N
gón áp út vừa dựng lên trong chớp mắt đã nhẹ nhàng gập xuống.
Trong sân đấu số 2, Long Thái và Joseph, hai chiếc robot màu xanh và màu đen đang lanh lẹ dây dưa với nhau.
Hai bóng sáng giống như hai con chim đang chiến đấu lượn vòng trên bầu trời, hết đụng lại tách, hết tách lại hợp. Tiếng kim loại vang lên liên miên không dứt, hết tiếng này đến tiếng khác không ngừng nghỉ.
Ngón trỏ của mập mạp đã gập xuống phía dưới, vẫn như cũ là một ngón giữa hung hăng vô bỉ nhắm ngay vào Carolina và Trình Chí Hiên.
Chiếc [Du Hiệp] do Long Thái điều khiển sau khi lui nhanh người rồi đổi hướng một cái, đột nhiên đã thay đổi đấu pháp. Phong cách chậm rãi lâu dài của Minh Tâm Lưu lúc này phảng phất như bỗng nhiên vừa trở về trên người hắn.
Đối mặt với sự tấn công như mưa giây gió giật của Joseph, chiếc [Du Hiệp] quỳ gối nửa ngồi xổm, thân thể mập mạp di chuyển hình vòng cung theo bước chân, hai cánh tay sắt thép thông qua sự vận động của mấy khớp xương cũng đã trở nên mềm mại như sợi vải. Song chưởng bay múa, liên tiếp vẽ nên mấy vòng tròn như chậm mà lại nhanh, vậy mà đã đem song quyền đang vung vẩy của [Cự Võ Sĩ] cuốn vào.
Trong tiếng tim đập kịch liệt và tiếng hô hấp gấp gáp, hàng trăm nghìn người đồng thời nhìn thấy ngón giữa của gã mập mạp đã cong xuống.
"Crắc rắc rắc!" Theo một chuỗi tiếng sắt gãy chói tai vang lên, trên sân đấu số 2, hai bàn tay khổng lồ của chiếc [Cự Võ Sĩ] vừa rồi vẫn còn đang tấn công [Du Hiệp] như hổ như sói đã bị cánh tay của [Du Hiệp] cuốn chặt lấy, theo một cú rung cánh tay của [Du Hiệp], hai cánh tay to lớn hơn xa [Du Hiệp] của [Cự Võ Sĩ] liền giống như một cây mía bị nhét vào máy nghiền, vỡ vụn từng tấc một.
Khán giả chỉ nhìn thấy [Du Hiệp] nhẹ nhàng đẩy thân thể khổng lồ của [Cự Võ Sĩ] về phía sau một cái, phi thân nhảy lên, xoay người rồi nhanh như chớp đá vỡ khoáng lái của [Cự Võ Sĩ].
Tông chủ Cuồng Lưu, Thống Lĩnh robot nhất cấp Joseph, bị giết chết!
Đây là lần đếm ngược thứ hai của mập mạp!
Trong bầu không khí im lặng như tử vong, trên sân hiên của gian vip số 9, ba ngón tay của mập mạp lại một lần nữa được dựng lên.
Không ai có thể hình dung được sự chấn động mà ba ngón tay này mang lại.
Mấy trăm nghìn khán giả chỉ cảm thấy một dòng điện đang chạy dọc từ bàn chân theo cột sống lên tận đỉnh đầu, trong sự hồi hộp, lập tức không tự chủ được mà đưa ánh mắt hướng về sân đấu số 3.
Chiếc [Thiên Kỳ] màu đỏ đang chống đỡ liên tục trong thế công sắc bén của chiếc [Du Hiệp] màu xanh.
Tốc độ tay của Nakagawa Daiki đã gia tăng tới sáu mươi nhịp mỗi giây. Thế nhưng, công kích của đối thủ vậy mà lại liên miên không dứt, chiêu này nối chiêu khác, tốc độ vậy mà lại không thua kém mình là mấy.
Lão ta bất kể thế nào cũng không hiểu được, một Kỵ Sĩ robot cấp 2 của Hắc Long Đạo vì sao lại có thể bức cho mình chật vật đến bước này. Từ lúc Bộ Binh sử ra chiêu Long Khiếu tới bây giờ, lão vẫn luôn bị đánh dồn ép. Một gã Kỵ Sĩ robot cấp 2 cùng với một tuyệt chiêu cấp Chiến Thần bốn mươi năm mới lại xuất hiện vì sao lại có thể đi cùng với nhau?!
Hội trường chính đã trở lại sự tĩnh mịch sau một tiếng ầm vang và một hồi kinh hô, Nakagawa Daiki đã nhìn thấy chiếc [Cự Võ Sĩ] đang nằm trên mặt đất qua khe hở của tường ngăn. Lão không biết tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là động tác của Bộ Binh đang càng lúc càng nhanh, thế công cũng càng lúc càng mạnh! Nếu như mình hơi có chút sơ sẩy, vậy thì kế tiếp ngã xuống chính là mình.
Đứng trên sân hiên trong gian vip số 1, Carolina nhìn chằm chằm vào ngón áp út đang gập xuống của mập mạp, ở bên cạnh bà ta chính là Trình Chí Hiên với khuôn mặt đang tái nhợt, trán nổi gân xanh.
Hiện tại, hai người bọn họ chính là tiêu điểm của mọi ánh mắt thông qua ngón giữa kia.
Ngón giữa, giống như hai lần trước, đã gập xuống. Carolina rõ ràng có thể thấy được gã mập mạp đang giơ nắm đấm nhìn về phía mình một cách mỉa mai, cũng có thể cảm nhận được hàng trăm nghìn ánh mắt châm biếm vô thanh từ bốn phương tám hướng.
"Bành! Bành! Bành! Bành!"
Liên tiếp các tiếng ầm vang truyền ra từ trong sân đấu số 3 đã khiến cho trái tim của Carolina trầm xuống tận đáy cốc.
Ngay khi thấy [Du Hiệp] đang tung ra một chiêu Song Phong Quán Nhĩ, [Thiên Kỳ] liền dậm hai chân xuống đất rồi lộn ngược ra sau. Thế nhưng, đang lơ lửng chưa vững thì một cỗ lực vô hình đã kéo mạnh [Thiên Kỳ] xuống dưới.
Trong tiếng ầm vang khi động cơ của chiếc robot màu xanh đang vùng vẫy, [Du Hiệp] đã kéo ra một vệt ảo ảnh màu xanh, lóe lên một cái đã đến trước mặt [Thiên Kỳ], trong tiếng rít của động cơ, một cú đá cao chỉ có thể nhìn thấy được bóng ảnh đã trực tiếp đá nát đầu của [Thiên Kỳ], ngay sau đó, robot đứng một chân xoay người, tung một chút Tảo Đường Thối quét ngang vào khớp chân của [Thiên Kỳ].
Đạp thẳng, lên gối, thúc khuỷu, xoáy giò, trong cơn cuồng phong của bóng ảnh màu xanh, [Thiên Kỳ] liền giống như một bao cát màu đỏ. Sau mười chín tiếng ầm vang liên tiếp khiến cho mọi người run rẩy ở trong lòng, cả robot đã trở thành một khối sắt vụn.
Máu tươi đang chảy xuống qua khe hở nắp khoang lái méo mó, kẻ đã từng tung hoàng ngang dọc hiếm thấy địch thủ ở Mars, Chiến thần robot cấp ba của Thái Lưu, Nakagawa Daiki vậy mà lại bị một Kỵ Sĩ robot cấp 2 cứ thế dồn ép đánh chết!
Ngón tay mập mạp một lần nữa lại dựng thẳng lên.
Ba ngón tay, mỗi lần gập xuống đều giống như ma chú.
Thế nhưng đối thủ cuối cùng lần này chính là Chiến thần cấp 1 Kilburn đấy nha!
Trước mắt bao người, mập mạp tựa hồ cũng cảm thấy có chút không thích hợp, hắn xòe hai bàn tay ra trước mặt mình, đếm đến nửa ngày, rốt cục đã hạ quyết tâm, hung hăng dựng lên mười ngón.
Sân đấu số 4 cách gian phòng của mập mạp cũng không xa.
Bởi vì vẫn luôn áp chế Cosmo, Kilburn cũng có đủ tinh lực để đi tìm hiểu rõ xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Lão đã thấy Harriman ngã xuống, cũng đã thấy Nakagawa Daiki ngã xuống. Bởi vì sân đấu số 2 là góc đối diện nên lão cũng không nhìn thấy Joseph, có điều, từ phản ứng của khán giả trên khán đài, cùng với suy đoán về ba lần đếm ngược của gã mập, Joseph hẳn là cũng đã lành ít dữ nhiều.
Lần này, khi lão thấy mọi ánh mắt khán giả đều đã tập trung lên người mình, lại nhìn thấy gã mập thu hồi ba ngón tay rồi lại một lần nữa xòe ra mười ngón tay như cây quạt hương bồ ra, lão không khỏi vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Sợ hãi chính là về cái chết của hai gã Chiến thần robot cấp ba Harriman và Nakagawa Daiki. Khi hồi tưởng lại về cú té ngã không hiểu rõ vì sao kia, lão liền có chút kiêng kỵ với thủ đoạn của Phỉ Quân.
Còn giận dữ chính là, Cosmo ngay từ đầu vẫn luôn bị mình áp chế, giao thủ hơn một trăm chiêu, Cosmo không có một chiêu nào có thể thực sự uy hiếp đến mình. Dưới tình thế như thế này, cái gã mập mạp kia vậy mà lại muốn đánh bại mình trong thời gian mười ngón tay đếm ngược, đây đơn giản chính là một sự nhục nhã.
Mười ngón tay, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đếm xong!
Cần điều khiển bên tay trái của Kilburn mau chóng dao động giữa số 2, số 3 và số 5, qua lại biến ảo, dẫn dắt phân phối động lực của động cơ. Mà tay phải, thì lại đã hóa thành một cái bóng mờ ảo, vung vẩy ở trên bàn phím ảo.
Một tổ hợp công kích kết hợp từ một hình thái cấp 6 và một hình thái cấp 4 đã dần dần thành hình trong nháy mắt dưới sự hàm tiếp các kỹ thuật của Tuyệt Sát Lưu.
Trong tiếng nổ vang của động cơ, [Huy Hoàng] đang gắt gao bám chặt lấy [Du Hiệp] đang không ngừng đổi hướng né tránh như hình với bóng. Song quyền của robot dang rộng cực độ, quyền này tiếp quyền khác, giống như hai cây chùy lưu tinh đang bay lượn. Mà đôi chân của robot thì gần như không chạm đất, một bên vừa đột tiến với tốc độ cao, một bên lại giơ chân đá liên hoàn như điện chớp.
Mười ngón tay của mập mạp vẫn còn chín cái.
Chiếc robot màu xanh của Cosmo hầu như đã hoàn toàn bị bóng ảnh màu vàng kim bao phủ. Song chương bay múa kín không kẽ hở cùng với đôi chân thỉnh thoảng lại thúc gối lên đang chỉ có thể vang lên loang choang trong sự tấn công của chiếc robot màu vàng kim.
Sau hai ba giây va chạm, Cosmo liền lộn người một cái, sử dụng một cú lắc mình nhảy hình vòng cung cấp 3 cực kì đẹp đẽ để tránh ra khỏi sự công kích liên tục của Kilburn. Robot lập tức hạ thấp người ngồi xổm, thực hiện một động tác cấp 4 chống tay xuống đất quét hai chân để bức bách Kilburn lui ra, ngay sau đó cong chân nhảy lên, thân trên đang kéo về phía sau giống như một thân cây đàn hồi đột nhiên bắn mạnh về phía trước, tay phải như đao, chém thẳng tới vị trí yếu hại nơi khoang lái của robot màu vàng kim.
Theo sự phân chia trong quy phạm điều khiển robot, mấy động tác né người, quét chân, cong chân tấn công này cũng không hề đặc biệt.
Có điều, kỹ thuật của Huyễn Ảnh Lưu dưới sự hàm tiếp của mấy động tác này đích xác là có chỗ độc đáo. Mấy chiêu này liên tiếp xuất ra, nhất thời khiến cho các cơ sĩ có chút hiểu biết về kỹ thuật của Huyễn Ảnh Lưu chỉ thấy trước mắt sáng ngời. Tuy rằng phần lớn các kỹ thuật của Huyễn Ảnh Lưu đều đã lưu truyền ra ngoài, thế nhưng, tổ hợp hàm tiếp như vậy bọn họ lại là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Huyễn Ảnh Lưu dĩ vang chung quy vẫn là siêu cấp lưu phái, mặc dù đã hiểu rõ về kỹ thuật, thế nhưng khi đối mặt với các cơ sĩ của Huyễn Ảnh Lưu thì vẫn như cũ không có ai có thể đoán biết được hết, nếu không, Huyễn Ảnh Lưu cũng đừng hòng lăn lộn được nữa! Cosmo có thể tránh thoát ra được và một lần nữa đứng vững gót chân sau khi di chuyển lui về, lại phát động tấn công về phía Kilburn, như vậy cũng đã đủ để nói lên sự cao siêu trong kỹ thuật của Huyễn Ảnh Lưu.
Mập mạp duỗi ngón tay, chỉ còn lại có tám ngón.
Kilburn đỡ lại đòn tấn công của Cosmo, một quyền đánh về phía gáy của [Du Hiệp]. Tốc độ tay trong chiêu này đã đạt tới bảy mươi nhịp. Lão không biết kỹ thuật của những cơ sĩ trong Phỉ Quân này vì sao lại đột nhiên tăng mạnh và nhanh đến như vậy, cũng không biết đám người kia tới cùng là có độc chiêu bàng môn tà đạo gì, lão chỉ biết là, tuyệt đối không thể để cho cái gã mập mạp kia đếm tới 0!
Trong sự điều khiển tốc độ cao, Kilburn giương mắt nhìn lên, trong gian vip phía trên bức tường ngăn ngay phía sau [Du Hiệp], ngón tay của gã mập thình lình lại chỉ còn lại có năm ngón.
Năm ngón?! Vừa rồi vẫn còn tám ngón cơ mà.
Kilburn sửng sốt thất thần, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một quyền của mình đã bị hụt. [Du Hiệp] vẫn luôn ở trước mắt vậy mà nháy mắt đã mất đi bóng dáng!
Bên trái!
[Huy Hoàng] đạp mạnh đất bay lên, lăng không tung cú đá về phía bên trái của mình. Kilburn cười nhạt, ánh mắt của lão đã bắt đươc thân ảnh của [Du Hiệp]! Thân pháp của Huyễn Ảnh Lưu độc bộ thiên hạ, thế nhưng, với một đám không có kỹ thuật hạch tâm như bọn chúng, chỉ có thể tạo ra được mấy vệt ảo ảnh. Mà hiện tại, chính là cái cuối cùng trong năm ảo ảnh xuất hiện bên trái!
"Ầm!" Sau một tiêng ầm vang, toàn bộ thế giới đã trở nên yên tĩnh giống như biển sâu.
Các khán giả ngơ ngác nhìn [Huy Hoàng] đá vào khoảng không, nhìn [Du Hiệp] cúi người ở trên lưng nó như quỷ mị, rồi nhìn nó bị đâm xuyên qua lưng! Đợi đến khi máu tươi chảy ra từ trong lỗ hổng, lại đợi cho chiếc robot này ầm ầm ngã xuống đất sau một lát, thời gian mới lại giống như tiếp tục trôi tiếp.
Chiếc robot này chính là truyền thuyết của cái tinh cầu này, nó đại diện cho một thời đại. Mà hiện tại, nó cùng với chủ nhân của nó đã trở thành lịch sử.
Kilburn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nhất trong cuộc đời, cũng là một sai lầm cuối cùng.
[Du Hiệp] ở nơi đó, trong nháy mắt đã tạo ra chính là ba mươi phân thân ảo ảnh --- Kỹ thuật hạch tâm của Huyễn Ảnh Lưu, Dĩ Nhất Hóa Bách!
Mọi người đều biết Mọi người đều biết kỹ thuật của Tuyệt Sát Lưu đứng đầu Mars chú trọng vào một kích trí mạng, bất kể là thân pháp hay là quyền pháp thối pháp đều dùng một kích trí mạng làm yếu lĩnh trung tâm. Khi xác định đúng cơ hội ra tay, gần như là được ăn cả ngã về không. Cũng bởi vậy, một khi sát chiêu đánh vào khoảng không, kẽ hở sẽ lớn hơn rất nhiều so với các lưu phái khác như Minh Tâm Lưu.
Trong truyền thuyết, chiêu Dĩ Nhất Hóa Bách này của Huyễn Ảnh Lưu nguyên bản chính là khắc tinh của Tuyệt Sát Lưu! Các cơ sĩ của Huyễn Ảnh Lưu đã từng mặt mũi đỏ bừng mà gân cổ tuyên bố như vậy, chỉ có điều lúc đó chẳng có ai tin.
Thế nhưng hiện tại, đã không cần phải thảo luận nữa rồi, Nhìn đám người từ Huyễn Ảnh Lưu đang kích động đến mặt đỏ bừng ở trên khán đài thì biết, từ hôm nay trở đi, sau trận quyết đấu này của Cosmo, Huyễn Ảnh Lưu đã một lần nữa đứng ở trên đỉnh của các lưu phái!
Mấy trăm nghìn khán giả lặng ngắt như tờ.
Khi mọi sự đã an định, càng nhiều nghi vấn và suy đoán đã nảy lên trong lòng.
Lần này, Phỉ Quân phái tới chỉ là bốn gã Kỵ Sĩ robot. Thế nhưng cuối cùng, lại chính là bọn họ trong sự đếm ngược của gã mập đã giết chết ba gã Chiến thần robot và một gã Thống Lĩnh robot.
Mọi người không biết chiêu Dĩ Nhất Hóa Bách của Cosmo và chiêu Long Khiếu của Bộ Binh là từ đâu ra, bọn họ chỉ là muốn hiểu cho rõ ràng, nếu như các Kỵ Sĩ robot trong Phỉ Quân đều có trình độ như vậy, như vậy, mấy vị Chiến thần trong gian vip số 9 sẽ có trình độ như thế nào?
Đáp án mơ hồ của vấn đề này đã khiến cho mọi người hoảng sợ tim đập nhanh rồi. Thế nhưng, so với một vấn đề khác, cái vấn đề này lập tức đã trở thành nhỏ bé không đáng kể.
Ngẫm lại xem, Phỉ Quân có mấy chục lưu phái, mấy chục nghìn đệ tử nội ngoại, trên chục nghìn Kỵ Sĩ Đấu Sĩ robot, rồi thì hàng trăm Thống Lĩnh robot,... nếu như đều có trình độ như vậy, có lẽ, chỉ cần tiến bộ tương đồng, vậy thì đó sẽ là một cỗ lực lượng khủng bố tới mức nào!
Trong đầu rất nhiều người đều đang choáng váng tại chỗ. Những tông chủ lưu phái hạng 2 hạng 3 kia thì lại càng lạnh toát cả người.
Đừng nói lúc này vẫn còn đang trong thời kì chiến tranh, người Phỉ Dương chưa chắc đã hoàn toàn khống chế được nơi này. Mà cho dù tất cả đều nằm dưới sự khống chế của bọn họ thì có ích lợi gì? Không nói đến các siêu cấp lưu phái như Minh Tâm Lưu và Hắc Long Đạo, chỉ nói đến Huyễn Ảnh Lưu nguyên bản đã suy bại về thành lưu phái hạng 3 ngày hôm nay đã lộ ra một chiêu này, như vậy cũng đã đủ để khiến cho bất cứ lưu phái nào ảo tưởng so kè với Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái đều chết hết tâm tư!
Có kỹ thuật như vậy, trong vũ trụ bao la, bọn họ có chỗ nào mà không thể khai chi tán diệp?!
Có kỹ thuật như vậy, hiện tại cho dù người Phỉ Dương có mâu thuẫn với bọn họ, sau này lại vẫn cứng rắn không thể không mời gọi hợp tác?!
Quan trọng hơn chính là, có kỹ thuật như vậy, ai mẹ nó còn đi để ý đến đám lưu phái dạng như mình nữa?!
Ở đây đều là người trong nghề, ai cũng đều có thể nhìn ra được, thực lực kỹ thuật của mấy thanh niên Kỵ Sĩ robot này đã bước tới một độ cao hoàn toàn khác biệt. Bằng không, với kinh nghiệm và tốc độ tay, bọn họ dựa vào cái gì để đánh với Chiến thần?!
*, tìm ai để liên lạc với Phỉ Quân?!
Trong sự vắng lặng, một tiếng huýt sáo cao vút đã vang lên từ gian vip số 1, phá vỡ sự yên lặng.
Mọi người theo tiếng huýt nhìn lại, chỉ thấy trên sân hiên của gian số 1, Trương Bằng Trình đang mặc quân phục thượng tướng vừa mới lấy ngón trỏ và ngón cái từ trong miệng ra.
Trong ánh mắt của vị hán tử trung niên này cùng với các sĩ quan Trenock bên cạnh ông ta đang lóe lên sự kích động. Bọn họ không thèm để ý tới Carolina ở bên cạnh đã cắn chặt hàm răng một chút nào, thống khoái mà quơ nắm đấm.
Theo Trương Bằng Trình mà đấm mạnh một cái lên trời. Tiếng giơ tay hoan hô hùng tránh lập tức giống như trời long đất lở, toàn bộ hội trường chính thoáng cái đã nổ tung.
" Phỉ Quân! Phỉ Quân! Phỉ Quân!..."
Trong tiếng hoan hô, mập mạp quay đầu lại nhướn mày với Margaret lúc này đã hoàn toàn nói không ra lời.
" Ông đây đã nói rồi, các ngươi chỉ là làm nền!"