Chương 417: Cơ Hội Của Long Hưng Hội

C

ác chiến sĩ Bắc Minh không muốn tin vào quỷ Satan, thế nhưng, sự thật đang diễn ra trước mắt khiến họ không thể không tin tưởng.

Trận chiến này đánh thế nào được!

Khi hai lộ robot màu xanh từ hai cánh tạo thành gọng kìm kẹp chặt lấy trận hình của tiểu đoàn robot Huyết Ảnh số 4, tiểu đoàn số 4 coi như đã xong đời.

Tiểu đoàn trưởng Walker, ngay từ thời điểm đầu tiên đã bị robot màu xanh đột kích xé tan thành mảnh nhỏ. Cả tiểu đoàn bốn bị mấy chục chiếc robot màu xanh bao vây, chia cắt rồi tiêu diệt… Từng con đường chia cắt đầy gió tanh mưa máu đan xen khắp nơi, các tù binh đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Ở trước mặt cái đối thủ khủng bố này, bọn hắn quả thực chính là miếng pho mát mặc cho người ta cắt xẻ!

Mà hiện tại, bọn hắn đã trở thành tù binh của đám sứ đồ quỷ Satan này, cái tên đầu lĩnh ma quỷ kia đang dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn chằm chằm vào mình, thương lượng xem nên xử trí đám người mình như thế nào.

“Chúng ta không thể giữ tù binh lại….” Mập mạp nhìn vào đám tù binh đã hoàn toàn suy sụp tinh thần, nhàn nhạt nói: “Điểm tụ cư dân chạy nạn dọc theo tuyến đường cái số bảy, điểm tụ cư ở khu nông nghiệp sông Califf, điểm tụ cư ở bình nguyên Windmill…. Người của các ngươi đã làm những gì, các ngươi hẳn đều rõ ràng, hiện tại, chính là lúc các ngươi phải trả giá!”

Sắc mặt của đám tù binh liền trở nên trắng bệch, bọn hắn đương nhiên biết quân đội Bắc Minh đã làm những gì tại những nơi đó. Sự tuyệt vọng bỗng lan tràn trên khuôn mặt của tất cả mọi người. Từng cặp mắt, đã trở nên xám trắng như màu chết.

“Không phải do chúng tôi giết!” Dưới sự bao phủ của bóng ma tử vong, một gã chiến sĩ robot Bắc Minh ở trước nhất đã không chịu nổi nữa. Hắn nhìn vào họng súng máy năng lượng của robot đang nhắm ngay vào mình mà điên cuồng hét lên, quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt không mục tiêu đảo qua những chiếc robot màu xanh mang đầy vẻ vô tội và đáng thương , hoàn toàn đã quên mất sự hung tàn lúc nãy khi hắn phát động tấn công.

“Không phải chỉ là đám bình dân đê tiện thôi sao? Giết thì thế nào! Có bản lĩnh thì ngươi giết sạch chúng ta đi!” Một gã sĩ quan ngang ngược không sợ chết tru lên, hắn là thành viên của gia tộc lưu vong vương triều Nadmeck. Hắn tôn thờ cuồng nhiệt vào lí luận Quý tộc tối thượng, cái tên chiến sĩ robot cầu xin tha thứ kia khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ vì sự sợ hãi tương tự như vậy của bản thân.

“Bọn ta không tham gia tàn sát.” Một gã sĩ quan khác, trong cơn sợ hãi cố gắng bày ra hình tượng chính nghĩa lẫm liệt nhất: “Thân là tù binh, chúng ta có quyền được hưởng những đãi ngộ theo điều ước tù binh. Nếu các ngươi giết bọn ta thì cùng những tên khốn kiếp tàn sát thường dân kia có gì khác nhau?”

Các chiến sĩ của đại đội mũi nhọn siêu cấp lắc đầu kinh bỉ, bất luận thế nào, bọn họ cũng thật không ngờ rằng vô sỉ lại có nhiều hình thức biểu hiện như vậy. Chỉ cần nhìn vào tình trạng của những khu mà Bắc Minh chiếm lĩnh ở thành Trung Tâm, hay nghĩ đến thời điểm bạn đầu khi đoàn robot Bắc Minh tấn công thị trấn Prue là liền có thể biết được, trên tay những kẻ này đã nhuốm bao nhiêu máu tươi của những người dân vô tội rồi.

Chiến tranh, không cần đến sự thương hại. Bất luận sự nhân từ nào cũng đều là ngu xuẩn. Những chiến sĩ ở đây đều biết, một khi buông tha cho những kẻ này, không biết rồi sẽ có bao nhiêu người nữa chết trong tay bọn chúng. Cách xử lý tốt nhất đối với những kẻ này, chính là triệt để xóa sổ bọn chúng khỏi thế giới này.

Thế nhưng, bọn họ là chiến sĩ, không phải là đồ tể. Họ có thể kiêu ngạo vì giết được một vạn kẻ địch, thế nhưng lại không thể xuống tay với kẻ thù đầu hàng đã hoàn toàn nắm trong tay mình. Cái hành động trắng trợn cướp đi sinh mạng này khiến họ cảm thấy ghê tởm.

Mà mang theo những kẻ này, cũng là không thực tế một chút nào. Tất cả các chiến sĩ đều hướng ánh mắt về phía mập mạp. Vị quân nhân Leray này đã từng tự mình truyền thụ những nguyên tắc của quân nhân Leray cho bọn họ. Bọn họ rất muốn biết, khi phải đối mặt với đám tù binh chết tiệt này, mập mạp sẽ làm như thế nào. Đây là khóa học đầu tiên khi bọn họ trở thành quân nhân.

“Ta sẽ không giết hại tù binh!” Lời nói của mập mạp, khiến cho đám tù binh thở phào một hơi. Ánh mắt đờ đẫn tan rã của bọn hắn dần dần lấy lại tiêu cự, trên mặt vài kẻ thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ mừng thầm và đắc ý.

Đám robot màu xanh kia mặc dù lợi hại, thế nhưng, bọn chúng vẫn còn chưa hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh. Gã mập mạp Leray kia, không khỏi còn quá mức cổ hủ. Vì mấy thứ mà bọn hắn gọi là vinh dự, vừa bị nói mấy câu đã bị dồn đến chân tường. Nếu bọn hắn không thể giết mình, vậy chẳng lẽ còn dẫn mình theo dọc đường? Đợi đến khi mình trở lại căn cứ, muốn làm gì thì làm. Một câu thôi, đây là chiến tranh!

“Thế nhưng, muốn chúng ta thả các ngươi đi, không khỏi quá mức ngây thơ rồi.” Vẻ mặt trào phúng và giọng nói lạnh lùng của mập mạp, khiến cho sự vui vẻ và đắc ý của đám tù binh đều đọng lại trên mặt: “Ta sẽ phế đi tay của các ngươi! Không có hai tay, tự nhiên sẽ có người tìm các ngươi báo thù.”

“Ông đây không phải là người tốt gì. Không giết tù binh, không có nghĩa là ông sẽ không ngược đãi tù binh.” Ánh mắt mập mạp thản nhiên quét một vòng qua khuôn mặt của đám tù binh này, chỉ vào hai chữ Sm nằm dưới ký hiệu Phỉ Quân: “Chữ này đại biểu cho cái gì, rõ ràng chưa, chúng ta thích nhất là chơi Sm. Hôm nay không có thời gian, coi như các ngươi gặp may.”

Dưới ánh mắt hoảng sợ muôn trạng của đám tù binh, các chiến sĩ Phỉ Quân liếm môi cùng nhau tiến lên, sảng khoái chấp hành mệnh lệnh của mập mạp. Phế đi tay của đám người này, bọn hắn không thể cầm súng, không thể lái robot được nữa. Rơi vào tay của dân chúng đang phẫn nộ, bọn hắn sẽ phải trả một cái giá thật lớn tương ứng với những việc ác mà mình đã làm.

Giữa những tiếng kêu thảm thiết của tù binh, Vệ Kiến Sơn đi đến trước mặt mập mạp, hỏi: “Thượng tá, tiểu đoàn thiết giáp đến tiếp viện của địch đã dừng lại tại vị trí cách chúng ta mười km. Bước tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào?”

“Vị chỉ huy kia của Bắc Minh rất cẩn thận nha.” Khóe miệng mập mạp lộ ra một nụ cười hết sức âm hiểm: “Trước khi thăm dò rõ ràng được lai lịch của chúng ta, vứt bỏ một tiểu đoàn, hắn sẽ không dâng lên thêm một tiểu đoàn nữa đâu. Muốn né tránh thất bại tương tự, hắn nhất định phải buộc chặt hai tiểu đoàn còn lại lại cùng một chỗ với nhau… Sau đó, hắn sẽ phát hiện ra, lợi thế trong bài toán này của hắn sẽ càng ngày càng ít.”

Vệ Kiến Sơn không nói gì. Từ khi mới đầu quen biết mập mạp đến giờ, một người đã bốn mươi lăm tuổi như ông ta cảm thấy, bản thân mình dường như đã biến thành một người khác. Bất kể là phấn đấu trên con đường võ học robot, hay là ảo tưởng biến tinh cầu Mars trở thành một thế giới tự do chân chính, đều là những thứ mà Vệ Kiến Sơn mong muốn. Ông ta đã chứng kiến quá nhiều kỳ tích, cho nên, ông ta không nghi ngờ gì về việc mập mạp có đủ năng lực để thực hiện kế hoạch tác chiến mà hắn vạch ra.

Lăng trì! Ý nghĩa của cái tên hiệu hành động lần này, cũng không phải là bắt giữ thủ lĩnh của Bắc Minh rồi dùng cực hình, mà chính là, chia cắt giải thể toàn bộ Bắc Minh!

Mập mạp đang đọ sự tính toán với chỉ huy của đối phương. Bao gồm tất cả các bố trí binh lực, thời gian, sức chiến đấu… Hai bên đều đã đứng ở tầm cao có thể bao quát toàn bộ chiến cuộc tại Mars. Bắc Minh muốn giết sạch Phỉ Quân, đánh chiếm thị trấn Prue. Mà mập mạp thì phản đòn trực diện, hắn muốn lợi dụng nhược điểm binh lực trong thành Trung Tâm của kẻ địch không đủ để dồn Bắc Minh vào chỗ chết!

Với năm mươi chiếc robot, vạch ra kế hoạch như vậy, bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy nó quá mức lạ thường. Thế nhưng qua một trận chiến này, Vệ Kiến Sơn và tất cả các chiến sĩ Phỉ Quân trong đại đội mũi nhọn đều hiểu rõ, đây không phải là vọng tưởng. Mập mạp đang dần biến nó trở thành hiện thực. Ít nhất bây giờ nhìn lại, ở thành Trung Tâm, địch nhân đã bất tri bất giác đem tiết tấu từng bước đi đặt vào dưới gậy chỉ huy của mập mạp.

Tiểu đoàn robot kia của bọn hắn đã ngừng lại tại vị trí cách nơi này mười km. Có thể tưởng tượng, vị chỉ huy của bọn hắn giờ phút này đang khiếp sợ và hoang mang đến mức nào. Phòng tuyến của Bắc Minh đã bị quấy rối thành một đống hỗn độn. Có ba tiểu đoàn robot làm chỗ dựa thì đã bị diệt một. Mà hiện tại, bọn hắn thậm chí đến cả cái bóng của tiểu đội mũi nhọn còn chưa bắt được.

Khi đang tính toán làm sao để cắt nhỏ binh lực phòng ngự của kẻ địch, mập mạp còn làm thêm một việc nữa, hắn thông qua mạng dân dụng, phát tán đoạn phim về tình hình thành Trung Tâm theo thời gian thực được ghi lại dọc đường ra ngoài.

Cho dù Long Hưng Hội ở phía bắc và tam đại lưu phái đang di động ở phía đông không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Bắc Minh cũng chỉ có thể dốc hết tim gan để đề phòng cẩn thận! Mà khi đại đội mũi nhọn tiếp tục tấn công vào khu vực trung tâm của Bắc Minh. Bắc Minh đang bó tay bó chân chỉ có thể trơ mắt nhìn từng chút từng chút binh lực của mình bị tổn thất, thêm chút thời gian nữa, miếng bánh hấp dẫn này sẽ khiến cho bất cứ thế lực nào đang nhắm vào Bắc Minh cũng không thể kiên nhẫn được nữa!

“Đến lượt mục tiêu tiếp theo.” Mập mạp cười lạnh, không thèm để ý gì đến tiểu đoàn thiết giáp Bắc Minh đang đóng quân cách đó mười km. Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn về hướng cảng hàng không số 1 của thành Trung Tâm nằm ở phía nam căn cứ chính của Bắc Minh. Nơi đó, chẳng những là trung tâm vận chuyển vật tư quan trọng mà còn là con đường vận chuyển binh lực của Bắc Minh!

*******

“Xem ra, chúng ta cần phải đánh giá lại Phỉ Quân lại một lần nữa. Một đội quân tạp nham như vậy lại có thể liên tiếp tiêu diệt một trung đoàn thiết giáp Sous và hai tiểu đoàn thiết giáp Huyết Ảnhtrong vòng một đêm , sức chiến đấu vượt xa so với dự đoán trước kia của chúng ta.”

Trong thư phòng của Tô Khắc Chu, sau một hồi yên lặng, tổng tham mưu trưởng Bộ tác chiến Trình Chí Hiên đã đứng ra phá vỡ sự yên tĩnh, vị thượng tá được trực tiếp phái đi của quân bộ Trenock này thở dài ra một hơi, nói tiếp: “Bất quá, ta không ủng hộ khả năng Phỉ Quân có thể giành được thắng lợi.”

Trình Chí Hiên đến trước bản đồ, chỉ vào mấy đường mũi tên đang bao vây lấy thị trấn Prue, nói với mọi người: “Mọi người có thể thấy được, sức tấn công của Bắc Minh nhằm vào thị trấn Prue, hoàn toàn có thể dùng thái quá để hình dung. Rất hiển nhiên, bộ tác chiến của Bắc Minh hết sức chú trọng đến năng lực tác chiến của Phỉ Quân và các yếu tố ngẫu nhiên. Chiến thuật mà bọn hắn sử dụng, chính là Thái Sơn áp đỉnh, là lấy lực phá xảo. Mà Phỉ Quân hiện tại, chỉ có một cứ điểm thị trấn Prue này, tuyệt đối không chuẩn bị đủ chiều sâu chiến lược. Thế nên, phương thức tác chiến lấy không gian để đổi lấy thời gian, chiến đấu dây dưa tiêu diệt sinh lực địch, đến cuối tiến hành phản công, bọn họ không có đủ.”

Tay Trình Chí Hiên dừng lại trên thị trấn Prue: “Gốc rễ của bọn họ nằm ở đây, mất đi thị trấn Prue, Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái sẽ lập tức chia năm sẻ bảy. Trang bị vũ khí và đội ngũ sẽ càng đánh càng ít, cái đồng minh mới thành lập này sẽ phân liệt. Bắc Minh đã xem chuẩn điểm này nên mới tiến hành cường công thị trấn Prue.”

“Bộ tác chiến đã giả lập kỹ càng qua.” Trình Chí Hiên nhìn Tô Khắc Chu nói: “Bộ đội thiết giáp của Phỉ Quân quá ít, hoàn toàn không đủ để cùng lúc chống lại thế tiến công từ nhiều phía của Bắc Minh. Dựa vào bộ binh của họ, tuyệt đối trụ không quá hai mươi bốn giờ đồng hồ! Phòng tuyến kéo dài của thị trấn Prue có quá nhiều nơi có thể bị Bắc Minh đột quá. Huống hồ, bộ đội thiết giáp của bọn họ, cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt được tất cả quân địch, tối đa là đánh đến đồng quy vu tận. Mà Bắc Minh, hẳn là còn đủ binh lực theo sau để tham gia tiến công. Tính ra cho dù Phỉ Quân có tiêu diệt được tất cả các quân tấn công, cuối cùng bọn họ cũng sẽ bị Bắc Minh đè nát.”

Lời nói của Trình Chí Hiên, nhận được rất nhiều sự đồng ý của các sĩ quan xung quanh. Giả lập như vậy, bọn họ đều đã làm. Từ tình thế hiện nay của Phỉ Quân thị trấn Prue mà xem, ngoại trừ dẫn theo bộ đội thiết giáp rút khỏi thị trấn Prue, vứt bỏ cơ nghiệp tích góp được từ trước đến nay để ra ngoài đánh du kích ra, quả thực không còn con đường nào khác. Có điều nếu là như vậy, cũng coi như tuyên bố Phỉ Quân đã văng khỏi sàn đấu tranh giành Mars.

“Đây cũng là một tấm gương cho chúng ta!” Trình Chí Hiên nói: “Kẻ địch mà chúng ta sắp phải đối mặt, không còn là loại tổ chức dân gian như tam đại lưu phái nữa. Theo như tư liệu của bộ tình báo gửi từ trong nước cho chúng ta mà xem, thiếu tướng lục quân đào ngũ Fellay của Liên Bang Siliak, vị trí hiện giờ chính là ở Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc. Cách bố trí tấn công thị trấn Prue lần này có dáng dấp của hắn.”

Trình Chí Hiên cau mày, châm điếu thuốc, nói tiếp: “Kẻ này, tôi cũng đã có tìm hiểu. Hắn cực giỏi trong việc bố trí binh lực và tính toán, mỗi một chi tiết trong chiến dịch, đều sẽ bị hắn tính toán lợi dụng, gần như đã tới mức chi li từng tấc. Ở phương diện dùng binh, chú ý tới giọt nước cũng không lọt, đại cục và cục bộ từng vòng từng bước đều chặt chẽ cẩn thận, cực kỳ khó chơi. Nhìn vào thế tấn công từ sáu hướng mà hắn bố trí này, hắn đã để dư ra cực lớn, nếu như còn có chiêu gì nữa thì Phỉ Quân cực khó thoát một kiếp này.”

Lời nói của Trình Chí Hiên khiến trong phòng liền trở nên trầm mặc.

Một lúc sau, Cage nhẹ giọng nói với Tô Khắc Chu: “Hội trưởng, nói ra thì, vị Điền thượng tá người Leray kia cũng coi như là người cũng một chiến hào với chúng ta. Làm sao lại có cảm giác như Bộ thống soái đề phòng người ta quá vậy? Phó tổng thống Flavio của họ vẫn còn đang qua lại suốt ngày trong phủ tổng thống của chúng ta đó thôi. Bây giờ thấy chết mà không cứu, có hơi chút khó ăn khó nói. Huống hồ, tiêu diệt Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc, bất kể là nhìn từ góc độ nào thì họ cũng chẳng tranh được với chúng ta mà?”

Tô Khắc Chu thở dài, sắc mặt nghiêm túc lắc đầu, đối với lời nói của Cage từ chối cho ý kiến, lại hỏi Trình Chí Hiên: “Trình thượng tá, còn tiểu đội robot đang tấn công thành Trung Tâm thì sao? Nếu như bọn họ có thể thành công chém được đầu não của Bắc Minh, vậy thì chiến cuộc có thể có chuyển biến gì không?”

Lời nói của Tô Khắc Chu khiến cho tất cả các sĩ quan có mặt không nhịn được mà đồng thời ngẩn ra. Tiểu đội robot đó thuộc về Phỉ Quân, bọn họ cũng biết. Dù sao thì trong đoạn tư liệu vừa truyền về, mấy chục chiếc robot mập mạp quái dị kia, hầu như là giống như đúc gã mập Leray kia. Thế nhưng, mọi người ở đây xem ra, đây chẳng khác nào là một chuyện cười. Hoặc có thể nói, đây là gã mập mạp Leray kia đã rơi vào đường cùng nên đập nồi dìm thuyền, dãy dụa trước khi chết mà thôi.

Năm mươi chiếc robot, muốn thành công thực hiện hành động chém đầu não của Bắc Minh đang được bảo vệ nghiêm ngặt, căn bản là không có khả năng. Chưa cần nói đến bên cạnh căn cứ Bắc Minh còn có ba tiểu đoàn của trung đoàn thiết giáp Huyết Dực đóng quân, coi như không có ba tiểu đoàn này, chỉ tính riêng sư đoàn bộ binh cơ giới và phòng tuyến của bọn hắn cũng đã đủ để đập cho mấy chục chiếc robot này đầu rơi máu chảy.

Huống hồ, từ quá trình hành động mà xem, cái tiểu đội robot Phỉ Quân này đã đánh mất cơ hội tốt nhất. Không biết tình báo có nhầm lẫn hay không, sau khi bọn họ tập kích phá được một phòng tuyến ở ngoài cùng của địch nhân, lại không nhân cơ hội mà dùng con đường trực tiếp nhất để công thẳng vào căn cứ Bắc Minh, mà chẳng hiểu sao lại băng qua cầu lớn sông nội thành, vòng lên hướng bắc kéo thành một vòng lớn. Tình huống tiếp theo mọi người còn chưa biết, bất quá, chỉ dựa vào cái sai lầm này, hành động chém tướng của bọn họ đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa rồi.

“Sau khi nhận được phần tình báo này đồng thời làm ra một chút suy đoán, tôi cảm thấy hành động của vị Điền thượng tá này đơn giản chính là càn quấy.” Trình Chí Hiên cười khổ lắc đầu nói: “Dù sao thì với năm mươi chiếc robot, muốn thành công chém xuống được đầu não của Bắc Minh, nhất định phải dựa vào chiến hạm, trực tiếp nhảy dù xuống khu vực hạch tâm của thành Trung Tâm, một đòn trí mạng. Đối với Phỉ Quân hiện tại mà nói, đây căn bản là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành!”

Cage đứng bên cạnh cười nói: “Nếu như bọn hắn thật sự có thể thành công, chúng ta cũng là bớt việc. Một trận chưa đánh đã chiếm được phần thắng, về sau chỉ như gió quét lá rụng, quét qua một lượt là sạch sẽ.”

“Chúng ta rất khó lợi dụng chiến dịch lần này… Hoặc có thể nói, chúng ta không thể đặt quá nhiều hy vọng vào cơ hội này, khiến cho kế hoạch của chúng ta bị xáo trộn.” Người nói là sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp Long Hưng Hội Cao Ấp Trấn đứng bên cạnh Trình Chí Hiên. Vị đại hán thân cao 195 cm với khuôn mặt chữ điền lông mày rậm này lại có một đôi mắt nhỏ cực không cân xứng với hàng lông mày rậm của ông ta. Lúc này, ông ta theo thói quen nheo mắt lại trầm tư, khiến cho con mắt chỉ còn lại như một đường chỉ nhỏ: “Fellay bày ra thế tấn công này, một mặt có thể nói là đang đùa bỡn Phỉ Quân… mặt khác, hắn cũng đã hoàn thành công tác chuẩn bị cho giai đoạn tấn công toàn tinh cầu tiếp theo.”

“Uhm!” Tô Khắc Chu trầm ngâm, ra dấu tay: “Ông cứ tiếp tục đi.”

Cao Ấp Trấn chỉ vào bản đồ điện tử nói: “Tuy rằng Bắc Minh dùng phần lớn binh lực để vây công Phỉ Quân, thế nhưng, từ cơ cấu binh lực của bọn họ mà nói, năm tiểu đoàn robot mạnh nhất trong trung đoàn robot Huyết Ảnh của bọn hắn vẫn như cũ đóng tại thành Trung Tâm. Mà hai trong số đó lại đóng ở khu công nghiệp Bắc Bộ không hề nhúc nhích, hiển nhiên đây là để đề phòng chúng ta. Binh lực dùng để tấn công thị trấn Prue chỉ chừa lại một hướng chính bắc, vì ba bỏ một, ngoại trừ để tránh phơi lưng ra cho chúng ta ra, bọn hắn còn muốn chặn đứng con đường đi tới chúng ta của Phỉ Quân , tránh cho Phỉ Quân nhảy đến nơi khác làm xáo trộn bố trí của bọn hắn. Nếu như hiện giờ chúng ta phát động tấn công vào thành Trung Tâm, bọn hắn có thể thủ vững được bốn mươi tám giờ đồng hồ, chờ đến khi bộ đội hoàn thành chiến dịch thị trấn Prue quay lại hình thành thế gọng kìm tấn công chúng ta, thậm chí là bọc đánh đường lui của chúng ta.”

Cao Ấp Trấn nhìn mọi người xung quanh, nói tiếp: “Fellay tinh thông tính toán, khi hắn đang tấn công thị trấn Prue, cũng cân nhắc khả năng chúng ta và Phỉ Quân có quan hệ, đồng thời, hắn đưa khả năng này vào xây dựng kế hoạch tổng thể. Nói cách khác, cơ hội duy nhất mà bọn hắn để lại cho chúng ta, chính là cứu viện thị trấn Prue. Nếu như chúng ta liên hợp với Phỉ Quân, như vậy, chúng ta chắc chắn phải đột phá phòng tuyến của bọn hắn, giải cứu thị trấn Prue. Nói vậy, lại gặp phải hai vấn đề…”

“Thứ nhất, chúng ta không thể xác định chính xác được, kế hoạch tấn công thị trấn Prue của Fellay chỉ có thế tấn công sáu hướng này hay không. Nếu như chúng ta bất cẩn nhảy vào bẫy rập, mà Bắc Minh cũng có chuẩn bị đầy đủ ở phía sau, như vậy, cho dù chúng ta không chết thì cũng bị lột mất một tầng da!” Cap Ấp Trấn vẻ mặt ngưng trọng giơ lên ngón tay thứ hai: “Thứ hai, chúng ta không biết Phỉ Quân có thể trụ được thời gian bao lâu! Khả năng rất lớn là trước khi chúng ta kịp đến thì bọn họ đã tan vỡ, mà một khi giao chiến với Bắc Minh thì chúng ta sẽ không thể tiếp tục che giấu ý đồ chiến lược và thực lực của mình nữa, từ tình thế hiện tại mà xem, chúng ta đã rơi vào cục diện bị động phải giao chiến với kẻ địch tại thời điểm và không gian do kẻ địch sắp xếp, điều này đối với chúng ta mà nói, là vô cùng bất lợi.”

“Nếu như chúng ta cùng lúc phát động tấn công quy mô lớn vào thành Trung Tâm và thị trấn Prue thì sao?” Một vị sĩ quan bỗng nhiên cắt ngang nói.

Giả thuyết của hắn rất nhanh bị đồng bạn bác bỏ: “Muốn như vậy bắt buộc phải thành lập dựa trên cơ sở chúng ta có thể xác định được rằng Phỉ Quân thắng lợi hoặc có thể kiên trì đến lúc lúc chúng ta đến được thị trấn Prue. Ngài cho rằng điều này có thể sao?”

Trong phòng lại trở nên trầm mặc. Các sĩ quan ngưng mắt nhìn bản đồ điện tử vô số lần, nỗ lực tìm ra một con đường bị bỏ sót. Thế nhưng, cuối cùng mọi người cũng chỉ nhìn nhau lắc đầu. Trải qua phân tích của Trình Chí Hiên và Cao Ấp Trấn, mọi người đều hiểu rõ, cái gã Fellay kia, những chỗ cần tính toán đều đã được tính toán cả rồi.

“Phân tích của mọi người đều rất đúng.” Giọng nói của Tô Khắc Chu đã vang lên phá tan sự yên lặng.

Các sĩ quan ngẩng đầu nhìn lại, ngoài dự đoán của mọi người chính là, biểu hiện trên khuôn mặt của vị lão nhân hoàn toàn tương phản với sự ngưng trọng của bọn họ, ngữ khí cũng hết sức thoải mái: “Bất quá, mọi người chớ quên, Fellay, cũng là người. Hắn cũng không phải là Thượng Đế toàn trí toàn năng. Có một số việc, với giả lập và tính toán của hắn thì không thể nào nắm giữ được.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của các sĩ quan, Tô Khắc Chu đưa ra một bản văn kiện điện tử, cắm vào máy đọc của bản đồ điện tử, trên mặt mang theo vẻ kỳ quái khó tả rõ, nói với mọi người: “Đây là chiến báo mà ta mới nhận được. Mọi người trước hết xem qua…. Đây mới là nguyên nhân mà ta gọi các vị tới!” Bản đồ trên màn hình ảo biến thành hai phần. Phần bên trái, chính là bản đồ phòng ngự thành Trung Tâm của Bắc Minh do tổ chức tình báo Long Hưng Hội vẽ. Phần bản đồ này, mỗi người ở đây đều đã nhìn hơn trăm lần, đã sớm thuộc nằm lòng rồi. Các sĩ quan chỉ lướt qua, rồi đưa ánh mắt dán vào phần bản đồ bên phải.

Sau đó, tất cả mọi người cùng mở to hai mắt nhìn, miệng há hốc.

Đây cũng là một tấm bản đồ phòng ngự thành Trung Tâm của Bắc Minh, một tấm, hợp với tấm bản đồ bên phải tạo thành một sơ đồ đối chiếu rõ nét.

Ngón tay của Tô Khắc Chu men theo phòng tuyến đã bị quấy nhiễu thành một mớ hỗn độn khiến người ta nhịn không được mà muốn lập tức phát động tấn công ở trên bản đồ bên phải kéo xuống phía nam, cuối cùng rơi vào đại lộ Champs- Elysees, chậm rãi nói: “Tiểu đội robot của Phỉ Quân, vừa tại nơi này đã toàn diệt được tiểu đoàn thiết giáp số 4 thuộc đoàn robot Huyết Ảnh của Bắc Minh!”

Ầm một tiếng, cả gian phòng nhất thời đều ồ lên. Nóc nhà, dường như sắp bị những thanh âm không thể nào tin tưởng này thổi bay.

Giọng nói của Cage là lớn nhất trong đó: “Thượng đế ơi…. Ngài vừa nói là tiêu diệt toàn bộ?!”

“Ta không phải thượng đế. Thế nhưng ông cũng không nghe nhầm…” Tô Khắc Chu trịnh trọng gật đầu: “Tiêu diệt toàn bộ!”