính là những vị thần đang được quỳ bái.

Thế nhưng bây giờ... Thần, đã bị đánh chết rồi!

Ngay trước mắt bao người, bao gồm cả Chiến thần cấp một Kilburn đã hùng cứ vị trí số một trong bảng xếp hạng các cơ sĩ Mars hơn mười năm, ba vị Chiến thần cùng với một Thống Lĩnh Thống Lĩnh cấp một vậy mà đã bị mấy gã thanh niên của Phỉ Quân cứ thế mà đánh chết!

Bazz, Bộ Binh, Long Thái, Cosmo, bốn người này mọi người cũng không xa lạ. Thế nhưng, sự nổi tiếng của bọn họ bất quá cũng chỉ là trong số các cơ sĩ trẻ tuổi. Đừng nói là Chiến thần, coi như là Thống Lĩnh robot xếp trước bọn họ thôi cũng có hàng trăm hàng nghìn.

Bọn họ hẳn là phải rèn luyện từng bước một trong lưu phái, năm này qua năm khác, dùng sự khổ luyện và thiên phú để cố gắng sớm trở thành một Thống Lĩnh robot. Từ cấp ba đến cấp hai, rồi lên cấp một, đường lên cấp Thống Lĩnh robot cũng đủ để bọn họ đi hai mươi năm! Nếu như có vận khí tốt và thiên phú xuất chúng mà trở thành một gã Chiến thần robot từ trước bốn mươi tuổi mà nói, đó cũng là niềm vinh dự vô thượng rồi!

Thế nhưng hiện tại, bốn vị cơ sĩ trẻ tuổi đến không thể tưởng tượng nổi này đã đánh chết các Chiến thần cao cao tại thượng một cách nhanh gọn sạch sẽ, đem thần thoại của Mars kéo xuống khỏi thần đàn, rồi đạp ở dưới chân!

Đây là một cơn địa chấn đã phá vỡ toàn bộ thế giới Mars. Tri thức mà người Mars dùng cả đời để tích lũy nên trong giờ phút này đã hoàn toàn bị phủ định.

Nhìn mập mạp đếm ngược bốn lần trên màn hình, nhìn bốn chiếc robot lần lượt ngã xuống trên sân thi đấu, nhìn đoàn người hoan hô nhảy nhót trên khán đài, nhìn vẻ mặt xám đen của đám sĩ quan Phỉ Dương trong màn ảnh đặc tả, nhìn vẻ ung dung bình tĩnh của mấy vị Chiến thần... Tất cả mọi người đã không thể dùng từ ngữ để hình dung về sự chấn kinh của mình rồi.

Phỉ Quân đã đánh bại Bắc Minh một cách kỳ tích, lại biến mất một thời gian khá dài dưới sự bài xích của người Phỉ Dương, giờ phút này đã dùng phương thức càng cứng rắn hơn để tuyên bố về sự trở về của bọn họ.

Bọn họ đã sáng tạo ra một cái thần tích! Trong thời đại chiến loạn này, một tòa thần điện khắc tên Phỉ Quân đã đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất. Trận đánh kinh thiên động địa này chính là bài thánh ca rõ ràng trong trẻo vang lên khi tòa thần điện này hiện lên từ trong mây mù.

Nơi có tiếng hoan hô vang đội nhất tự nhiên là thị trấn Prue.

Đang thấp thỏm lo âu nhìn Cosmo dưới cục diện hoàn toàn bị động chịu đòn đột nhiên đã nghịch chuyển một cách kinh thiên động địa, cứ thế mà giết chết Kilburn, tòa thành nhỏ với nhân khẩu gần bốn triệu, vừa mới khôi phục lại sự yên bình vốn có này giờ phút này đã hoàn toàn điên cuồng rồi.

Đây là con em của bọn họ, đây là Phỉ Quân của bọn họ!

Người Phỉ Dương cùng với đám tay chân lòng mang ác ý của bọn họ cuối cùng đã tự vác đá đập chân mình. Tướng quân Điền Hành Kiện đã dùng cách thức này để tuyên bố sự tồn tại của Phỉ Quân.

Giờ phút này, bốn triệu cư dân của thị trấn Prue đang cảm thấy kiêu hãnh không gì sánh được.

Trung tâm thi đấu, trong hội trường khổng lồ màu trắng được vây quanh bởi quần thể kiến trúc cao cao, tiếng kêu gào "Phỉ Quân... Phỉ Quân..." đang vang lên liên tiếp, tiết tấu càng lúc càng chỉnh tề, càng lúc càng lưu loát.

Margaret lặng im nhìn mập mạp, không thèm để ý tới tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Trong lòng nàng hiện giờ chỉ còn lại có một thanh âm...

" Ông đây đã nói rồi, các ngươi chỉ làm nền!"

Những lời này giống như một cây búa tạ đang gõ từng cái một vào trong lòng nàng. Ngắn ngủi chín chữ, từng chữ như sắt thép, hung hăng khí phách. Băng lãnh, bá đạo, kiêu ngạo!

Người nói đang đứng ở trước mặt mình, vẫn là cái dáng vẻ trăng trắng beo béo kia, thế nhưng, dưới khung cảnh núi thét biển gầm trên khán đài, cái thân ảnh này lại khiến cho người ta cảm giác được một sự vững chãi hùng tráng.

Sừng sững như núi!

Trận đánh này, Phỉ Quân đã phong thần. Từ nay về sau, ở Mars đã không còn ai có thể vượt qua bọn họ. Bọn họ đã trở thành truyền thuyết ở cái nơi đày ải này, trong cái thời đại này!

Margaret chậm rãi đi tới bên cạnh mập mạp.

Tiếng giày cao gót vang lên thanh thúy, dáng người đong đưa yểu điệu thướt tha.

Nàng đứng ở trên sân hiên, tay vịn vào lan can. Trong bộ quần áo trắng, hai viên cúc áo ở trên cùng đang không cài, làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng với cái cổ trơn truột ưu mỹ của nàng. Trên cổ, một sợi dây chuyền bạc thanh mảnh đang mang theo thẻ bài thân phận của nàng. Trong lớp áo lót, bộ ngực sữa hình quả đào cao vút hiên ngang đang gồ lên một đường cong mị hoặc khiến cho người ta sôi trào máu huyết.

Bởi vì nhiều năm luyện ballet, mông của Margaret rất vểnh (éo biết dùng từ gì cho bớt thô), lại thêm đôi chân thon dài thẳng tắp, khi đứng tự nhiên có vẻ duyên dáng yêu kiều như hoa như ngọc.

"Ta biết đẳng cấp của bọn họ đều là Kỵ Sĩ robot." Khóe miệng Margaret lộ ra một nét cười nhàn nhạt: "Nguyên bản, bọn họ tuyết đối không có khả năng đánh bại mấy gã Chiến thần này. Thế nhưng.. Bọn họ đã làm được rồi."

Mập mạp cũng không thèm nhìn lấy Margaret một cái, nhắm mắt lại, hưởng thụ tiếng hoan hô như sấm động biển gầm, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Nếu như đã xé rách da mặt, vậy thì không cần phải cố kỵ gì nữa rồi. Người Phỉ Dương làm được mùng một, ông đây liền làm tới mười lăm! Bất kể người Phỉ Dương muốn làm cái gì, Phỉ Quân tuyệt đối đều không thoái nhượng! Kẻ khác sợ cái quốc gia này, ông mày cóc sợ, nói thế nào thì ... chúng ta cũng là quân đồng minh!

"Ta thật sự không dám tưởng tượng, nếu như mấy vị Chiến thần này xuất thủ thì sẽ là một tràng cảnh như thế nào." Ánh mắt Margaret lướt qua trên người đám Chiến thần Hargrove, nói tiếp: "Có điều, trận đánh trong Mãn Thiên Chiến Hỏa kia của ngươi đã cung cấp đủ không gian để cho ta tưởng tượng. Bây giờ, ta đã hiểu rõ ngươi vì sao lại có thể hạ được Mars rồi... Bốn gã Kỵ Sĩ robot có thể được nâng cao tới trình độ này, các cơ sĩ khác của Phỉ Quân chỉ sợ cũng được nâng cao lên không kém bao nhiêu, đúng không?"

Mập mạp quay ngoắt đầu, hướng ót vào Margaret, tròng mắt xoay chuyển không ngừng.

Con quỷ nhỏ này đang có ý đồ gì đây?!

" Quốc tịch Phỉ Dương, quân hàm thượng tướng, tài sản tỉ bạc..." Margaret lấy tay nhẹ nhàng mà phẩy phẩy ngọn tóc, ánh mắt càng ngày càng kiên định. Ngữ khí của nàng rất nhỏ rất nhẹ rất nhạt, thế nhưng, khi mập mạp cùng với đám người Vệ Kiến Sơn ở bên cạnh nghe tới thì lại giống như một tiếng sấm nổ động trời, chỉ nghe nàng chậm rãi nói: "... Ta gả cho ngươi!"

Mập mạp quay ngoắt đầu lại, thấy cô gái xinh đẹp đến mức khiến cho người ta thất hồn lạc phách, hại nước hại dân này đang ngượng ngùng nói với mình: "Đây là thành ý lớn nhất của ta. Ngươi sẽ trở thành cháu rể của nguyên soái Hastings. Có thân phận như vậy, tất cả những gì ngươi muốn đều có thể đạt được!"

Mập mạp nhìn chằm chằm vào Margaret, một lúc lâu sau, đột nhiên vừa mừng vừa sợ tươi cười rạng rỡ, run giọng nói: "Nghe có vẻ không tệ đấy, có điều, không biết ta cần phải bỏ ra những gì?!"

" Phỉ Quân!"

Margaret cười khẽ, ôm lấy cánh tay mập mạp: "Về Mars, chúng ta có thể không cần, còn về sau khi chiến tranh thắng lợi rồi, việc bồi thường cho Leray như thế nào thì là quyền của ngươi. Chỉ cần không quá mức, ngươi muốn thế nào đều được! Còn Phỉ Quân, chúng ta sẽ cho làm bộ đội cấp đặc biệt, chỉ thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của quân bộ. Nếu không đến mức bất đặc dĩ thì bọn họ căn bản không cần lên chiến trường, chỉ cần làm hướng dẫn ở trong quân đội Phỉ Dương là được..."

Mập mạp nhìn Margaret.

Cô gái ở trước mặt đang còn rất trẻ, so với một kẻ đã 26 tuổi như mình thì nhìn thoáng qua còn nhỏ hơn một chút.

Thế nhưng, hắn không thể không thừa nhận, cô gái này còn lợi hại vượt xa so với tưởng tượng của mình...

Rất khó để hình dung một cô gái như vậy, thiên sinh lệ chất, có thân thế mà người thường khó có thể với tới, có chỉ số thông minh cực cao cùng với thiên phú quân sự, phong tư yểu điệu, nheo mắt nhăn mày cũng có thể mê hoặc tâm trí người ta, không câu nệ thế tục, hành động bất quy tắc, đặt ở nơi nào thì cũng là tiêu điểm của mọi ánh mắt.

Hiện tại, nàng đã thể hiện ra một ưu điểm khác của nàng... Đó chính là, đặc biệt quả quyết!

Mập mạp đến bây giờ đều rất tự biết mình. Hắn cũng không cho rằng mình là vương tử cưỡi ngựa trắng... Không có sự hấp dẫn nào với công chúa, còn đối với ngựa mà nói, không khỏi hơi có chút tàn nhẫn. Bởi vậy, hắn đều không tin vào chuyện nhất kiến chung tình sẽ xảy ra ở trên người mình. Khi học tâm lý học và thuật lừa đảo, hắn khắc khổ rèn luyện đều là chuyện lừa gạt đàn bà con gái.

Làm sao để có vẻ cao lớn trước mặt phụ nữ, làm sao để nói ngon nói ngọt, làm sao để thừa cơ lấn tới, làm sao để khiến cho các nàng có cảm giác an toàn... Hiệu quả tuy rằng không tệ, thế nhưng, mập mạp còn không có tự tin đến mức tin vào hai ngày ngắn ngủi là đã có thể khiến cho Margaret yêu mình.

Như vậy, mục đích mà nàng không tiếc dùng việc chung thân của nàng để buộc chặt mình lên con thuyền Phỉ Dương tự nhiên chỉ có một. Đó chính là nàng hiểu rõ tác dụng của hơn mười nghìn cơ sĩ cùng với những kỹ thuật chiến đấu và kỹ thuật huấn luyện đến cùng là mang ý nghĩa gì đối với bộ đội thiết giáp Phỉ Dương!

Đề nghị như máu chó này lại xuất phát từ một cô gái như vậy, mập mạp không khỏi có chút thất thần.

Người Phỉ Dương thực sự đều là từ một khuôn mẫu đi ra sao?!

Vì quốc gia, các nàng có thể làm ra bất cư chuyện gì không thể tưởng tượng nổi?!

Ánh mắt mập mạp nhìn về phía gian vip số 1.

Trong tiếng hoan hô, Carolina với vẻ mặt xanh xám đang chuẩn bị đứng dậy rời đi. Phần thi đấu còn lại, bà ta sẽ không xem nữa. Đối với bà ta mà nói, đó bất quá chỉ là làm tăng thêm sự nhục nhã mà thôi.

Làm sao để lợi dụng lợi thế trong tay mình để lừa đối đám bà cô Phỉ Dương này, mập mạp có chút hao tổn tâm trí, đang lúc chuyển tròng mắt, đột nhiên, ánh mắt của hắn đã ngừng lại.

Trên hành lang thi đấu, một thân ảnh đã khiến cho hắn cảnh giác.

Lời tác giả: Đã vượt qua ba bốn trăm phiếu, lòng ta cháy bỏng ấm áp a. Đối với các vị huynh đệ mà nói thì chỉ là mấy giờ mà thôi. Cầu bái a.